“Mẹ, đi đi mà mẹ ~”. Thanh Lam quấn quít lấy Đường Uyển năn nỉ ỷ ôi, sau đó giả bộ đáng thương. “Mẹ và cha đi Lâm An chơi cũng không dẫn con theo, bây giờ dẫn con đi vườn Thẩm bồi thường đi”.
Nhìn vẻ mặt hy vọng của con, lại nhìn Triệu Sĩ Trình mỉm cười, giao
quyền quyết định cho nàng, Đường Uyển thập phần khó xử, nàng thật không
muốn đi vườn Thẩm, tuy vài năm nay nàng sống rất khá, nỗi đau của kiếp
trước đã dần phai nhạt, nhưng có một thứ mãi mãi vẫn để lại bóng ma
trong lòng nàng chính là cuộc gặp gỡ định mệnh ở vườn Thẩm. Sau khi
Thanh Lam sinh ra, Triệu Sĩ Trình thường xuyên đưa hai mẹ con nàng đi du lịch, chàng từng đề nghị đi vườn Thẩm nhưng luôn bị nàng bác bỏ, không
ngờ vừa mới trở về từ Lâm An, Thanh Lam đã ầm ĩ đòi bọn họ dẫn đi chơi,
địa điểm chính là vườn Thẩm – nơi nàng không muốn đi nhất. Thời gian vừa vặn là lúc nàng gặp lại Lục Du ở kiếp trước.
“Chúng ta không đi vườn Thẩm, đi nơi khác được không?”. Đường Uyển nhìn Thanh Lam, nói. “Sơn Âm nhiều chỗ đi chơi lắm mà, đâu cần đến vườn Thẩm, chúng ta có thể đi chùa Quảng Hiếu, có thể đi…”.
“Con muốn đi vườn Thẩm, muốn đi vườn Thẩm thôi”. Thanh Lam
không chịu buông tha, kêu la ngoại trừ vườn Thẩm, Triệu Sĩ Trình và
Đường Uyển đều đã dẫn Thanh Lam đi chơi hết rồi. Có chỗ nào khác lạ hơn
vườn Thẩm, chỗ cậu bé chưa từng đi đâu?
“Được rồi, nghe lời mẹ đi, chúng ta không đi vườn Thẩm, đi chỗ khác”. Triệu Sĩ Trình không hiểu vì sao Đường Uyển bài xích vườn Thẩm như vậy, nhưng trân trọng thê tử đã thành bản năng của chàng, chàng ngồi xổm
xuống, ôm lấy Thanh Lam đang dắt váy Đường Uyển làm nũng, cười. “Ngày xuân gió lớn, cha mẹ dẫn con ra ngoài chơi diều được không? Cha sẽ kêu
người ta làm cho con cái diều to nhất đẹp nhất, con nghĩ sao?”.
“Con muốn đi vườn Thẩm thôi”. Thanh Lam không bị Triệu Sĩ
Trình dụ, vẫn không chịu đổi ý, miệng của cậu bé vểnh lên, rất có chiều
hướng nếu cha mẹ không đồng ý cậu sẽ gào khóc.
“Đại lang”. Triệu Sĩ Trình nghiêm mặt.
“Con mặc kệ, con muốn đi”. Thanh Lam mới không sợ Triệu Sĩ Trình mặt thối, cậu bé oa lên một tiếng liền nhào qua Đường Uyển. “Vì sao không dẫn con đi vườn Thẩm được? Nơi đó cũng đâu có yêu quái ăn thịt người…”.
“Tử Quy, Đại lang muốn đi thì đi thôi”. Đường Uyển thở dài,
có lẽ số phận nhất định bắt nàng gặp Lục Du ở vườn Thẩm, vậy thì đi,
nàng không tin Lục Du thấy nàng mà vẫn không biết xấu hổ tiến lên bắt
chuyện, cho dù hắn da mặt dày tiến đến thật, nàng cũng làm lơ hắn, coi
như định mệnh phải xảy ra những chuyện đó thì dù không ở vườn Thẩm cũng
sẽ ở nơi khác.
“Huệ Tiên, nếu em không muốn đi thì mình ta dẫn Đại lang đi cũng được”. Triệu Sĩ Trình săn sóc nói, xem như vẹn cả đôi đường.
“Không sao, chúng ta cùng đi”. Đường Uyển lắc đầu, cái gì đến chung quy sẽ phải đến, tránh né mãi không phải biện pháp, không bằng cứ thản nhiên đối mặt.
Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, nhìn Thanh Lam nghe thấy Đường Uyển
đồng ý nên ngừng khóc lóc, lắc đầu thở dài, không nói gì nữa.
Vẫn là gặp.
Trong đình vườn Thẩm, Đường Uyển nhìn Lục Du vẻ mặt tiều tụy, không
biết nên thở ra hay nên lo sợ. Giống kiếp trước, vẫn là gặp lại Lục Du ở vườn Thẩm, nhưng người gặp nhau đã đổi khác nhiều lắm.
Đời trước nàng mình đầy thương tích và thê lương, mỗi ngày khổ sở hối tiếc, hắn lại vợ con đề huề, sống thư thái, được Lục Phụ thưởng thức,
tư thế hăng hái. Kiếp này nàng có con trai hoạt bát đáng yêu, có một
người chồng săn sóc tỉ mỉ, thật hạnh phúc và thỏa mãn, còn hắn – không
vợ không con, Bá Nhạc thưởng thức hắn đã bị hắn liên lụy, chính hắn cũng bị chỉ trích, cả người đầy bi thương, so với Lục Du từng gặp ở Tây Hồ
giống như là hai người khác nhau vậy.
“Không ngờ lại gặp hai người ở đây”. Chỉ liếc mắt một cái,
Lục Du liền biết mấy năm nay Đường Uyển sống rất tốt, tuổi tác hơn khiến nàng trông thành thục, giơ tay nhấc chân mang theo phong tình đặc trưng của phụ nữ đã làm vợ làm mẹ, nhưng thời gian không hề lưu lại dấu vết
gì trên mặt nàng, Đường Uyển bây giờ còn đẹp hơn Đường Uyển trong ấn
tượng của hắn, thật khiến hắn ái mộ.
“Cuộc sống lúc nào chẳng có lúc phân lúc hợp, huống chi nơi này vốn là quê của anh và tôi, gặp lại có gì mà bất ngờ”. Triệu Sĩ Trình cười đáp lại, chàng biết Đường Uyển không muốn để ý đến
Lục Du, mà chàng cũng không muốn thấy Đường Uyển và Lục Du nói chuyện
với nhau.
“Đúng vậy”. Lục Du cười chua xót, sau đó nhìn Thanh Lam đang nắm tay Đường Uyển, kìm lòng không đậu hỏi một câu. “Đây là con trai hai người sao? Nhìn vừa sáng dạ vừa đáng yêu, nhất định là cậu bé cực kì thông minh”.
“Là quỷ con phá phách nhà tôi đấy”. Triệu Sĩ Trình cười ha ha nắm tay Thanh Lam, nói. “Đại lang, đây là Lục bá phụ Lục Vụ Quan, mau chào bác đi”.
“Lục Vụ Quan?”. Mắt Thanh Lam vụt sáng, cậu bé không xa lạ
gì với cái tên này, nhưng cậu không nghe về tài danh của Lục Du, chỉ
nghe về quá khứ của hắn, cậu tò mò hỏi. “Sao lại giống tên kẻ xấu xa từng hại mẹ thế ạ?”.
Triệu Sĩ Trình nghẹn, chàng phải nói là bọn họ cùng một người ư? Nhìn Lục Du xấu hổ, chàng ngượng ngùng, dẫn theo nụ cười không thành tâm
lắm, chắp tay xin lỗi Lục Du. “Vụ Quan, đứa nhỏ bị chúng tôi làm hư, nói lung tung, anh đừng để bụng”.
“Đồng ngôn vô kỵ*, tôi cần gì phải so đo với một đứa trẻ?”. Lục Du cười khổ, đừng nói là chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ như thế, dù Thanh Lam chỉ vào mũi hắn mắng hắn là kẻ xấu xa hắn cũng phải chịu, ai
bảo hắn từng có lỗi quá lớn với Đường Uyển?
*Trẻ con nói không biết cố kị gì.
Nghĩ đến Đường Uyển, trên mặt Lục Du bỗng nổi lên tiếc nuối, nếu năm
đó hắn không yếu đuối như vậy, đứng vững trước áp lực từ mẹ, có phải hết thảy đã không như bây giờ không? Có lẽ hắn và Đường Uyển sẽ có được con trai đáng yêu hoạt bát, thanh danh của hắn sẽ không bị hao tổn, lúc này đây cũng sẽ không vì nhà họ Phùng trả đũa mà mất tư cách tham gia thi
cử, có lẽ sẽ giành được vị thứ nhất, trở thành trạng nguyên.
“Là tôi dạy con không nghiêm mới để thằng bé nói lung tung, tôi xin bồi tội với anh”. Triệu Sĩ Trình vốn không định quan tâm Lục Du, nhưng bị Thanh Lam chen
vào như vậy, làm lơ Lục Du không tốt, chàng cười nói với Đường Uyển. “Huệ Tiên, em rót dùm ta chén rượu, ta kính rượu bồi tội với Vụ Quan”.
Đường Uyển biết Triệu Sĩ Trình vì sao phải làm vậy, nàng cũng thật
miễn cưỡng rót rượu cho hai người, nhưng rót xong liền dẫn Thanh Lam
lảng tránh đi.
Nhìn bóng lưng Đường Uyển bước đi, Lục Du cười khổ sở nhấc chén rượu
uống cạn với Triệu Sĩ Trình, Triệu Sĩ Trình xem như lễ nghĩa chu toàn
cũng không ở lại, lấy đại cái cớ rời đi tìm mẹ con Đường Uyển.
Lục Du ngồi trong đình một lúc lâu, ngẫm lại gia đình hạnh phúc của
Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình, nhìn lại bản thân cô đơn bóng chiếc, không khỏi bi thương, nốc hết chỗ rượu còn lại, ba phần say, cầm theo bút đến bên tường vườn Thẩm, múa bút thành thơ :
Hồng tô thủ,
Ngón tay hồng,
Hoàng đằng tửu,
Rượu vàng tuôn
Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.
Liễu đương xuân sắc khắp tường thành.
Đông phong ác,
Gió đông ác,
Hoan tình bạc.
Tình đã bạc.
Nhất hoài sầu tự,
Một chén rượu trăm ngàn sầu nhớ.
Kỷ niên ly tác!
Năm tháng ly tan!
Thác! Thác! Thác!
Lỡ! Lỡ! Lỡ!
Xuân như cựu,
Xuân như cũ,
Nhân không sấu,
Người còn đâu,
Lệ ngân hồng ấp giao tiêu thấu.
Nước mắt rỏ thấm qua vai áo.
Đào hoa lạc,
Hoa đào rơi,
Gian trì các.
Bên gác trống.
Sơn minh tuy tại,
Núi cao còn đó,
Cẩm thư nan thác.
Thư tình khó gửi.
Mạc! Mạc! Mạc!
Không! Không! Không!