“Tam nương, có nhớ rõ tiểu Lý phu nhân không?”. Dương ma ma nhẹ giọng nói với Đường Uyển.
“Tiểu Lý phu nhân? Vú nói là dì của Tử Quy phải không?”.
Đường Uyển đương nhiên không quên tiểu Lý phu nhân, bà ta ra đi không từ mà biệt, nhưng món quà nặng kí bà ta tặng khi gặp mặt vẫn còn đọng lại
trong kí ức của nàng.
“Đúng, chính là bà ta”. Dương ma ma gật đầu, sau đó nói. “Sáng sớm nay bà ta đến chào từ biệt phu nhân, quay về Lâm An, có điều nghe đâu một khoảng thời gian nữa bà ta sẽ lại đến”.
Sẽ lại đến? Đường Uyển hơi run lên, sau nở nụ cười, chẳng lẽ bà ta vẫn như kiếp trước đến cửa quảng cáo con gái bà ta, muốn Triệu Sĩ Trình nạp bọn họ làm thiếp sao?
“Tuy nói hơi xa chút, nhưng dù sao bà ấy cũng là em gái phu nhân, tới cửa đi thăm người thân rất bình thường, đúng không?”. Mặc kệ trong lòng đã có suy nghĩ nhưng Đường Uyển vẫn nhẹ nhàng bâng quơ một câu.
“Tam nương, nhà họ Cố ở Lâm An, chứ đâu có ở Sơn Âm”. Dương ma ma nóng nảy. “Nghe nói phu nhân và tiểu Lý phu nhân tuy là chị em, nhưng đích thứ có bậc,
hơn nữa một người là phu nhân hoàng thất, một người là vợ thương gia,
quan hệ giữa phu nhân và bà ta rất nhạt nhẽo, gặp gỡ càng ít, ngay cả
lúc này phu nhân còn chưa gửi thiệp cho bà ta mà, là bà ta nghe tin xong bô bô chạy tới”.
“Thì sao đây vú?”. Đường Uyển lắc đầu, nàng biết hết, càng biết Lý phu nhân không phải lần đầu phất mặt mũi cô em.
“Ôi Tam nương của vú ơi, sao con lại…”. Dương ma ma sốt ruột nhìn Đường Uyển, rõ ràng nói thẳng. “Con nghĩ bà ta đến đây là để uống rượu mừng sao? Còn lâu, bà ta đến để lôi kéo làm quen, định nhét con gái bà ta vào cửa làm thiếp”.
“Vú à, vú đừng sốt ruột, tiểu Lý phu nhân không đau lòng con gái
muốn làm thế nào là chuyện của bà ấy, phu nhân nhất định không nhận”. Thấy Dương ma ma hoảng, Đường Uyển lắc đầu, đừng nói Triệu Sĩ Trình
không đồng ý, ngay cả Lý phu nhân cũng đừng mơ đồng ý. Lý phu nhân không phải kiểu mẹ chồng thích can thiệp vào đời sống con trai con dâu, kiếp
trước Lý phu nhân chưa bao giờ đồng ý với tiểu Lý phu nhân, kiếp nàng
càng không thể. Nhưng vừa nghĩ xong, nàng liền giật mình, nhíu mày nhìn
Dương ma ma, hỏi. “Vú, sao vú biết chuyện này?”.
Nàng biết chuyện này là vì kiếp trước đã diễn ra, nhưng Dương ma ma
làm sao biết? Nàng vừa gả vào, Dương ma ma vẫn còn xa lạ với nhà họ
Triệu, sao biết ý đồ của tiểu Lý phu nhân, biết cả chuyện tiểu Lý phu
nhân sẽ lại đến? Là có người cố ý tiết lộ cho bà ấy, là ai làm?
“Vú nghe người ta nói”. Dương ma ma có chút ngập ngừng, nhưng thấy Đường Uyển tỏ vẻ không tin tưởng, đành bất chấp nói thật ra. “Là Điền ma ma bên cạnh phu nhân vô ý nói lộ ra, vú nghĩ Điền ma ma không rảnh đến mức bịa chuyện lừa gạt vú đâu”.
Điền ma ma? Đường Uyển thật không ngờ hóa ra lại là Điền ma ma tiết
lộ tin tức, chẳng lẽ Lý phu nhân cố tình muốn nàng biết chuyện này sao?
Nhưng có tất yếu phải làm như thế này không?
“Vú còn nghe Điền ma ma nói, phu nhân và tiểu Lý phu nhân hình
như hôm qua cự cãi, buổi tối tâm trạng phu nhân vẫn rất tệ, mà tiểu Lý
phu nhân sáng nay rời đi cũng có chút giận hờn”. Dương ma ma nhìn biểu tình ngẫm nghĩ của Đường Uyển, giọng nói thu nhỏ lại một chút, nhưng vẫn nói ra miệng. “Điền ma ma đoán là tiểu Lý phu nhân nói gì đó khiến phu nhân không vui, bà
ấy hầu hạ ngoài cửa loáng thoáng nghe thấy phu nhân nói tiểu Lý phu nhân tặng quà cho con rất dọa người, còn nói những lời đồn đãi nhảm nhí bên
ngoài không cần tiểu Lý phu nhân quan tâm… Tam nương, vú nghĩ, hình như
tiểu Lý phu nhân khuyên phu nhân chủ động rước con gái bà ta vào làm
thiếp”.
Đúng là vậy, có thể những gì Dương ma ma nói không hoàn toàn là thật, nhưng Đường Uyển có thể đoán đại khái : tiểu Lý phu nhân nghe được tin
đồn về nàng, thậm chí tin tưởng tin đồn nói nàng không thể sinh con, lấy đó làm lý do khuyên bảo Lý phu nhân chủ động nạp thiếp cho Triệu Sĩ
Trình, Đường Uyển chắc chắn tiểu Lý phu nhân thất bại. Đừng nói mọi
người đã ăn ý sẵn với nhau trước khi thành hôn là cho nàng ba năm thời
gian, dù không có, y theo thái độ làm người cùng cách đối nhân xử thế
của Lý phu nhân, bà tuyệt đối không nạp thiếp cho Triệu Sĩ Trình ngay
khi nàng vừa gả vào. Đó không chỉ là khinh rẻ nàng, cũng khiến tình cảm
mẹ con mâu thuẫn, người thông minh như Lý phu nhân tuyệt đối không làm
chuyện hai mặt này.
Có điều, Điền ma ma vì sao cố ý tiết lộ chuyện hai chị em Lý phu nhân cho mình biết thông qua Dương ma ma? Là bà ấy tự ý hay do Lý phu nhân
đang cố cảnh tỉnh mình?
“Tam nương, chuyện này con không thể sơ suất”. Đường Uyển
trầm ngâm, Dương ma ma lập tức đổ thêm dầu vào lửa, bà không muốn tiểu
Lý phu nhân thành công sẽ mang đến thương tổn cho Đường Uyển, bà nhẹ
giọng nói. “Mặc kệ thế nào, nhất định không thể để âm mưu của tiểu
Lý phu nhân thành công, tuy rằng cảm tình của phu nhân với bà ta ít đến
thảm đạm, chẳng ấn tượng gì với con gái bà ta, nhưng phải thận trọng nha con, mặc kệ ra sao, hai người bọn họ chung quy vẫn là chị em, khó nói
mưa dầm thấm đất, phu nhân cũng sẽ mềm lòng”.
“Con biết”. Đường Uyển gật đầu, nhưng suy nghĩ của nàng đang phiêu du nơi khác, ngoài miệng vẫn tùy tiện hỏi. “Vú có ý kiến gì hay?”.
“Cái này…”. Dương ma ma hơi chần chờ một chút, thật ra lòng
bà đã có tính toán, có điều không rõ có nên nói cho Đường Uyển không,
mặc kệ chủ ý đó thế nào, ngay lúc Đường Uyển tân hôn nói ra thật không
ổn, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng.
“Vú có gì cứ nói thẳng là được”. Đường Uyển mỉm cười, Dương
ma ma tuy rất có khả năng, nhưng không thông minh lanh lẹ, cũng không có tâm cơ, trong lòng nghĩ gì trên mặt viết hết, cá tính trước kia của
nàng có lẽ cũng bị bà ảnh hưởng không ít.
“Ừm… Tam nương có muốn xem xét một vài nha đầu thành thật bổn
phận giữ bên người dạy dỗ không, nếu phu nhân bị thuyết phục, thật sự
muốn nạp thiếp cho lang quân, Tam nương có thể tiên hạ thủ vi cường đưa
người đã chuẩn bị sẵn ra, vừa được tiếng hiền lành, vừa cự tuyệt thẳng
tay con gái của tiểu Lý phu nhân”. Dương ma ma lo lắng nhìn Đường
Uyển, sợ nàng thương tâm. Bà biết Lý phu nhân nhất thời sẽ không vội khó xử Đường Uyển, nhưng thời gian lâu dần ai biết ra sao. Tuy bà không tin Đường Uyển được bà chăm bẵm từ bé sẽ không thể sinh con, nhưng nghe đồn đãi quá nhiều trong lòng cũng không nhịn được lo lắng đồn thành thật,
phải chuẩn bị trước.
“Vú thật sự lo con không sinh con được phải không?”. Đường Uyển hiểu ra nhìn Dương ma ma, sau đó cười lắc đầu. “Con và Tử Quy từng có ước định nếu con gả vào ba năm không có thai sẽ nạp
thiếp cho chàng, hiện tại mới tân hôn, không cần lo chuyện này, Tử Quy
biết cũng mất hứng trong lòng, ngược lại càng hỏng việc”.
“Ý của vú không phải hiện tại nạp thiếp ngay cho lang quân, mà là đề nghị Tam nương cứ chọn trước mấy nha hoàn chậm rãi bồi dưỡng, ít
nhất phải một lòng một dạ với con”. Theo tư tâm của Dương ma ma mà
nói, bà đương nhiên hy vọng giữa Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình không có
ai chen vào được, nhưng so với việc có người xa lạ chen vào giữa bọn họ, bà càng lo lắng Đường Uyển bị người ta ghét bỏ vì chuyện con cái, còn
Triệu Sĩ Trình… Lúc trước Lục Du cũng thề son thề sắt sẽ đối xử tốt với
Đường Uyển, sẽ bảo vệ nàng cả đời đó thôi, kết quả sao? Những gì đàn ông nói không thể tin toàn bộ.
“Vú, chuyện này thật sự không gấp”. Đường Uyển không thích
bận tâm vấn đề như thế lúc này, chẳng những ảnh hưởng đến cảm tình của
nàng và Tử Quy thuận lợi phát triển, còn có thể khiến tin đồn nàng vô
sinh bùng nổ lại, nàng bây giờ chỉ muốn bình tĩnh an ổn mà sống.
“Được rồi”. Thấy thái độ Đường Uyển kiên quyết, Dương ma ma
đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng bà vẫn âm thầm quyết định trước gạt
Đường Uyển tìm vài nha đầu dạy dỗ đàng hoàng phòng khi cần, mai này
Đường Uyển biết có tức giận bà cũng đành chịu.
“Vú, Điền ma ma nói chuyện tiểu Lý phu nhân với vú, bà ấy có nói
vú khuyên con phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị sẵn sàng trước không?”. Đường Uyển bỗng nhớ ra một việc, nghi hoặc trong lòng đã có câu trả lời, nàng làm bộ vô tình hỏi.
“Sao con biết?”. Dương ma ma ngờ ngợ.
Quả nhiên là thế! Đường Uyển cười khổ. Nàng bỗng nhớ tới kiếp trước
sau khi nàng chết bệnh, Triệu Sĩ Trình không lòng dạ nào cưới vợ nữa, Lý phu nhân luôn mãi khuyên bảo không có kết quả, chỉ phải dùng gia tộc
hương khói ép chàng. Hai mẹ con dần lùi từng bước, Lý phu nhân không
buộc Triệu Sĩ Trình cưới vợ nữa, Triệu Sĩ Trình cũng nạp một thiếp,
chẳng biết cô thiếp đó mệnh tốt hay mệnh khổ, thu phòng chưa đầy hai
tháng đã có bầu, lại là con trai, từ đó Triệu Sĩ Trình cũng không đến
phòng cô thiếp nữa… Cô thiếp đó chính là con gái của Điền ma ma và Nhị
quản gia.
Xem ra Điền ma ma muốn nhân cơ hội này lót đường cho con gái bà ta,
Đường Uyển thích làm việc thiện giúp người – điều này không thay đổi,
nhưng nàng không phải người bị người khác mưu tính còn ngờ ngờ nghệch
nghệch. Nghĩ tới đây, tất cả đã thông suốt, xem ra Lý phu nhân không
biết chuyện này, nàng không cần lo hành động sẽ tổn thương đến tình cảm
mẹ chồng nàng dâu.
“Tam nương?”. Thấy Đường Uyển cười khổ, nhưng lại chẳng nói gì, Dương ma ma cứ nghĩ tâm tư của bà đã bị Đường Uyển nhìn thấu, bà giải thích. “Tam nương, vú biết con buồn, nhưng hiện tại chuẩn bị sẵn sàng còn hơn sau này hoảng loạn ứng phó, vú là muốn tốt cho con mà”.
“Vú, con biết vú muốn tốt cho con, nhưng chuyện này cứ để chậm rãi đã, ít nhất chờ hết năm nay”. Đường Uyển không dám nói ra suy đoán của bản thân, Dương ma ma không
giữ được bí mật, nếu ầm ĩ trở mặt với Điền ma ma thì hỏng, nàng đành lấy cớ khác. “Vừa gả vào con đã chuẩn bị như vậy, nếu người ta nghe được còn không biết sẽ truyền ầm ĩ khó coi đến đâu”.
Dương ma ma bị Đường Uyển nói dọa ướt một lưng mồ hôi, đúng vậy, nếu
để người ta biết sẽ ầm ĩ đến cỡ nào, bà lập tức quăng ý nghĩ bồi dưỡng
vài nha đầu ra sau lưng, quyết định bàn bạc kĩ hơn, có lẽ nên quay về
nhà họ Đường tìm Hồ phu nhân hỏi xin chủ ý…