Tết Nguyên Tiêu qua đi, bầu trời Sơn Âm lại toán loạn tin đồn.
Đầu tiên truyền ra là thiếu phu nhân nhà họ Lục có bầu. Không ngoài ý muốn, tin đồn khen cái bụng của Phùng Uyển Nhược thật không chịu thua
kém, đồng thời mạt sát Đường Uyển kém cỏi, nói Đường phu nhân đuổi Đường Uyển, cưới Phùng Uyển Nhược vào là quá sáng suốt, vì kéo dài hương khói nhà họ Lục… Người ta nghe mấy tin này nhiều đến nỗi tai muốn chai sờn
ra, lại có lời đồn khác nói sở dĩ Đường phu nhân ép Lục Du bỏ vợ cưới vợ mới là có nguyên nhân sâu xa.
Đường Uyển lâu chưa có bầu, Đường phu nhân sốt ruột ôm cháu nội liền
mời bàn tay vàng phụ khoa về bắt mạch, điều dưỡng thân thể cho nàng, dẫn nàng nơi nơi cầu thần bái phật. Có lần, Đường phu nhân dẫn Đường Uyển
đến một ngôi chùa rất nổi tiếng, gặp gỡ vị đạo sư xem tướng số đạo hạnh
thâm hậu, vị đại sư nhìn ngày sinh tháng đẻ của Đường Uyển xong, phê tám chữ : phúc bạc mệnh bạc, nhất định không con, còn nói tiền đồ
của Lục Du sẽ chậm trễ mãi nếu Đường Uyển vẫn còn ở lại. Vì tiền đồ con
trai, vì hương khói nhà họ Lục, Đường phu nhân nhịn đau hạ quyết tâm ép
Lục Du viết giấy bỏ vợ.
Lời đồn này truyền ra chưa được một ngày đã chìm nghỉm. Chẳng phải ai ra mặt làm sáng tỏ, lại càng không phải kẻ tung tin động lòng trắc ẩn,
mà là xuất hiện tin đồn khác còn hấp dẫn hơn tin này.
Tin đồn số một : Sở dĩ Đường phu nhân ép
con bỏ vợ là do năm đó khi hai nhà Lục Đường làm đám hỏi, đại lão gia
nhà họ Lục – Lục Tể chưa thương lượng với bà ta đã tự ý quyết định,
Đường phu nhân cảm thấy bản thân bị phớt lờ, cho nên khi Đường Uyển gả
vào nhà họ Lục rồi, bà ta luôn nghĩ biện pháp gây phiền toái cho Đường
Uyển, trả đũa. Đường phu nhân thành công bắt Lục Du bỏ vợ vì bệnh tình
Lục Tể đã muốn nguy kịch, nằm triền miên trên giường, đừng nói quản
chuyện nhà, ngay cả xuống giường còn khó, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ nhà
họ Lục đều do Đường phu nhân quyết định nên Đường phu nhân mới có thể
làm càn như vậy. Lục Tể và Đường Hoành từng là đồng nghiệp, vì là đồng
hương chiếu cố lẫn nhau, quan hệ không giống bình thường. Lục Tể mà khỏe hơn một chút chắc chắn không để cô con dâu ông ta đứng ra cầu hôn về
cho con bị ruồng bỏ vì một lý do không đâu vào đâu.
Đường Uyển bị bỏ, Lục Tể cực thẹn với Đường Hoành, bệnh tình càng trở nặng, sinh mệnh đe dọa. Đường phu nhân lo sợ Lục Tể không xong, Lục Du
phải giữ đạo hiếu ba năm, trì hoãn việc cưới vợ, cũng hy vọng nhân việc
vui thổi thổi ít không khí vui mừng vào nhà, gấp rút thu xếp hôn sự cho
Lục Du, nhà họ Vương hối hôn, vội vội vàng vàng cưới Phùng Uyển Nhược
vào. Phùng Uyển Nhược là tân nương xung hỉ cho nhà họ Lục, tân nương
xung hỉ này có vẻ cũng xứng với chức danh, vào cửa chưa được nửa năm đã
có bầu. Nghe nói, Lục Tể biết chuyện xong, tinh thần phấn chấn, chẳng
những có thể xuống giường đi lại, còn ăn nhiều hơn một chén cơm.
Có điều lời đồn đãi vừa truyền ra đã có người bác bỏ, nói Phùng Uyển
Nhược là con gái duy nhất của nhà họ Phùng, nhà họ Phùng sao đành lòng
để cô ta gả vào nhà họ Lục với cái tiếng xung hỉ, cho dù đối tượng xung
hỉ là Lục Tể cũng không có khả năng, nếu Lục Tể xui xẻo bệnh tình không
tốt lên, chẳng phải khiến Phùng Uyển Nhược ở nhà họ Lục sẽ thêm khổ sở?
Đương nhiên, nhà họ Lục chẳng giấu nổi ai tình hình thực tế, phải biết
rằng cuộc hôn nhân này do phu nhân của Tiền Thầm – hậu duệ Ngô Việt
vương làm mai mối, vị phu nhân kia quan hệ với các phu nhân nhà họ Phùng rất thân thiết, sao có thể lừa đảo đổi trắng thay đen?
Vì có bác bỏ, nên lại có tin đồn số hai : Lục Tể căn bản khỏe mạnh
không vấn đề, hai năm nay mất tăm mất dạng là vì ông ta dung túng Đường
phu nhân ruồng rẫy con dâu, lại lo Đường Hoành tìm ông ta đòi lí lẽ, bất đắc dĩ phải ra hạ sách. Số người tin lời đồn này không hề ít, đều nói
cha nào con nấy, cá tính trốn tránh trách nhiệm của Lục Du tám chín phần mười là di truyền từ Lục Tể, cả hai cha con ông ta đều là kẻ nhu nhược. Hai cha con bọn họ là kẻ nhu nhược, vậy đương nhiên Đường phu nhân là
mụ đàn bà đanh đá, còn Phùng Uyển Nhược ư, tạm thời chưa nhìn ra có đanh đá hay không, có điều vật họp theo loài, đanh đá cũng ngưu tầm ngưu mã
tầm mã, Đường phu nhân vừa lòng Phùng Uyển Nhược, bên trong ít nhiều có
nội tình.
Tin đồn số ba : Phùng Uyển Nhược không phải tân nương xung hỉ, mà Lục Tể cũng không phải vì tránh Đường Hoành mới không ra khỏi nhà. Ông ta
mai danh ẩn tích ở Sơn Âm vì thân thể ông ta quả thật có vấn đề, càng
lúc càng suy yếu, đầu sỏ biến ông ta thành như vậy có hai người, một là
Đường phu nhân, người còn lại chính là cô con dâu mới vào cửa không lâu
Phùng Uyển Nhược.
Đường phu nhân bạo ngược, không để ý Lục Tể phản đối và Lục Du đau
khổ cầu xin, đuổi Đường Uyển – người bà ta vốn ghét cay ghét đắng ra
khỏi nhà, thậm chí lấy cái chết bức con trai. Lục Du đành vâng theo mẹ
bỏ vợ, Lục Tể phản đối không có kết quả, trơ mắt nhìn cô con dâu chính
mình chọn bị đuổi ra khỏi nhà, giận đến hộc máu, bệnh nặng một hồi. Cũng may thân thể ông ta không đến nỗi tệ, nghỉ ngơi ít lâu tốt hơn nhiều,
nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, ông ta chưa kịp bồi dưỡng thân mình, Phùng Uyển Nhược gả vào nhà họ Lục.
Phùng Uyển Nhược ở Tiễn Đường không ai thèm cưới, ngoại trừ tính cách ương ngạnh khiến người ta ngại, còn vì mạng cô ta khắc người khác. Ồ,
mạng cô ta cũng thực kì lạ, không khắc cha mẹ, không khắc chồng, thậm
chí lợi đường con cái, cố tình lại đi khắc cha chồng. Nghe nói, Phùng
Uyển Nhược từng suýt đính hôn, ai ngờ vào ngày hai nhà thương lượng làm
đám hỏi, đại lão gia nhà đối phương liền đi đời nhà ma, con trai giữ đạo hiếu ba năm, hôn sự mới không thành.
Phùng Uyển Nhược vừa vào cửa, Lục Tể liền bệnh tật liên miên, càng ngày càng nghiêm trọng, chính do cô ta khắc.
Ba tin đồn rất nhanh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Sơn Âm, ai ai cũng
bàn tán tin đồn nào là thật, tin đồn nào là giả, khí thế ngút trời, còn
ai quan tâm chuyện cũ rích số mạng Đường Uyển nhất định không thể có
con.
Hồ phu nhân tất nhiên không thể bỏ qua cuộc náo nhiệt này, lúc nghe
được những tin đồn đó, bà khoái ý cười liên tục, chẳng hay lời đồn là
bút tích của ai, có điều bà đoán khả năng là Triệu Sĩ Trình, trong vòng
một ngày đã huyên náo ồn ào mọi người đều biết, chỉ có nhà họ Triệu mới
có năng lực như vậy.
Bà biết những lời đồn này có lực sát thương lớn đến đâu, bà cười gọi
Đường Uyển đến, chia sẻ với nàng, Đường Uyển có chút bất ngờ Triệu Sĩ
Trình có thể nghĩ ra bao nhiêu tin đồn giống nhau mập mờ trong khoảng
thời gian ngắn như vậy. Đường Uyển khỏi nghĩ cũng biết nhà họ Lục chắc
chắn loạn xà ngầu vì chúng, mâu thuẫn bên trong cũng dần lộ ra. Nghĩ đến bao nhiêu sự tình đều là Triệu Sĩ Trình trút giận thay nàng, cho cả gia đình dối trá đó một cú thật mạnh, Đường Uyển ngoài cảm thấy vui vẻ, còn có cảm giác thành tựu, áy náy trước kia hoàn toàn bay biến.
So với không khí nhà họ Đường, nhà họ Lục chỉ có thể dùng hai chữ bi
thảm để hình dung, ngoại trừ Lục Tể chẳng hay biết gì, ba người còn lại
nhanh chóng bị tin đồn làm tức muốn trào máu.
“Hu hu hu ~ Rốt cuộc là ai tung tin đồn thiếu đạo đức như vậy,
không phải nói tôi là tân nương xung hỉ cũng nói tôi mệnh khắc cha
chồng…”. Phùng Uyển Nhược ngồi trên ghế khóc lên khóc xuống, vừa khóc vừa mếu. “Mẹ à, chuyện này mẹ nhất định phải làm chủ cho con, rửa sạch chỗ bẩn cho con, nếu không con không còn mặt mũi nào sống nữa”.
Thấy Phùng Uyển Nhược khóc thương tâm, khóc cũng không quên chống tay bên hông cố gắng ưỡn ưỡn cái bụng còn phẳng lì ra, Đường phu nhân biết
cô nàng đang ép bà ta phải làm chủ. Đường phu nhân tâm tư phiền chán,
nhưng không thể bỏ mặc sự uy hiếp này, ai bảo trong bụng cô ta là cháu
nội bảo bối của bà ta chứ?
“Được rồi, được rồi, con đừng thương tâm, chuyện này mẹ nhất định xử lý tốt, sẽ không để con bị vu vạ ấm ức”. Đường phu nhân chỉ biết an ủi cô ta.
“Xử lý thế nào? Chỉ có thể nhận bừa một trong số những tin đồn đó thôi”. Lục Du lạnh lùng lên tiếng, lòng hắn bây giờ cũng cực kì khó ở, tin đồn bên ngoài vẫn ảnh hưởng ít nhiều đến hắn, hắn thật không biết hắn đã
cưới về một cô vợ xung hỉ cho cha hay một ngôi sao chổi về hại cha nữa.
Nếu là trường hợp đầu còn tạm chấp nhận được, nếu là trường hợp sau… Hắn thật lo lắng Phùng Uyển Nhược khắc hắn, cho dù không khắc, ảnh hưởng
đến tiền đồ của hắn cũng chẳng hay ho gì.
Lục Du nói khiến Phùng Uyển Nhược khóc càng lợi hại hơn, cô ta không
dám mơ Lục Du sẽ hào phóng thừa nhận hai cha con hắn đều là kẻ nhu nhược nhưng hai tin đồn còn lại đều khiến thanh danh cô ta bị hao tổn, trở
thành trò cười ở Sơn Âm.
“Đại lang?”. Đường phu nhân cảnh cáo kêu lên một tiếng, bà
ta biết tính con trai, xem ra nó đang nghẹn cả bụng oán khí, nhưng hiện
tại quan trọng nhất là an ủi Phùng Uyển Nhược, khống chế tình thế chứ
không phải lúc an ủi nó.
“Không phải sao?”. Lục Du nhìn Đường phu nhân, bỗng nhớ tới
tin đồn nói cha con hắn nhu nhược, mà Đường phu nhân và Phùng Uyển Nhược là hai mụ đàn bà đanh đá, hắn thật bi ai thay cha hắn vì cưới một người vợ vừa ghen tị lại ngang ngược như mẹ hắn, càng bi ai cho bản thân, có
một người mẹ bạo ngược, chuyện gì cũng muốn nắm trong tay không nói, còn cưới phải cô vợ y hệt mẹ. Nhìn Phùng Uyển Nhược xem, vừa mới mang bầu
liền giống như công thần lớn nhất nhà họ Lục, trước kia giả vờ hiền lành dịu ngoan bao nhiêu, giờ chỉ có điêu ngoa tùy hứng, được cưng chiều
sinh ngang ngược, nếu không thừa dịp này loại bỏ thái độ bệ vệ của cô
ta, chưa biết tương lai cô ta còn biến thành bộ dáng gì nữa? Có lẽ là
phiên bản thứ hai của Đường phu nhân, cũng có lẽ trò còn giỏi hơn thầy,
lợi hại hơn Đường phu nhân nữa không chừng.
Nghĩ đến đó, Lục Du bất giác rùng mình, lạnh lùng nói. “Tin đồn
truyền nhanh như vậy, chúng ta muốn khống chế cũng hữu tâm vô lực, đành
nhận một trong số đó, để bọn họ nghĩ đó là chân tướng, trừ khử đi các
tin đồn khác”.
“Đại lang nói có lý”. Thật ra Đường phu nhân cũng nghĩ như
vậy, chỉ là bà ta nói hơi khó, dù gì cưới Phùng Uyển Nhược vào là do chị bà ta làm mai, mà bà ta còn rất nhiều chỗ cần chị giúp đỡ. Lục Du nói
lại khác, chuyện biến thành cãi vã giữa vợ chồng son, cho dù chị bà ta
có nổi nóng chất vấn, bà ta cũng có cớ vuông tròn tất cả.
Phùng Uyển Nhược khóc càng lớn, cô ta đương nhiên không chấp nhận,
nhưng xem sắc mặt hai mẹ con bọn họ, cô ta biết có phản đối nữa cũng
vậy, thậm chí bị bọn họ phủ thêm lên đầu các tội danh khác. Cô ta chỉ
biết khóc, thử coi bọn họ có vì cô ta có bầu mà buông xuôi không.
“Tin đồn quả thật có chỗ đúng”. Lục Du sắc mặt tăm tối nhìn Phùng Uyển Nhược, tiếng khóc của cô ta khiến đầu hắn đau như bị kim châm, hắn sẵng giọng. “Bệnh tình cha càng lúc càng kém, không biết kéo dài được bao lâu, nếu tin
đồn còn chưa bị dẹp yên, bệnh của cha càng thêm nặng, có gì ngoài ý muốn xảy ra, cô nghĩ người ta sẽ nghĩ thế nào?”.
Phùng Uyển Nhược ngừng khóc, vậy thì cô ta chắc chắn không thể không
mang cái danh sao chổi?! Tuy cô ta chỉ mới sống chung với hai mẹ con Lục Du ít lâu, nhưng cô ta còn hiểu hai mẹ con bọn họ hơn cả Đường Uyển,
cho dù bọn họ biết cô ta vô tội nhưng ở thời điểm mấu chốt sẽ không ngần ngại đổ hết trách nhiệm lên người cô ta. Cô ta bây giờ chỉ có cách thừa nhận bản thân là tân nương xung hỉ, nghĩ đến đó, Phùng Uyển Nhược lại
gào khóc to lên.
Phùng Uyển Nhược không cam lòng, Đường phu nhân xem ở trong mắt, bà ta thở dài một tiếng, nói. “Hiện tại xem ra không có lựa chọn tốt hơn, Uyển Nhược, đành để con chịu ấm ức vậy”.