“Phu nhân, phu nhân thật sự muốn cho thiếu phu nhân quản gia?”. Đường Uyển hầu hạ Lý phu nhân ăn sáng, lại cùng đi dạo trong hoa viên
một lúc mới rời đi, nàng vừa đi, Điền ma ma liền ngập ngừng hỏi.
Bà ta biết vừa rồi Lý phu nhân nói câu đó là có ý cảnh cáo, cũng biết hiện tại hỏi câu này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến mình, nhưng La ma ma
đang quản lý phòng may vá có quan hệ đặc biệt với bà ta, con gái của La
ma ma gả cho con trai bà ta, nếu không hỏi gì thì La ma ma không gặng,
con dâu bà ta cũng hỏi cho bằng được.
“Đúng”. Lý phu nhân gật gù, ngày
dần tiến trưa, thời tiết có chút nóng bức, bà chậm rãi thong thả bước
vào đình, nhận thức ăn cho cá nha hoàn đưa lên, thích ý dựa vào lan can
cho cá ăn.
“Phu nhân, có phải vội quá rồi không?”. Thấy Lý phu nhân bình tĩnh, lá gan của Điền ma ma lớn hơn chút, bà ta vừa cẩn thận quan sát nét mặt Lý phu nhân, vừa nói. “Thiếu phu nhân vừa mới vào cửa, chưa quen thuộc người hầu trong nhà,
chờ thiếu phu nhân quen thuộc lại cho thiếu phu nhân quản gia cũng chưa
muộn, hơn nữa thiếu phu nhân và thiếu gia đang tân hôn, nếu đặt hết tinh lực vào chuyện quản gia mà vắng vẻ thiếu gia, thiếu gia sẽ giận”.
Lý phu nhân liếc mắt qua Điền ma ma, Điền ma ma từ khi mười một mười
hai tuổi đã hầu hạ bên cạnh bà, đương nhiên nhìn ra bất mãn trong ánh
mắt Lý phu nhân, tim bà ta đột ngột đánh thót, chưa kịp nói gì Lý phu
nhân đã mở miệng. “Muốn sớm sớm dung nhập gia đình này, quản gia là
sự lựa chọn không tồi, Huệ Tiên hiểu đạo lý đó, nếu không con bé tuyệt
không chủ động nói muốn chia sẻ việc nhà với ta, ta cũng tin tưởng khả
năng của con bé”.
“Phu nhân nói phải”. Tim của Điền ma ma vẫn đập bình bịch liên hồi, nhất thời không dám nói thêm gì nữa.
“Ta biết, tuy Huệ Tiên và Đại lang đã thành thân, đã là thiếu phu nhân nhà họ Triệu, nhưng không phải ai cũng biết mà tôn trọng con bé,
có vài người đang ngầm khinh rẻ con bé là thân tái giá, lại có vài người đồn đãi nó không sinh con được, thậm chí có cả người đã vội vàng đến
cho nó thêm ngột ngạt”. Nói đoạn, Lý phu nhân liếc Điền ma ma, lòng bàn chân bà ta như nhũn ra, nếu không ráng gắng gượng đã xấu mặt tại
chỗ. Lý phu nhân làm bộ không thấy gì, vẫn bình thường nói tiếp. “Để con bé quản gia sớm cũng cho những người đó hiểu được trong bụng là
không riêng gì Đại lang, mẹ chồng là ta cũng yêu quý nó, lời không nên
nói cũng chậm rãi biến mất”.
“Mặc kệ thiếu phu nhân trước kia thế nào, đồn đãi ra sao, thiếu
phu nhân chung quy là thê tử của thiếu gia, là chủ nhân của chúng nô tỳ, không ai dám đui mù cho thiếu phu nhân thêm phiền lòng”. Điền ma
ma cười cứng ngắc, bà ta âm thầm tính toán trong lòng, là bản thân làm
việc không kín đáo bị Lý phu nhân phát hiện, hay Dương ma ma hoặc Đường
Uyển nói gì với Lý phu nhân? Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta cảm thấy vẫn là
mình làm việc sơ suất sinh ra vấn đề, phải biết rằng ban nãy Đường Uyển
chưa từng một mình nói nửa câu với Lý phu nhân.
“Vậy thì tốt”. Lý phu nhân gật đầu, phân phó. “Bà bình
thường tỉnh táo chút, lưu ý nhiều hơn, nếu gặp gỡ loại người đui mù đó,
đừng nói nhiều, trực tiếp đánh cho mấy gậy, gọi người bên môi giới đến
bán ra ngoài”.
“Dạ”. Điền ma ma hết hồn, run rẩy đáp. Chân bà ta giờ mềm
nhũn, tim đập điên cuồng, đầu cũng cúi gầm xuống, sợ Lý phu nhân nhìn ra khác lạ.
“Ta không quan tâm trước kia Huệ Tiên thế nào, cũng bỏ qua lúc
đầu ta không thích con bé làm con dâu, ta chỉ biết giờ con bé đã là một
phần của nhà họ Triệu, là thê tử yêu quý của Đại lang, để con bé dung
nhập được vào nhà này, cũng để Đại lang vui mừng, ta chẳng những tiếp
nhận con bé, cố hết sức tốt với nó, cũng sẽ không cho phép bất kì kẻ nào khinh rẻ nó”. Lý phu nhân là yêu con vô cùng, chỉ cần con trai bà thích, dù bà có không thích cũng cố gắng học thích.
“Ý của phu nhân nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ thông báo cho tất cả mọi người biết”. Điền ma ma gật đầu như đảo tỏi, bà ta biết Lý phu nhân nể tình bà ta
hầu hạ nhiều năm đã chừa mặt mũi cho bà ta lắm rồi, nếu không Lý phu
nhân sẽ không cảnh cáo như thế, mà đã dùng bà ta làm ví dụ, giết gà dọa
khỉ cảnh cáo những người khác.
“Ừm”. Lý phu nhân quả thật biết Điền ma ma để lộ cho Dương
ma ma biết tiểu Lý phu nhân muốn đưa con gái đi làm thiếp cho Triệu Sĩ
Trình, đúng như Điền ma ma đoán, Lý phu nhân là tự mình nhận biết, tuy
bà không hỏi đến chuyện nhà hằng ngày, không thích nhốt mình trong mớ
công việc lặt vặt, nhưng trong nhà xảy ra chuyện gì không bao giờ có thể gạt được bà.
Điền ma ma cẩn thận mồm miệng, không dám nói gì khiến Lý phu nhân mất hứng, im lặng đứng bên nhìn Lý phu nhân cho cá ăn, có điều bà ta không
nói gì không có nghĩa Lý phu nhân sẽ buông tha bà ta, Lý phu nhân vừa
cho cá ăn, vừa thản nhiên nói. “Tam nha đầu nhà bà năm nay mười bốn rồi phải không?”.
“Dạ, phu nhân”. Điền ma ma lại bắt đầu run sợ, trong các ma
ma quản sự nhà họ Triệu bà ta có nhiều con nhất, hai con trai ba con
gái, được cưng chiều nhất là con trai út, nhưng thông minh nhất là con
gái thứ ba. Tam nha đầu không chỉ thông minh, bộ dạng cũng xinh xắn,
đương nhiên, tham vọng cũng lớn nhất, từ khi còn nhỏ đã luôn nghĩ làm
chủ nhân, muốn sống sung sướng như chủ nhân, Điền ma ma ngoài miệng
không nói, nhưng trong lòng cũng ngầm đồng ý, chính vì thế bà ta mới
bóng gió với Dương ma ma, ám chỉ Dương ma ma nên khuyên Đường Uyển chọn
nha đầu thông phòng cho Triệu Sĩ Trình.
Điền ma ma cứ chắc mẩm Đường Uyển sẽ nghe lời Dương ma ma, chỉ cần
nàng có động tĩnh bà ta sẽ nghĩ biện pháp đưa con gái bà ta qua, con gái bà ta mà thành thông phòng hoặc thiếp thất của Triệu Sĩ Trình thì xem
như ván đã đóng thuyền.
Điền ma ma không trông cậy con gái bà ta có thể được sủng ái, tình
cảm của Triệu Sĩ Trình dành cho Đường Uyển người khác có thể không biết
chứ những người hầu hạ thân cận bên Lý phu nhân như bà rất rõ, có điều
Điền ma ma vẫn tin tưởng vững chắc chỉ cần con gái bà ta được thông
phòng nhất định sẽ có tin mừng trong thời gian ngắn nhất, Tam nha đầu
sinh con cho nhà họ Triệu thì cả đời này vinh hoa phú quý không xa nữa.
Ai ngờ ý định mới manh nha đã bị Lý phu nhân phát hiện, càng khó ngờ
bản thân chưa quên ý định này, Lý phu nhân đã nhắc đến Tam nha đầu.
“Nha đầu mười bốn tuổi, nên tìm nhà chồng”. Lý phu nhân hờ hững. “Mặc kệ là con gái nhà ai, lớn rồi không thể ở nhà mãi, chậm đến trễ đi cẩn thận lỡ cả đời”.
“Nó là con gái nhỏ nhất nhà, nuông chiều sinh hư, nghĩ ở lâu thêm hai năm, chờ nó lớn hơn chút rồi tìm người gả cho”. Điền ma ma cười méo xệch, trong lòng biết nên tìm nhà chồng cho con, ôi chao ơi, tâm cao khí ngạo như nó, lại không chịu được khổ, nên tìm dạng người gì cho nó đây?
Ngoại trừ Triệu Sĩ Trình, Điền ma ma đúng là không nỡ để con gái đi
làm thông phòng nha đầu cho người ta, cho dù làm thiếp cũng không nỡ.
Tuy rằng làm thiếp hay thông phòng thì cũng như người hầu, sống chết đều do chủ nhân quyết định, nhưng thông phòng vẫn là nha hoàn, làm tốt sẽ
không bị chủ nhân chán ghét vứt bỏ. Làm thiếp lại khác, không có bản
lĩnh bám trụ sẽ bị người khác đạp xuống, làm tốt lại là cái đinh trong
mắt của nữ chủ nhân, chỉ cần một lỗi nhỏ sẽ có thể bị đánh chết hoặc bán ra ngoài. Ở nhà họ Triệu, bà ta quan hệ rộng, chiếu ứng được, dù con
gái bà ta không được sủng cũng sống thoải mái an nhàn, nhưng đến nhà
khác, có thể bị ăn đến xương cốt không còn.
“Lòng dạ cao đến đâu cũng phải xem có mệnh hưởng hay không”. Lý phu nhân nói một câu thấm thía, sau đó căn dặn. “Bà đừng chậm trễ, tìm nhà nào cho nó đi, tìm quản sự trẻ tuổi hoặc gã
sai vặt nào lanh lẹ trong phủ chúng ta cũng được, ta thưởng cho nó một
bộ trang sức làm đồ cưới, nếu tìm người bên ngoài, ta trả lại khế bán
mình cho nó, để nó đứng thẳng lưng làm người”.
“Tạ ơn ân điển của phu nhân”. Điền ma ma đáp lời, lại hơi chần chừ. “Nhưng nhất thời chưa tìm được ai thích hợp, nô tỳ về bàn lại với cha bọn nhỏ đã, xem ông ấy có ý tứ gì, sau lại tìm”.
“Ta thật ra có mấy người muốn thành thân để chọn ở đây, nếu các người tìm không thấy hợp ý, ta sẽ làm chủ cho”. Lý phu nhân biết trong lòng Điền ma ma còn tồn chút hy vọng may mắn,
nhưng nếu bà đã lật hết lá mặt lá trái ra sẽ không để bọn họ còn tí hy
vọng nào, không mau mau gả nha đầu đó ra ngoài ai biết sẽ nháo ra chuyện gì. Bà không muốn đến cuối cùng con trai con dâu lại oán bà.
“Phu nhân cũng biết nô tỳ là người thiếu chủ ý, nhưng cha bọn nhỏ lại khác, nô tỳ nghĩ ông ấy nhất định có thể tìm được người thích hợp
gả Tam nha đầu ra ngoài. Cuối cùng vẫn không được lại đến cầu phu nhân”. Điền ma ma hoảng. bà ta biết việc con gái phải lập gia đình là lửa sém
lông mày rồi, nếu vẫn kéo dài, Lý phu nhân rất có khả năng sẽ trực tiếp
chỉ định người, người tốt không nói, có mình chiếu ứng nó sống cũng
không quá gian nan, nhưng nếu là thứ nồi mẻ sứt quai gì thì… Điền ma ma
rùng mình, chỉ sợ đời con gái bà ta cũng bị hủy.
“Vợ chồng các người cứ bàn bạc đi”. Lý phu nhân đâu có sốt
ruột, cho dù sốt ruột nhất thời cũng chẳng làm được gì, bà gật gù,
chuyện này có trì hoãn đến đâu đi nữa thì bà cũng đã tỏ rõ thái độ, chỉ
xem Điền ma ma làm thế nào. Đương nhiên, bà mong Điền ma ma thức thời
chút, đừng làm gì mờ ám sau lưng, xem như niệm tình cảm chủ tớ bao lâu,
nhưng nếu Điền ma ma đánh cuộc muốn giành giật phú quý cho con gái, bà
sẽ không thèm nể mặt, tiên hạ thủ vi cường trực tiếp đoạn tuyệt ý định
đó trước khi bọn họ kịp làm bất kì điều gì.
“Dạ”. Điền ma ma không dám nói gì cho bản thân lối thoát
nữa, bà ta biết nói thêm chỉ tổ làm Lý phu nhân tức giận, không chừng
vài ngày sau lập tức chỉ định hôn sự cho con gái bà ta.
“Còn chuyện phòng may vá, sáng mai bà qua đó nói trước cho bọn
họ, để bọn họ chỉnh chu chuẩn bị tốt giao tiếp với thiếu phu nhân”. Lý phu nhân cho Điền ma ma thêm một nan đề.
Bắt bản thân đi nói cho thông gia biết? Điền ma ma miệng đắng như ăn
tim sen, nhưng đã bị rút hết dũng khí mở miệng, đành gật gật đầu, tỏ vẻ
bản thân đã lĩnh mệnh…