Đường Uyển Sống Lại

Chương 27: Chương 27: Hả dạ




Ngồi trong xe ngựa chậm rãi rời đi nhà họ Mạnh, Đường Uyển cuối cùng có thể thả lỏng nụ cười cứng ngắc của nàng, nàng nhẹ nhàng tựa vào tấm đệm mềm mại phía sau, hai tay xoa má vì cười quá nhiều mà co rút cơ — chưa bao giờ nàng nghĩ thì ra cười cũng là một chuyện không hề đơn giản.

“Sao bỗng nhiên hôm nay lại to gan như vậy?”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển trìu mến, bà biết cuộc sống ở nhà họ Lục hơn một năm đó, Đường phu nhân đã chỉ trích Đường Uyển rất nhiều, Đường Uyển vẫn nhẫn nhịn không bộc phát ra, thay vì nói là hiếu thảo thì không bằng nói nàng quá sợ uy nghiêm của Đường phu nhân đến không dám phản kháng. Đường Uyển oán hận Đường phu nhân bao nhiêu thì cũng sợ hãi bà này bấy nhiêu, hôm nay dám mặt đối mặt cãi tay đôi với Đường phu nhân để bảo vệ chính mình, Hồ phu nhân vừa cảm động vừa vui sướng, con gái bà rốt cuộc cũng không phải là quả hồng mềm mặc người ta muốn bóp muốn nhéo thế nào cũng được.

“Mẹ ~”. Đường Uyển nghe ra Đường phu nhân đắc ý và cảm động, nhưng phần nhiều vẫn là chọc ghẹo nàng, nàng đặt tay lên tay Hồ phu nhân, giằng co làm nũng. “Mẹ cười con”.

Đường Uyển phản ứng như thế càng khiến Hồ phu nhân cười rũ rượi hơn, hai má nàng nóng lên, trên tay càng dùng sức, không lắc bao lâu Hồ phu nhân đã đầu hàng, cười. “Rồi rồi đừng lắc nữa, còn lắc chắc xương trong người mẹ vụn hết, mẹ không cười nữa là được”.

Hồ phu nhân thôi trêu, Đường Uyển cũng bỏ tay xuống, sau đó nhích đến gần tựa vào lòng bà, cảm nhận hơi ấm của mẹ. “Mẹ, nói thật, đối với mẹ con bọn họ lòng con chỉ có oán hận, lần trước con gặp Lục Vụ Quan, nghe hắn bày tỏ ra vẻ thâm tình nhưng chỉ cảm thấy ghê tởm, con chẳng hiểu được lúc trước sao mình có thể khăng khăng một lòng một dạ với hắn… Chưa gặp lại Đường phu nhân, con nghĩ nếu thấy bà ta chắc không kìm nổi mối hận trong lòng, chửi rủa bà ta hoặc làm chuyện gì đó khiến người ta chê cười, nhưng gặp lại rồi con mới biết ngoại trừ hận con càng thấy lo lắng và sợ hãi, có thể do lúc còn ở nhà họ Lục bị bà ta hà hiếp nhiều quá, khiến bản năng lùi bước, e ngại bà ta… Mẹ, nói ra không sợ mẹ cười con, nếu không phải vì mẹ bị câu nói kia của bà ta chọc tức, chắc con không có nổi dũng khí đứng lên đối đầu với bà ta đâu”.

“Mẹ biết hôm nay con là bị buộc phải vùng lên, nếu không Tam nương của mẹ tính tình hiền lành sao có thể hung tợn phản pháo người khác”. Hồ phu nhân ôm con gái, cười. “Cho nên mẹ rất vui lòng, con gái của mẹ biết thương mẹ, biết đứng ra che chở mẹ, cảm giác này thật tốt”.

“Mẹ ~”. Đường Uyển có thể nhận thấy sự vui vẻ từ đáy lòng Hồ phu nhân, nàng dụi dụi. “Mẹ, lúc trước con nép dưới cánh chim của mẹ, để mẹ phải che chở, giờ con không dám nói có thể che chở lại cho mẹ, nhưng con đã có khả năng đứng thẳng sóng vai bên mẹ rồi, không còn núp trong lòng mẹ nữa. Con tin sau này, con chẳng những không cần mẹ che chở, còn có thể che chở mẹ”.

“Mẹ cũng tin”. Hồ phu nhân vui mừng vô hạn vỗ vỗ vai Đường Uyển, rốt cuộc con bà cũng trưởng thành, thật sự không cần bà chăm chút mọi chuyện nữa, bà cười. “Hôm nay chẳng phải Tam nương đã đứng ra che chở mẹ đó sao?”.

“Mẹ, con bỗng phát hiện đứng lên đấu tranh không khoan nhượng với người khác, nhất là người đó lại là kẻ mình căm ghét thật ra không khó lắm”. Nhớ cảnh Đường phu nhân mặt xanh mét nhưng không thể nói gì được mình, còn bị lời mình làm mất hết mặt mũi, không chịu nổi ánh mắt mọi người châm biếm nên bà ta phải xin phép Tần phu nhân cáo từ trước, nàng bật cười. “Từ nay về sau con không bao giờ khờ dại tin tưởng hễ mình cứ lễ độ là người ta sẽ cảm kích mà đối xử lễ độ lại với mình, không bao giờ nhẫn nhịn thụt lùi khi người ta ức hiếp mình nữa”.

“Tam nương, mẹ vui vì con đã thay đổi, nhưng mẹ mong con đừng biến từ người cực đoan kiểu này sang người cực đoan kiểu khác”. Hồ phu nhân nhìn vẻ mặt ác liệt sắc bén xa lạ của Đường Uyển, nhẹ nhàng lắc đầu. “Mẹ đã từng nói với con, làm người, xử sự phải có nguyên tắc và giới hạn, phải nắm chắc lập trường, nếu con nhượng bộ vô điều kiện sẽ bị người ta chèn ép không có chỗ lui, nhưng cũng không nên luôn luôn cứng nhắc, thiếu độ lượng với người khác. Phải xem xét thời thế, lúc nên lùi thì lùi, lúc nên kiên trì phải kiên trì, lúc cần công kích hãy công kích đừng do dự”.

“Dạ”. Đường Uyển nhẹ gật đầu, nàng hiểu tất cả những gì Hồ phu nhân nói đều đúng, nhưng nàng tự biết được bản thân nhất thời còn chưa nắm bắt được điều đó, những gì cần phải học còn rất nhiều.

Hồ phu nhân cũng hiểu mọi thứ luôn cần có thời gian để phát triển, bà không quá trông cậy con gái bà sẽ làm tốt ngay lập tức. “Hôm nay con bạo dạn đối đầu với Đường phu nhân, nói nhiều thứ khiến bà ta vừa tức tối vừa khó xử, thậm chí xuống không nổi sân khấu, trong lòng có cảm giác gì? Có phải thấy rất hả dạ không, xả hết oán hận cả người đều thoải mái”.

“Đúng là cảm giác như thế thật”. Hễ nhớ tới bộ mặt khốn khổ của Đường phu nhân lúc đó là nàng lại nhịn không được cười. “Mẹ không biết đâu, lúc còn ở nhà họ Lục, từ hai ba ngày đầu đã bị bà ta mắng té tát, hôm nay chiêm ngưỡng được vẻ mặt nghẹn họng của bà ta, đúng là xả hết được uất ức”.

“Mẹ biết con đã phải chịu rất nhiều khổ sở, bao nhiêu ấm ức đều chôn giấu trong lòng, sợ nói ra lại khiến người nhà đau lòng, sợ mẹ đến nhà họ Lục đại náo trả đũa cho con”. Hồ phu nhân có thể không nhận ra ư, dù bên người Đường Uyển có thứ nô tỳ bị Lục Du mê hoặc không biết chủ mình là ai như Hồng Khởi, nhưng đa phần số còn lại vẫn trung thành với nàng. Nàng ở nhà họ Lục sống ra sao, bị ức hiếp thế nào, Hồ phu nhân nhìn nàng tiều tụy trở về cũng đủ hiểu, chẳng qua bà không muốn làm to chuyện lên, khiến người khác nói ra nói vào, con gái bà cũng đau buồn thêm. Bà nhẹ nhàng vuốt lưng cho Đường Uyển. “Nhưng mà, Tam nương phải nhớ kĩ, cãi tay đôi gay gắt với Đường phu nhân, châm chọc khiêu khích bà ta như hôm nay đôi ba lần thì được, nếu lần nào gặp cũng sinh sự thì mọi người sẽ nghĩ con thù dai không buông tha, thậm chí tin rằng vì con hỗn hào với mẹ chồng mới lâm vào tình cảnh bây giờ”.

“Con hiểu”. Đường Uyển gật đầu, quả thật nếu mỗi lần nàng gặp Đường phu nhân lại đâm chọt bà ta một phát thì đúng là vui vẻ thật.

“Hiểu được là tốt rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh căn dặn con, không để con bị hại cũng không để con làm quá đến mức bị chê cười”. Đường Uyển luôn ngoan ngoãn và hiểu chuyện, luôn khiến người khác yên tâm, nếu nàng đã nghe lời bà thì sẽ cố gắng làm cho được, Hồ phu nhân cười hỏi. “Con cảm thấy thu hoạch lớn nhất của hôm nay là gì? Có phải là vạch trần được bộ mặt thật của hai mẹ con bà ta không?”.

“Không phải”. Đường Uyển lắc đầu, rồi ngước lên nhìn Hồ phu nhân. “Mà là bỗng nhiên nhận ra Đường phu nhân chẳng lợi hại như con vẫn tưởng, có thể phản kháng bà ta, thậm chí khiến bà ta á khẩu, chẳng thể cãi lại được. Cảm giác này thật là… sảng khoái”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.