Thình lình gặp phải ánh mắt hung ác đó khiến Đường Uyển rùng mình nổi da gà, trong lòng đột ngột lạnh ngắt, nàng chưa bao giờ nghĩ Hồng Khởi
luôn thân thiện trước mặt nàng từ trước đến giờ lại có thứ biểu cảm kinh khủng như vậy, chẳng phải cô ta vẫn thường tâm sự với nàng rằng cô ta
và Hồng Trù cùng vào phủ làm việc, trước đó còn cùng nhau lớn lên trong
một con ngõ, quan hệ cực kỳ tốt sao? Vì sao hiện tại Hồng Trù chỉ mới
gọi nàng một tiếng mà cô ta lại trừng mắt dữ tợn với Hồng Trù? Chẳng lẽ
cô ta của ngày xưa đều là giả tạo ư?
Có lẽ phát hiện Đường Uyển đang nhìn, cũng có lẽ cô ta nhận ra đây
không phải thời cơ tốt để cảnh cáo Hồng Trù, ánh mắt ác độc của Hồng
Khởi rất nhanh rút đi, nhanh đến nỗi Đường Uyển không kịp tiếp thu, nếu
không phải Đường Uyển rất ít gặp phải ánh mắt kiểu này, nếu không phải
vì lòng nàng còn chưa hết rét lạnh, chắc Đường Uyển đã nghĩ mình hoa
mắt.
“Tam nương…”. Hồng Khởi nghẹn ngào gọi, nhìn thấy Đường Uyển đang quan sát mình, cô ta lập tức dùng tay nhéo một cái thật mạnh lên
đùi, đau đớn khiến mắt cô ta rơm rớm nước, ra vẻ khổ sở nhìn Đường Uyển. “Bởi vì lo lắng quấy rầy ngài tĩnh dưỡng, Hồ phu nhân không cho nô
tì đi gặp ngài, nô tì không biết mấy ngày nay ngài có vui vẻ không…”.
“Khụ khụ ~”. Bây giờ là Hồng La cố tình ho khan cắt ngang
không cho Hồng Khởi nói hết, Hồng La cũng đi theo hầu hạ Đường Uyển đã
nhiều năm, làm việc lanh lợi, nhưng vì không biết chữ nên không được
Đường Uyển ưa thích bằng Hồng Khởi, cũng không ổn trọng như Hồng Trù
được Hồ phu nhân và Dương ma ma tín nhiệm, cho nên nhiều năm trôi qua
cũng chỉ là nha hoàn bậc hai. Hồng Khởi bị điều đi, Hồng La nghĩ trong
các nha hoàn bên người Đường Uyển không ai thích hợp bổ sung vào chỗ
trống hơn mình, Hồng La không muốn Hồng Khởi nói ngon nói ngọt làm mềm
lòng Đường Uyển, lại cho phép cô ta trở về, nếu thật sự như vậy Hồng La
sẽ không có hy vọng thăng cấp.
Hồng Khởi thật không ngờ Hồng La ngày xưa
luôn khúm núm trước mặt mình nay dám ngắt lời chen vào, nhưng cô ta vẫn
nín nhịn, tuy rằng trong lòng đã âm thầm chửi rủa Hồng La, biểu tình
trên mặt lại không biến đổi, đương nhiên cũng không dám nói tiếp, chỉ
tha thiết nhìn Đường Uyển, hy vọng nàng nói đỡ cho mình.
“Hồng Khởi, mẹ nói với ta nhà ngươi thông minh lanh lợi, bà rất
thích, nếu mẹ đã vừa ý nhà ngươi thì là phận làm con ta tự nhiên không
dám nói không, y theo ý mẹ đi”. Đường Uyển đắn đo một chút, nàng
trực tiếp cự tuyệt Hồng Khởi nhưng vẫn không muốn xé rách thể diện nhau, lựa lời nhỏ nhẹ nhất. “Nhà ngươi hầu hạ bên cạnh mẹ cũng như hầu hạ bên cạnh ta”.
Sao mà giống được? Ở bên cạnh Hồ phu nhân, Hồng Khởi chẳng có tư cách gì, không địa vị, còn không được tín nhiệm như nha hoàn bình thường, ở
bên Đường Uyển cô ta là nha hoàn đứng đầu các nha hoàn khác, huống chi ở bên người Hồ phu nhân, cô ta nhiều nhất chỉ được gả cho quản sự hay gã
sai vặt hoặc thả ra ngoài tự kết hôn, ở bên Đường Uyển, cô ta rất có khả năng trở thành… Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai tuấn lãng kia, Hồng
Khởi liền nóng lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Uyển cũng bất giác nóng lên, cô ta lắc đầu quầy quậy, nói. “Tam nương, từ lúc vào phủ, nô tì chỉ hầu hạ ngài, nô tì cũng chỉ muốn hầu hạ ngài. Xin ngài nói
với Hồ phu nhân một tiếng để nô tì về hầu hạ ngài đi”.
Đường Uyển hơi do dự nhìn Hồng Khởi. Nói thật, nàng không muốn Hồng
Khởi quay về là vì không muốn nghe cô ta kể lể chuyện Lục Du bên tai
nàng, chưa kể lòng nàng giờ đây ớn lạnh cô ta. Nhưng nếu nàng từ chối
thẳng mặt Hồng Khởi thì nàng làm không được, dù sao hai người chủ tớ một hồi cũng có không ít cảm tình.
Vừa thấy Đường Uyển do dự, Hồng Khởi biết ngay Đường Uyển đang đấu
tranh tâm lý, nước mắt của cô ta lập tức lộp bộp rơi xuống vạt áo, vừa
khóc vừa nhìn Đường Uyển thảm thiết nói. “Tam nương, mấy ngày nay nô tì ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều tự giận bản thân, nếu
không phải đầu óc hồ đồ, không nghĩ tới ngài đau buồn quá mà nghĩ
quẩn…”.
“Hồng Khởi, phu nhân nói không cho phép bất kì ai nhắc lại việc tối hôm đó”. Hồng Trù lạnh nhạt cảnh cáo, cô không tin Hồng Khởi không nghe được
lệnh của Hồ phu nhân, cô ta cố tình nhắc tới chuyện này chắc chắn có ý
đồ khác, mà ý đồ đó là gì Hồng Trù trong lòng hiểu rõ.
Hồng Khởi bị lời nói của Hồng Trù làm nghẹn, cô ta chưa quên Hồ phu
cảnh cáo, cô ta cố ý nhắc đến chẳng qua là muốn Đường Uyển nhớ đến cô
ta, chuyện buổi tối hôm đó không thể đổ hết lỗi cho việc cô ta chểnh
mảng, tất cả là do Đường Uyển cố tình đuổi cô ta ra chỗ khác, để Đường
Uyển áy náy, để Đường Uyển trực tiếp mở miệng gọi mình về. Nhưng có vẻ
hiện tại, kế sách này là bất khả thi.
“Nô tì không phải cố tình nói đến chuyện tối hôm đó”. Hồng Khởi biện minh, sau đó nhìn Đường Uyển, nói. “Tam nương, nô tì hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, ngài hẳn là biết tính tình nô tì, nô tì thật sự không dám trái lời phu nhân”.
“Ta biết”. Đường Uyển thở dài. Nàng bỗng thấy Hồng Khởi
trước mặt sao mà xa lạ, nhưng nàng vẫn không thể mở miệng, cũng không
biết phải nói sao nữa.
“Vậy…”. Hồng Khởi thấy mọi thứ sắp đạt tới, không nói thêm gì, chỉ ngước đôi mắt chờ đợi Đường Uyển.
“Ta sẽ lựa lúc nói với mẹ, nhà ngươi về trước đi”. Đường
Uyển tuy mềm lòng, nhưng không đến nỗi xúc động hứa hẹn gì với Hồng Khởi — tất cả là công của cái liếc mắt ban nãy cô ta nhìn Hồng Trù khiến
lòng nàng lạnh toát, bằng không nàng cũng không nói năng có lệ như vậy.
Hồng Khởi thật bất ngờ khi Đường Uyển không lập tức mở miệng nhận cô
ta về lại, nhưng nhìn Hồng La đang đề phòng, Hồng Trù đang suy nghĩ, cô
ta biết cô ta mà nói thêm gì nữa nhất định sẽ bị hai người đó quấy rối,
thậm chí đến chỗ Hồ phu nhân tố cáo, cô ta không hy vọng Đường Uyển còn
chưa tới biện hộ thay cô ta trước mặt Hồ phu nhân, bản thân đã bị đuổi
ra phủ. Cô ta rầu rĩ gật đầu. “Nô tì chờ tin tốt từ ngài”.
***
“Tam nương ~”. Tháo trang sức dùm Đường Uyển, Hồng Trù khẽ gọi, chờ Đường Uyển chú ý đến cô rồi cô mới nhẹ giọng nói. “Ngài thật sự cầu xin Hồ phu nhân cho Hồng Khởi về bên ngài hầu hạ tiếp sao?”.
“Như thế nào, em không thích à?”. Đường Uyển nhìn Hồng Trù,
tuy rằng Hồng Khởi và Hồng Trù hầu hạ bên nàng cùng khoảng thời gian,
nhưng Hồng Trù không giống Hồng Khởi, thời gian Hồng Trù vùi đầu làm
việc nhiều hơn, mà Hồng Khởi chủ yếu ở cạnh nàng, mài mực cho nàng, cùng nàng tán chuyện giải sầu. Đường Uyển không hiểu rõ Hồng Trù, cũng không thực thích Hồng Trù, nhưng Hồ phu nhân cố ý sắp xếp Hồng Trù bên cạnh
nàng, Dương ma ma bà vú của nàng cũng rất coi trọng Hồng Trù, cho nên
bản thân dù có không thích Hồng Trù, vẫn nghe theo mẹ và Dương ma ma,
giao đại đa số mọi thứ cho Hồng Trù quản lý chứ không giao cho Hồng Khởi thân cận với mình.
“Hồng Trù nào dám có ý gì”. Hồng Trù lắc đầu, cô luôn tuân
thủ nghiêm ngặt bổn phận, biết mình không phải tâm phúc của Đường Uyển,
cho dù phải cũng không có tư cách quyết định thay chủ nhân, cô nhìn
Đường Uyển. “Nô tì chỉ muốn khuyên Tam nương bình tĩnh suy nghĩ kĩ vì sao phu nhân điều Hồng Khởi đi, sau đó lại quyết định có nên thay Hồng Khởi cầu xin hay không”.
Đường Uyển lẳng lặng nhìn Hồng Trù thật lâu, rốt cuộc hiểu lý do gì
khiến Hồ phu nhân thích Hồng Trù, Hồng Trù thật lý trí, không giống
nàng, cho dù trong lòng hiểu không nên làm chuyện đó nhưng cuối cùng vẫn vì cảm tình hoặc nhất thời xúc động đi làm.
Hồng Trù không né tránh ánh nhìn của Đường Uyển, để mặc Đường Uyển
xem xét, nhưng cô không nhàn rỗi, tay lưu loát gỡ châu thoa bỏ vào hộp
trang sức cất kĩ.
“Ta sẽ suy nghĩ”. Đường Uyển gật đầu, hít vào một hơi. “Ta cũng chưa biết có nên cầu xin mẹ thay Hồng Khởi không đây. Hồng Trù, em nhớ dặn Hồng La và các nha hoàn khác không được tùy tiện nói ra chuyện
hôm nay, nhất là không được để mẹ biết”.
“Dạ”. Hồng Trù gật đầu, biết Đường Uyển có nghe lọt tai lời
mình, cô không nói gì thêm, hầu hạ Đường Uyển nghỉ ngơi, chính cô vẫn
ngủ ngoài sạp nhỏ bên ngoài theo thường lệ, trực đêm cho nàng.