“Mẹ, mẹ nghĩ Lý phu nhân thích Tam nương thật không?”. Tiễn
khách xong, trong lòng Uông Ngọc Trân tràn đầy nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi
Hồ phu nhân đang trầm tư. Bọn họ không ngờ Lý phu nhân nhà họ Triệu lại
chủ động đến cửa hỏi thăm, càng không ngờ Lý phu nhân ngỏ ý muốn cầu
cưới Đường Uyển cho con trai. Được rồi, chị vẫn biết cô em chồng mình
rất tốt, nhiều người tới nhà thăm dò tin cầu hôn mấy ngày nay đã chứng
tỏ điều đó, nhưng mà… Những người đó không phải nhà họ Triệu! Đến bây
giờ chị vẫn không thể tin được đây là sự thật.
“Có thích Tam nương nhà chúng ta thật không mẹ không dám khẳng định, nhưng rõ bà ấy có thành ý”. Hồ phu nhân có vẻ thật ngoài ý muốn, bà luôn tin tưởng dù con gái bà có bị nhà họ Lục ruồng rẫy đi nữa thì con bé vẫn là đứa tốt, sẽ không vì
thế mà số phận long đong, tất nhiên không phải ai cũng có con mắt biết
thưởng thức ngọc quý, nhưng bà vẫn tự tin chỉ cần nhà mình để lộ ý định
muốn tuyển chồng cho Đường Uyển, sẽ có không ít người tới cửa cầu thân.
Có điều chưa bao giờ bà nghĩ tới, nhà họ Triệu lại là một trong số đó,
càng thật không ngờ Lý phu nhân – người cực ít xuất hiện trong các
trường hợp xã giao, nổi tiếng thanh cao – lại chịu hạ mình tới cửa gia
đình địa vị thấp hơn như gia đình bà, điều này khiến bà đánh giá vô cùng cao thành ý của nhà họ Triệu. Về phần Lý phu nhân có thích Đường Uyển
hay không thì bà không biết, con gái bà đúng là rất tốt, nhưng không thể khoa trương là người gặp người yêu.
“Đúng vậy”. Uông Ngọc Trân đồng tình gật đầu, sau đó nhìn Hồ phu nhân nói. “Mẹ định tính sao với chuyện này? Chiếu theo tính toán ban đầu, không cần
vội vã, chậm rãi chọn lựa hay chấp nhận ngay nhà họ Triệu?”.
Nếu là Uông Ngọc Trân quyết định, chị sẽ nắm lấy cơ hội này ngay lập
tức, phải biết rằng kết thông gia với nhà họ Triệu là điều cầu mà không
được. Tuy rằng Đường Uyển là tái giá, nhưng gia thế tướng mạo em ấy như
vậy, gia đình thiếu thốn thật đúng là ngượng ngùng đến cửa tự đánh mất
mặt, những người đến nhà tìm hiểu thông tin hầu hết đều không kém, nhưng mặc kệ là nhà nào vẫn so ra kém nhà họ Triệu. Thân phận địa vị hay gia
nghiệp nhà họ Triệu đều là số một số hai Sơn Âm, Triệu đại lang Triệu Sĩ Trình tướng mạo và phẩm hạnh vô cùng tốt, chẳng qua người này không
thích náo động, thanh danh không nổi mà thôi. Nói thật, nếu hôn sự này
mà thành, xem như nhà họ Đường trèo cao.
Uông Ngọc Trân biết, Hồ phu nhân nhất định cũng nghĩ như vậy, trong
mắt Hồ phu nhân, gia thế dòng dõi tốt, tướng mạo tài năng tốt cũng thế,
chẳng quan trọng, quan trọng nhất là thích hợp hay không thích hợp, có
thể cho Đường Uyển hạnh phúc hay không.
Hồ phu nhân trầm ngâm, trong lòng bà kỳ thật rất khó lựa chọn, bà
không muốn xúc động nhất thời lại gả Đường Uyển tái giá cho người ta,
nhưng Triệu Sĩ Trình thật là đối tượng tốt, nếu bỏ lỡ rất đáng tiếc.
Nhìn thấy Hồ phu nhân trầm tư, Uông Ngọc Trân hiểu lòng bà đang do dự, chị nhẹ giọng nói. “Mẹ, con thấy kết thông gia với nhà họ Triệu rất không sai, cái khác không
nói, riêng tấm lòng của Triệu Sĩ Trình đối với Tam nương cũng đủ rồi. Mẹ nhớ không, nửa năm trước Triệu Sĩ Trình từng đứng ra đính chính thanh
danh cho Tam nương”.
“Con đang định nhắc mẹ nhớ Tam nương từng gọi Triệu Sĩ Trình là gì phải không?”. Hồ phu nhân nhìn Uông Ngọc Trân, bà tất nhiên không quên chuyện này, dù cho Triệu Sĩ Trình có hành động như vậy hay không cũng chẳng ảnh hưởng
lớn đến thanh danh Đường Uyển, nhưng tâm ý của cậu ta cũng đừng nên bỏ
qua, thật là một người có tâm.
Uông Ngọc Trân cười cười, chị chính là có ý đó, nhưng không tiện nói
rõ, để khỏi khiến Hồ phu nhân khó chịu trong lòng, chị cẩn thận nói. “Tam nương và Triệu Sĩ Trình xem ra không chỉ quen biết đơn giản như vậy,
nếu không Triệu Sĩ Trình có ngay thẳng trượng nghĩa mấy cũng không vì
Tam nương mà nứt vỡ quan hệ với nhà họ Lục, Tam nương càng không gọi cậu ta như thế. Mẹ, hay mẹ đến hỏi ý Tam nương thử xem?”.
Cái này… Hồ phu nhân cũng định như vậy, nhưng bà không dám chắc tâm
tình của Đường Uyển bây giờ thế nào, rốt cuộc con bé đã chuẩn bị tốt tâm lý mà tái giá hay chưa, nếu nó nhất định không chịu vậy phải làm sao
bây giờ? Kiên quyết định ra hôn sự, lựa chọn hôn kỳ rồi gả con bé ra
ngoài hay tôn trọng ý kiến của nó, từ từ tính sau?
“Hai ngày trước mẹ từng nói qua chuyện hôn sự với Tam nương”. Hồ phu nhân nhìn Uông Ngọc Trân, nhàn nhạt mở miệng. “Tam nương không phản cảm với việc tái giá, con bé hiểu mẹ và cha đều
không có khả năng tùy theo tính tình con bé, trơ mắt nhìn con bé phí
phạm thời gian. Nhưng con bé cũng tỏ vẻ nó chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Mẹ
cũng kể chuyện trước đó vài ngày có người tới cửa cầu thân, phản ứng của con bé rất lạnh nhạt, ngay cả nhân phẩm đối phương thế nào cũng không
hứng thú, chẳng hề hỏi nhiều nửa câu. Mẹ lo con bé biết nhà họ Triệu
cũng tới cầu hôn, chỉ sợ chẳng những không muốn, ngược lại còn sinh ra
ấn tượng xấu về Triệu Sĩ Trình và nhà họ Triệu…”.
“Không đến mức đó chứ…”. Uông Ngọc Trân nhìn Hồ phu nhân,
không hiểu vì sao chị lại nghĩ dù Đường Uyển không muốn cũng không vì
vậy mà nghĩ xấu cho Triệu Sĩ Trình.
“Đôi lúc Tam nương rất thích suy nghĩ miên man, con còn lạ gì nữa”. Hồ phu nhân lắc đầu, thở dại một hơi. “Ôi chao, chuyện này rốt cuộc vẫn phải xem ý Tam nương đã, chúng ta nghĩ thế nào đều là chủ quan cả”.
“Nếu Tam nương không muốn…”. Uông Ngọc Trân thật lòng lo
lắng Đường Uyển sẽ cự tuyệt việc hôn nhân tốt như thế này, tính tình
Đường Uyển chị rất rõ, em ấy tuyệt đối không phải người đặt nặng gia
thế, đối với em ấy quan trọng nhất là tài hoa, gia thế chẳng qua là vô
ích như dệt thêm hoa trên gấm. Năm đó, em ấy chọn nhà họ Lục giữa phần
đông người đến cầu hôn, còn không phải vì bị tài hoa của Lục Du và mấy
bài thơ từ truyền lưu hậu thế thuyết phục sao?
“Vậy cũng đành y ý con bé thôi”. Hồ phu nhân đành bất đắc
dĩ, cho tới bây giờ bà vẫn luyến tiếc để con gái bà chịu nửa điểm ấm ức, trước kia là thế, bây giờ càng như thế, Đường Uyển không thích, mặc kệ
Triệu Sĩ Trình tốt đến đâu, bọn họ cũng không thể miễn cưỡng.
Uông Ngọc Trân biết ngay Hồ phu nhân sẽ nói như vậy, nếu đổi người
khác, chị cũng sẽ coi trọng ý của Đường Uyển, dù sao người phải gả cũng
là em ấy, nhưng bây giờ người đó là Triệu Sĩ Trình nha, nếu cậu ta thành rể nhà họ Đường, công việc của Đường Quyết có thể nhờ cậu ta hỗ trợ…
“Ngọc Trân, mẹ sẽ tự nói chuyện này với Tam nương”. Hồ phu
nhân hơi động lòng, giương mắt nhìn thoáng qua Uông Ngọc Trân, tuy bà
không rõ ràng lắm Uông Ngọc Trân nghĩ gì trong bụng, nhưng nếu Uông Ngọc Trân nhúng tay vào, nhất định sẽ cật lực tác hợp hôn sự này… Hồ phu
nhân cũng mong sao hôn sự có thể thành, nhưng bà quá hiểu tính con gái
bà, Đường Uyển mà biết ai cũng đồng ý, dù con bé có thấy Triệu Sĩ Trình
xấu đi nữa cũng sẽ gật đầu, chấp nhận chịu thiệt về mình.
“Dạ”. Hồ phu nhân đã nói vậy, Uông Ngọc Trân chỉ có thể
thuận theo, hy vọng duy nhất trong lòng chị bây giờ là Đường Uyển cũng
có cảm tình với Triệu Sĩ Trình…