Khóc rống trút hết nỗi lòng một lúc sau, Hồ phu nhân và Đường Uyển
được mọi người chung quanh an ủi khuyên giải ngừng khóc, ổn định tâm
tình, Hồ phu nhân lập tức sai người hầu mang đồ ăn hâm nóng dưới phòng
bếp lên, bà cùng con gái dùng một chút cơm canh. Đường Uyển vốn không
muốn ăn, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của mẹ, nàng vẫn cố bưng chén cơm
lên ăn vài miếng.
“Tam nương, con ăn nhiều chút nữa đi”. Thấy Đường Uyển buông chén đũa, Hồ phu nhân khuyên. “Đại phu nói con cứ như vậy mãi sẽ suy sụp mất, con ăn quá ít”.
Từ lúc trở lại nhà họ Đường, con gái ăn uống không tốt, người càng
gầy yếu, sắc mặt cũng càng ngày càng nhợt nhạt. Bà biết vì tên đàn ông
đó con bà mới ngủ không an tâm, ăn không muốn nuốt, nhìn con hiện tại
lòng bà thật khổ sở.
“Mẹ, con không muốn ăn”. Đường Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, âm
hồn vốn không cần ăn cơm, bản năng ăn cơm đã trở nên xa lạ với nàng, một lần nữa được quay về làm người, nàng cần chậm rãi thích ứng, nhìn ánh
mắt cầu xin của Hồ phu nhân, nàng bất đắc dĩ sửa lại lời. “Con lại uống ít canh vậy, thật sự ăn không vô đồ ăn nữa”.
Không cần Hồ phu nhân ra lệnh, Thanh Dao
hầu hạ bên cạnh lập tức múc một chén canh gà cho Đường Uyển, nhìn canh
chẳng có chút mỡ nào, Đường Uyển tuy không còn khẩu vị nhưng vẫn cố bưng lên chầm chậm uống.
“Tam nương, cha con hôm qua vừa nhắc mẹ, mấy ngày này hoa đào
trên núi Tây Sơn vừa lúc nở rộ, mười phần diễm lệ, để mẹ mang con qua đó ở mấy ngày…”. Hồ phu nhân vừa nói, vừa cẩn thận quan sát thần sắc
con. Hôm qua khi Đường Uyển vừa được người cứu, còn đang hôn mê, Hồ phu
nhân và cha Đường Uyển là Đường Hoành đã thương lượng xong, muốn đưa
Đường Uyển rời khỏi một đoạn thời gian, miễn cho nàng lai nghe đến tin
tức gì không tốt, lại nghĩ quẩn lần nữa.
“Mẹ, con không muốn đi”. Đường Uyển nhẹ lắc đầu, nàng nhớ
mang máng đời trước khi vừa tự tử xong, mẹ liền đưa mình đến thôn trang
núi Tây Sơn ở hơn hai tháng, tránh đi hôn lễ của Lục Du. Đời này, nàng
đã nhìn thấu con người của hắn, chẳng còn nửa điểm nhớ nhung đến tên đàn ông đó nữa, hôn lễ của hắn đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là hôn lễ
của một người qua đường, không gì khác, chẳng cần phải cố ý tránh đi.
Nàng cười cười, nhìn Hồ phu nhân. “Mẹ, con gái đã nói, hiện tại
ngoại trừ hầu hạ dưới gối cha mẹ ra, con không còn ý niệm gì khác trong
đầu, chẳng cần phải tránh đi ai đó mà trốn ra ngoài”.
Hồ phu nhân nghiêm túc nhìn con, trong mắt Đường Uyển chỉ có thản
nhiên, u oán vài ngày trước đã biến mất không tăm tích, Hồ phu nhân
không rõ con bà đang thành thật hay đang giả bộ để bà an tâm, nhưng mặc
kệ là lý do nào đều khiến Hồ phu nhân hơi yên lòng – chỉ cần con gái bỏ
được bộ dáng bi thảm trước đây là tốt rồi, bà tin thời gian trôi qua,
con nhất định vực dậy khỏi đau lòng mà tiến về phía trước, cho dù không
thể sáng sủa như lúc đầu, ít ra cũng chẳng còn đau khổ suốt ngày.
“Mẹ, Hồng Khởi đâu? Sao con tỉnh lại không thấy?”. Đường
Uyển hy vọng Hồ phu nhân đừng rối rắm vấn đề dẫn hay không dẫn mình
tránh đi, tùy tiện dời qua chuyện khác, hỏi về một đại nha hoàn bên
người nàng, cô ta giống Hồng Trù, đều hầu hạ Đường Uyển từ lúc khuê nữ,
sau đó cùng theo nàng đến nhà họ Lục, cũng bởi vì nàng bị chồng ruồng bỏ mà cùng nhau về nhà họ Đường.
Hồ phu nhân hơi mất tự nhiên, không biết phải nói với con gái như thế nào — Hồng Khởi không giống Hồng Trù, Hồng Trù một lòng một dạ muốn hầu hạ chủ nhân cho tốt, về sau chỉ cầu ân huệ được gả cho gã sai vặt hoặc
quản sự nho nhỏ nào đó, nhưng tâm tư của Hồng Khởi lại muốn trèo cao.
Thật cũng không phải Hồ phu nhân nhỏ nhen, mà khi Hồng Khởi còn ở nhà họ Đường, ngay dưới mí mắt của Hồ phu nhân thì rất tốt, ngoan ngoãn, không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, nhưng từ lúc theo con về nhà họ Lục lập
tức không biết quy củ gì nữa.
Cái khác không nói, chỉ riêng việc cô ta khuyến khích con gái bà
thuận theo Lục Du, che giấu chuyện nhà họ Đường ruồng bỏ, trốn ở căn nhà không biết Lục Du tìm đâu ra là đã khiến Hồ phu nhân căm tức. Đối với
hành vi của Lục Du, Hồ phu nhân khinh thường, nếu đã chấp nhận nghe lời
bà Lục là Đường phu nhân ruồng bỏ Huệ Tiên, ít nhất cũng phải đưa con bà về nhà họ Đường, nếu không cũng nên phái ai đó đi thông báo cho nhà họ
Đường đến nhà họ Lục đón người chứ, nhưng hay cho hắn, một mặt muốn làm
con hiếu, vâng theo lệnh mẹ bỏ vợ, một mặt lại ra vẻ ý trọng tình thâm
khó chia lìa, sắp xếp tổ chim cho con gái ở lại… Phỉ nhổ, Lục Du hắn coi Huệ Tiên là ai? Bao nhiêu sách thánh hiền hắn đọc được đều chui vào
bụng chó rồi đúng không?
Đối với con gái, Hồ phu nhân cũng vô cùng bất mãn, bà biết con gái
còn yêu Lục Du thắm thiết, chỉ là có yêu hắn đến đâu đi chăng nữa cũng
không thể không để ý thanh danh của mình, thậm chí che giấu cha mẹ,
đương nhiên Hồ phu nhân càng thương tiếc con, tất cả oán hận đều xả về
phía tên đầu sỏ Lục Du chứ không nỡ phát hỏa với con gái đã lao tâm lao
lực quá độ, thậm chí vì mặt mũi con, Hồ phu nhân còn tự tay trừng trị
nghiêm khắc nha hoàn hồi môn và thị tì bên cạnh con, Hồ phu nhân ôm cơn
tức đó khó chịu không biết bao ngày.
Hôm qua, vốn là ngày cô ta phải gác đêm ngoài phòng Đường Uyển, nhưng cô ta giỏi lắm, con gái nói không cần, cô ta liền quang minh chính đại
đi nhàn hạ, nếu không phải Hồng Trù linh cảm không ổn thì…
Nghĩ đến đây, Hồ phu nhân không kìm được rùng mình, chẳng dám tưởng
tượng nếu Hồng Trù không cẩn thận lại đây nhìn một cái sẽ dẫn đến hậu
quả gì, bà cười gượng, hỏi ngược lại. “Sao? Có chuyện gì giao cho Hồng Khởi ư?”.
“À không có, mẹ”. Đường Uyển chẳng qua thuận miệng nói vậy,
dời đi sự chú ý của Hồ phu nhân mà thôi, nhưng nói ra rồi nàng mới nhớ
đến việc nha đầu Hồng Khởi kia ngưỡng mộ Lục Du vạn phần, cho dù nàng đã tái giá, cô ta vẫn ở bên lải nhải Lục Du tốt thế này thế kia, làm nàng
muốn quên cũng không quên được tên đàn ông từng khiến nàng tan nát cõi
lòng đó. Kiếp trước, nàng cảm thấy có được một nha hoàn như vậy bên
người, cùng nàng nói về Lục Du để giải nỗi khổ tương tư là chuyện tốt,
nhưng hiện tại nàng cực kỳ không muốn có người cứ suốt ngày nhắc đến hắn bên tai nàng, Hồng Khởi không thích hợp trở lại hầu hạ nàng nữa, nàng
nhớ mang máng Hồng Khởi bị mẹ trách phạt vì chuyện nàng tự tử, sau chính nàng cầu xin mẹ nói tốt cho cô ta, cô ta mới về lại hầu hạ nàng. Nhưng
bây giờ nàng không muốn cô ta quay về nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lập tức ra quyết định, nói với Hồ phu nhân. “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là tỉnh lại không nhìn thấy nàng ta nên có
chút kì quái thôi, chẳng hiểu vì sao nàng ta vắng mặt không hầu hạ bên
cạnh”.
“Nó bị mẹ sắp xếp đi làm việc khác rồi”. Hồ phu nhân suy
nghĩ một chút, vẫn giấu giếm, bà biết con gái tuy thông minh hơn người,
thuở nhỏ đọc thi thư, cầm kỳ thi họa tinh thông nhưng tâm tư rất đơn
thuần, người nhà lại yêu chìu, ngay cả quản lý công việc vặt cũng không
dạy, đừng nói chuyện đen tối này, cho dù tới hiện tại Hồ phu nhân vẫn
không muốn nói với con, khỏi ô uế tai con.
“Xem ra mẹ cũng nghĩ như con gái, cũng thật cảm thấy Hồng Khởi có năng lực”. Đường Uyển nở nụ cười, Hồ phu nhân nói đương nhiên nàng không tin, nhưng không muốn vạch trần Hồ phu nhân mà thuận thế nói. “Nếu mẹ thích Hồng Khởi như vậy, con gái liền đưa Hồng Khởi cho mẹ, mẹ xem được không?”.
Hồ phu nhân đang suy tư không biết tìm lý do gì để cách ly Hồng Khởi khỏi Đường Uyển, nghe vậy lập tức gật đầu, cười nói. “Tam nương bỏ được thứ yêu thích cho mẹ, mẹ tương nhiên không chối từ”.
“Mẹ, con gái có gì luyến tiếc đâu, nhưng như vậy bên người con
chỉ có mỗi đại nha hoàn là Hồng Trù, mẹ phải cho con gái một nha hoàn có khả năng nữa lại đây, bằng không con không chịu đâu”. Đường Uyển cười, nàng tin Hồ phu nhân nhất định xử lý tốt Hồng Khởi.
“Đương nhiên”. Hồ phu nhân gật đầu, rồi cười nói. “Tinh thần của con vẫn chưa tốt hẳn, nghỉ ngơi một lúc nữa đi, mẹ còn nhiều chuyện muốn làm, không ở cạnh con được”.
“Dạ”. Đường Uyển gật đầu, nghỉ ngơi là thứ yếu, chủ yếu nàng muốn tĩnh lặng thanh lọc suy nghĩ, tính toán kế tiếp phải đối mặt với
cuộc sống của mình như thế nào đây…