Đường Uyển Sống Lại

Chương 49: Chương 49: Quyết đoán




Nhìn Đường Uyển vẫn im lặng từ lúc lên xe đến giờ, Hồ phu nhân nhẫn nhịn lắm mới nuốt xuống câu hỏi đã ra đến đầu lưỡi, ánh mắt bà quét qua quét lại Đường Uyển, không thu hồi.

“Mẹ à, mẹ muốn hỏi gì cứ hỏi đi”. Đường Uyển thở dài, ánh mắt của Hồ phu nhân quá mức nhiệt liệt, nàng không thể bỏ qua, đành đầu hàng.

“Tam nương, hai đứa đã nói những gì?”. Nếu tự Đường Uyển muốn nói, Hồ phu nhân cầu còn không được, bà thật sự rất muốn biết bọn họ đã nói gì với nhau, nhất là muốn biết sự kiên trì của Đường Uyển có bị Triệu Sĩ Trình phá vỡ không, bà rất mong hôn sự này có thể thành công.

“Còn nói gì nữa ạ, lại lặp lại những gì con đã từng nói cho mẹ nghe thôi”. Đường Uyển bất đắc dĩ, cũng hơi buồn rầu, nàng thật không ngờ Triệu Sĩ Trình lại cố chấp không buông tha như vậy, nàng nói gì chàng cũng không để ý, giống như chỉ cần nàng gả cho chàng, bao nhiêu khó khăn bao nhiên phức tạp đều là hư không.

“Cậu ta không để ý phải không? Mẹ nghĩ dù là nhà họ Lục hay vấn đề con cái con lo lắng, cậu ta đều có cách giải quyết hết”. Hồ phu nhân nhận thấy Đường Uyển bất đắc dĩ và buồn rầu, nhưng cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc ngọt ngào toát ra từ Đường Uyển, lòng bà buông lỏng được một nửa, xem ra con gái bà đối xử với Triệu Sĩ Trình rất khác biệt, chẳng qua trong lòng băn khoăn nhiều lắm mới cực lực phản đối. Không, phải nói là vì con gái bà có tình cảm đặc biệt với Triệu Sĩ Trình, lo lắng bản thân sẽ mang đến phiền nhiễu cho Triệu Sĩ Trình nên mới cắn răng cự tuyệt.

“Đúng là như vậy”. Phút cuối Đường Uyển nói nàng phúc bạc mệnh bạc, cho dù gả cho chàng rồi cũng không thể cùng chàng cả đời, vậy mà Triệu Sĩ Trình vẫn không buông tay, còn nói chỉ cần sống với Đường Uyển được thêm ngày nào, chàng sẽ hạnh phúc ngày đó. Đã nói đến mức này Đường Uyển thật sự không tìm thấy lý do từ chối nữa — Đương nhiên nàng vẫn có thể lựa chọn thô bạo cự tuyệt, không quan tâm tới bất cứ điều gì, nhưng đó không phải cách cư xử của nàng, nàng không muốn làm như vậy.

“Tam nương, điều kiện của Triệu Sĩ Trình rất tốt, nhưng mẹ chấm nhất ở cậu ta chính là tâm ý của cậu ta dành cho con, gả cho người đàn ông như vậy nhất định không phải đau khổ, người ấy sẽ chắn hết mưa gió cho con”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển, nói. “Mẹ và cha con rất lo lắng cho hôn sự của con, vừa lo không tìm được người thích hợp, vừa lo con gả qua lại chịu khổ… Lý phu nhân tuy cao ngạo một chút, không phải dễ ở chung, nhưng bà ấy không phải người tùy tiện tìm lý do làm khó người ta, hơn nữa Triệu Sĩ Trình cũng không phải kẻ ngu hiếu, nếu con gả vào nhà họ Triệu, cha mẹ liền bớt lo”.

“Nhưng mà mẹ à, con không thể ích kỉ như vậy được, vì tốt cho bản thân mà không quan tâm chàng có bị ảnh hưởng xấu gì không”. Hồ phu nhân nói đương nhiên Đường Uyển hiểu được, khi nàng quyết định cự tuyệt, trong lòng nàng cũng khó chịu lắm chứ.

“Tam nương, con có từng nghĩ chưa…”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển, nhẹ giọng nói. “Con nghĩ con từ chối cậu ta là vì tốt cho cậu ta, nhưng chưa chắc cậu ta đã nghĩ như vậy. Nếu cậu ta đã dấn thân vào ắt đã nghĩ đến việc phải gánh vác trách nhiệm, cho dù chưa nghĩ xa như vậy thì khi gặp mặt nói chuyện với con rồi, cậu ta cũng phải ý thức được. Cậu ta không muốn buông tay con đã nói lên rằng mọi băn khoăn của con cậu ta không để ý, chẳng qua do con buồn lo vô cớ mà thôi”.

“Nhưng mà…”. Sầu lo trong lòng Đường Uyển vẫn không thả lỏng.

“Hơn nữa, những thương tổn con lo lắng khi con gả sẽ gây cho cậu ta vẫn chưa phát sinh, chẳng qua đều là con phỏng đoán vậy thôi, chỉ cần xử lý thích đáng, có lẽ vĩnh viễn cũng không có những chuyện đó. Con cứ vì quá lo mà từ chối cậu ta hết lần này đến lần khác, cũng chính là tổn thương cậu ấy vậy”. Hồ phu nhân nói khiến Đường Uyển hơi kinh hãi, phải rồi, mẹ nói đúng, nàng luôn miệng nói muốn tốt cho Triệu Sĩ Trình nhưng cái nàng đang làm chính là tổn thương lòng tự tôn, đả kích tự tin của chàng.

Nhìn thấy Đường Uyển tựa như tỉnh ngộ, Hồ phu nhân cố gắng đẩy thêm. “Nếu vì con cứ từ chối mãi mà cậu ấy mất tự tin, cam chịu… Ai cha ai cha, tôi đang suy nghĩ miên man gì đây, Triệu Sĩ Trình thoạt nhìn là nam tử hán kiên cường, rất có chủ kiến, cũng rất có đảm đương, hẳn sẽ không suy nghĩ xuẩn ngốc”.

Chàng là người có chủ kiến, cũng là người kiên trì nhất mình từng gặp, chàng là nam tử hán có trách nhiệm có đảm đương, chỉ là chàng cũng là người có tình có nghĩa, để tâm vào những chuyện bé nhỏ. Tính cách của Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển hiểu nhất, nếu không phải như thế, kiếp trước chàng đã không hành động khiến nàng vừa áy náy vừa thấy không đáng giá thay chàng. Bản thân cự tuyệt sẽ không đả kích được chàng, sẽ không khiến chàng mất tự tin, nhưng hẳn sẽ làm nhục chàng, vài năm không muốn cưới vợ vẫn là có thể. Triệu Sĩ Trình bình thường rất dễ khuyên bảo, nhưng khi bướng bỉnh không ai lay chuyển được.

“Mẹ ~”. Đường Uyển chần chừ nhìn Hồ phu nhân, rốt cuộc nói thật lòng mình. “Thật ra con rất có cảm tình với Triệu Sĩ Trình, con cũng biết chàng là người đàn ông tốt có thể phó thác chung thân, gả cho chàng sẽ không khổ sở. Nhưng mà, nhưng mà chính vì vậy con mới chần chừ, con không nên ích kỉ chỉ biết bản thân như vậy”.

“Ôi đứa nhỏ này, mọi người ai chẳng ích kỉ, con ích kỉ một chút có gì là không đúng?”. Hồ phu nhân gắt một tiếng, sau đó nói. “Huống chi, mẹ tin tưởng cậu ta càng mong con ích kỉ một chút, vậy cậu ta mới đạt được nguyện vọng nha”.

“Nhưng… Nhưng…”. Đường Uyển thật không biết từ chối sao, có lẽ có, nhưng nàng không muốn nói ra.

“Chắc cứ để mẹ ra quyết định đi”. Biết tâm ý con gái, Hồ phu nhân cũng quyết đoán, bà cười. “Muốn gả con tái giá cho ai, tái giá lúc nào vốn là chuyện của mẹ và cha con, lúc trước hỏi ý con chẳng qua là săn sóc con thôi. Chờ con lo được lo mất, buồn lo vô cớ muốn cái này cái kia, không bằng không cho con xen vào gì hết, cứ nghe theo cha mẹ an bài là tốt rồi”.

Sao có thể như vậy? Đường Uyển không ngờ Hồ phu nhân lại như vậy, nàng mở to mắt nhìn Hồ phu nhân, trong mắt là bất mãn và lên án.

“Có vậy con mới không miên man suy nghĩ mà mẹ cũng không cần hết nói lại khuyên, cứ trực tiếp làm chủ cho con, con chỉ cần thanh nhàn ngồi không là được”. Hồ phu nhân càng nói càng cảm thấy nên sớm làm như vậy, bà cười sảng khoái. “Lẽ ra lúc mẹ và Lý phu nhân nói chuyện một mình ở chùa Quảng Hiếu nên trực tiếp đồng ý bà ấy, để bà ấy mời ngay bà mối hôm sau đến nhà là xong”.

“Mẹ à ~”. Đường Uyển hơi bực khi nhìn Hồ phu nhân càng nói càng hăng.

“Được rồi, mẹ biết đúng mực mà, con không cần quan tâm gì cả, nhìn mẹ xử lý tốt là được”. Hồ phu nhân vỗ vỗ tay Đường Uyển, đã suy tư lát nữa nên nói với Lý phu nhân thế nào.

Đường Uyển bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại tràn đầy vui sướng, nàng run run, nhịn không được phì cười — thì ra nàng cũng không muốn bỏ lỡ Tử Quy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.