Đường Uyển Sống Lại

Chương 11: Chương 11: Tiến bộ




“Mẹ, con gái muốn xin mẹ một điều”. Buổi sáng tiếp tục theo Uông Ngọc Trân học, giữa trưa dùng cơm xong, Đường Uyển tìm tới Hồ phu nhân, đêm qua nàng ngủ không được, cứ suy nghĩ mãi về chuyện có nên xin Hồ phu nhân dùm cho Hồng Khởi hay không, nếu xin thì không biết phải tỏ thái độ sao. Về phần lời nói của Hồng Khởi ngày hôm qua muốn về hầu hạ nàng, Đường Uyển không nghĩ tới – đêm qua, ánh mắt âm lãnh của Hồng Khởi khiến nàng thấy xa lạ, cảm thấy từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ hiểu hết Hồng Khởi, nàng không muốn đặt một người làm mình thấy xa lạ và ớn lạnh bên cạnh, nàng sẽ luôn bất an.

“Xin một điều? Tam nương muốn xin mẹ điều gì?”. Tim Hồ phu nhân đập bùm bụp một hồi, trên mặt lại cười rất tự nhiên, giống như chẳng biết con gái đang muốn nói gì.

“Là về Hồng Khởi”. Đối với mẹ ruột, Đường Uyển không bao giờ nói chuyện quanh co lòng vòng, nàng đi thẳng vào vấn đề. “Đêm qua trên đường trở về phòng con gặp Hồng Khởi, cô ấy nói cô ấy nhớ con, muốn trở về hầu hạ con”.

“Cho nên Tam nương muốn đòi mẹ cho nó về sao?”. Hồ phu nhân mặt không đồng ý, bà nhẹ nhàng lắc đầu, hơi trách cứ. “Con đừng quên, con muốn tỏ lòng hiếu tặng nó cho mẹ, sao chưa được nửa tháng đã đổi ý? Như vậy không tốt”.

“Mẹ, con gái còn chưa nói xong, sao mẹ lại đoán mò vậy?”. Đường Uyển giận dỗi một tiếng, sau đó nhìn Hồ phu nhân nói. “Tặng Hồng Khởi cho mẹ là quyết định của con gái, con gái tất nhiên không đổi ý, cho dù đổi ý cũng không chờ đến lúc Hồng Khởi cầu xin mới đổi ý”.

“Vậy sao? Nếu Tam nương không muốn nó về, vì sao nhắc tới nó?”. Hồ phu nhân an lòng một chút, bà hiểu tính con, con đã nói vậy nghĩa là như vậy, không phải lời trước lót đường cho lời sau, nàng không phải loại người lòng dạ toan tính. Thực tế cho dù Đường Uyển trước mắt đã không còn là Đường Uyển ngày xưa, nàng đã biến hóa long trời lở đất, nhưng bản tính của nàng không biến đổi quá lớn.

“Con gái muốn xin mẹ chiếu cố Hồng Khởi một phần”. Đường Uyển ngượng ngùng cười cười. “Con biết vậy không hợp quy củ, Hồng Khởi là người hầu, mẹ căn bản không phải để ý nhiều, con không tất yếu vì thấy cô ấy sống không tốt liền không đành lòng, xin mẹ phá lệ chiếu cố cô ta, người ngoài sẽ lườm nguýt. Nhưng dù sao cô ấy ở cạnh con đã sáu bảy năm rồi, cả hai cũng quý mến nhau, cảm tình sâu đậm, cho nên con hy vọng cuộc sống của cô ấy tạm ổn một chút”.

“Chỉ vậy thôi?”. Hồ phu nhân tuy không hài lòng con bà suy nghĩ cho một đứa nha hoàn, lại là thứ nha hoàn bụng dạ khó lường, nhưng bà biết Đường Uyển ngây thơ thiện lương đều do chính bà nuôi dưỡng mà ra, cho dù hiện tại ngây thơ thiện lương không tốt, muốn thay đổi nàng, nhất thời chẳng thể thành công được, dù sao, con gái nói ra được như vậy đã tiến bộ lắm, ít nhất nàng không xin bà cho Hồng Khởi về hầu hạ tiếp.

“Điều con làm cho cô ấy chỉ có bấy nhiêu, những thứ còn lại phụ thuộc vào chính cô ấy”. Đường Uyển cúi đầu, nàng không biết Hồng Khởi bản tính thích tính kế ngầm, càng không biết tâm tư sâu bên trong của Hồng Khởi, nhưng nàng biết rõ ràng Hồng Khởi không ngu ngốc, nếu đã không ngốc thì chỉ cần Hồ phu nhân chiếu cố phần nào, cô ta nhất định sống tốt, thậm chí còn tốt hơn lúc ở bên cạnh nàng.

“Mẹ đồng ý”. Hồ phu nhân gật đầu, cười nói. “Vậy đi, mẹ không hạ cấp nó, vẫn để nó làm đại nha hoàn, còn an bài cho nó một công việc vừa thanh nhàn vừa có thể diện, chờ thêm một hai năm đến tuổi nó phải lập gia đình, mẹ không lấy bạc chuộc thân của nó, để cha mẹ nó đón nó về tự thành hôn, con xem được chưa?”.

“Mẹ, chỉ cần chiếu cố một chút thôi, không cần làm nhiều lắm, người khác nhìn ngó, làm sao mẹ quản được người dưới”. Đường Uyển nghe Hồ phu nhân nói, ngược lại hơi ngượng ngùng, nàng nghiêm túc nhìn Hồ phu nhân. “Chị dâu cả vừa nói với con hôm qua, quản gia tuy chỉ là chút việc nhỏ, nhưng vẫn phải tuân theo quy định đàng hoàng, nếu thích gì làm đó sẽ hỏng bét. Con gái không hy vọng vì chút tâm tư nhỏ bé của mình mà mẹ phải phá vỡ nguyên tắc của bản thân, càng không hy vọng vì con mà mẹ bị người ta lên án”.

“Yên tâm, mẹ sẽ xử lý mọi việc hoàn hảo, không ai cảm thấy mẹ cư xử bất công đâu. Con đó, cứ thanh thản theo Ngọc Trân học quản gia đi, đừng quan tâm chuyện này nữa”. Hồ phu nhân khẽ cười, bà tin con gái không biết công việc “vừa thanh nhàn vừa có thể diện” chính là đẩy Hồng Khởi đi từ đường dọn dẹp, nhưng bà dám chắc không ai dám lắm mồm bô lô ba la trước mặt con gái bà, trừ phi người đó muốn lên đường làm bạn với Hồng Khởi.

“Con nghe mẹ”. Đường Uyển vâng lời, giải quyết xong chuyện Hồng Khởi, nàng coi như dốc được gánh lặng, trong lòng thoải mái hẳn lên, nhẹ nhàng dựa vào Hồ phu nhân, nói. “Mẹ nói cái gì con sẽ làm cái đó, không để mẹ lo lắng cho con nữa đâu”.

“Thật nhé?”. Hồ phu nhân mừng rỡ nở nụ cười, tuy rằng Đường Uyển là con gái út bà thương yêu nhất, nhưng từ bé tính nàng đã rất đạm nhạt, rất ít nói mấy lời tri kỉ làm bà vui lòng kiểu này.

“Dạ”. Đường Uyển gật đầu, thì thào. “Con gái biết, mặc kệ mẹ làm cái gì, làm lúc nào, đều là suy nghĩ cho con gái, muốn con gái có cuộc sống tốt đẹp”.

“Con có thể nghĩ như vậy, mẹ cũng vui mừng, thỏa mãn”. Hồ phu nhân vuốt lưng cho con, sau đó nhớ tới một chuyện, nói. “Ngày mốt mẹ muốn đi dâng hương, Tam nương đi với mẹ được không?”.

Dâng hương? Đường Uyển gật đầu. “Dạ được, con cùng mẹ đi dâng hương, sau đó chúng ta cùng đi dạo trong chùa, coi như ra ngoài giải sầu”.

“Được”. Hồ phu nhân tất nhiên không hủy Đường Uyển hưng trí, bà chỉ cười. “Nhưng mà, mẹ cho Tam nương một vấn đề khó”.

“Vấn đề gì khó ạ? Mẹ cứ nói, con tiếp chiêu đây”. Đường Uyển cũng vui vẻ đùa lại Hồ phu nhân, chọc Hồ phu nhân cười đến nghiêng ngả.

“Nói khó cũng không khó, nhưng chẳng hề dễ đâu”. Hồ phu nhân nheo mắt. “Ngày mốt ra ngoài cần chuẩn bị cái gì, để Tam nương nhà chúng ta làm, con có dám tiếp chiêu?”.

“Cái này nha…”. Đường Uyển hơi trầm ngâm, sau đó hỏi. “Mẹ, đi chùa dâng hương cần chuẩn bị cái gì đều có tiền lệ phải không?”.

“Đương nhiên”. Hồ phu nhân gật đầu, khá hài lòng, con gái bà mới học quản gia ít lâu đã hiểu được nhiều chuyện phải theo tiền lệ làm, xem ra con gái muốn học quản gia cũng không phải không có khả năng.

“Vậy con chỉ cần y theo tiền lệ trước kia mà sắp xếp, đúng chứ?”. Đường Uyển lại hỏi nhiều một câu.

“Đúng”. Hồ phu nhân trả lời.

“Vậy con gái tiếp chiêu”. Đường Uyển tin tưởng việc nhỏ như vậy, lại có sẵn tiền lệ, dù nàng làm không tốt cũng không sai sót nhiều.

“Mẹ chờ xem Tam nương chuẩn bị sao”. Hồ phu nhân đoán con gái không thể hoàn thành việc này một mình được, bà cười. “Nếu có gì không rõ con cứ đi hỏi chị Ngọc Trân, nhưng mẹ mong con gặp vấn đề hẵng hỏi, đừng tìm chị dâu hỗ trợ ngay lúc đầu, để chị đứng ngoài hướng dẫn thôi”.

“Dạ, thưa mẹ”. Đường Uyển nghe theo mẹ. “Con sẽ tận lực làm một mình, gặp chỗ khó mới tìm chị dâu giúp đỡ, không để mọi chuyện lại thành chị dâu chuẩn bị đâu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.