“Mẹ, mẹ coi chừng”. Thanh Lam cẩn thận nắm tay Đường Uyển đỡ nàng ngồi xuống, đúng như Triệu Sĩ Trình đoán, đứa nhỏ luôn bướng bỉnh
nhưng khi biết trong bụng Đường Uyển có một em trai hoặc em gái xong
liền thay đổi thành người lớn, không nghịch ngợm tùy hứng nữa, ngược lại biết chăm sóc mẹ, đương nhiên, hiện tại cậu bé vẫn quan tâm nhất là
không biết khi nào mới được gặp em.
“Mẹ biết rồi”. Đường Uyển cười dịu dàng, trong đáy mắt chỉ có hạnh phúc nồng đậm.
“Mẹ, em hôm nay có bướng bỉnh không?”. Thanh Lam sờ sờ bụng Đường Uyển đã nhô lên rõ, quan tâm hỏi.
“Em hôm nay rất ngoan, không bướng bỉnh”. Đường Uyển cười, sau đó nhìn qua khung cửa sổ ngắm tuyết bay lả tả bên ngoài. “Sao cha con còn chưa về nhỉ?”.
Sáng nay Triệu Sĩ Trình đi nhà họ Đường tặng quà năm mới, đến bây giờ vẫn chưa về, chắc lại bị hai anh trai nàng về nhà ăn tết bắt cóc đi
uống rượu rồi, Đường Uyển hơi phiền não nghĩ.
“Chưa về mẹ ạ”. Thanh Lam quỷ quái chêm thêm. “Nhưng mẹ
yên tâm đi, lúc cha ra ngoài con đã dặn không được uống rượu với các
cậu, em không thích cha bay mùi rượu, cha sẽ nghe lời”.
Không bao lâu sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện vườn Thẩm, tại buổi
sáng Đường Uyển nôn ọe kinh thiên động địa được bắt mạch là có bầu, tính tính ngày, hẳn là có lúc còn ở Lâm An.
Không giống khi mang bầu Thanh Lam, lần này Đường Uyển thật đủ đau
khổ, đầu tiên là nôn nghén, lúc có Thanh Lam tuy cũng nôn nhưng không
nặng lắm, giờ thì ăn cái gì nôn cái ấy, uống miếng nước cũng nôn sạch
sẽ, lại không thể không ăn, nếu không ăn thì chỉ nôn ra mật vàng, ba
tháng đầu Đường Uyển gầy thấy rõ, nôn nhiều đến nỗi không rảnh nghĩ miên man nữa, may là ba tháng đầu trôi qua nôn nghén cũng chấm dứt như kì
tích, rốt cuộc nàng có thể yên ổn ăn gì đó.
Sau đến lượt chân rút gân, mỗi ngày uống canh xương hầm mà vẫn bị rút gân dữ dội, toàn bị khoảng giờ Mẹo, đang ngủ ngon lành bỗng co rút, có
lần Đường Uyển đau đến khóc sướt mướt, lần nào Triệu Sĩ Trình cũng cuống quýt xoa bóp chân cho nàng, thậm chí đặc biệt đi đại phu học xoa bóp vì nàng.
Cũng may Thanh Lam biết mình sắp được làm anh nên ngoan ngoãn hơn
nhiều, không nghịch phá như trước khiến người ta thêm phiền, còn biết
học chăm sóc Đường Uyển, nói chuyện với Đường Uyển cho nàng vui vẻ.
“Nghe lời gì?”. Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thanh Lam vừa
dứt lời Triệu Sĩ Trình liền lên tiếng, kéo mành tiến vào, nhưng chàng
không vội đến gần mà đứng bên chậu than hơ tay chân bỏ đi khí lạnh bên
ngoài mới đi lại, ngồi xuống bên cạnh Đường Uyển, thuận tay bế Thanh Lam ngồi trên đùi chàng.
“Nghe lời không uống rượu với các anh, miễn cho mùi rượu dính qua người ba mẹ con”. Đường Uyển cười giải thích, sau đó hỏi. “Sao chàng về trễ vậy, có chuyện quan trọng?”.
“Không có gì, chỉ là kể cho hai cậu nghe những chuyện đã xảy ra thôi”. Triệu Sĩ Trình cười cười, Đường Quyết và Đường Mân mấy năm nay coi như
lập được thành tích, tuy kết quả khảo hạch so với các quan viên cùng
chức không xem là đứng nhất đứng nhì nhưng cũng nằm trong tốp đầu, Triệu Sĩ Trình cũng thật để bụng chuyện của hai anh vợ, thông qua quan hệ
giúp đỡ bọn họ không ít, hiện tại cả hai đều thăng quan, chờ đầu xuân
qua sẽ đi Lâm An phục chức, có lẽ còn được lên chức.
“À”. Đường Uyển nhìn chàng, không có gì? Hay có? Nàng vỗ vỗ Thanh Lam, nói. “Giờ cha con về rồi, Đại lang tự đi chơi một lát đi, mẹ thấy tuyết bên ngoài cũng sắp ngừng, con gọi mấy nha hoàn lanh lợi cùng đi đắp người tuyết
nhé”.
“Dạ ~”. Thanh Lam ngồi không đã sớm buồn, nhưng Triệu Sĩ
Trình chưa về, cậu bé sợ Đường Uyển ngồi một mình cô đơn, nghe Đường
Uyển nói như vậy làm sao ngồi yên được nữa, cười đáp ngay, nhảy xuống
khỏi đùi Triệu Sĩ Trình, gào hô gọi người liền xông ra ngoài.
Nhìn Thanh Lam, hai vợ chồng cùng nở nụ cười, Đường Uyển quay sang hỏi. “Đại lang đi rồi, có thể nói chuyện gì giữ chàng lại tới bây giờ được chưa?”.
“Thật là không có gì mà”. Triệu Sĩ Trình cười, sau đó hơi chần chờ nói. “Vừa rồi ta ở viện ngoài nhìn thấy người nhà họ Lục đến đưa thiệp mời, Lục
Vụ Quan sắp thành thân, hôn kì định ở ba ngày sau, chắc ban đầu không
định mời chúng ta nên mới lần lữa đến tận bây giờ”.
Sắp thành thân? Đường Uyển chấn động, bây giờ hắn cưới ai?
Thấy Đường Uyển kinh ngạc, Triệu Sĩ Trình cũng không thừa nước đục thả câu, nói cho nàng biết luôn. “Em nhất định không tưởng tượng nổi hắn lấy ai đâu, là người từng đính hôn
với hắn nhưng lại hối hôn ngay trước ngày cưới – Vương Nhị nương”.
Vương Nhị nương? Đường Uyển càng nghi ngờ, nàng nhớ rõ Vương Nhị nương đã thành thân rồi mà?
“Chồng trước của Vương Nhị nương yếu đuối nhiều bệnh, cô ấy gả
qua không được hai năm thì anh ta chết, cũng không có con, nhà họ Vương
đón cô ấy về, sau lại không biết thế nào, đính hôn lần nữa với nhà họ
Lục”. Triệu Sĩ Trình giải thích, chàng biết tính Đường Uyển không
thích hỏi thăm chuyện nhà người ta, tất nhiên sẽ không rõ, mà chàng cũng vì nhìn thấy thiệp mời, tò mò hỏi thăm hai câu mới biết.
Đây xem như quay về vòng quay số phận ban đầu ư? Đường Uyển thở dài. “Vương Nhị nương lúc trước tìm gặp em, nói không biết có nên gả hay
không, em tưởng cô ấy sợ tương lai bị Đường phu nhân hà khắc nên mới tới thăm dò trước. Lúc đó em cũng không khuyên gả hay không gả gì cả, chỉ
nói cô ấy gả cho Lục Du sẽ không dẫm lên vết xe đổ của em, nhất định
sống hạnh phúc hơn em. Nhưng chắc cũng vì cô ấy hỏi nếu nhà họ Lục chấp
nhận đón em về em có về không, em đã phủ định không cần suy nghĩ, ngược
lại đã khiến cô ấy thêm kiên định về quyết tâm hối hôn. Ôi chao, nếu lúc trước cô ấy vẫn giữ hôn ước, gả vào nhà họ Lục, có lẽ tốt hơn bây giờ
rất nhiều, sẽ không cần thủ tiết, tái giá với thân phận một quả phụ, mà
nhà họ Lục cũng không xuất hiện những trò khôi hài kia”.
“Có lẽ, dù sao tính cách cô ấy và Phùng Uyển Nhược hoàn toàn khác biệt, cô ấy không có gan bụng bầu lớn như vậy còn tranh cãi với chồng
và mẹ chồng, bi kịch hẳn sẽ không xuất hiện”. Triệu Sĩ Trình không
hiểu biết về Vương Nhị nương nhiều hơn Đường Uyển là bao, nhưng chàng có thể xác định một điểm : Vương Nhị nương không mạnh mẽ và lợi hại như
Phùng Uyển Nhược, vả lại tìm được người phụ nữ ngang ngửa Phùng Uyển
Nhược cũng khó lắm à. Chàng cười nhìn Đường Uyển, đùa giỡn. “Huệ Tiên đang đáng thương ai? Vương Nhị nương? Phùng Uyển Nhược? Hay Lục Du?”.
“Có lẽ là tất cả, cũng có lẽ là không ai cả”. Đường Uyển lắc đầu. “Vận mệnh hẳn đã lên kế hoạch cho tất cả, giống như em nhất định phải có quá khứ với Lục Du, cũng nhất định phải gả cho chàng, nhưng vận mệnh không
phải không xoay chuyển được. Nếu lúc trước em không thoát khỏi bi
thương, không nhìn rõ tình cảm của Lục Du đúng lúc, không quý trọng
chàng, có lẽ hiện tại người đáng thương hại là em, làm sao sống vui vẻ
hạnh phúc như bây giờ?”.
Cho đến hiện tại, Đường Uyển hiểu ra rất nhiều, nhất là mùa thu năm
nay, cái ngày kiếp trước nàng chết đi đã trôi qua, lo lắng cuối cùng
trong lòng nàng đã tan biến, không sợ hãi có người phá hỏng hạnh phúc
chẳng dễ dàng của mình, không sợ hãi người mình yêu quý sẽ xa cách mình
mãi mãi, vì nàng biết chỉ cần nàng quý trọng mỗi ngày được sống, quý
trọng bản thân, cuộc sống đã đủ hạnh phúc.
“Điều này cũng đúng”. Triệu Sĩ Trình gật gù, sau đó cười. “Huệ Tiên là đang thổ lộ tâm tình sao? Vậy ta có thể hiểu là em thỏa mãn với hiện tại được không?”.
“Là rất thỏa mãn. Chàng không thấy hạnh phúc sao?”. Đường Uyển cười khẽ đáp lại, rồi thở dài tiếp. “Vận mệnh sắp xếp mỗi người mỗi khác, nhưng luôn công bằng, người nào càng
ưa ép buộc sẽ càng dễ mất đi hạnh phúc, hoặc cầu mà không được, ngược
lại, chỉ cần học quý trọng người bên cạnh, yêu lấy bản thân, dần dà sẽ
nhận ra, bàn tay hạnh phúc ở ngay gần ta thôi. Kiếp này, chuyện chính
xác nhất em đã làm là không khư khư cố chấp, đồng ý gả cho chàng, trân
trọng chàng và tất cả”.
“Ta cảm thấy em nói điều này sớm quá, chúng ta còn có rất nhiều
ngày để sống bên nhau, đợi cho ba bốn chục năm sau, chúng ta đều già đi, thời điểm ngậm kẹo đùa cháu đến, nói câu này chưa muộn”. Triệu Sĩ Trình nắm chặt tay Đường Uyển, trịnh trọng tuyên bố. “Ta cam đoan, cho dù đến năm tháng tóc sương phơi bạc mái đầu, chúng ta đều tuổi già sức yếu, ta cũng không bao giờ để em hối hận đã làm vợ ta”.
“Em tin chàng”. Đường Uyển chưa bao giờ nghi ngờ Triệu Sĩ
Trình, kiếp trước chàng đã dùng cả đời để chứng minh tình cảm của chàng
dành cho nàng, kiếp này chàng sẽ không để mình thất vọng, và nàng cũng
sẽ không để chàng thất vọng.
“Huệ Tiên ~”. Triệu Sĩ Trình ngắm Đường Uyển, chàng không
biết vì sao từ đầu đến cuối Đường Uyển luôn tin tưởng chàng hết thảy,
chàng thật sự quý trọng sự tín nhiệm của nàng.
“Ôi ~”. Đường Uyển ôm bụng kêu lên, sau đó đưa tay đặt bên phải dưới bụng, ba phần uy hiếp bảy phần đùa. “Bé cưng, mẹ bắt được chân nhỏ của con nha”.
“Con lại đá em?”. Triệu Sĩ Trình quan tâm hỏi, em bé trong
bụng Đường Uyển thật sự là hoạt bát quá mức, thường xuyên động đậy khiến Đường Uyển ngồi cũng không ngồi được, chỉ có thể đứng lên chậm rãi đi
lại, em bé rất khỏe, bụng Đường Uyển đã bầm tím mấy chỗ, lúc phát hiện
ra ai cũng giật mình, sau đại phu và bà đỡ giàu kinh nghiệm cam đoan đó
là do bé đá, mọi người mới yên tâm chút.
“Con lại đá”. Đường Uyển gật gật đầu, trên mặt thường trực nụ cười từ ái. “Em bắt được chân con, nhóc con cũng thông minh lắm, lập tức rụt chân về”.
“Chín tháng rồi còn quậy như vậy, nhất định lại là một tiểu tử thối”. Thai đầu ai cũng tâm niệm ngóng trông sinh con trai, nhưng lần này
ngoại trừ Thanh Lam kỳ vọng mẹ sinh em trai cho cậu bé chơi cùng, người
lớn trong nhà đều mong sinh con gái, nhưng có vẻ khả năng là con gái
không lớn lắm.
“Có lẽ”. Đường Uyển cười. “Mười ngày sau cũng đến kỳ sinh, lúc đó sẽ biết là bé trai hay bé gái ngay thôi”.