Đường Vào Yêu

Chương 22: Chương 22




Bà Bẩy Thêm cười lớn.. Bà vui lắm, năm đó bà thích ông hội đồng nhưng ông hội đồng không hề để ý, chỉ yêu thương một mình bà Mơ nên bà Bẩy Thêm căm ghét, nên dù tìm mọi cách vẫn không dụ dỗ được ông hội đồng, cuối cùng bà to nhỏ, chỉ điểm bà Hiểm, ông hội đồng nhất thời yêu thích đến ăn ở, cũng chính bà Bẩy đã đi báo cho nhà bà Hiểm đến bắt gặp tận tay, bà chỉ muốn trả thù bà hội đồng thôi, sau đó, khi cả ba cùng mang thai thì ý định đánh tráo liên tục xuất hiện trong đầu bà, đúng rồi, bà phải để cho bà hội đồng nếm mùi khổ sở, biết thế nào đau đớn,bà Hiểm sanh trước, sanh khuya ngày 26 tết, nhưng do toàn thân ghẻ chốc nên ông hội đồng chẳng lui xuống thường xuyên, chỉ có bà Lý là trực tiếp chăm sóc, khi đó bà Bẩy cũng vừa đến ngày sinh nở,là sáng ngày 27,ông Bẩy lại vô tình nghe được bà hội đồng dặn bà Lý bỏ thuốc vào thức ăn cho bà Hiểm để bà Hiểm từ từ mà chết, nên về thuật lại cho bà Bẩy nghe, bà Bẩy bàn với chồng kế hoạch tráo đổi, khi bà Hiểm ngủ sẽ mang đứa bé lên trao đổi, vì mới sinh còn yếu ớt, lại chỉ mới một ngày nên việc không nhận ra con mình là chuyện bình thường, đến mồng 3 tết, bà hội đồng đau bụng rồi hạ sinh một bé trai khoẻ mạnh, ông hội đồng lúc này chỉ run rúc bên vợ nhỏ, đâu ngó ngàng chi vợ lớn, nên đâu biết bà Hiểm bị ăn trúng thứ chi mà chết, trong lúc rối rắm, bà Bẩy lại một lần nữa trao đổi con bà thành con bà hội đồng, con bà hội đồng thành con bà Hiểm, kế hoạch thành công, nhưng việc đó lại có chút sơ hở, để cho bà Lý thấy, thời may bà hội đồng vì sợ bà Lý sao này bép xép nên cho người thủ tiêu bà Lý, bà Bẩy con cẩn thận cắt thêm cái lưỡi kia để dù có thành ma thì bà Lý cũng không nói được.. Vậy mà giờ sau hơn hai mươi năm, tưởng bà Lý đã đầu thai kiếp khác, ai dè ai dè bà vẫn sống sờ sờ ở đây, có phải quả báo đã đến rồi không?

Bà Lý ra dấu cho đứa cháu nói lại,nó nói con bà hội đồng có một vết bớt đỏ trên vai bên trái, con bà Bẩy có một vết bớt đen ở dưới bắp chân phải, bà hội đồng suy sụp, khóc không được, cười không xong, nước mắt rơi xuống cũng chẳng còn cảm nhận được mùi vị nữa, tai bà cũng ù đi mất rồi.. Bà nhìn cậu Hai, cậu cũng nhìn bà, nước mắt nào khóc đủ cho những ngang trái suốt hai mươi mấy năm qua, bà luôn tìm đủ mọi cách để hại chết đứa con mà đã mang nặng đẻ đau,nhớ có lần mà còn xô nó xuống ao khi nó vừa tròn 3 tuổi, khi nó sốt cao mà ông hội đồng không có ở nhà bà đã tuyệt tình bỏ mặc nó rên rỉ nên nó mới bị đau đầu đến bây giờ, tất cả đều là bà làm, bàn tay bà trực tiếp đẩy con bà vào đường chết..

Bà trừng mắt, lao vào tát túi bụi vào mặt bà Bẩy Thêm, chính bà ta đã chia cách tình mẫu tử của bà, bà Bẩy không kêu la, ngược lại còn cười lớn mà chống đỡ, ra tay đánh lại bà hội đồng đến ngã xuống nền gạch tàu lạnh lẽo, bà Bẩy tay chân rắn rỏi, đánh mạnh đến mức miệng bà hội đồng chảy máu, bà Bẩy rít lên:

- - Phải. Chính tao đó, tao làm tất cả mọi chuyện đó rồi sao, ai biểu mày luôn tỏ ra cao quý, thanh cao, mày thì có cái chó gì hơn tao chớ, mày chẳng qua được sinh ra trong một gia đình giàu có, được tô phấn điểm son nên mới được lòng ông Tiến, mày thực chất chỉ là một bông hoa vô dụng, ngu ngốc, mày có biết vì sao mày có thai đều hư không, là tao đó, tao đã cho mày uống tăm lang liều cao, nên chẳng bao giờ mày giữ được quá 3 tháng.. Chắc mày biết câu “gậy ông đập lưng ông” mà đúng không, mày cho con Hiểm uống tăm lang để hại con nó, nhưng tao đã lén lấy một ít ra để mày luôn nơm nớp lo sợ, luôn suy nghĩ sao con nó vẫn mãi chưa chết, khi tao làm hại nó, mày cho bạc tao, tao đã dùng số bạc đó mà đi mua tiếp tăm lang dự trữ sẵn để cho mày uống đó.. Ha ha…À, mày có nhớ lần cuối cùng mày sảy thai không, lúc đó mày bao nhiêu tháng, sáu bảy tháng gì đó, mày vui lắm đúng không, nhưng tao chính là đang cho mày vui một mà đau mười, cũng chính tao đã làm cho chỗ đó bị trơn nên mày mới trượt chân mà ngã đó.. Ha ha.. Mày ngu lắm Mơ à…

Bà hội đồng thân thể run lên bần bật, khuôn mặt tức đến xanh rờn:

- - Vậy mà mày nói là thằng Thống nó cố tình hại tao, con chó này, tao giết, hôm nay tao phải giết mày chết.

Bà hội đồng hung tợn mà lao vào đấm đá, đánh đập bà Bẩy Thêm túi bụi, bà chụp cái bình hoa trên bàn mà đập lên tiếp vào người bà Bẩy đến nổi máu trên đầu bắt đầu chảy ra, ướt xuống khuôn mặt, tuy nhiên bà Bẩy Thêm vẫn không khuất phục, hét lên:

- - Mày giết tao đi, giết tao chết mày cũng không thoát được tội đâu, mày mưu sát con mày, mày ra tay hại nó thừa sống thiếu chết… Ha ha. Mày là ác phụ.. Ác phụ.. Tao mà chết thằng Nhất nó cũng sẽ không tha cho mày đâu..

Cậu Ba từ đâu xông vào:

- - Bà nói cái gì?

Con Quýt hổn hển nói:

- - Cậu Ba, cậu Ba hông chịu nghe con..

Cậu Ba nhìn bà hội đồng rồi nhìn bà Bẩy đầu cổ đầy máu, cậu nuốt một ngụm nước bọt, cậu mong những gì con Quýt nói nãy giờ không phải là sự thật, cậu hỏi bà hội đồng:

- - Má, chuyện là sao?

- - Tao không phải má mày, mà nó, nó mới chính là má mày đó..!!!

Tầm mắt của cậu Ba lướt sang bà Bẩy, cậu không tin, không tin đâu, cậu ôm đầu, hét lớn:

- - Không, không phải, các người lừa tui..

Bà Bẩy Thêm bò tới ôm cậu Ba:

- -Nhất, má mới chính là má của con.. Con ơi người ta muốn giết má…

Cậu Ba hất mạnh, bà Bẩy ngã ngược ra phía sau, đầu đập vào thành bàn, máu chảy mỗi lúc một nhiều ra, ướt cả mớ tóc điểm sương tô bạc.

- - Bà không phải má tui, tui chỉ có một người má này thôi (cậu chạy lại nắm tay bà hội đồng) má, má nói đi, bọn họ lừa tui đúng không, má nói đi, nói gì đi má.

Bà hội đồng rớt nước mắt, bà thương cậu Ba, thương như một vật phẩm trên đời, từ nhỏ cậu muốn cái chi bà cũng chiều, cậu được ăn những món ngon nhất, mặc loại vải đẹp nhất, đến cả phòng ngủ, bà cũng chọn loại chiếu được dệt từ những sợi lác tốt, hàng đêm đều bắt con Quýt quạt cho cậu ngủ, còn con bà thì sao, lúc không có ai bà cho nó ăn cơm thiu, canh cặn, lúc nó còn nhỏ đã bị bà ngắt nhéo khắp người đến bầm tím, khi nó lớn một chút, bà luôn bàn với ông không cho nó học chữ, bà sợ nó giỏi hơn cậu Ba của bà, rồi sao, rồi đến hôm nay nó mới chính là con ruột của bà, bà cười, cười chua chát..

Cậu Ba vẫn không tin đó là sự thật, cậu lắc lắc tay bà, cậu muốn bà nói rằng cậu là con bà chứ không phải con của người ở đợ, cậu không chấp nhận nổi. Nhưng rồi cái lắc đầu của bà hội đồng làm cậu bất giác lùi lại, vừa lùi cậu vừa lắc đầu ;

- - Không.. Tui là cậu Ba nhà hội đồng, tui không phải con của kẻ ở đợ...Không phải.. Tuyệt đối không phải…!

Bà Bẩy:

- - Nhất à.. Má…

- - Bà im đi.. Bà không phải má tui.. Tui không có người má vừa nghèo vừa xấu như bà.. Bà tránh ra. Bà cút ra khỏi người tui..

- - Nhất.. Con đừng như vậy nữa, hãy chấp nhận sự thật đi con, con là con của má.. Má làm những chuyện như vậy là để cho con có cuộc sống sung sướng.. Con hãy hiểu cho má đi con, má cũng khổ tâm lắm.. Huhu…

- - Đừng nói… Đừng nói nữa… Tui không muốn nghe bà nói… Được.. Lôi bà ta đi cho tao..

- - Không Nhất à, có đi thì má con mình đi, con ở đây sẽ không sống được với họ đâu, đi, đi với má…

Cậu Ba lạnh lùng đẩy bà Bẩy té nhào:

- - Tránh xa tui ra.. Thằng Được, mày có nghe tao nói gì không, mày điếc rồi hả…?? Được, mày không lôi chứ gì, để tao, tao lôi con mẹ điên này đi, ăn nói nhảm nhí.. Đi. Bà đi theo tui, đồ điên này, tui chôn sống bà…

- - Không.. Buông má ra.. Nhất à.. Buông má ra đi con…

- - Má.. Muốn được làm má tui.. Vậy thì chết đi rồi đầu thai kiếp khác nhé…

Cậu Hai:

- - đủ rồi.. Mày điên đủ chưa? Đây là má ruột mày đó.. Tỉnh lại đi Nhất!

Cậu Ba hất tay cậu Hai nhưng vẫn bị cậu Hai giữ được:

- - Mày buông tao ra.. Mày vui lắm, hả hê lắm chứ gì, đừng đạo đức học giả nữa, tao biết tỏng mày nghĩ gì mà.. Đồ chó..

“” bốp “

Cậu Hai tát cậu Ba:

- - Tỉnh chưa..?

Cậu Ba bất ngờ, trân trân nhìn cậu Hai, cậu Hai nói tiếp:

- - Nghe cho kỹ đây, bà ta (chỉ bà Bẩy Thêm) là má ruột của mày, là người sinh ra mày đó.. Bà ta cũng đã thừa nhận rồi, còn mày không tin, được thôi, cắt máu ra thử đi rồi biết..Quýt, đem dao và cái chén có nước cho cậu.

Con Quýt đem lên, bà Bẩy cắt một đoạn nhỏ ở ngón trỏ rồi nặn ra vài giọt máu vào chén nước lã, đến lượt cậu Ba, cậu run lắm, cậu cầm con dao trên tay mà mồ hôi cậu đổ, chưa bao giờ cậu run như vậy, cuối cùng cậu cũng cắt, cậu nhắm mắt không dám nhìn.

Đến khi những giọt máu kia hòa quyện vào nhau thành một đốm nhỏ, bà Bẩy kêu cậu:

- - Nhìn đi con.. Nhất..

Cậu Ba len lén nhìn, nhìn vào cái chén nhỏ, một đốm máu nổi lềnh bềnh trên mặt nước, phải, là một đốm, chứng tỏ hai người là mẹ con, chính là mẹ con..

Cậu Ba cười lớn.. Cậu tự làm đầu tóc mình bù xù lên như một người điên:

- - Ha ha… haha…

Bà Bẩy Thêm:

- - Con ơi.. Con ơi.. Con làm sao vậy nè..

Cậu Ba vẫn cười rồi đột nhiên cậu bỏ chạy giữa màn đêm tăm tối, cậu đi đâu không ai biết cả, có lẽ cú sốc này, cậu vẫn chưa thể vượt qua được..

***

Cậu Hai k cần tra hỏi tên kia thêm nữa vì chính bà hội đồng đã thừa nhận chính bà đã thuê hắn sát hại cậu Hai ở Long An, hôm đó trời mưa, cậu đánh lái về đến đoạn đường vắng thì thấy hắn ta nằm giữa đường, vốn tính thương người, cậu vội dừng xe xuống xem thử, giúp đỡ, ai dè khi vừa chạm vào thì hắn ta bật dậy đâm cậu một nhát, may mà cậu lách kịp sang một bên nhưng vết thương vẫn rất nặng và chảy nhiều máu lắm, đã chuẩn bị sẵn, hắn ta chụp lấy khúc cây to đập vào người cậu đến khi cậu ngất xỉu rồi kéo cậu vứt vào một lùm cây, sau đó bỏ trốn, thời may người nhà hương hào phát hiện nên mới được cứu giúp, Thanh Maii không muốn làm lớn chuyện vì nếu tố giác ra thì phải bắt cậu khai rõ họ tên quê quán, Thanh Mai sợ cậu gặp người quen nên chỉ âm thầm cho người điều tra, ai ngờ càng điều tra càng lộ ra nhiều điều bí mật tày đình, cũng may nhà hương hào thế lực lớn nên việc điều tra có kết quả nhanh như vậy..

Về phần tên này cậu Hai tạm thời nhốt lại, cậu chưa biết tính sao, vì nếu thả hắn đi thì quá dễ, còn bắt hắn đền tội thì bà hội đồng không tránh khỏi tội trạng.

Còn bà Bẩy Thêm, cậu hỏi giờ bà muốn gì, bà ta nói:.

- - Tui không muốn gì cả, cậu muốn chém muốn giết thì tuỳ, nhưng xin cậu, xin cậu tha cho thằng Nhất một con đường sống.

- - Bà yên tâm, dù tui với nó không ruột rà đi chăng nữa thì đã cùng nhau khôn lớn chừng ấy năm, tui không xấu bụng xua đuổi nó đâu.. Nhưng, tội của bà rất nặng, bà đã làm thay đổi cuộc đời của hai chúng tui, làm mọi thứ đảo lộn lên hết, tuy nhiên một phần má tui cũng có lỗi rất nhiều, sau hôm nay, tui không muốn thấy bà xuất hiện ở trong nhà tui nữa, tui không phạt bà vì tui nghĩ cho thằng Ba, dầu sao bà cũng là má nó, tui không muốn nó càng đau buồn..

- - Không được. Nó làm bao nhiêu chuyện xấu đó mà con tha cho nó dễ dàng vậy hả, nó phải đền tội, nó hại chết các em của con đó Thống, phải dìm cho nó chết thì các em con trên trời mới yên nghỉ được... _bà hội đồng giận dữ với những gì mà bà Bẩy đã làm.

Cậu Hai phân tách:

- - ân oán oán bao giờ cho hết, giờ giết bà ta rồi các em có sống lại không, hay lại tạo thêm một mối thâm thù, má, đó cũng là quả báo má đang gánh đó, người ta nói phúc đức tại mẫu, má làm nhiều điều xấu nên các em mới phải gánh lấy.. Buông đi.. Tu lấy mà làm người..

Bà hội đồng cúi gằm mặt, bà xấu hổ với cậu quá, xấu hổ với tất cả mọi người..

- - Chuyện má làm thì má tự sám hối đi, ngày mai nên ra mộ má Hiểm mà xin má ấy tha thứ cho má.

Cậu sắp xếp một chỗ cho hai bà cháu bà Lý ở tạm một đêm mai sẽ đưa họ về long an.

Đêm ấy bà hội đồng không ngủ, bà ngồi bên ngọn đèn dầu suy nghĩ lại mọi chuyện, rốt cuộc nhân quả là không ai tránh khỏi, tội của bà nhiều lắm, bà ác lắm, bà phải dùng những tháng ngày còn lại mà cứu giúp người đời thì lòng bà mới thanh thản được. Bà khẽ nhìn ông hội đồng đang thiêm thiếp, bà ứa nước mắt, ngày mai bà phải chở ông lên nhà thương mà điều trị, ông nặng lắm rồi, bà cho ông uống quá nhiều mã tiền rồi nên giờ mới ra nông nổi như vậy.

***..

hôm sau khi trời vừa hửng sáng thì giọng con Quýt la vang trời:

- - Á.. Trời ơi, bà Bẩy tự vẫn rồi. Mọi người ơi bà Bẩy tự vẫn rồi nè..

Cậu mợ Hai cùng tất cả chạy ra vườn, bà Bẩy hai tay xuôi xuống, treo lủng lẳng trên cây, bà treo cổ, bà chết rồi.

Cậu biểu thằng Tý thằng Được đi tìm cậu Ba về, phải đến trưa trờ trưa trật mới gặp cậu say mềm ở quán rượu, tụi nó phải khiêng cậu về, chiều cậu mới tỉnh, khi biết chuyện,cậu cho là cậu Hai ép chết bà, nhưng khi được kể lại đầu đuôi, cậu mới nguôi cơn giận, cậu từ từ mở tấm vải trắng lên, cậu bật cười:

- - bà chết là hết, còn tui, tui phải làm sao đây.. Rồi ai sẽ nấu đồ ăn cho tui ăn, ai đợi tui về mỗi lần tui về khuya… Tui vẫn chưa kịp gọi bà là má mà, sao bà không đợi tui gọi mà đã đi rồi…

Cậu Hai vỗ vai, an ủi cậu Ba, nhưng cậu Ba vẫn không thể bớt đau lòng, dù cậu chưa một lần gọi bà là má, nhưng máu thịt gần kề, làm sao tránh những xót xa trong cậu chớ. Cậu thất thểu ngồi đó đến tối, con Quýt năn nỉ quá trời mà cậu không chịu ăn chi cả, cậu ngồi đó đến tận khuya, cậu ngồi như một pho tượng, cậu không biết mình bất hạnh hay sung sướng, nửa đời cậu sống trong nhung lụa, được tiêu xài như nước, nhưng mà những người tưởng là ruột thịt hoá ra không phải, đến khi biết được nguồn gốc thì chưa kịp chấp nhận thì má lại vĩnh viễn bỏ cậu mà đi, cậu khóc, rồi cậu cười, cứ như thế cho hết một đêm dài đăng đẳng...

Hai hôm sau, khi bà Bẩy được chôn cất đàng hoàng, cậu Ba dọn đồ, cậu muốn đi, vì đây đâu phải là nhà cậu. Con Quýt xếp đồ cho cậu mà hỏi:

- - Cậu đi đâu bây giờ hả cậu?

- - Tao không biết!

- - Vậy thì cậu đừng đi, cậu ở đây đi cậu.. Cậu đi rồi con biết làm sao..?

- + Mày điên hả đây có phải là nhà tao đâu mà tao ở..

- -Ai nói không phải? Nhà này trước giờ hay sao này đều là của anh em mình hết.. Nhà không ở định đi đâu?

Cậu Hai bước vào hỏi, ngồi ngồi đối diện với cậu Ba, cậu Hai nói tiếp:

- - Anh biết em k xấu, nhưng do má tiêm vào đầu em những điều xấu, Nhất, không gì là muộn cả, nhà cửa này, sự nghiệp này, anh em ta chia đều, ở lại với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.