Đường Vào Yêu

Chương 25: Chương 25




Chuyến xe đò đến Tiền Giang cũng vừa trưa, Khỏe bắt một chiếc xe kéo về nhà hội đồng, ngồi trên xe Khỏe hồi hộp, suy nghĩ rất rất nhiều về những gì đã trải qua, mười mươi là do một tay Tư Bình sắp xếp, tại sao, như Út Liễu, hay con Quýt hại Khỏe Khỏe không nói, vì họ với Khỏe là người dưng nước lã, còn Khỏe với Bình, cùng cha cùng mẹ, cùng chảy một dòng máu, sao nó có thể nhẫn tâm như thế chứ.

Chiếc xe dừng lại trước cổng, con Quýt đương quét sân, thấy Khỏe, nó quăng bỏ cái chổi mà chạy ù ra:

- - Mợ.. Mợ Hai.. Mợ về rồi... Bà ơi. Mợ Hai về rồi nè..

Nó dìu Khỏe vào nhà, bà hội đồng đi ra tới mừng húm, Khỏe nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy cậu Hai, liền hỏi:

- - Má.. Cậu Hai đâu?

- - Ngồi xuống đi con, từ lúc con đi, thằng Hai nó không ăn không ngủ, lại thêm vụ con... à không có gì..thằng Hai nó đi lên tòa nhờ người quen đi tìm con đó, nó còn lên tận Sài Gòn in hình của con ra để tiện đi tìm nữa.. Những ngày qua con đã đi đâu, làm gì, kể má nghe..

Hai Khỏe bối rối, nói ra thì liên quan khá lớn đến Tư Bình, còn không nói thì Khỏe biết giải thích những ngày qua mình đã đi đâu. Thiệt khó quá đa.

Bà hội đồng tinh mắt, nhìn ra sự khó nói của Hai Khỏe, liền nói:

- - Chuyện con bỏ đi đã đồn khắp làng khắp xã, người nói thế này thêu dệt cái kia, thằng Hai nó buồn lắm, người như cái xác không hồn, nên dầu là chuyện chi con cũng nên nói, để má đứng ra giải quyết oan ức cho con.

- - Má.. Má tin con không?

- - Hồi đầu thì má thấy thằng Hai nó chạy đôn chạy đáo nên má hơi giận rồi nghĩ quấy, nhưng khi bình tĩnh lại má biết con không phải là cái đứa bậy bạ, nhưng nguyên nhân thì má không đoán được..con nói rõ đi, đầu đuôi cớ sự mần sao, sao con lại đi cùng Sáu Tài, rồi giờ nó ở đâu?

Hai Khỏe thở dài..

- - Thật ra..

- - Khỏe.. Em.. Em về rồi...

Cậu Hai đi, à không, cậu chạy mới đúng, cậu chạy vào ôm chầm lấy Khỏe, vài giây thôi, cậu buông ra, cậu sờ Khỏe, cậu chạm vào mặt, vào mũi, vào tay, vào tất cả những gì của Khỏe:

- - Là thật, là em thật rồi, em về thật rồi, vợ ơi...!

Hình như cậu khóc, giọng cậu nghèn nghẹn, một lần nữa cậu ôm Khỏe, áp mặt Khỏe vào lòng ngực mình, chưa bao giờ Khỏe thấy cậu khẩn trương và sốt sắng như vậy, cậu hít hà hương tóc, bàn tay cậu siết chặt lấy thân thể mà cậu đã rất trông mong, đến độ bà hội đồng phải lên tiếng:

- - Được rồi được rồi, con nhỏ đương có chửa, con làm nó mệt đó, ngồi xuống đi rồi nói..!

Cậu đỡ Khỏe ngồi trên ghế, cậu ngồi kế bên, tay vẫn nắm chặt tay Khỏe không rời, cậu hỏi han nhiều lắm, Khỏe ngập ngừng một hồi rồi kể lại sự việc cho bà hội đồng với cậu Hai nghe, cậu Hai tức giận đến độ đôi mày nhíu chặt:

- - Tư Bình., được lắm...

Bà hội đồng:

- - Vậy là nó đã có chủ ý ngay từ đầu nên mới.. (bà khựng lại rồi nói tiếp) còn này quả thiệt gian manh quá, phải trị tội nó mới hả dạ.

Hai Khỏe:

- - Má, má định làm gì?

- - Cái tội nó phải đánh cho một trận nên thân, rồi dìm cho chết, đồ mất nết.

- Không được, dầu thế nào nó cũng là em ruột con, xin má đừng giết nó..!

Cậu Hai dầu tức giận lắm nhưng vẫn lo cho sức khỏe của Khỏe hơn, cậu biểu mọi chuyện từ từ rồi tính, trước mắt thì Khỏe phải nghỉ ngơi, rồi mai cậu chở ra thị xã cho đốc tờ họ khám, cậu còn sai con Quýt làm thiệt nhiều đồ bổ cho Khỏe nữa.

Con Quýt nấu xong nồi lá bưởi, chính tay cậu Hai vào pha nước cho Khỏe, cậu cứ chần chừ mãi không chịu ra, Khỏe nói:

- - Cậu ra đi cho tui tắm!

- - Để tui tắm cho em, nha..!

- - Thôi, sao tự dưng cậu lại muốn tắm cho tui..!?

Cậu khép cánh cửa lại, bàn tay cậu mở chiếc cúc đầu tiên rồi đến chiếc thứ hai, thứ 3,cậu vừa làm vừa nói:

- - Những ngày không em tui đã rất sợ, một ngày trôi qua dài như một thế kỷ, nên bây giờ hãy để tui được chạm vào em, để tui biết em thật sự đã về bên cạnh tui rồi.. Khỏe, tui rất nhớ em..!

Lời cậu nói sao mà tha thiết, ấm áp đến vậy, làm tim Khỏe rụng rời mất rồi, Khỏe lanh chanh, Khỏe không biết nói lời ngọt ngào, chỉ biết cười, đáy mắt long lanh niềm hạnh phúc. Cậu nhẹ nhàng cởi chiếc áo bà ba ra khỏi thân theể, khẽ kéo nhẹ chiếc cằm kia sát lại gần mình, đôi mắt cả hai từ từ khép lại, hai bờ môi Hòa lẫn vào nhau tìm lại dư vị của yêu thương xa cách, tiếng nước chảy tí tách, bên trong cảnh xuân đang tràn trề, cậu lúc này đã rời đôi môi mà di chuyển xuống chiếc cổ đầy đặn, và đi sâu xuống khe ngực tròn đầy, khuôn miệng dừng lại nơi trập trùng mà gặm mút, cậu làm rất nhẹ, rất rất nhẹ, cậu rất muốn, rất rất muốn, nhưng cậu biết Khỏe đương mệt, sức khỏe chưa tốt hẳn sau đợt động thai nên những cảm xúc, những ham muốn kia được cậu kìm hãm lại, cậu với tay múc một gào nước mà xối từ vai xuống, tay cậu nhẹ nhàng trượt trên thân thể kia, từng vị trí, từng vị trí một.

___

Ăn uống xong, cậu đưa Khỏe qua thăm bà nội với ông hội đồng một chút rồi lại dẫn Khỏe về phòng, nằm trên chiếc giường, Khỏe mới nói với cậu:

- - Cậu, ngày mai cậu chở tui về bên nhà nghen, chắc cha má lo lắm.

- - Về gặp lại Tư Bình, em sẽ làm gì?

Hai Khỏe thở dài:

- - Tui sẽ nói chuyện riêng với nó. Tui muốn biết nó làm như vậy để được gì!

Cậu Hai mím môi, cậu ngập ngừng hỏi Khỏe:

- - Nếu như tui làm gì có lỗi với em, thì em có tha thứ không?

- - còn phải xem đó là chuyện gì mới nói được, bộ cậu làm gì có lỗi với tui rồi hả, hay là trong lúc tui không có ở nhà cậu léng phéng với cô nào rồi phải hôn?

Cậu nhìn Khỏe, nếu cậu nói ra chắc Khỏe sẽ sốc lắm, nhưng không nói thì lương tâm cậu không cho phép, cậu hít một hơi thiệt sâu rồi nói:

- - Tui đã ngủ với Tư Bình!

Cậu nói xong Khỏe chấn động dữ dội, tai như ù đi, cười mếu:

- - Cậu, cậu đùa thôi đúng không?

- - Tui hoàn toàn nghiem túc, Khỏe, xin lỗi em..

Khỏe cười, cười đó mà nước mắt rơi lúc nào chẳng biết, đến khi đầu lưỡi tiếp nhận vị mặn chát, mới biết hoá ra đau đến không kìm chế được cảm xúc nữa rồi.

- - Tại sao, cậu nói đi, tại sao..?

Cậu gục đầu, mi mắt cụp xuống, cậu hoàn toàn không cố tình, cậu hoàn toàn không muốn làm gì có lỗi với Khỏe, nhưng tại sao, tại sao chuyện đó lại xảy ra, cậu nói làm sao để Khỏe hiểu, nói làm sao để Khỏe tin đây.

- -Tui không đổ cho Tư Bình, vì chính tui cũng có phần sai, nhưng xin em hãy tin là tui không hề muốn phản bội em.

- - Cậu không muốn nhưng cậu đã làm..

Khỏe quay mặt vào trong khóc nức nở, cảm giác đau lòng, đau tận tâm can. Trên đời này có người phụ nữ nào chập nhận chuyện chồng mình chung chăn xẻ gối với người khác chứ.

Cậu choàng tay sang ôm Khỏe, khỏe hất ra:

- - Cậu đừng chạm vào tui... Tui ghét cậu..!

- - Khỏe, em đánh tui em mắng tui sao cũng được, xin em đừng như vậy có được không?

- - Vậy cậu muốn tui phải làm sao, phải vui vẻ, phải cười khi biết cậu ăn nằm với người khác hả, tui không làm được, tui rất ích kỷ, tui nhỏ mọn vậy đó.. Huhu..

Đêm đó, căn phòng nặng nề lắm..

___

Qua hôm sau cậu đưa Khỏe lên Thị xã khám, đốc tờ họ nói không sao hết, sau đó hai người họ chạy về nhà Tư Đời luôn. Trên xe Khỏe không nói cái chi cả, khuôn mặt buồn thiu nhìn ra ngoài đường, thi thoảng lại rơi nước mắt.

Cậu nhìn thấy hết, cậu đau lắm, nỗi đau đớn cào xé trái tim cậu, cậu hỏi gì Khỏe cũng không đáp, Khỏe giận rồi, giận cậu thật rồi.

Khi thấy xe đậu lại Tư Bình bỏ cái rổ may xuống mà đi ra, nó không biết chuyện Khỏe đã về, khi cậu Hai bước xuống, nó hỏi:

- - Anh Hai mới qua hả?

Cậu Hai không đáp mà qua mở cửa cho Hai Khỏe, khi Khỏe bước ra, nụ cười trên mặt Tư Bình tắt ngấm, mặt tái xanh:

- - Chị.. Chị về về khi nào..?

- - Bất ngờ lắm đúng không?

- - Chị..

“” bốp “”

Khỏe đánh Tư Bình, cậu Hai cũng không cản.

- - Mày hay lắm Bình, tại sao mày lại hại tao, tao là chị ruột của mày mà?

Bà Tư Đời nghe om sòm liền đi ra, thấy cảnh tượng này thì không khỏi bất ngờ, trố mắt:

- - Con Hai, con Hai về rồi hả? Ông ơi, con Hai nó về rồi nè..!

- -Má..!

Khỏe ôm bà Tư Đời, hai người mừng rỡ lắm.

- - Vào, vào nhà đi con.

- - Cha má vào trước đi, con có chuyện muốn nói với con Bình.

Khi mọi người vào hết, Khỏe hỏi Tư Bình:

- - Tao đag chờ mày giải thích, tại sao?

- - Chị Hai, chuyện không như chị nghĩ đâu!

- - Chứ như thế nào, mày nói đi.

Tư Bình im lặng vài giây rồi nó hỏi ngược lại Khỏe:

- - Chị k tin em sao?

Khỏe Cười nhếch mép:

- - Đến nước này mà mày còn hỏi, mày viết thư hẹn hò với Sáu Tài, còn đưa cả chiếc vòng mã não mà mày đã một mực xin tao, Bình, tao đã làm gì có lỗi với mày mà mày lại hại tao như vậy hả, mày có nghĩ tao với mày là chị em ruột không? Mà chắc mày không nghĩ đâu, vì nếu mày nghĩ mày đã không làm vậy rồi đúng không?

Lúc này, Tư Bình vẫn một mực đóng vai cô gái hiền lành thánh thiện, nghe Khỏe chửi mà nó khóc, bờ vai run bần bật trông rất tội:

- - Em không có, em không viết thơ từ chi hết.

- - Mày còn chối, cái chi đây? Thơ này Sáu Tài nói chính mày đưa cho ảnh.

- - Em không có thiệt mà, em có thể thề nếu chị không tin! Chị Hai, mình là chị em ruột, em làm sao có thể hại chị chứ, chắc chắn là Sáu Tài thương chị quá nên mới nghĩ ra chuyện này để gạt chị đó.

- - Hừ, vậy sao, vậy còn cái vòng, tại sao nó lại ở trong người anh ta trong khi mày nói mày rất thích nó mà?

- - Chiếc vòng, à chiếc vòng đó em vẫn còn giữ mà, không tin để em lấy cho chị xem.

Tư Bình chạy vào nhà, Khỏe cũng đi theo, nó đưa ra chiếc vòng mã não, Khỏe cầm lên coi cẩn thận, đúng là chiếc vòng của Khỏe, có cả vết nức do có lần Khỏe làm rớt may mà nó không bể, vậy còn chiếc vòng của Sáu Tài đưa thì sao? Sao hai chiếc có thể giống nhau đến như vậy?

Bà Tư Đời cũng loáng thoáng nghe được câu chuyện, bà nói:

- - Khỏe, con Bình nó là em con, nó k làm chuyện có lỗi với con đâu.

Khỏe trầm ngâm rồi gật đầu:

- - Dạ, chắc là Sáu Tài làm rồi đổ oan cho Tư Bình, Bình, chị xin lỗi nghen.

Cậu Hai ngạc nhiên nhìn Hai Khỏe, Khỏe cũng lướt nhìn cậu rồi nháy nhẹ, sau đó vào nói chuyện với ông bà Tư Đời, cậu cũng nhìn ra điều bất thường trong mắt Khỏe, chắc chắn Khỏe đã có ý định gì, chứ dễ gì mà Khỏe bỏ qua một cách dễ dàng như vậy.

Đến xế chiều,, hai người mới từ giã ra về, Tư Bình đưa cho Khỏe ít trái ổi với gói trà sen:

- - Chị đem về bển ăn, ổi ngoài vườn ngon lắm, còn đây là trà sen, uống rất tốt..

Khỏe cười nhận lấy:

- - Cảm ơn em. Chị về nghen..

Cậu Hai mở cửa cho Khỏe rồi lên xe không một lần nhìn Tư Bình, hành động đó không khiến cho Tư Bình chán nản mà ngược lại lại làm cho niềm khao khát của nó dâng trào hơn, nó muốn cái chức danh mợ Hai đó, phải là của nó, khẽ xoa chiếc bụng nó cười thầm:

- - Rồi anh sẽ hối hận, sẽ van xin tui..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.