Nhắc đến chữ mặt trời, người ta sẽ liên tưởng đến sự ấm áp, rồi sẽ liên
tưởng đến ý xuân vui vẻ. Dù cho ở trong mùa đông rét buốt, một tia ánh
sáng bang mai xuyên qua mây, ánh lên băng tuyết, cũng đủ làm người cảm
thấy thoải mái. Nhưng mặc dù mặt trời khả ái như vậy chăng nữa, nếu như ở chỗ này, trong thời khăc này, sợ là đội ngũ một đường tìm báu vật cũng
ghét nó muốn chết rồi.
Bởi vì nơi này là —— sa mạc.
Mặt trời ở sa mạc sẽ không để ngưoi cảm thấy một chút ấm áp nào, bởi vì nó
quá gay gắt, quá mãnh liệt, phảng phất như muốn đem từng cục đá vụn quay chín, phảng phất như muốn đem từng tấc da thịt của mỗi người tan chảy.
Trên người Tần Dĩ Mạt bọc một chiếc áo khoác dày, uể oải nằm trên lưng của Tam Mao.
“Chúng ta đến đâu rồi?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Dựa theo bản đồ hoàng kim mà định, đi thêm một ngày nữa là có thể vào địa điểm đào bảo rồi” .
Tần Dĩ Mạt nghe xong gật đầu, nàng chậm rãi quay lại nhìn một vòng, chỉ
thấy xung quanh là một đoàn “tàn binh bại tướng” hành trình một tháng
nay, quả thực là nguy hiểm không gì sánh được. Đặc biệt là sau khi bọn
họ tiến vào sa mạc, đầu tiên là gặp bão cát, sau lại gặp cát lún. Uy
phong lẫm lẫm của bọn hộ vệ Hạ Lan Mẫn đều đã bị đánh gãy khi tiến vào.
Tần Dĩ Mạt mệt mỏi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng nên tới rồi!”
Trong sa mạc nhiệt độ chênh lệch rất lớn, ban đêm thậm chí còn khó chịu hơn
ban ngày, Tần Dĩ Mạt nhfin Tả Hương Tú khom người nép sát vào nham
thạch, bà ta còn đang có thai, một hồi đấu tranh vật lột với sinh tử tồn vong, càng làm bà ta thêm mệt mỏi. Thật sự mà nói, đối với chuyện bà ta còn sống được tới tận bây giờ, Tần Dĩ Mạt vô cùng ngạc nhiên, còn Ngu
Tâm Nhi thì sao? Nàng đem ánh mắt đặt trên một nữ nhân khác, giờ này
khắc này trên mặt nàng vẫn có nửa điểm yếu đuối bồ liễu, phong tình mỹ
lệ, đôi môi nhợt nhạt, y phục chật vật không chịu được, không nghi ngờ
gì nữa, nàng ta hiện tại bất an bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu. Nàng ta ôm
chặt nữ nhi ở bên cạnh mình, giống như là đang nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng
cuối cùng.
Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời lờ mờ những ngôi sao sáng, nàng bến đến
khi ánh mặt trời khắc nghiệt kia mọc lên lần nữa, chờ đợi nàng là cái
chết hoặc là “về nhà”.
Một đêm không nói, sắc trời sắp sáng.
Mọi người thu thập xong này nọ lại bắt đầu đi tiếp, Nam Cung Phong Hoa cầm
“Hoàng Kim đồ” trong tay, chỉ một chỗ ở phía nam mà nói : “Lại thêm hai
giờ nữa, liền đến vị trí bảo tàng trong bản đồ”
Mọi người nghe thấy không khỏi phấn chấn tinh thần, bước chân càng ngày càng nhanh.
Quả thật trong sa mạc mênh mông này, một di tích cổ đại bị bỏ hoang xuất hiện lên trước mắt mọi người.
Không ai chú ý đến, đôi mắt của Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng lóe lên một cái.
“Nhật lạc hoàng hôn ô thanh đề.
Vũ Hầu di bảo hiện nhân gian.”
Câu thơ này khắc trong cái hạp hoàng kim bảo đồ, Hạ Lan Mẫn híp mắt, tuy y
phục phức tạp đã rách nát, nhưng vẫn không quan tâm đến.
“Này . . . . .” Tần Dĩ Mạt lúc này lại cao giọng: “Đem vật kia cho ta!”
Hạ Lan Mẫn nhìn nàng một lát, thân thủ đem chiếc rương thảy qua.
Chỉ thấy Tần Dĩ Mạt nhận lấy, liền đi về phía phế tích kia, nàng cúi đầu,
khom lưng dường như là đang tỉ mỉ tìm cái gì đó. Nhưng mà, phế tích này
quá lớn, nàng tìm thật lâu mà không tìm ra, nàng chỉ còn có một chút
thời gian.
Thời gian từng giờ từng giờ cứ trôi qua, đến lúc hoàng hôn sắp buông xuống.
Tần Dĩ Mạt đột nhiên thẳng người, mọi người chú ý đến liền vây xung
quanh, chỉ thấy nàng đem cái rương nhét vào một lỗ hỗng, nhất thời một
trận tiếng động như tiếng quạ kêu oanh oanh vang lên, mọi người chỉ cảm
thấy bước chân rung chuyển, các bụi cát bắt đầu hạ xuống, theo những
tiếng la của mọi người, cứ thế mà sụp đổ.
Tần Dĩ Mạt từng đọc qua miêu tả ở trong sách, cho nên lúc này cũng không
quá sợ, nàng ôm chặt cánh tay của Tam Mao, nhắm mắt đợi cảm giác rơi
xuống biến mất.
“Nơi, nơi này là chỗ nào?” – Âm thanh tràn đầy sợ hãi của Bạch Liên Nhi vang lên ở bên tai .
Mọi người bình tĩnh lại nhìn xung quanh, nhìn một lần liền không khỏi ngạc
nhiên, đây là một cái địa đạo dưới đất, cũ kĩ hư hỏng, dính đầy bụi bậm
của lịch sử. Dường như nó đã bị thế gian quên mất, lại dường như đang
chờ ai đó đến đây.
“Di bảo của Vũ Hầu nhất định là ở đây!” – Hạ Lan Mẫn hai mắt lóe sáng, thần sắc kích động không ngừng.
Tần Dĩ Mạt thầm cười lạnh một tiếng, chỉ sợ ngươi không có mạng để lấy thôi.
Hai người bọn họ đi trước mở đường, Hạ Lan Mẫn nói với Nam Cung Phong Hoa
và Kha Liên Liên, trên tay hắn còn giữ cái mạng nhỏ của Bạch Liên Nhi,
bọn họ đương nhiên là không dám làm bậy, hai người trao đổi ánh mắt, cẩn thận đi về phía trước.
Mọi người cứ thế đi theo phía sau.
Thạch đạo này rất dài, đi sâu vào cũng không biết đường nào mà ra, nhưng mọi
người đã đi một lúc mà vẫn không nhìn thấy một ám đạo cơ quan nào, không khỏi đều hơi thả lỏng một chút. Đây là một cái cửa, một cái cửa thanh
đồng lớn, trên mặt khắc đầy Nhật Nguyệt Tinh Thần, Giang Hà Hồ Hải, Hoa
Điểu Tẩu Thú.
“Vương gia, chúng ta tìm thấy bảo tầng rồi.” – Lúc này, một hộ vệ hắc giáp của Hạ Lan Mẫn kêu lên , cao hứng mãnh liệt chạy đến đẩy nó.
“Dừng tay.” – Tần Dĩ Mạt cùng Kha Liên Liên đồng thanh hô lên.
Nhưng là vẫn muộn, thị vệ kia hét lên một trận kinh thiên động địa, khốn khổ
ôm hai bàn tay ngồi dưới đất, chỉ thấy cả người hắn bốc ra một làn khói
xanh, không quá một lúc liền hóa thành một vũng máu.
Cảnh tượng thảm khốc như vậy, làm mọi người ngây ngốc há miệng, sợ hãi không thể kiềm chế.
“Cửa này được đặt đầy hỏa tiêu giáp, cơ thể người ấm áp, chạm vào sẽ cháy!” – Kha Liên Liên tiến lên hai bước, sắc mặt nghiêm trọng nói. Mọi người
lúc này tâm thần chấn động, đặc biệt là Tả Hương Tú kia càng điên cuồng
la hét.
“Câm miệng! Lại kêu nữa ta sẽ giết ngươi!” – Hạ Lan Mẫn sát ý bắn ra, nói.
Tả Hương Tú giống như gà bị cắt tiết, chỉ có thể liên tục phát âm thanh co rút. Chỉ thấy Kha Liên Liên lấy từ trong bao những cái bình gì đó, ở
dưới đất nhanh chóng điều chế, một bát nước màu vàng nhạt xuất hiện.
“Mọi người thoa một chút lên tay và mặt đi.!” – Hắn giống như ra lệnnh, nói.
Thân phận Thần Y của Kha Liên Liên, tự nhiên làm người ta tin tưởng, lời nói ra đều làm theo. Đặc biệt là Tả Hương Tú chỉ hận không thể thoa lên hết người mới tối. Quả nhiên, nước thuốc này rất có tác dụng, Kha Liên Liên đi trước chạm vào cửa – bình an vô sự, mọi người mới bình tâm lại, tiêu tốn chín trâu hai hổ chỉ nghe một trận “cót két, cót két”, sau khi âm
thanh làm người ta ê răng vang lên, cái cửa đá này cuối cùng cũng mở ra
một cái đường nhỏ.
Các ngươi có nghĩ đến cảm giác được bao bọc bởi vàng bạc vô biên vô bờ chưa?
Mọi người ở đây có cám giác như là lạc vào thâm lâm kì cảnh.
Dù là Hạ Lan Mẫn, Nam Cung Phong Hoa tuấn tú như vậy, cũng không khỏi đứng bất động tại chỗ.
“Cẩn thận một chút!” – Tam Mao nhẹ nhàng nói vào tai nàng.
Tần Dĩ Mạt dụi dụi mắt, trầm mặc gật đầu.
“Vàng, vàng, thật là nhiều vàng.” – Tả Hương Tú vượt qua mọi người, điên cuồng chạy đến đống vàng.
Bỗng nhiên, không biết nàng ta đụng trúng cơ quan gì, chỉ nghe rầm một
tiếng, âm thanh thiết liên vang lên, không đợi mọi người phản ứng lại
một cái lồng sắt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, trực tiếp giam mọi
người ở bên trong.
“Đây, đây là có chuyện gì?” – Sắc mặt Bạch Liên Nhi tái nhợt, khẽ run rẩy.
Gương mặt sung mãn của Hạ Lan Mẫn lập tức âm trầm, đôi xà mâu tràn ngập sát khí nhìn Tả Hương Tú.
Nhưng ông trời dường như e ngại bọn họ sợ hãi chưa đủ, Ngu Tâm Nhi đột nhiên chỉ vào bên trên, hô lên :”Đó, đó là cái gì?”
Một khối cự thạch, đó là một khối đoạn long thạch tứ phương, chúng ta không biết rốt cuộc cự thạch đó nặng bao nhiêu, nhưng biết rõ nếu như nó cứ
vậy mà rơi xuống, như vậy mọi người trong lồng sắt này sẽ bị nát thành
thịt vụn.
Tam Mao không nói hai lời, một chưởng đánh vào lồng sắt, chỉ thấy ánh lửa loạn xạ, nhưng mà lồng sắt một chút cũng không động.
“Là thiên niên hàn chú thiết.” – Tam Mao trầm thanh nói.
Quả nhiên, mọi người suy nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không thể ra phá lồng mà ra.
Tần Dĩ Mạt hít một hơi, nhìn hắn một cái thật sâu, lúc này chỉ nghe nàng
đột nhiên hô lên : “Một mạng bằng một mạng, mạng ta đổi mạng hắn.”. Nói
xong nàng dùng sức đẩy Tam Mao ra xa lồng sắt. Chỉ thấy bạch quang chợt
lóe, Tam Mao liền xuất hiện bên ngoài lồng sắt.
Mọi người đều bị cảnh này làm chấn động, Tam Mao đột nhiên xuất hiện bên ngoài cũng không khỏi thất sắc.
“Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi làm cái gì?” – Hạ Lan Mẫn điên cuồng kêu lên.
Tần Dĩ Mạt không để ý đến hắn, chỉ vươn tay chỉ lên phía trên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đằng sau cự thạch đang từ từ giảm xuống, một dòng chữ hiện ra.
Mà mọi người vừa đọc xong, sắc mặt đều đại biến.
Muốn ra khỏi lồng sắt này, biện pháp kì thật rất đơn giản, chỉ cần có người nguyện ý thay ngươi ở lại, ngươi có thể đi ra ngoài.
Nhưng mà người ở lại kia, chắc chắn sẽ chết.
“Không!!!” – Bạch Liên Nhi thất hồn lạc phách, thì thào kêu lên.
Nam Cung Phong Hoa nhìn nàng, trong mắt xuất hiện vẻ kiên quyết, “một mạng
bằng một mạng, mạng ta đổi mạng nàng”, hắn không chút do dự nói.
Ngay lúc đó, Bạch Liên Nhi liền xuất hiện bên ngoài cái lồng.
“Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta không muốn chết, …. Lão gia,
lão gia.” – Tả Hương Tú quỳ xuống đất, điên cuồng kéo kéo quần của cặn
bã cha. : “Chàng cứu thiếp, cứu thiếp đi, trong bụng thiếp còn có cốt
nhục của chàng mà! Hãy vì nó mà cứu thiếp đi.”
Bạch tra đa không nói gì, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, đôi mắt không tự chủ mà nhìn sang Ngu Tâm Nhi.
Tả Hương Tú thấy thế, không khỏi vạn phần hoảng sợ, chỉ nghe nàng ta khẩu
bất trạch ngôn bắt đầu kêu lên : “Bây giờ mà chàng còn nghĩ tới tiện
nhân đó? Ta nói cho chàng biết, chàng nhìn nhầm ả rồi, nữ nhân này không tốt như chàng nghĩ đâu, ả ta chính là một tiện nhân bối phu thâu hán,
ngươi luôn suy nghĩ vì sao ả ta không muốn hài tử trong bụng phải không ? Đó là vì ả chột dạ! Bởi vì hài tử đó căn bản không phải con của ngươi!
Là con của đệ đệ ta!”
Hai mắt Bạch Hi bỗng nhiên mở lớn, quay đầu nhìn Ngu Tâm Nhi đang muốn ngã xuống.
“Những gì nàng ta nói đều là thật sao?”