Bọn chúng bị sợ đến xanh cả mặt, hơi liếc về phía ta bên này. Ta cũng không muốn Thập Tứ ở trước mặt ta trình diễn tiết mục ngược đãi trẻ em, liền đứng lên nói: "Ngươi nói chuyện đừng lớn tiếng như vậy."
Thập Tứ vội vàng đỡ ta, dịu dàng nói: "Ta không phải sợ bọn chúng phiền nàng sao. Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Ta lôi kéo Hoằng Ánh trả lời: "Tạm được. Đưa hai người bọn chúng trở về đi thôi, nương bọn họ sẽ lo lắng."
Thập Tứ liền gọi hạ nhân đi vào ôm các con đi, ôm vai ta nói khẽ: "Nàng đừng đi lại nhiều, ngồi đi." Vừa nói vừa đỡ ta ngồi trên kháng, thật giống như ta đã tám, chín tháng vậy. Hắn lại cười nói: "Chúng ta tới đặt tên cho hài tử có được hay không?"
"Không tốt. Là nam hay nữ còn không biết, quá phiền toái." Còn chưa tới hai lạng, đặt ra một đống kia đến lúc đó hoàn toàn vô dụng.
Hắn nói: "Vậy nàng xem lúc nào thì đặt tên tốt?"
Ta uống canh hạt sen hắn đưa cho ta, nói: "Chờ sanh ra xong xem một chút là tròn hay méo cũng không muộn."
*****************
Thịt cá không thể đụng vào, mỗi ngày chỉ có thể uống nhiều sữa tươi hoặc sữa đậu nành, ăn ba bốn trứng luộc. Chỉ cần không có nhiều dầu mở cùng thức ăn tanh, triệu chứng nôn nghén của ta tất nhiên cũng không nghiêm trọng. Thập Tứ kiên trì mỗi ngày bồi ta ăn cơm tối, nhưng ta thấy mặt hắn nhìn về phía thức ăn đầy bàn không hề có khẩu vị, liền đề nghị: "Tách ra ăn đi, ngươi đừng đói ra bệnh ."
Hắn lập tức ra vẻ đối với cơm nhiệt cực lớn: "Ừ, ta thật sự là đói bụng!" Sau đó dùng củ cải khô trộn cơm bộ dạng giống như ăn thật ngon lành.
Ta lắc đầu một cái, chỉ có thể tùy hắn.
Về sau liền tận lực để cho phòng bếp chuẩn bị một chút "Làm món ăn mặn" , tỷ như nấm hương làm"Tái lưng chừng" linh tinh.
Chỉ là khẩu vị của ta vẫn không tốt, vì bổ sung protein cùng chất canxi, trứng gà sữa tươi cũng nhắm mắt nhồi vào cái bụng, cho nên thấy những thứ thức ăn khác, cũng liền không muốn ăn rồi.
Thập Tứ luôn hỏi ta muốn ăn cái gì, ta liền mỗi ngày nói một dạng để cho hắn đi làm việc. Lúc này ta nói muốn uống canh dưa muối đậu hũ, hắn mặc dù miệng mở rộng nhìn chòng chọc ta nửa ngày, nhưng vẫn là để cho người đi chuẩn bị.
Khó được, ta là thật muốn uống canh đó. Nhớ thời điểm ở trấn, giữa mùa đông ta theo Nhiếp Tĩnh đến huyện thành đi làm một số vị thuốc, về đến nhà trời đã tối rồi. Trước hết Cẩm Nhan bê cho chúng ta mỗi người một chén canh dưa muối đậu hũ. Đậu hũ so với trong phủ cũ hơi ngã vàng, dưa muối cũng không có cắt mỏng như vậy, mảng lớn hoặc trôi lơ lửng ở trong canh hoặc bám vào ở trên khối đậu hủ. Nhiếp Tĩnh múc vài muỗng tương ớt đỏ đỏ vào trong chén, vì vậy ta cũng học hắn. Cái mùi kia xông thẳng vào khí quản thật kích thích, thân thể lập tức liền ấm lên, sau đó cảm thấy canh kia ngon không có gì sánh kịp.
"Uống ngon sao?" Thập Tứ ở một bên mỉm cười hỏi.
Ta "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đáp lại, lại uống thêm vài ngụm. Nhưng ta nghĩ, món canh này, nguyên liệu cùng cách làm quê mùa, tương đối có thể thể hiện kỳ chân vị.
Cha biết tin tức ta mang thai, vô cùng cao hứng, đối với ông tôn bối đầu tiên tràn đầy chờ mong. Còn mua mười mấy vò rượu mới, chôn ở trong sân, nói là chờ đứa bé sanh ra lại mua thêm mười mấy vò nữa, không phân biệt ngoại tôn tử hoặc ngoại tôn nữ thời điểm thành gia, mời khách tới thưởng thức.
Lý Hạo thấy ta, tay chân có chút luống cuống, ta cảm thấy hắn có chứng sợ hãi phụ nữ có thai cùng ta trước kia giống nhau như đúc. Đến thăm ta nhiều lần, mới nói không tới mấy câu, ta hơi động một cái bộ mặt hắn liền kinh hoảng. Một lần gần đây nhất, lúc gần đi còn mạc danh kỳ diệu hỏi: "Ta có thể làm cữu cữu hả?"
Ta nhìn hắn trả lời một câu: "Ngươi nghĩ làm ca ca cũng được."
Lý Thục đến Kinh Thành ở cùng cha và Lý Hạo bọn họ bất tiện, hỏi ý của nàng, nàng cũng nguyện ý cùng ta làm bạn. Nàng tới ngày ấy, ta đến bên trong cửa hông nghênh đón, chỉ thấy nàng mặc trang phục áo đơn lam văn trắng, váy dài hoa văn màu chàm rũ xuống, hai bên thắt lưng cây kiếm hình băng khác nhau, đeo chuông bạc rũ xuống, lúc đi đinh đang vang dội. Ước chừng là bởi vì vẫn còn tang kỳ, búi tóc đồ trang sức một dạng đơn giản mộc mạc, phong vận lại càng có vẻ có khác. Nàng cười tiến lên, khoác ở tay của ta thân thiết kêu: "Hàm tỷ tỷ."
Thập Tứ cho người thu thập viện bên cạnh cho Lý Thục đặt chân, nàng chỉ huy nô bộc và tỳ nữ bài biện đồ từ Hàng Châu một đường mang tới kinh thành ra ổn thỏa, liền muốn tắm thay quần áo, nói là một thân mùi mồ hôi, cũng sắp thành nấm mốc rồi.
Sau khi nàng tắm xong, ngồi ở trước bàn trang điểm vừa tỉ mỉ trang điểm, vừa nói chuyện với ta: "Hàm tỷ tỷ, ta đây khi trở lại, ăn uống chơi là hạng nhất, kiếm bạc trắng cũng là hạng nhất."
Ta ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn kiếm bạc gì?"
Nàng nhìn về phía hộp trang điểm miêu mi nói: "Ta sao, thành thạo trong việc kiếm bạc của nữ nhân. Đại ca cũng đồng ý, bỏ tiền coi như là cho hắn một phần."
Hai huynh muội này đối với kiếm tiền thật là chấp nhất, đại khái xem như là lạc thú lớn nhất. Ta cười lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ mở cửa hàng trang sức hay cửa hiệu là tơ lụa?"
Nàng để bút kẻ lông mày xuống, lôi kéo tay của ta, hưng phấn nói: "Cái gì đều được! Cửa hàng son phấn, tiệm trang sức, tiệm tơ lụa, tiệm may, thủ hạ ta đều có, nguồn cung cấp có thể lấy tốt nhất, nhà mình cũng có xưởng thợ thủ công. Kinh Thành nhiều người phú quý, buôn bán nhất định không thể so với Tô Hàng kém hơn." Ta ngược lại tin tưởng nàng có năng lực khai thác kim nguyên, sản nghiệp trên danh nghĩa của ta, đều là huynh muội bọn họ quản, mặc dù không có ghi chép kế hoạch, nhưng là nhìn ra lời được không ít. Nàng phe phẩy cánh tay của ta nói: "Hàm tỷ tỷ, ngươi cũng tham gia một phần nha."
Ta lắc đầu nói: "Hai người huynh muội các ngươi chơi thì phải á."
Nàng nhất quyết không tha mà nói: "Đừng a, muốn chơi cùng nhau chơi. Ta cũng cho Lý Dung thêm vào một phần, Hàm tỷ tỷ lại không thiếu mấy đồng kia ."
Ta hỏi: "Ghi vào Lý Dung, đã hỏi Tam Thúc rồi hả ?"
Nàng cười đáp: "Không cần, vật của hắn đều là hắn cho ta quản, đương nhiên sẽ không để cho người khác động vào. Nếu không thì thế này, ngươi bảo Hạo ca ca cũng đồng ý một phần, chúng ta thì mỗi người hai thành như thế nào?"
Ta bị nàng quấn lấy đành chịu, không thể làm gì khác hơn nói: "Được rồi. Đến lúc đó ngươi nói cho ta biết được bao nhiêu bạc, nói trước, ta chỉ trông nom bỏ tiền không lo chuyện khác."
Nàng vốn là không có ý định kéo ta giúp một tay, thấy ta chịu nhận nợ cũng liền thu binh.
Buổi chiều Thập Tứ trở về, chắc là ở trong phòng không thấy ta, liền chạy tới bên viện này tìm. Hắn vào tới phòng liền ôm vai ta nói nhỏ: "Thư ma ma nói nàng hôm nay không có ngủ trưa, không mệt sao?"
Lý Thục trợn mắt nhìn liền giả bộ không thấy, cho hắn hành lễ nói: "Ra mắt Thập Tứ gia."
Hắn đỡ lưng ta, cười nói với nàng: "Thục muội muội không cần phải khách khí."
Lý Thục liền cười trả lời: "Vậy ta liền không khách khí rồi, đa tạ tỷ phu chiêu đãi. Hôm nay Hàm tỷ tỷ mệt mỏi, là ta không phải."
Hai người lại khách sáo mấy câu, Lý Thục liền đề nghị Thập Tứ mang ta trở về nằm nghĩ.
Lúc ăn cơm tối gặp Lý Thục, nàng lặng lẽ nói với ta: "Hàm tỷ tỷ, Thập Tứ gia thật thương ngươi. . . . . ." Tiếp đó lại nháy mắt mấy cái, che miệng cười nói, "Chỉ là không giống như ngươi trước kia nói."
Ta chỉ có thể cười cười cho qua.
Lý Thục đến không tới hai ngày, Thập Tứ liền nói với ta muốn khai yến. Ta hỏi lấy danh nghĩa cái gì, hắn liền nói: "Khí trời mùa xuân, ngắm hoa thật tốt."
"Trong vườn hoa đều rụng hết rồi."
Hắn lại nói: "Thục muội muội tới, coi là đón gió không được sao?"
Ta hỏi: "Ngươi xác định vì người nhà mẹ ta?" Nào có tiệc mời những thân thích kia của hắn, chỉ vì đón gió cho cô em vợ.
Hắn trầm mặc một lát, cười nói: "Chính là gần đây ta cao hứng."
Ai, lý do này rất đầy đủ.
Ngày này, trong phủ từ giữa trưa liền rất náo nhiệt, ta một bước cũng không ra khỏi phòng của mình, cũng ứng phó không nổi. Bát Phúc Tấn nhìn eo ta căn bản còn chưa có biến hóa gì, nói nhỏ: "Ngươi làm cho người ta hâm mộ đấy."
Hâm mộ a. . . . . . Ta đều còn chưa bắt đầu mong đợi đứa nhỏ này, hắn cũng đã chọn ta làm mẫu thân. Ta nghĩ ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, tối thiểu không thể để cho hắn cảm thấy đầu thai chính là khởi đầu bất hạnh.
Bát Phúc Tấn gỡ gỡ tóc mai ta, thở dài nói: "Có hài tử, nhìn qua cũng không giống nhau. Không biết tiểu tử này là a ca hay là cách cách."
Ta trả lời: "Ta hi vọng là nữ hài."
Nàng kinh ngạc nhìn ta chằm chằm: "Thai đầu muốn nữ nhi, đại khái chỉ có ngươi." Sau đó lại lắc đầu cười nói, "Chỉ là mặc kệ sinh nam sinh nữ, ta xem Lão Thập Tứ cũng đều vui mừng như nhau."
Cùng Bát Phúc Tấn cũng chưa nói hơn mấy câu, nàng liền bị kéo đi cùng Hoàn Nhan Thị các nàng xã giao. Vài nhóm khách nữ không biết tới, duy nhất không thấy tiểu muội, ta đang kỳ quái, liền nghe nói Ung Vương Phủ bên kia sớm phái người đưa tin, nói hôm nay cả nhà trai giới cầu phúc, cũng không tới tham gia náo nhiệt. Cha cùng Lý Hạo cũng không tới, mặc dù không nhất thiết là chuyện xấu, ta rốt cuộc có chút cảm thấy buồn bực.
Ngoài ý muốn chính là, lại gặp được nhị biểu muội Thiền Lâm. Nàng so với ta nhỏ hơn hai tuổi, năm nay tuổi mụ mới hai mươi, cũng đã có một trai một gái. Mặt nàng mượt mà, thủy chung cười nhẹ nhàng, xem ra sinh sống tạm ổn. Nàng nhẹ giọng nói cho ta biết, Bình Quận Vương tính toán qua ít ngày lập nàng làm Trắc Phúc Tấn. Đây coi như quan hệ vợ chồng, hẳn là nơi tương đối dung hiệp đi. Nói đến đại biểu muội Thiền Tuyết, Thiền Lâm nói: "Tỷ tỷ vào cung, ta chưa từng thấy qua. Năm ngoái tấn thường tại vị phân. . . . . ." Sau đó hạ thấp giọng nói một câu, "Nghe nói đi vào rất được thánh quyến. Thời điểm tháng giêng, đại nương còn được ân chỉ vào cung gặp một lần."
Ta nhớ tới tiểu cô nương đêm đó nằm ở trên vai ta ríu rít khóc nỉ non, không biết hôm nay ra sao, trong cung có quen chưa?
Thiền Lâm kéo ta tản bộ ở trong vườn, ta nghĩ bất kể đối với ta hay là thai nhi, đều là loại vận động tốt. Thiền Lâm khe khẽ "Ah" một tiếng, dừng chân lại, nhìn bên trái phía trước nói: "Là gia cùng Thập Tam gia đấy."
Ta nhìn theo phương hướng tầm mắt của nàng, quả nhiên thấy Thập Tam cùng một người nam tử trẻ tuổi khác dựa vào một gốc cây đào nói chuyện với nhau. Vẻ mặt hai người đều nặng nề, đề tài nói chuyện không giống như là vui vẻ. Thiền Lâm kê vào lỗ tai nói: "Thập Công Chúa trong tháng chạp năm ngoái mất, hoàng thượng mệnh gia cùng An Quận Vương hộ tống linh cữu quy táng Khoa Nhĩ Thấm, qua hai ngày liền rời kinh."
Thập Công Chúa qua đời ta biết, còn từng cùng Thập Tứ đi dồn tế. Thiền Lâm thở dài nói: "Thập Công Chúa năm nay mới mười chín, gả cho chỉ một năm thôi! Bát Công Chúa cùng Thập Công Chúa hai vị bào muội cùng mẫu ngắn ngủn nửa năm lại cũng đi, Thập Tam gia nghĩ đến ấy mà. . . . . . Ai. . . . . ."
Bình Quận Vương nhìn thấy chúng ta trước, tiếp đó Thập Tam cũng ngẩng đầu ngó tới bên này. Ta cho là gặp mặt sẽ giống như ở trong phủ công chúa hơn nửa năm trước, tầm mắt sau đó vừa đụng sẽ liền dời đi chỗ khác, thế nhưng ánh mắt ấy trầm lắng pha lẫn một chút hời hợt, nhu hòa bình tĩnh nhìn ta. Ta cúi đầu, mặc cho Thiền Lâm lôi kéo ta đến gần bọn họ. Bình Quận Vương là một thanh niên hết sức ôn hoà hiền hậu, bởi vì không nhận biết ta liền nhìn thê tử dò hỏi, Thiền Lâm vội vàng giới thiệu với hắn. Cùng hắn làm lễ ra mắt xong, ta chuyển sang Thập Tam, vẫn còn đắn đo nghi thức xã giao đúng mực thì liền nghe hắn vững vàng mà nói: "Đã lâu không gặp."
Ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn cười nhẹ, trong lòng nhất thời liền nới lỏng, cũng cười như thế đáp lại: "Đúng vậy a. Hơn nửa năm đi."
Bình Quận Vương cùng Thiền Lâm cũng không nhìn chúng ta ôn chuyện, thấp giọng nói mấy câu, sau đó Bình Quận Vương chắp tay cáo từ Thập Tứ và ta, mang theo thê tử vội vã đi.
"Không phải là nửa năm, chín tháng đi." Thập Tam nói nhỏ.
Ta thu hồi ánh mắt nhìn theo đôi phu phụ thiếu niên rời đi, lần nữa nhìn về phía hắn, cười trả lời: "Ừ, không sai biệt lắm."
Hắn mỉm cười nói: "Ngươi xem tới gầy không ít. Có xưng qua chưa?"
Gầy? Là hắn gầy mới đúng chứ. Nhưng là bất kỳ an ủi nào cũng có vẻ giả dối mà vô dụng, ta lắc đầu một cái, phấn chấn tinh thần lên, cười nói: "Còn nhớ rõ kỷ lục của ta sao?"
"Ngươi chỉ lần đó?" Hắn đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm ta, nói: " Thì ra là mềm mại dầy hơn nhiều."
"Ngươi là đề nghị ta giữ vững sao?" Ta hỏi ngược lại. Lòng bàn tay của hắn ấm áp mà khô ráo, ngón cái áp nhẹ dưới môi ta.
Đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, hắn hiển nhiên cũng phát giác, nụ cười chìm vào đáy mắt, thu tay lại. Lúc nào thì, cử chỉ lại thân mật như vậy cũng có vẻ tự nhiên như thế, ta cùng hắn đều không có đề phòng.
Thập Tam lui ra một bước, nói: "Ngày mốt ta muốn rời kinh đi Ca Lạt Tẩm, đi tế Tam tỷ tỷ. . . . . ." Phủ đệ Tam công chúa ở thảo nguyên mới vừa qua đời. Thập Tam muốn đi tế điện tỷ tỷ, lại nhìn người ta đưa muội muội đi.
Im lặng đứng rất lâu, ta nói: "Trên thảo nguyên hiện tại cũng là mùa xuân rồi."
Thập Tam nhẹ giọng trả lời: "Ừ, nở đầy các loại hoa, giống như tấm thảm. Nhưng là nếu như ngươi đến thăm ngắm cảnh, không cẩn thận dưới chân, có thể sẽ đạp phân dê bò."
Ta cười nói: "Nếu như mà ta có cơ hội đi, có lẽ giẫm lên cũng là chuyện vui."