Thị vệ giữ cửa một tay đè bội đao bên hông, đứng ở trước bậc thềm, nghiêm nghị nói: “Hành cung Ôn Tuyền chỉ có phụng hoàng mệnh mới có thể vào, thứ lỗi.”
Tại sao không giống như ta nghe nói, thật làm người ta thất vọng.
Đông Vân cũng không sợ bọn họ mặt lạnh làm việc công, tranh luận nói: “Tại sao ta chưa nghe nói qua quy củ này? Trước kia chủ tử chúng ta tùy giá Nhiệt Hà, đi qua nơi này, gia quyến của vương công quý tộc đều có thể chọn một tiểu trì ngâm mình nửa ngày. Chẳng những không có thị vệ ngăn trở, còn có cung tỳ thái giám chiêu đãi hầu hạ.”
Thị vệ kia cười hắc hắc với nàng, nói: “Ngài cũng nói là trước kia!”
Đông Vân tức đỏ mặt, còn muốn lý luận với bọn họ, Bạch Lộ sợ hãi lôi kéo tay áo của nàng khuyên nhủ: “Đông Vân tỷ tỷ, đừng ầm ĩ với bọn họ. . . . . .”
Ta đã không còn hào hứng, thở dài, vỗ vỗ bả vai Đông Vân, nói: “Thôi, chúng ta trở về.”
Đông Vân lườm bọn họ một cái, đỡ cánh tay ta nói: “Phúc tấn, không cần phải chấp nhặt với bọn họ! Không đáng giá làm mình tức giận.”
Ta vuốt búi tóc của nàng, nói: “Đứa nhỏ này, quá kích động còn thiếu chút kiềm chế.”
Không được phép ngâm nước ở Ôn Tuyền, vậy thì về nhà tắm nước nóng. Tóc đã hơi khô, bảo Đông Vân giúp một tay vấn lên. Hơn nửa ngày, cũng không gặp Thập Tứ, liền hỏi Đông Vân và Bạch Lộ: “Vương gia các ngươi đâu?”
Đông Vân vừa loay hoay búi tóc của ta vừa thuận miệng đáp: “Không biết nữa. Buổi chiều đã không thấy Thập Tứ gia đâu.”
Vì vậy ta đành phải ăn mặc chỉnh tề tự mình đi tìm, đi dạo gần hết vương phủ, rốt cuộc cũng gặp được ở cửa khố phòng trên sườn núi. Hắn đang ngồi trên cái ghế ngoài bậc cửa không biết ai đã dọn tới, xuất thần nhìn mấy người đứa bé đá cầu chơi đùa dưới sườn núi. Ta đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng khoác lên trên vai hắn, nói: “Sườn núi gió lớn.”
Hắn không quay đầu lại, chỉ đưa tay đè lại mu bàn tay ta, lòng bàn tay lạnh lẽo.
Ta khom lưng rút trục tranh hắn đặt ở trên đùi, mặc dù sớm biết là cái gì, nhưng vẫn nhịn không được mở ra xem.
Ngoại truyện cuối:
(Lúc hai mươi tuổi, đối với bốn người này mặc dù không động lòng cũng khó tránh khỏi bị hấp dẫn. Hiện tại già rất nhiều rồi, càng ngày càng cảm thấy một phần tình yêu không giữ lại chút nào đáng quý đến cỡ nào. Cho nên trong《 đường về 》 tôi thích nhất là Thập Tứ, trong tất cả Thanh xuyên tôi thích nhất Thập Tứ dưới ngòi bút Dạ An. Gần đây hình như ở đây rất không hài hòa, ngoại truyện của tôi cũng sắp đi vào ngõ cụt, một bài viết cuối cùng, vẫn là câu nói kia, tự tiêu khiển, cho người vui vẻ. )
Xốc rèm vào phòng, Lý Hàm đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, ôm Oanh nhi trong ngực nhẹ nhàng trấn an. Thấy ta, hình như hơi ngẩn ra, đảo mắt vẻ mặt như bình thường.
Lần đầu tiên thấy nàng sau khi sinh hài tử, chắc là được điều dưỡng không tệ, sắc mặt hồng nhuận, thân thể hơi đẫy đà. Lần đầu làm mẹ, lông mày bên khóe mắt ít đi vài phần lạnh lùng, tăng thêm rất nhiều nhu tình.
Ta đè xuống cảm xúc trong lòng, cúi đầu không nhìn tới nàng.
Oanh nhi thật là gầy. Cằm vốn hơi có vẻ mượt mà bây giờ đã nhọn xuống, sắc mặt tái nhợt tiều tụy. Trong lòng xẹt qua một tia áy náy, có chút đau.
Khẽ gọi một tiếng: “Oanh nhi.” Vươn tay muốn chạm vào mặt của nàng, ai ngờ nàng lại tránh ra, trong mắt đầy lệ, co rúm chui vào trong ngực Lý Hàm.
Nàng như vậy, là sợ ta, hay là hận ta?
Đang lúc chần chừ, lại nghe Lý Hàm nói: “Ung vương gia, tiểu muội vừa khỏi bệnh, tâm trạng không tốt, ngài đừng trách nàng. . . . . . Không bằng, qua hai ngày nữa ngài trở lại thăm nàng?”
Giọng nói của nàng bình tĩnh giống như lúc trước, cả đời này “Ung vương gia” như một cây gai ghim vào ngực của ta.
Chợt ngước mắt nhìn mặt của nàng, dè dặt kính cẩn xa cách như vậy. Đã quên sao? Đều đã quên rồi sao?
Vui sướng nghẹn lại muốn hỏi trong lòng nàng từng có ta không, giờ phút này, hình như tất cả đều có đáp án. Lòng của ta luôn tâm tâm niệm niệm chỉ là si vọng mà thôi. . . . . .
Nếu không cần, thì tại sao nàng còn trở về? Nắm chặt quyền đập xuống đuôi kháng, cuối cùng vẫn nhịn được, hất rèm ra cất bước rời đi.
Người sống ở trong hồi ức, luôn luôn khác xa với thực tế. Nên hiểu từ trước, nàng là hạt cát ta không nắm giữ được, cứ cho là giữ được, cuối cùng vẫn không có khả năng lưu lại.
Si oán yêu giận đều là tình đời, hồng trần ràng buộc quá nhiều, ngay cả Phật cũng chưa chắc đã hiểu hết được, huống chi phàm nhân chúng ta. Tuy có thể ví như đứa trẻ mới sinh, giữ được một chút tâm linh trong sáng, nhưng tại sao tiếng khóc nơi trần thế quá nhiều? Phật nói rằng không hoài niệm khắc cốt, để tâm thực an tĩnh, nhưng làm thế nào mới có thể để vạn vật trước mắt biến thành mây trôi?
Nếu có thể để xuống, không còn khổ đau.
Hôm nayThập Tứ không tiếp tục sai người tới, nhưng tự mình tới cửa. Na Lạp Thị không hiểu nội tình, trước đó vài ngày đã để cho Lý Hàm ở viện kia, đối với chuyện phòng ở này càng thấy để tâm, chỉ sợ mất cấp bậc lễ nghĩa, cho ngoại nhân lui xuống để nói chuyện.
Tâm tư đó của hắn ta sao lại không biết? Người này từ nhỏ được Ngạch nương cưng chiều, đã quen thói ngang ngược, không biết thu liễm chút nào. Được người còn không hài lòng, trong lẫn ngoài mặt tất cả đều muốn tranh.
Cũng được, hắn muốn ra dáng, ta liền muốn xem.
Người phái đi thăm Oanh nhi về bẩm báo thân thể của nàng dần dần có chuyển biến tốt, cũng có thể ăn ít thứ. Lý Hàm ở mấy ngày nay, sợ là Thập Tứ không chịu được.
Trước cơm tối Na Lạp Thị tới đây nói Thập Tứ đến, nhưng không có tới đây gặp ta, trực tiếp đi thăm Lý Hàm. Nhìn bộ dạng kinh sợ của nàng, chẳng lẽ Thập Tứ lại bày trò quỹ gì nữa?
“Gia, Thập Tứ thúc nói muốn lưu lại dùng cơm, thiếp đã phân phó phía dưới chuẩn bị rồi.”
“Ừ, biết rồi.”
Na Lạp Thị hơi cười nói: “Thập Tứ thúc này cũng thật là. . . . . .”
“Thế nào, có phải chê gạo trong phủ ta không đủ mới hay không?”
“Cái đó cũng không phải. Ngày trước bên ngoài truyền những câu chuyện đồn thổi kia thiếp còn cho là nói bậy, ngày hôm nay chính mắt nhìn thấy, mới biết Thập Tứ thúc đối với vị đệ muội bảo bối kia đúng là nhiệt tình. . . . . .” Nàng đột nhiên thở dài nói: “Oanh nhi cùng tỷ tỷ nàng đều là người có phúc lớn!”
Cuối cùng Thập Tứ cũng qua gặp ta, dưới lời nói khách sáo không che giấu được nụ cười đắc ý. Đợi Lý Hàm đi vào hành lễ với ta xong, hắn liền dắt tay của nàng cười nói: “Khách khí với Tứ ca cái gì, đều là người trong nhà.” Nhìn ta lại nói: “Tứ ca ngươi thấy có đúng không?”
Hắn còn coi mình là đứa bé sao, lại khoe khang trắng trợn như vậy? Ta từ chối cho ý kiến, để cho hắn tự làm trò tự xem.
Nâng ly cạn chén, hàn huyên vô tận. Thập Tứ vô cùng ân ái, nàng giống như thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại không biết đang suy nghĩ những gì. Vừa ngẩng đầu tầm mắt chạm vào nhau, không thấy gợn sóng, rất nhanh liền quay mặt nhìn về nơi khác. Trong bữa tiệc nàng ăn rất ít, vẻ mặt thản nhiên, nhưng dần dần tinh thần có chút không tập trung.
“. . . . . . Tài bắn cung của nàng không tệ, năm ấy ở trang viên của Bát ca nàng còn săn được hồ ly, ngay cả trên vạt áo bị dính máu, mình lại không phát giác, làm cho tất cả mọi người sợ hết hồn.”
Thập Tứ nửa cưng chiều nửa tự hào nói đến chuyện của nàng. Mà ta dạy nàng bắn tên, là từ lúc nào. . . . . . Sau tai của nàng trắng nõn không tỳ vết, ta nhẹ nhàng hà hơi liền nổi lên một tầng hồng nhạt. Nàng sợ nhột như thế, thường cười ngã vào trong lòng ta, lúc ta hôn nàng, chỉ thấy cuộc đời này yêu thích vô tận. . . . . . Rốt cuộc khi nào thì, khi nào thì nàng chia xa? Và phải tới khi nào, khi nào thì ta mới có thể hoàn toàn quên được? Năm đó ở trang viên của lão Bát nàng đã làm gì?
Na Lạp Thị cũng khó được trêu ghẹo nói: “Ta đây không tin, Thập Tứ thúc còn ngại đệ muội tài không đủ tốt, đây là biên chuyện cười lừa chúng ta đây nè.”
Qua vài ly rượu, ngay cả Niên thị cũng không câu nệ e lệ như lúc đầu, mở to hai mắt hỏi:
“A, lời này của Thập Tứ gia là thật sao? Phúc tấn thật có thể săn hồ ly sao?”
Nàng vẫn thất thần, hồi lâu không có phản ứng. Đợi Na Lạp Thị vỗ mu bàn tay của nàng khẽ gọi: “Đệ muội, đệ muội.” Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại, thấy mọi người đều ngừng đũa nhìn nàng, liền cười nói: “Xin lỗi, ta hơi thất thần. Phúc tấn muốn hỏi cái gì?”
Na Lạp Thị cười nói: “Đệ muội nhớ tiểu Cách Cách sao?”
Nàng chỉ cười cười, Thập Tứ cũng cười chỉ chỉ Niên Thị nói: “Là tiểu tẩu tử muốn hỏi, có phải nàng thật sự có thể bắn hồ ly hay không, ta nói họ vẫn không tin.”
Nàng nhìn Niên Thị cười nói: “Nếu con hồ ly kia va vào mũi tên, hoặc là nhảy tót lên trước mặt vó ngựa của ta, bình thường đều có thể săn, nhất định không thất bại.”
Lập tức bữa tiệc dâng đầy tiếng cười, ngay cả ta cũng không nhịn được mỉm cười. Tính tình thích nói đùa của người này vẫn còn đây.
Khoảnh khắc nàng đứng lên cáo từ, nói là có chút choáng váng đầu. Không để ý tới Thập Tứ, lại để cho Na Lạp Thị tiễn nàng đi ra ngoài.
. . . . . .
Ta ẩn ở dưới bóng cây, nhìn nàng dựa vào trong ngực Thập Tứ nói lời từ biệt. Gió hơi lớn, thật lạnh.