Đường Về

Chương 15: Chương 15: Chương 8.1: Thời buổi rối loạn




Xa cách ba năm - không, nên chỉ có thể coi là một năm - sau gặp lại, cũng bất quá nhìn nhau cười một tiếng. Trong phòng không gian không lớn, ta mời Thập Tam lên trên kháng ngồi, Đông Vân dâng trà tới đặt lên bàn trên kháng, sau đó liền lui xuống, cùng Hồng Nguyệt Nhi cùng nhau tựa vào dưới hành lang thiêu thùa may vá.

Mẫn Mẫn luôn luôn thích Thập Tam, nhảy lên đầu gối của hắn đầu cùng hắn thân thiết, Thập Tam liền chơi đùa với nó một lát. Lúc thả nó đi xuống, liếc về bình thêu trên tủ kệ, cười nói: "Ngươi còn giữ hả!"

Ta cười trả lời: "Chỉ cần không phải ngươi muốn trả lại, sẽ luôn luôn giữ lại."

Hắn xoay lại nhìn ta, hỏi: "Mấy năm này, có khỏe không?"

Ta nhìn ngoài cửa sổ Hồng Nguyệt Nhi cùng Đông Vân thỉnh thoảng vui đùa cười nhẹ, đáp: " Không xoàng, khá vô cùng."

Hắn thở dài một tiếng, xoay tách trà trong tay, nói: ". . . . . . Không cần miễn cưỡng như vậy, cũng không còn quan hệ. . . . . ."

Trong lòng ta cả kinh, chợt quay đầu nhìn hắn, nhìn ánh mắt hắn một hồi, ta liền hiểu, thì ra là hắn biết rồi. Không khí nhất thời ngưng trệ, hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là hắn mở miệng đánh vỡ cục diện buồn bực: "Hồi kinh tới nay, cũng đều ở nhà, không có đi ra ngoài sao?"

Không cần đàm luận cái đề tài kia, ta thở phào nhẹ nhõm, cố gắng lên tinh thần, cười nói: "Buổi chiều ngày hôm nay có chút mệt, không muốn ra khỏi cửa."

Hắn nói: "Sáng mai có rãnh không? Đi ra ngoài đi dạo một chút."

Ta cười nói: "Ta thì có thể có chuyện gì quan trọng! Khó có được ngươi rảnh rỗi. Có đề nghị gì tốt?"

Hắn suy nghĩ một chút nói: "Ngày mai giờ Tỵ một khắc ta tới đón ngươi, đi dạo nơi nào đến lúc đó sẽ tính toán đi."

Như vậy liền đem cuộc hẹn quyết định ra.

Ngày hôm sau, Thập Tam quả nhiên tới đúng giờ, ta thấy hắn một thân thường phục tinh thần sáng láng, liền cười hỏi: "Chủ xị cuộc hẹn này có thể nghĩ ra chỗ tốt để đi rồi hả ?"

Hắn cười đáp: "Nghe người ta nói Tuyên Vũ ngoài cửa miếu thổ địa hôm nay có hội chùa, đặc biệt nổi tiếng với chợ hoa."

Ha ha, ta đoán quý công tử này nhất định chưa từng đi dạo qua hội chùa, cũng không biết hắn là tìm ai hỏi thăm, nói không chừng ra đến bên ngoài, còn không bằng ta chu đáo. Vì vậy cười nói: "Vậy thì đi thôi. Đi trễ cũng chỉ có thể nhặt cánh hoa đầy đất rồi."

Hôm nay không ngựa cũng không xe, chúng ta đi lại đều dựa vào hai chân, vì vậy một đường đi một đường ngao du. Ở trên đường thấy có người bày quầy cân trọng lượng, ta mới biết thì ra là lập hạ rồi. Thập Tam cũng thấy mới mẻ, nhìn ta cười hỏi: "Ngươi có muốn hay không cũng đo thử cân nặng bao nhiêu?"

Ta đương nhiên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, cho tráng hán cân đó ba đồng tiền, ngồi vào băng ghế dùng làm cân trên bàn, có người di động quả cân đọc lên số ghi. Vậy mà Thập Tam dùng quạt xếp che môi, cười trộm nói: "Không nhẹ."

Ta liếc hắn một cái, nói: "Ta lại không nhảy vồ lên, chỉ sợ nó nhẹ!" Ta tự nhiên đang hứng khởi liền ỉu xìu, còn phải giảm cân, chắc là lúc Đông Xuân tích tụ nhiều mỡ. Ta ghi nhớ cân nặng, chờ lập thu lại cân lần nữa, thì Hạ Thiên có thể biết tình hình mập hay gầy.

Vào hạ cân trọng lượng là phong tục thông thường, ta liền đẩy Thập Tam cũng đi cân, nét mặt của hắn một bộ đánh chết hắn cũng không leo lên cân, ta cũng đành phải thôi.

Cân sức nặng, ta ngược lại đói bụng, ở trên sạp hàng mua bánh gạo cùng kẹo hồ lô tới ăn. Thập Tam ngoài dự đoán cũng mua như vậy, ta không buông tha cơ hội cười nhạo hắn, nói: "Ngươi ăn nhất định đau bụng." Hắn cứ không tin thật, nhất định nếm thử mới tính, còn ăn một lần hai khối. Nhớ tới thức ăn mới vào hạ, ta liền nói với hắn Phương Nam lúc này những loại thức ăn đầu mùa, anh đào, quả dâu, trái mơ, sơn trà, còn có ốc nước ngọt. Các loại ốc nước ngọt kinh thành khẳng định là không có, anh đào thì phải đợi đến Đoan Ngọ.

Hội chùa miếu Thổ địa, không thấy bán trân châu phỉ thúy, đồ cổ thư họa, đều là nồi chén chậu bồn, gia cụ mây trúc, gia súc dụng cụ mắc vào súc vật kéo xe, còn có kim chỉ, mẫu thêu hoa, thấy nhiều nhất là chổi lông gà, dài dài ngắn ngắn, tất cả lớn nhỏ, đầy đủ mọi thứ. Bên ngoài cửa chùa lấy Phía Nam bố trí bức hoạ hoa tươi, ngụ ý xuân hạ giao mùa thịnh vượng, phong đài nông dân chuyên trồng hoa các nhóm xe xe gánh gánh hoa tươi, đều triển khai kiếm tiền lời, muôn hồng nghìn tía, hoa thơm nứt mũi.

Chúng ta nhìn sang từng cái một quầy hàng, có Đinh Hương đang nở, cây hoa hồng, Hải Đường, cũng có hoa nhài chỉ thấy cành lá, hoa quế, cây tắc vân vân. Ta dừng lại tại trước một gian hàng, chỉ vì thấy hai bồn đỗ quyên không còn trong kỳ nở hoa lại còn đang nở rộ, một trắng một hồng phấn, vô cùng xinh đẹp. Ta cười hỏi chủ sạp: "Cây đỗ quyên của ngài làm sao vào lúc này còn nở? Cũng gần năm tháng rồi, hay là trên núi gặp hạn cũng không thể chậm như thế này rất nhiều nha."

Chủ sạp kia nhìn chúng ta một cái, nói: "Kỹ thật chăm sóc hoa của ta đây là tổ truyền, không thể nói cho ngài nghe được. Ngài nếu thích thì mua về thưởng thức. Nhìn diện mạo của hai vị, cũng không giống là muốn cùng chúng ta giành chén cơm bán hoa này!"

Ta và Thập Tam vừa nghe đều vui vẻ, hơn nữa hoa của hắn đúng thực làm người khác ưa thích, cũng không chờ hắn thối tiền, một người một chậu bê đi rồi. Có trời mới biết hắn trở về thế nào cũng cười hai chúng ta bị làm thịt mà còn vui mừng đấy!

Ra khỏi chợ hoa, ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nhìn sắc trời còn sớm, liền nói với Thập Tam: "Có thể theo ta đi một nơi hay không?" Hắn hớn hở đồng ý. Chúng ta liền mướn một chiếc xe lừa, đi ra ngoài thành.

Phần mộ Ngọc Trúc cô đơn được chăm sóc hết sức thoả đáng, cũng không có cỏ dại mọc um tùm, hiển nhiên có người thường xuyên chăm sóc. Thanh minh không xa, trước mộ bia còn thấy vết tích nhang đèn. Ta khẽ vuốt tên Ngọc Trúc trên tấm bia, chợt nổi lên ý, liền muốn để lại bồn đỗ quyên màu hồng này bên mộ phần.

Chúng ta chỉ có công cụ, chính là tiểu đao Thập Tam mang ở trên người. Đáng tiếc cái thanh đao này sống an nhàn sung sướng, có thể ngay cả vỏ trái cây cũng không có gọt qua, dao găm được trang trí tinh xảo, cư nhiên bị dùng để bào cái hố móc đất. Tiếc nuối chính là, không ngờ không hết sức đắc lực. Ta không nhịn được, liền lấy tay nhặt cục đá đi đào đất, Thập Tam ngăn cản nói: "Ta tới ta tới, ngươi đứng sang một bên."

Cũng may cũng không cần bao nhiêu cái hố, chỉ cần có thể chôn toàn bộ bộ rễ cùng bùn đất trên bồn hoa là được. Làm xong cái này, đầy tay chúng ta đều dơ bẩn, xuống núi, liền tại khe nước trong dưới chân núi rửa sạch. Thập Tam rửa xong trước, đứng ở bên dòng suối đợi ta, ta vẫy khô tay, đứng dậy đi về phía hắn. Hắn nhìn ta, chợt giơ tay đưa lên về phía mặt của ta, ta cả kinh, giật mình lui về phía sau tránh ra.

Tay Thập Tam để ở giữa không trung, vẻ mặt có chút quẫn bách nói: "Trên đầu ngươi có lá khô."

Ta hiểu mình có phản ứng thái quá, trấn tĩnh lại, vì hóa giải lúng túng, như trước đến gần hắn, cười nói: "Vậy sao? Vậy làm phiền ngươi giúp ta lấy xuống." Sau đó nhắm mắt lại, không thấy được có lẽ khá hơn chút.

Chỉ cảm thấy hơi thở hắn tới gần, lại rời đi, sau đó liền nghe được hắn nói: "Tốt lắm."

Dưới trời chiều trở về, Thập Tam nói: "Mấy ngày nữa, ta liền muốn theo Hoàng A Mã Bắc tuần, sợ rằng qua mùa hạ mới có thể trở về."

Ta cười nói: "Vậy cũng vừa đúng có thể vượt qua sinh nhật ngươi ngày tốt, đến lúc đó còn có thể uống rượu với nhau vì ngươi sinh ra." Không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, tạm thời ném qua một bên thôi.

Hắn cũng cười, nói: "Ta sẽ nhớ đừng làm cho ngươi uống say."

************************

Trước Hạ Chí, Hồng Nguyệt Nhi trở về Thịnh Kinh đợi gả. Bây giờ ta chưa cho nàng bạc, chỉ làm hai loại đồ trang sức đeo tay, mặt khác trên danh nghĩa chính là Phụng Thiên phủ ta cho ba bốn mẫu ruộng đất, tặng cho nàng làm của hồi môn. Nghe nói điền trang kia có một viện, chỉ là đã lâu năm, có chút cũ rách, cần tìm người sửa chữa dọn dẹp một phen, có lẽ vợ chồng mới cưới còn có lúc hữu dụng. Cũng may có cha từ Thịnh kinh mang tới quản gia, ta chỉ trông nom cầm bạc ra ngoài, cùng hắn chiếu cố một tiếng, những chuyện này liền có thể làm được thỏa đáng.

Nhà ta không có chủ mẫu, ngày đó Hồng Nguyệt Nhi theo như lễ đi dập đầu từ giả cho mợ. Mợ nói với nàng: "Ai, ngươi cũng coi như ta nhìn lớn, phục vụ Hàm nhi nhiều năm như vậy, cũng tận tâm hết sức, là một đứa bé tâm đắc chắc chắn. Chỉ là hiện tại đi ra ngoài, cũng đừng quên là ngươi từng ở nhà chúng ta trôi qua, nên có thể diện không so với cô nương người nhà kém hơn, không làm cho người nhà chồng coi thường đi."

Hồng Nguyệt Nhi gật đầu đáp ứng. Ta đưa nàng đến ngoài cửa lớn, chỉ nói câu: "Bảo trọng." Nàng rưng rưng lôi kéo tay của ta không thả, ta liền cười nói: "Phụng Thiên phủ cũng không xa, ngày sau có việc gì cũng nên thông báo một chút tin tức, nếu là sinh tiểu oa nhi, ta còn muốn uống rượu đầy tháng đấy." Nàng dùng khăn lau khô lệ, ngẩng đầu lên cười nói với ta: "Tiểu thư nếu là có tiểu a ca tiểu cách cách, ta cũng vậy nhất định là phải tới thăm ." Sau đó ngồi xổm người xuống ôm lấy Mẫn Mẫn, rồi lên xe rời đi.

Ta ôm Mẫn Mẫn, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, biến mất sau khúc quanh ở góc đường.

Ngày thứ hai sau khi Hồng Nguyệt Nhi đi, Nhiếp Tĩnh liền tìm tới cửa, cùng người gác cổng tiểu tử này nói là gã sai vặt trước kia từng phục vụ xe ngựa cho ta, hắn liền nửa tin nửa ngờ vào bẩm báo. Người này gặp mặt câu nói đầu tiên là: "Khí sắc không tệ, xem ra thời tiết ở kinh thành thích hợp nuôi dưỡng ngươi!"

Ta đè nén không đánh hắn một cái, nhíu mày nói: "Ngươi hơn ngàn dặm đường chạy tới trong kinh như vậy, chính là vì tới nói mát với ta?"

Hắn tự tìm cái ghế ngồi xuống, rót ly trà, vừa uống vừa nói: "A, ta nói cho Cẩm Nhan ngươi về nhà, nàng không phải là để cho ta tới thăm ngươi một chút."

"Nàng cũng tới sao?" Cẩm Nhan mang thai, nên có năm sáu tháng rồi, bên cạnh không ai chăm sóc, hắn chỉ sợ cũng không yên lòng đi.

"Nàng hiện tại như vậy sao chịu được xóc nảy." Nhiếp Tĩnh lắc đầu một cái, lại nhìn ta hỏi: "Ngươi còn muốn đi sao?"

Ta cười khổ nói: "Không đi được rồi."

Hắn"Ừ" một tiếng, nói: "Ta cũng nghĩ thế." Trầm mặc một hồi, lại nói: "Chờ Cẩm Nhan ở cữ xong, mang theo đứa nhỏ cùng nhau đi thăm ngươi thôi."

Ban đầu không có cùng Cẩm Nhan nói chuyện trong nhà, nàng tới trong kinh nhìn thấy ta, chỉ sợ cũng không thấy vui mừng đi, đến lúc đó, có thể tình nguyện không biết ta. Ta thở dài nói: "Đến lúc đó rồi hãy nói."

Nhiếp Tĩnh đại khái cũng hiểu băn khoăn của ta, gật đầu một cái, để một bọc đồ lên trên bàn, nói: "Đây là ngươi bỏ quên trong trấn . Y phục cái gì nghĩ ngươi cũng không cần, đã giúp ngươi cầm sách, bút ký, còn có một chút tạp vật." Hắn trước khi đi, đưa chim bồ câu màu xám của Cẩm Nhan cho ta, bảo là muốn tìm hắn sẽ để cho bọn chúng gửi thư.

Ta nói tiếng cám ơn, đưa hắn đi ra ngoài. Trở về nhìn tới chim bồ câu mập phì xinh đẹp đối diện kia, nghĩ thầm, điều quan trọng nhất là đề phòng Mẫn Mẫn cảm thấy hứng thú đối với chúng.

Kinh thành mùa hè nóng thật gay gắt, ta muốn đánh mặt trời ra ngoài, đến khi nó rơi xuống, nơi nào cũng không muốn đi, cả ngày chính là khô héo. Buổi chiều là lúc nóng nhất, trong phòng cũng đợi không được, liền sai người khiêng giường trúc đặt dưới cây Tử Đằng ở trong sân, mới cảm giác được hơi râm mát một chút.

Ngày này xem sách một chút, liền dựa vào đã ngủ mất. Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mơ mơ màng màng mở mắt, đã nhìn thấy mặt Thập Tứ ngạc nhiên. Không đúng, Thập Tứ lớn thành cái bộ dạng này sao? Mặt hình như không có chính trực như vậy . . . . . Ưmh, là Thập Tứ, hắn bây giờ cách mười lăm tuổi rất xa. . . . . . Không biết là bởi vì nóng, hay là bởi vì ngủ hồ đồ, ta chậm rãi ngồi dậy, mắt không có tiêu cự nhìn tới trước trước mặt.

Thập Tứ từ trên ghế bên cạnh giường "Vụt" đứng lên, lui ra hai bước, nói nhỏ: "Ta không muốn ầm ĩ ngươi."

Happy New Year!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.