Đường Về

Chương 94: Chương 94: Ngoại truyện Đông Vân (10)




Tiểu thái giám Triệu Phụng bưng một cái hộp gỗ dài đi vào phòng, cười hỏi Đông Vân: “Tỷ tỷ, để cái này ở chỗ nào?”

“Đồ của gia nên hỏi ma ma đi.” Đông Vân rất quen thuộc với hắn, mặc dù nói như vậy nhưng vẫn bỏ đồ thêu thùa trong tay xuống đứng dậy, nhìn cái hộp được cẩn ốc, tay cầm bằng đồng và bề mặt hình lá cây rất đẹp, liền hỏi, “Hộp nhìn đẹp như vậy, bên trong đựng vật quý giá gì vậy?”

Triệu Phụng cười hì hì để hộp lên bàn, mở nắp ra, liền thấy bên trong có một vật tinh xảo đặc sắc, Đông Vân không biết, Triệu Phụng liền nói: “Là một cái nghiên mực Lưu Ly, đặt ở trong kho lâu rồi, không biết tại sao hôm qua gia nhớ tới, liền sai ta đi tìm, nói là cho Phúc tấn dùng.”

Đông Vân nhìn nghiên mực này, đẹp thì đẹp thật, bất quá chỉ xem như một thứ đồ chơi, không có tác dụng nhiều. Gia đưa cho chủ tử toàn là đồ kỳ lạ, trước đó vài ngày xách tới một cái gương tiền triều, cũng nói là kê làm cái gương đồng. Chủ tử vuốt vân gỗ kia nói: “Không biết vị quý phụ nào đã dùng qua, xinh đẹp như hoa cúc vàng vậy, vậy mà bỏ được không mang theo xuống mồ.” Vốn là gia đang uống trà, nghe xong lời này, bị nghẹn sặc ho khan không ngừng. Chủ tử cũng rất thích chiếc gương kia, sai người đi kiếm một tấm kính thủy tinh, cũng dùng hoa cúc vàng lót xuống đáy bao lại làm thành cái ngăn kéo nhỏ. Mỗi ngày lúc nhàm chán trang điểm, liền loay hoay đùa nghịch cái ngăn kéo nhỏ kia.

Không biết chủ tử có hứng thú với đồ vật bằng lưu ly hay không, nàng nghĩ một chút, rồi nói: “Để cái này trong ngăn tủ đi, chờ Phúc tấn trở lại xem rồi tính tiếp.”

Triệu Phụng cũng đồng ý, liền để cái nghiên mực về nguyên trạng như cũ, thả vào trong rương gỗ lim. Hắn làm xong, lại nói đùa với Đông Vân một hồi, liền đi ra ngoài.

Đông Vân lại ngồi xuống chỗ cũ, duỗi lưng một cái, nằm sấp ở trên bàn nắm sợi chỉ trong rổ chơi. Hôm nay gia và chủ tử đi cởi ngựa rồi, dẫn theo đám Quách Khoa, không cần nàng đi theo hầu hạ, khó có được nửa ngày rãnh rỗi.

Chủ tử gả vào phủ Bối Tử gần một năm, đã không còn là tân hôn, nhưng hai người ngày càng gắn bó như keo sơn. Thập Tứ gia dứt khoát ở trong viện này, còn viện của hắn liền coi như chỗ cất đồ. Nhìn bài biện trong phòng, đều là dựa theo sở thích của chủ tử, sạch sẽ đơn giản, chỉ tăng thêm án thư bình phong và gia cụ của gia, liền có hương vị hùng tráng sáng sủa.

Còn các phòng khác của gia, trong tối ngoài sáng đều đỏ mắt, nhưng có gia trấn áp, đích phúc tấn thì nghĩ tới thân phận mình, cũng coi như bình an. Chẳng qua, phủ Bối Tử to như vậy, nữ nhân nội viện không có trên trăm cũng có mấy chục, trừ ma ma bà tử, hơn phân nửa đều đã xuất hiện ở trước mặt chủ tử rồi. Theo Đông Vân thấy, mặc dù gia trẻ tuổi, về mặt con nối dõi lại rất hài lòng, thật sự cũng không cần thiết gắng gượng ứng phó những nữ nhân khác. Cho nên những người chứa tâm tư nghĩ từ nơi chủ tử nàng chia một chén canh, nàng nhìn liền chán ghét.

Trong viện này của chủ tử, trừ ba người là nàng, Liễu Tuệ, Do Nhi hầu hạ trong phòng, còn có ba người Minh Nhạn, Mạn Mạn và Địch Thu hầu hạ ở bên ngoài. Lẽ ra, nữ hài còn trẻ thích chưng diện cũng không có gì đáng trách, chỉ là đeo trâm hoa bôi son trát phấn như vậy, sao còn là bộ dạng của hạ nhân chứ. Từ trước đến nay chủ tử ít quản thúc bọn nha hoàn, nhưng như vậy các nàng liền càng vô pháp vô thiên . Nhất là Minh Nhạn, đôi mắt có cơ hội liền hướng lên người gia. Lúc đó Đông Vân liền không cảm thấy tính tình mình tốt nữa rồi, có lúc thật muốn đi lên cho nàng một cái tát.

Ở bên ngoài Thập Tứ gia uy nghiêm mạnh mẽ, thật ra cũng không dễ thân cận, nhưng khi ở bên chủ tử, tính tình cứng rắn kia liền thu lại, đối xử với hạ nhân cũng rất hoà nhã. Kết quả là, oanh oanh yến yến đều muốn một ngày nào đó có thể như ngạch nương Tam a ca, xưa nay nghiêm khắc như Thư ma ma vậy mà đối với chuyện này cũng không gò bó. Đông Vân nghĩ mà oán hận, đều muốn làm chủ tử hết sao, có ta một ngày, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi toại nguyện!

Gần tối chủ tử mới trở về, tâm tình rất tốt, xem ra chơi rất tận hứng. Đông Vân vội vàng chuẩn bị quần áo trong ngoài sạch sẽ, chủ tử thích sạch sẽ, đổ mồ hôi nhất định là muốn tắm.

“Đông Vân, hôm nay là mùng mấy?” Chủ tử nghiêng người dựa vào trên kháng, có vẻ đăm chiêu hỏi.

Nàng suy nghĩ một chút, đáp: “Hồi phúc tấn, mùng tám rồi.”

Chủ tử cười, vẫy tay gọi nàng đi qua. Đông Vân đưa vật cầm trong tay cho Do Nhi cầm, đi tới gần chờ sai bảo. Chủ tử nhìn nàng cười nói: “Hôm nay là sinh thần của ngươi, làm sao không nhớ thế?”

Đông Vân sửng sốt một hồi lâu, hàng năm nàng chưa từng nhớ ngày này, ngượng ngùng cười: “Nô tì quên. . . . . . Làm sao Phúc tấn biết được?”

Chủ tử trả lời: “Trên khế thân của ngươi có.”

Nàng là nha hoàn hồi môn, lão gia đưa khế thân của nàng cho chủ tử, khi đó chủ tử chỉ xem qua một lần, không nghĩ tới còn nhớ kỹ như vậy. Nàng nhìn chủ tử, thán phục nói: “Trí nhớ của Phúc tấn thật là tốt. . . . . .”

“Về sau phải nhớ, ngày sinh thần hàng năm không cần hầu hạ, đi ra bên ngoài chơi đi. Năm nay ta cũng quên, sáng mai bổ sung cho ngươi thêm một ngày nghỉ.” Chủ tử chỉ vào cái tủ lớn lại nói, “Mở lấy cái hộp để phía trên cùng ra đây.”

Liễu Tuệ cách cái tủ gần nhất, liền mở cửa tủ ra, lấy một cái hộp tử đàn ở trên cao xuống, nghiêng thân cho chủ tử nhìn, hỏi: “Phúc tấn, là cái này ạ?” Thấy chủ tử gật đầu, liền bưng lại đặt ở trên kháng trác. Chủ tử tìm kiếm trong hộp, một lát sau liền nói: “Thấy rồi.” Lấy ra một chiếc vòng tay xanh biêng biếc, đeo vào cổ tay Đông Vân, nói: “Lần trước thấy ngươi thích. Đáng tiếc chỉ có một chiếc, không phải một đôi.”

Đông Vân biết nàng xưa nay hào phóng, vả lại cũng thật thích vòng tay Phỉ Thúy này, nên không ngượng ngùng từ chối, cười nói: “Tạ Phúc tấn ban thưởng.”

Chủ tử lại lắc đầu cười nói: “Không phải thưởng. Đây là quà tặng, chúc mừng ngươi cập kê.”

Do Nhi hâm mộ nói: “Phúc tấn đối đãi với Đông Vân tỷ tỷ thật tốt, giống như tỷ muội trong nhà vậy.” Đông Vân có chút quẫn bách, chủ tử đối xử thân thiết với nàng là thật, nhưng nàng cũng không dám quên thân phận của mình. Chỉ là Do Nhi quá ngây thơ, nàng cũng không dám trách nàng nói chuyện không có chừng mực.

Ngược lại chủ tử xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhéo nhẹ mặt của Đông Vân, nói: “Nhỏ như vậy, giống như nữ nhi của ta mới đúng đấy.”

“A, nữ nhi của ta lớn như vậy á!” Là Thập Tứ gia đã trở lại, quan sát Đông Vân cười nói. Gia ngồi xuống mép kháng, ôm eo chủ tử, cười trêu nói: “Sinh lúc nào vậy, ta làm A mã cũng không biết.”

Chủ tử đẩy hắn: “Né chỗ khác chơi.”

Từ trước đến giờ gia không cố kỵ người khác, ôm nàng hôn, còn nói: “Nữ nhi đã có, vậy sinh thêm một tên tiểu tử như thế nào?”

Do Nhi đỏ mặt, tránh đi ra ngoài trước. Liễu Tuệ vẫn còn ngơ ngác đứng nhìn hai người thân thiết, trên mặt nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, sóng mắt có hơi nước mông lung, như e lệ lại còn cất chứa ánh sáng khác. Đông Vân thấy bộ dạng nàng ta như vậy, trong bụng không vui, chặn ngang kéo nàng ta lui ra khỏi phòng. Đến phòng ngoài, Liễu Tuệ vẫn còn sững sờ, bị nàng lạnh nhạt liếc nhìn, không khỏi co rúm lại. Cũng không dám nhìn nàng, vuốt vuốt tóc mai, liền đến phòng bên, gọi Địch Thu đi xuống phòng bếp nhỏ hỏi cơm tối của các chủ tử đã chuẩn bị xong chưa.

Đông Vân mười lăm tuổi rồi, chỉ có chủ tử vẫn còn xem nàng như đứa bé mà cưng chiều. Ở trong phòng này, tính tình Do Nhi còn trẻ con, Liễu Tuệ thì lớn hơn Đông Vân một chút, nhưng mọi chuyện đều không thể quyết định, cho nên nàng đương nhiên trở thành chủ sự. Thường ngày mặc dù các nàng vẫn thân cận với nàng, nhưng rất nhiều khi cũng sợ nàng. Thật ra đâu chỉ riêng các nàng, trong phủ Bối Tử này, quản sự nào khi thấy nàng, cũng không phải nở nụ cười cung cung kính kính gọi nàng một tiếng “Vân cô nương” sao? Dần dần thành thói quen, ngoài cẩn thận, nàng cũng bắt đầu cảm thấy sảng khoái.

Đây là thứ gọi là quyền thế gì đó đi? Khó trách người người đều thích, nàng cũng không ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.