Đường Về

Chương 86: Chương 86: Ngoại truyện Đông Vân (2)




Đến Lý gia nàng mới biết, thì ra là môi giới nói không sai, mặc kệ bàn về tài hay là bàn về thế, Tiền gia đều không bằng Lý gia. Trạch đệ lớn gấp ba lần Tiền gia, hạ nhân cũng nhiều hơn Tiền gia. Trong ba nữ tử cùng vào phủ chung với nàng, nàng nhỏ nhất, còn Uẩn Tú mười bốn tuổi lão thành chững chạc nhất. Trong tất cả nha hoàn ở Lý gia dáng dấp thanh tú này của Thủy Linh, Đông Vân liền không tính là xuất chúng rồi.

Vào phủ một tháng, Đông Vân phát hiện quy củ ở Lý gia mặc dù không tính là nghiêm, nhưng hạ nhân ngay cả nói chuyện làm việc cũng tự có một loại phong thái, cho nên nàng thầm cảnh giác, nhắc nhở mình nói ít nhìn nhiều, tránh cho làm sai nói sai, để cho người ta xem nhẹ.

Hôm nay, quản gia dẫn ba người mới tới các nàng đến phòng Nhị tiểu thư. Đông Vân biết đây nhất định là muốn chọn nha hoàn nội viện, trong lòng không khỏi thấp thỏm, nếu Nhị tiểu thư không xem trúng, có thể sẽ bị phân đi phòng bếp. Nàng tâm khí cao, đương nhiên sẽ không cam tâm làm thô sử nha hoàn đốt lò.

Gian phòng Nhị tiểu thư tràn ngập hương hoa nhài nhàn nhạt, màn che sắc gấm mỏng dùng ngân tuyến thêu Phù Vân ám hoa, mộc mạc lại tươi sáng. Khi nàng len lén quan sát người trong phòng, liền không nhịn được thán phục, trách không được nha hoàn ở Lý gia đều đẹp mắt, thì ra là các tiểu thư đều xinh đẹp quý khí như vậy! Đặc biệt là Nhị tiểu thư, nàng là người đẹp nhất trong những người nàng đã gặp qua. Đang lúc nàng ngẩn người, Nhị tiểu thư đã tuyển chọn Đồng Đồng hoạt bát nhất vào trong phòng Tứ Tiểu Thư. Chỉ nghe Nhị tiểu thư nói với thiếu nữ bên cạnh: “Oanh nhi muội muội, chỗ ngươi cũng thêm một người đi, vào trong kinh cũng có thêm người làm bạn nói chuyện với ngươi.”

Thiếu nữ kia gật đầu một cái, nhìn sang Đông Vân, ánh mắt lại dừng lại trên người Uẩn Tú, nói nhỏ: “Ngươi có vẻ lớn tuổi hơn một chút, trong nhà còn có ai? Có bằng lòng theo chúng ta hồi kinh hay không?”

Uẩn Tú vui vẻ gật đầu, trả lời: “Bằng lòng ạ. Trong nhà còn có huynh tỷ hầu hạ cha nương, không cần nô tì nhớ mong.”

Đông Vân cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt trong tay áo, hiểu chỉ có mình bị còn thừa lại thôi. Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, dùng hết hơi sức cũng không ép trở về được, “Lách cách” một giọt rơi trên sàn nhà bằng gỗ.

“Làm cái gì vậy?” Một giọng nam dễ nghe từ cửa truyền đến.

“Nhị ca.” Thiếu nữ kia kêu lên.

“Hạo ca ca, vào đây vào đây.” Là tiếng nói của Nhị tiểu thư, “Trong nhà mới tới vài nữ hài, chuẩn bị phân đến mỗi phòng. Ngươi cũng chọn một người đi?”

“Ta? Ha ha. . . . . .” Nam tử trẻ tuổi kia sang sảng cười, bỗng nhiên cả kinh nói, “Ah, tại sao đứa nhỏ này lại khóc?”

Bị phát hiện rồi! Đã như vậy, nàng cũng bất chấp có bẽ mặt hay không, dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu đứng thẳng.

Hắn giống như là hiểu tâm tư của nàng, cười nói: “Đừng khóc, ngươi đi theo ta đi. Hơn nữa, trong phòng tỷ tỷ còn thiếu người đấy.”

Nàng khinh ngạc nhìn về phía hắn, khi đối diện với hai con mắt ôn hòa kia, mặt của nàng “Bá” đỏ lên, bàn tay đè thật chặt ở trước ngực, rất sợ âm thanh quả tim đập “Thình thịch thình thịch” bị hắn nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.