Đút Em Một Viên Kẹo Đường

Chương 1: Chương 1




Editor: Team Tứ Phương 2.

Tháng tám ở An Thành đúng là thời điểm nóng nhất trong năm. Con đường trải nhựa rộng lớn sau khi bị mặt trời chiếu một ngày, dù đi giày vẫn cảm giác bỏng rát đôi chân.

Vi Như Hạ đứng trước cửa xe, nhận từng cái hành lý mà bà nội đưa qua. Mỗi lần nhận đồ, hơi lạnh từ trong xe tràn ra làm cô dễ chịu một chút.

Mùa hè ở phía Nam thật là khó chịu.

“Thiếu thứ gì hãy nói với bà, bà nội sẽ mua cho con.” Để túi đồ cuối cùng xuống, Lý Túc Hòa ôn nhu nói một câu.

Tuy rằng đã có người cháu gái Vi Như Hạ này, nhưng dáng vẻ Lý Túc Hòa lại không giống như các bà nội khác. Bà mặc áo sơ mi trắng cổ voan, quần ống rộng màu sáng cùng đôi xăng đan ngọc trai.

Từ ngũ quan có thể nhìn ra bà đã có tuổi nhưng cũng có thể thấy được nét phong hoa khi còn trẻ. Mái tóc dài được trải chuốt tỉ mỉ, tuy đã bạc hơn phân nửa nhưng lại càng lộ vẻ khí chất.

“Con biết rồi ạ! Cám ơn bà nội.” Giữa cái nóng mùa hè cùng tiếng ve ồn ào, Vi Như Hạ thuận theo đáp một tiếng.

Phía trước hai người là một dãy biệt thự ba tầng độc lập, Lý Túc Hòa liền cho xe dừng trước cửa biệt thự. Trong sân trồng rất nhiều loại hoa, trải qua một ngày phơi nắng chói chang đều trở nên héo rũ.

Ở trong sân, cửa lớn biệt thự gắt gao đóng chặt, người bên trong dường như không phát hiện có người tới, lại giống như ngăn mọi người ở bên ngoài.

Đóng cửa xe lại, Lý Túc Hòa nhìn thoáng qua Vi Như Hạ, đau lòng nói: “Nóng lắm phải không? Đi, chúng ta mau vào nhà.”

Vi Như Hạ từ Đông Trấn ở phía Bắc chuyển tới đây, bên đó không nắng nóng như phía Nam, chỉ trong chốc lát, mặt cô đã bị nóng đến đỏ ửng, mồ hôi chảy ra làm ướt cả tóc hai bên tai.

Vi Như Hạ lớn lên ở phương Bắc nhưng lại có làn da trắng hồng, trong suốt mềm mại như những cô gái phía Nam, điểm này là được di truyền từ bố của cô.

Làn da Vi Như Hạ giống bố, còn diện mạo giống mẹ cô, là ngũ quan điển hình của con gái phương Bắc. Cô có gương mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng, giữa hai chân mày còn mang theo chút anh khí. Tuy mới chỉ mười sáu tuổi nhưng đã cao một mét bảy.

Trong tay cầm hai túi đồ, Vi Như Hạ cười nói: “Vâng, có một chút ạ.”

Lý Túc Hòa mở cửa, sau khi đi vào, quay đầu nhìn thoáng qua Vi Như Hạ vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, hiền lành nói: “Vào đi con.”

“A! Vâng.”

Vừa bước vào, Vi Như Hạ liền cảm nhận hơi lạnh trong phòng, nóng bức trong người liền giảm đi, cô nhìn xung quanh đánh giá.

Tầng một của biệt thự có diện tích rất lớn, từ cửa vào là phòng khách, phòng khách thông với cửa chính và cửa sau. Ở trung tâm là cầu thang cuốn hình vòng cung lên tầng hai, bên trái thang là phòng bếp và nhà ăn, phía bên phải là khu tiếp khách. Khu tiếp khách với dãy cửa sổ lớn sát đất, sau giờ trưa, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu vào, làm nổi bật bộ bàn ghế được bày biện chỉnh tề, nhìn qua thật trang trọng sạch sẽ.

Vi Như Hạ không hiểu lắm về các phong cách thiết kế trang hoàng nhưng nhìn ngôi nhà này, cô cảm thấy rất đẹp. Bài trí trong phòng khách từ đèn treo đến bàn ghế đều mang thiết kế hoài cổ, mang đến cảm giác chủ nhân ở đây là một người lịch sự và nho nhã.

Lý Túc Hòa sau khi vào cửa liền đi đến trước thang cuốn, ngửa đầu lên tầng hai gọi một tiếng.

“Tử Thiện”

Gọi hai tiếng vẫn không thấy ai trả lời, Lý Túc Hòa đi vào bếp rót hai cốc nước trái cây, mang tới đưa cho Vi Như Hạ nói: “Con ngồi ở đây đợi bà nội một chút, bà lên xem xem.”

Nhận cốc nước trái cây, Vi Như Hạ lên tiếng nói: “Vâng.”

Lý Túc Hòa nhìn Vi Như Hạ cười cười, sau đó liền đi lên tầng hai.

Tính tình Vi Như Hạ có chút giống người phương Bắc, có thể thích nghi nhanh trong mọi hoàn cảnh. Thấy Lý Túc Hòa lên tầng, cô liền ngồi xuống chiếc ghế sô pha, vừa uống nước trái cây vừa quan sát phòng khách.

Trong phòng có nhiệt độ rất thích hợp, khí lạnh từ điều hòa nhẹ nhàng lan tỏa, giống ban đêm mùa hè ở Đông Trấn, làm cho cô cảm thấy thêm một chút thân thiết.

Cô còn chưa quan sát được bao lâu, tầng hai liền truyền đến âm thanh cãi vã, thanh âm càng lúc càng lớn.

“Vì sao con phải sống chung cùng với nó?” Giọng của một người đàn ông vang lên, âm thanh trầm thấp nhưng lại không thể che giấu lửa giận.

“Con nhỏ giọng một chút.” Lý Túc Hòa nhỏ giọng dặn dò, khuyên giải nói: “Như Hạ là con gái ruột của con.”

“Con gái, từ khi nào con nói muốn nhận đứa con này? Mà tại sao không có sự đồng ý của con nó liền chuyển về đây sống?”

Đầu lưỡi chạm phải tép cam mềm mại, Vi Như Hạ liền nhẹ nhàng cắn, hương vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trên đầu lưỡi. Cô uống từng ngụm, dùng đầu lưỡi tìm kiếm một lần, rồi nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Ông ấy nói đúng, ông ấy quả thật là vô tội.

Có thể ông vô tội đổ lỗi cho cô nhưng chuyện cô tồn tại lại là sự thật. Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Vi Như Hạ ngậm nước trái cây trong miệng, vị trái cây chua chua ngọt ngọt, trong đầu nghĩ: “Cứ đi bước nào hay bước ấy vậy.”

Chỉ một lát sau, Lý Túc Hòa tựa hồ phát hiện tiếng cãi vã bị Vi Như Hạ nghe được thì không hay, bà nghĩ tạm thời không thuyết phục con trai nữa. Từ thư phòng xuống tầng một, đưa chìa khóa xe cho Vi Như Hạ, ôn nhu nói: “Bảo bối, trên xe còn hai túi đồ, con đi lấy giúp bà nội được không?”

“Được ạ.” Vi Như Hạ nuốt nước trái cây xuống, sau khi buông cốc, nhận lấy chìa khóa trong tay Lý Túc Hòa, nhanh nhẹn đi ra cửa.

Ngay khi ra khỏi cửa, cô liền bị hơi nóng vây lấy, xua tan đi lạnh lẽo trong lòng khiến cô cảm giác thoải mái hơn chút.

Vi Như Hạ ra sân, ấn chìa khóa mở cửa xe, đèn của chiếc Cadillac đỗ trước cửa chợt lóe. Cô nắm cửa xe thuận tay kéo ra.

Trong lúc đang mở, cách đó không xa đột nhiên vọng tới tiếng chó sủa.

Tiếng chó sủa càng lúc càng gần, Vi Như Hạ buông tay, quay đầu lại nhìn thấy một con chó săn thật lớn, cao tầm nửa người mang bộ mặt dữ tợn chạy đến phía cô.

Đây là giống chó chăn cừu Đức, bộ dạng to lớn, bộ lông sáng mượt, đôi tai to dài dựng thẳng đứng, nhìn qua rất đáng sợ.

Khi con chó sắp chạy đến bên người, Vi Như Hạ lại không cảm thấy sợ hãi, cô cười, nhẹ nhàng cúi xuống ngồi xổm trên mặt đất.

Vi Như Hạ cong lưỡi, vui vẻ “tặc tặc” gọi chú chó. Chú chó săn nghe tiếng gọi, ngoan ngoãn “Ngao” một tiếng, liền dừng lại ngay trước mặt cô, bộ dạng chạy tới vội vã có chút dữ tợn nhưng sau khi dừng lại lại có phần khí chất phi phàm.

Vi Như Hạ cười càng vui vẻ, cô vươn tay vuốt đầu chú chó, khóe mắt cong cong, khích lệ nói: “Thật ngoan.”

Chó Đức lông rất thô cứng, không mềm mại, nhưng rất mượt mà, Vi Như Hạ vuốt ve, nó lại ngoan ngoãn để cô vuốt, đầu lưỡi thè ra bên ngoài đổ đầy mồ hôi, cuối cùng ngồi xuống trước mặt Vi Như Hạ.

Bà nội nhờ cô đi lấy đồ mục đích chính là để cô tránh đi một chút, cô đang nhàm chán, chi bằng ở đây chơi với chú chó dễ thương này.

Vi Như Hạ không sợ giống chó này, ở Đông Trấn có rất nhiều loại chó này, nhìn có cảm giác đáng sợ nhưng thật ra lại rất thân thiết với con người.

“A Mang.”

Chú chó săn vừa ngồi xuống một lúc, cách đó không xa liền truyền đến thanh âm trong trẻo của thiếu niên cùng với tiếng bánh xe dưới ván trượt.

Nghe tiếng gọi, nó liền quay đầu lại, giơ chân chạy nhanh đến chỗ âm thanh phát ra.

Vi Như Hạ đứng lên, tầm mắt nhìn theo hướng chú chó vội vàng chạy đến.

Âm thanh phát ra từ tấm ván trượt là của thiếu niên này, cậu mặc áo trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen, sau khi gọi A Mang vẫn lướt tới chỗ Như Hạ.

Ánh nắng mặt trời sau buổi trưa len lỏi qua tán các cây ngô đồng trong tiểu khu, ánh sáng loang lổ chiếu lên bóng dáng cao lớn của thiếu niên, cảnh tượng phảng phất giống như khung cảnh trong truyện tranh.

Thiếu niên có dáng người thon dài, dáng dấp mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã dừng lại trước cửa biệt thự. Cậu đặt một chân xuống đất, một chân giữa ván trượt, nhẹ nhàng giẫm, một góc ván trượt nảy lên, cậu liền bắt lấy, xách nó trong tay.

Sau khi thiếu niên thu ván trượt, A Mang liền chạy đến trước mặt cậu vẫy đuôi nịnh nọt. Thiếu niên duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu nó hai cái, ngón tay thon dài trắng trẻo dừng trên bộ lông óng mượt lại càng dễ nhìn.

Cậu hơi cúi đầu, mũ lưỡi trai liền che khuất đôi mắt. Vi Như Hạ không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng, cũng vì làn da trắng nõn mà làm nổi bật đôi môi hồng nhuận.

Nhìn thấy nữ sinh cao gầy trước mắt, Lạc Đường cũng không để ý lắm, cậu chuẩn bị xác nhận vân tay để mở khóa về nhà. Ngay lúc mở khóa, nữ sinh kia đột nhiên nói một câu.

“Đây là chó của cậu sao? Nó thật là ngoan.”

Âm thanh thiếu nữ thanh thuần dứt khoát, trong trẻo như tiếng ngọc.

Lạc Đường nhớ tới hình ảnh A Mang bị cô sờ đầu vừa rồi, ánh mắt trầm xuống, ngẩng đầu liếc nhìn người kia một cái, giọng lãnh đạm: “Nó không ngoan, rất hung dữ.”

Lạc Đường vừa ngẩng đầu, Vi Như Hạ liền thấy rõ ràng khuôn mặt cậu.

Thiếu niên ở phía Nam lớn lên quả thật xinh đẹp thanh tú. Mà cậu so với những nam sinh bình thường khác còn có phần ấm áp trong trẻo hơn một chút.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cái trán trơn bóng, hàng mi đen dài thật dày cụp xuống che đi đôi mắt đen nhánh thâm thúy, liếc mắt không thể hiểu thấu.

Đối với câu trả lời của cậu, Vi Như Hạ tựa hồ không để ý, tầm mắt cô rũ xuống, hướng về phía A Mang đang ngồi bên cạnh Lạc Đường vẫy vẫy tay.

“A Mang”

A Mang nghe Vi Như Hạ gọi, đứng dậy phe phẩy cái đuôi, nhảy nhót đi tới bên người cô.

Vi Như Hạ duỗi tay xoa đầu A Mang, nói với Lạc Đường: “Cậu xem, nó không phải rất ngoan sao.”

Thiếu nữ trước mặt cười đến mức khóe mắt cong lên, Lạc Đường cúi mắt nhìn A Mang đang vẫy đuôi, đột nhiên hỏi một câu.

“Cậu tên là gì?”

“Hả?” Không biết câu chuyện từ khi nào đã chuyển đến vấn đề này, Vi Như Hạ đuổi kịp dòng suy nghĩ của cậu, đáp: “Vi Như Hạ”

Nghe xong lời của cô, Lạc Đường chớp mắt, ngữ khí lãnh đạm nói: “Vi Như Hạ”

Âm thanh thiếu niên trong trẻo, như suối trong chảy qua khe núi, trong mát sạch sẽ.

“Hả?” Vi Như Hạ không biết đối phương muốn làm gì, cô cười không hiểu, hỏi: “Làm gì vậy?”

Hai mắt của Lạc Đường đen nhánh như bầu trời đêm, dường như nhìn một cái là có thể bị hút vào trong. Cậu không trả lời câu hỏi của Vi Như Hạ, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh nói một câu: “Cậu qua đây”

Không biết đối phương có ý định gì, Vi Như Hạ đứng dậy đi tới bên cạnh Lạc Đường, cô ngẩng đầu đầy nghi hoặc nhìn người thiếu niên cao hơn nửa cái đầu trước mặt mình, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì…”

Vi Như Hạ còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu bị đè một cái, cô chợt sững sờ, ngẩng đầu nhìn người thiếu niên dung mạo như tranh trước mặt nàng.

Ngón tay thon dài của Lạc Đường chạm vào mái tóc mềm mại của thiếu nữ, vỗ nhẹ 2 cái phía sau, sau đó vẻ mặt không đổi rút tay lại, trầm giọng nói.

“Cậu cũng khá ngoan “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.