Duy Ngã Độc Tiên

Chương 50: Chương 50: Bí mật quái nhân (hạ)




Lục nhĩ mi hầu cười nói:

“Ngươi đó, cùng với tiểu hòa thượng bên ngoài kia giống nhau, thấy rượu là thèm không nhịn được, tiểu hòa thượng kia đã uống sạch ba bình hồ lô. Phỏng chừng công lực cũng đã khôi phục ít nhiều a.”

Hải Long nói:

“Tiền bối, Hoằng Trị không việc gì rồi à. Lần trước hắn miễn cưỡng sử dụng Kim Cang Chú, tựa hồ trọng thương rất nặng.”

Đối với tên tiểu đệ mới quen không lâu này, trong lòng hắn có chút tình cảm khó hiểu.

Lục nhĩ mi hầu nói:

“Yên tâm đi, hắn không có sao cả. Tiểu hòa thượng kia cũng có thể nói là kỳ tài phật tông, trong vòng có ngàn năm tu luyện, vậy mà đã đạt tới tương đương với Thoát Thai cảnh giới của Tu Chân Giới. Thành tựu trong tương lai, có lẽ không thua ngươi. Ngươi phải phấn chấn lên, mới có thể vượt qua hắn. Cho nên, trong thời gian bế quan ở hàn linh thạch, đối với ngươi vô cùng trọng yếu, tuyệt không thể lơ là.”

Ánh mắt chuyển sang phía hai cái hố trước mặt, nói:

“Hai cái hầm này, chứa đựng sáu ngàn năm tâm huyết của ta. Hầm bên trái trống rỗng, nguyên bản chính là cho ngươi dùng để tắm rửa, chất lỏng màu xanh kia là ta dùng nước hàn đàm pha loãng. Hai chất lỏng này bao gồm toàn bộ các loại linh vật của thất thập nhị phong Liên Vân Sơn, trải qua luyện hóa của ta, hiệu lực có thể so với tiên đan trên tiên giới. Ài, tiện nghi đều dành cho tiểu tử nhà ngươi. Chất lỏng màu xanh dùng khi ngươi đã tắm xong, còn chất lỏng màu đỏ này ta gọi là hầu nhi tửu, trước kia tổ sư ngươi nói qua chính là thứ này. Còn lại ít nhiều, chính là lương thực về sau cho ngươi dùng trong này. Mỗi ngày chỉ cần uống một giọt, chẳng những có thể đỡ đói, hơn nữa đối với chuyện tu hành của ngươi cũng rất tốt. Khi tu luyện, ngươi có thể qua phía bên trái, đó là nơi tập trung linh khí của khối hàn linh thạch này.”

Hải Long nhìn hầu nhi tửu, không khỏi định hét lơn lên một tiếng, thở sâu, trong mắt toát ra vẻ dứa khoát, nói:

“Tiền bối, ta không còn lời nào để cảm tạ. Sau này, nếu có thể thăng nhập tiên giới, nhất định sẽ thăm ngài. Hơn nữa, trong lòng Hải Long, ngài mãi mãi là sư phụ.”

Nói xong, quỳ phịch xuống đất, cung kính hướng về lục nhĩ mi hầu khấu đầu ba cái. Lục nhĩ mi hầu kinh ngạc đứng bất động, bất tri bất giác, cặp hỏa nhãn kim tinh kia đã chứa đầy nước mắt. Trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: chính mình đã sớm không có thất tình lục dục, vì cớ gì hôm nay lại bị cảm động. Sợ Hải Long bắt gặp, hắn vội vàng dùng pháp lực biến mất nước mắt, phất tay nâng Hải Long lên, cố gắng giữ bình thản nói:

“Tốt lắm, đứng lên đi. Trong cơ thể ngươi hiện tại đang tích tụ ba loại năng lượng, phân biệt là chân khí có được khi tu luyện Thiên Tâm quyết, phật khí hấp thu từ Tiểu Thiết Côn, cùng với tiên linh khí của Nghịch Thiên Kính. Sở dĩ tu vi không bị ba loại này xung đột là do lúc trước ta dùng chất lỏng màu xanh cải tạo thân thể ngươi. Ngưng, khi tu vi của ngươi đạt tới trình độ cao thâm nhất định, bọn chúng tất nhiên sẽ tự vận hành lên cực đại để tranh đoạt quyền khống chế cơ thể ngươi. Cho nên, việc cần làm trước khi tu luyện là đem ba loại tu vi này dung hợp hoàn toàn làm một, luyện thành một loại tu vi khác, sau đó tu luyện tiếp thế nào, thì phải xem phần số của ngươi. Cho tới nay, ta thủy chung đã đem tu vi của ngươi áp chế, không để các loại năng lượng ngươi hấp thu bạo tăng, chính là sợ ngươi chịu không nổi. Có dung hợp ba loại tu vi này được không, đối với ngươi mà nói vô cùng quan trọng, hết thảy đều phải xem phần số của ngươi. Khi nào ba loại này hoàn toàn dung hợp, ngươi có thể bắt đầu uống hầu nhi tửu, nó có hiệu lực tự động gở bỏ cấm chế của ta sử ra trước đó. Hải Long, ngươi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt ta.”

Lục nhĩ mi hầu đột nhiên giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc, toàn bộ không gian bên trong hàn linh thạch cơ hồ đều đọng lại theo.

Hải Long không ngừng suy tư về những lời của lục nhĩ mi hầu, nghe thấy hắn kêu, không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn, hai đạo kim quang trong khoảnh khắc xuyên vào đầu, Hải Long không khỏi rùng mình một cái, rất nhiều hình ảnh hiện lên không ngừng, tận sâu trong trí nhớ của hắn, trong khoảnh khắc tựa hồ tất cả đều hiện ra. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, tất cả dị tượng đều biến mất. Hải Long khôi phục thần trí lại. Chỉ nghe lục nhĩ mi hầu nói:

“Ta đã đem pháp môn tu luyện của người phó thác cùng với phương pháp sử dụng Tiểu Thiết Côn thực sự truyền vào chỗ sâu nhất trong đầu óc ngươi. Chờ tu vi ngươi đạt tới trình độ nhất định, tự nhiên có thể tiến hành theo chất lượng mà bắt đầu tu luyện. Không cần nóng vội, hết thảy đều thuận theo tự nhiên a. Đã đến giờ, ta phải tiếp thụ lệnh dụ của tổ sư.”

Hải Long bây giờ mới hiểu ra, vừa rồi tựa như xảy ra trong nháy mắt nhưng thế mà đã qua hai ngày.

Lục nhĩ mi hầu nhìn Hải Long thật sâu, thở dài nói:

“Từ biệt lần này ít nhất cũng phải mấy ngàn năm, về sau, ta cũng không thể cứu ngươi nữa, tất cả phải dựa vào chính mình. Bảo trọng nha.”

Không đợi Hải long nói, hào quang chợt lóe, thân ảnh trắng xóa của lục nhĩ mi hầu đã biến mất trước mặt Hải Long. Một cảm giác vô cùng trống rổng đang chiếm lấy thân thể Hải Long, hắn định muốn la lên, nhưng lại không thể hô thành tiếng, nước mắt rơi giàn giụa xuống, vô tình đã lem ướt vạt áo hắn. Hắn mạnh mẽ đặt xong chưởng lên vách tường bên cạnh, liều mạng đem pháp lực của mình rót vào đó.

Tại hầu lâm hàn đàm. Bảy vị đạo tôn Liên Vân Tông cũng đã sớm lặng lặng đứng chờ ở đây, Phiêu Miểu đạo tôn và Chỉ Thủy đạo tôn đến nay vẫn chưa về. Đạo Minh chân nhân cung kính đứng phía sau Thiên Thạch đạo tôn, trong mắt không ngừng lóe ra tâm tư phức tạp. Lục nhĩ mi hầu đối với hắn ân huệ thật lớn, bởi vì có hầu nhi tửu trợ giúp, lúc này hắn đã đạt tới Đạo Long trung kỳ cảnh giới, đã đuổi kịp Đạo Vân chân nhân.

Hoằng Trị đứng một bên, hắn vừa mới hoàn toàn khôi phục công lực không lâu, hơn nữa so với trước kia tựa hồ càng thêm tiến bộ một ít, tĩnh tu hơn một năm nay, đối với hắn thật là tốt, rượu trong hầu nhi tửu có ẩn chứa linh khí khiến cho hắn vô cùng hưởng thụ. Bảy vị đạo tôn ở cách đó không xa trước mặt, hắn cung kính tạo thành chữ thập đứng đấy, không ngừng tụng xướng kinh văn gì đó, phật quang trên người lúc ẩn lúc hiện, làm cho người ta có một loại cảm giác rất là trang nghiêm. Cho dù là Tiếp Thiên đạo tôn, đối với tiểu hòa thượng này cũng sinh ra vài phần tò mò, bằng vào tầm hiểu biết với Phạm Tâm Tông, đương nhiên là biết Hoằng Trị không phải môn hạ của Ngộ Vân phật tôn.

Bạch quang chợt lóe, lục nhĩ mi hầu đã bỏ áo choàng xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt có hơn vài phần tang thương cùng vơi tiêu điều. Cách đó không xa, bọn hầu tử dưới sự dẫn dắt của Tiểu Cơ Linh đang ngồi ngay ngắn ở đó, bọn chúng tựa hồ đã sớm cảm giác được gì đó, cả đám không ngừng dùng trảo gảy gảy lên đầu suy tư. Tiểu Cơ Linh tách ra, đi tới bên cạnh Lục nhĩ mi hầu, kêu lên khẹt khẹt bi thương.

Lục nhĩ mi hầu trên mặt toát ra một nụ cười hiền lành, sờ sờ bộ lông trên đầu Tiểu Cơ Linh, ôn nhu nói:

“Tiểu tôn tôn, không cần bi thương a! Lão tổ tông phải đi, sau này mi phải chiếu cố các hầu tử hầu tôn cho tốt. Lão tổ tông dạy ngươi tu luyện pháp môn, mi mỗi ngày không được lơ là, trong mấy đứa ở đây thì mi có thiên phú tốt nhất, ta tin tưởng một ngày nào đó, mi cũng có thể đạt được cảnh giới thăng tiên như ta lúc trước, chúng ta nhất định có thể gặp lại. Nếu mi cảm thấy nơi này tịch mịch, thì sau này có thể đi theo Hải Long tung hoành. Ở bên cạnh hắn, ngươi tất được lợi nhiều. Ngoan, không được ẻo lả như con gái vậy. Lão tổ tông còn có chuyện cần nói với mấy vị đạo tôn Liên Vân Tông đây.”

Tiểu Cơ Linh trong lòng không nở lùi ra sau vài bước, những giọt nước mắt như là hạt châu không ngừng rơi xuống, hầu thân cường tráng của nó hơi hơi co rút, hiển nhiên là đang bi thống đến cực điểm.

Lục nhĩ mi hầu cứng cỏi xoay người, đối mặt với bảy vị đạo tôn cùng với Đạo Minh chân nhân, than nhẹ một tiếng, nói:

“Đa tạ các vị đạo tôn đến đây đưa tiễn, lão hủ ở trong này đã sáu ngàn năm, sau này bọn hầu tử hầu tôn đành phải nhờ các vị chiếu cố.”

Tiếp Thiên đạo tôn chắp tay nói:

“Lục nhĩ tiền bối không cần khách khí, vãn bối nhất định sẽ chăm sóc chu đáo bọn chúng. Có thể chứng kiến tiền bối thăng thiên, thực là chuyện may mắn đối với bọn vãn bối đây. Mong rằng tiền bối hết thảy bảo trọng.”

Lục nhĩ mi hầu khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển qua Đạo Minh chân nhân, nói:

“Tiểu Minh tử, về sau cũng không có hầu nhi tửu để uống. Ngươi thiên phú kỳ thật rất tốt, hảo hảo tu luyện, thì thành tựu nhất định sẽ không thua gì sư phụ Thiên Thạch của ngươi.”

Đạo Minh quỳ phịch xuống đất, khóc nói không thành tiếng:

“Đa tạ tiền bối chiếu cố tới nay, Đạo Minh không biết đền đáp gì, chỉ đành khấu ngài ba cái vậy.”

Nói xong, đình đình đình, dập đầu ba cái thật mạnh. Hắn không có dùng pháp lực hộ thân, sau ba lần khấu đầu, cái trán đã có chút huyết. Lục nhĩ mi hầu cũng khong ngăn cản hắn, bình thản nhận đại lễ của hắn.

“Các vị đạo tôn, Hải Long bị thụ thương trước đó đã được ta chữa khỏi. Thành tựu của hắn sau này bất khả hạn lượng, hiện tại đã tĩnh tu bên trong cự thạch, đề nghị mọi người không được quấy rầy hắn. Chờ đến khi từ bên trong đem thực lực chân chính phá thạch mà ra, đến lúc đó, tu vi cảnh giới sẽ tăng thêm chút thành tựu. Ở nhân giới, biến hòa hết thảy đều có thể phát sinh, mong rằng các vị thân là người trên có lòng, vì bá tánh thường dân mà làm chút chuyện, cũng không uổng phí một thân sở học của các vị.”

Bảy vị đạo tôn nghe Lục nhĩ mi hầu nói xong, đều khom người thi lễ nói:

“Tuân lệnh chỉ dụ của tiền bối.”

Lục nhĩ mi hầu chuyển sang Hoằng Trị, nói:

“Tiểu hòa thượng, ngươi về sau có thể tu luyện trong này, hoa quả xung quanh đủ để duy trì cuộc sống của ngươi, nơi này linh khí thập phần, ngươi phải thay ta thủ hộ cho Hai Long.”

Hoằng Trị trịnh trọng gật đầu, hắn vừa muốn nói cái gì, thì trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng sấm kinh thiên động địa, tiếng sấm cuồn cuộn mà đến, mây mù trên không trung đều trôi dạt ra hỗn độn, Tiếp Thiên đạo tôn cảm giác được rõ ràng, tiên trận Liên Vân Sơn Mạch cũng kích động kịch liệt lên. Lục nhĩ mi hầu nói:

“Các vị đạo tôn, thỉnh các vị mau mở tiên trận phòng ngự, trì hoãn sẽ không kịp.”

Tiếp Thiên đạo tôn dù sao cũng là đứng đầu một tông, dưới biến hóa bất thình lình không chút sợ hãi, lập tức người nhẹ nhàng phóng lên, tay niết pháp quyết, khởi động bắt đầu từ tổng đầu mối then chốt ở Tiếp Thiên Phong. Ù ù vang lên, mặt khác dưới sự hiệp trợ của sáu vị đạo tôn còn lại, Liên Vân Sơn Mạch tiên trận cấm chế đã hoàn toàn mở ra, Liên Vân thất thập nhị phong không có gì che đậy liền bại lộ ra bên trong không khí. Giữa các đám mây trên không trung dần dần xảy ra biến hóa, một tiếng rít gào vang lên thật lớn, làm cho toàn bộ các đỉnh Liên Vân dường như run lên.

Lục nhĩ mi hầu trong con ngươi toát ra trạng thái phúc tạp, kích động có, khẩn trương có, hưng phấn có, sợ hãi cũng có, thân thể hắn run lên nhè nhẹ, hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, chậm rãi quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:

“Đệ tử Linh Thông Tử cung nghênh tổ sư giá đáo.”

Trên bầu trời các đám mây đột nhiên ổn định lại, một đạo thất thải kinh hồng xẹt qua, một mảnh thất thải tường vân ngưng tụ mà không tiêu thất hiện ra phía trên Ma Vân Phong. Thải quang chợt lóe, bao phủ hoàn toàn Ma Vân Phong lại. Bảy vị đạo tôn đồng thời cảm giác được một cỗ áp lực trước nay chưa từng thấy tràn ngập trong lòng mình, không tự chủ được, bảy người đồng thời quỳ sát xuống đất, cung kính hai tay tạo thành chữ thập. Cùng với bọn họ, Đạo Minh chân nhân và Hoằng Trị chịu áp lực ngược lại ít hơn một chút, hai người cũng coi như là nhu thuận, cuống quít quỳ xuống.

Thất thải tường vân trên không đột nhiên bắn ra vạn đạo sáng mờ, một thanh âm cương nghị vang lên:

“Lục nhĩ mi hầu Linh Thông Tử, lúc trước ngươi lơ là nhiệm vụ, bổn tọa phạt ngươi diện bích tiềm tu sáu ngàn năm nay, có thể ngươi có điều bất mãn?”

Mỗi một chữ, đều giống như búa tạ, vang lên trong lòng mọi người, khiến cho bọn họ khó mà không thể sinh ra ý niệm sùng kính trong đầu, căn bản không thể có một tia phản kháng nào.

Lục nhĩ mi hầu nơm nớp lo lắng nói:

“Khởi bẩm tổ sư, Linh Thông Tử bị trừng phạt đáng tội, nên bị phạt, tuyệt không có một tia bất mãn. Trước đó không lâu, bởi vì phải cứu một người mà ly khai khỏi đây một thời gian, thỉnh tổ sư trách phạt.”

Hắn đến là ăn ngay nói thật, không dám có một điểm giấu diếm.

“Uhm, hết thảy việc ngươi làm, bổn tọa đều biết. Niệm tình ngươi vì cứu người theo phó thác của huynh đệ ta, lần này ta tha cho, coi như kỳ diện bích của ngươi đã hết. Theo bổn tọa trở về, sau này liền khôi phục chức vụ của ngươi.”

Lục nhĩ mi hầu vui mừng quá đỗi, vội vàng khấu đầu nói:

“Đa tạ tổ sư.”

Thất thải quang mang sáng lên, thân thể Linh Thông Tử trong bao phủ của hào quang mà phiêu nhiên bay lên, chậm rãi hướng về phía thất thải tường vân. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, thật sâu nhìn thoáng qua hàn linh thạch vạn năm, than nhẹ một tiếng, lúc này mới cùng hợp nhất với tiên linh khí khổng lồ kia, thăng về phía chân trời. Dưới sự bao phủ của thất thải quang mang, tất cả mọi người cảm giác được thân thể hấp thu một lượng dương khí ấm áp vô cùng, như là được cộng thêm mấy năm khổ tu. Dưới sự dẫn dắt của Tiếp Thiên đạo tôn, bọn họ cờ hồ đều đồng thanh cung kính nói:

“Đa tạ tổ sư thành toàn.”

Tổ sư kia dường như cũng không buồn để ý tới bọn họ, hào quang chợt lóe, thất thải tường vân mang theo Linh Thông Tử liền biến mất vào hư không. Tất cả áp lực cũng theo đó mà đi. Mọi người đều khôi phục lại năng lực. Chí Vân đạo tôn cảm thán nói:

“Đây mới chân chính là tiên gia chi lực a! Chỉ sợ vị tổ sư này mới đúng là Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết.”

Tiếp Thiên đạo tôn than nhẹ một tiếng, nói:

“Không biết tới chừng nào chúng ta có thể giống như Lục nhĩ tiền bối đắc thành thăng tiên. Các vị sư đệ, sư muội, hôm nay chúng ta thu hoạch được nhiều, sau khi trở về, phải nhanh chóng tu luyện mới được.”

“Tuân theo lệnh dụ tông chủ.”

Bảy đạo quang mang thanh lam sắc đồng thời sáng lên, bảy vị đạo tôn tất cả đều biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.