Duy Ngã Độc Tôn

Chương 485: Chương 485: Ác độc!






Vẻ mặt Hàn Mai nghi ngờ nhìn lão già này, lạnh lùng hỏi:

- Không phải tử đồng không thu người không có huyết mạch tử đồng hay sao? Ngươi lại có lòng tốt như vậy?

Lão già cười khinh thường:

- Ngươi nói là Lãnh Thu Cung! Ta không phải là Lãnh Thu Cung!

- Vậy ngươi là?

Hàn Mai có chút bất ngờ nhìn lão già này, nàng hiểu biết về tử đồng không nhiều lắm, không nghĩ tới tử đồng đế vương lão tổ này lại không phải là người Lãnh Thu Cung.

- Lão phu là người bộ tộc tử đồng, nhưng không thuộc về Lãnh Thu Cung, hiểu chưa?

Lúc đế vương tử đồng này nói về Lãnh Thu Cung, vẻ mặt không cho là đúng.

Hàn Mai do dự một chút, nàng rất rõ ràng, đừng nhìn đế vương tử đồng lão tổ này nói chuyện thì vẻ mặt hiền lành, thoạt nhìn bộ dạng hòa ái dễ gần. Lúc sư tử ăn no, nhìn bề ngoài như một con mèo lớn, thật là khả ái, nhưng nếu hung tính bộc phát, là có thể giết người trong nháy mắt.

Cho nên, tuy rằng Hàn Mai không chấp nhận lão già này muốn nhận mình làm đồ đệ là có lòng tốt gì, nhưng lão già kia nói một câu có thể làm mình trong thời gian ngắn trở thành tuyệt thế cao thủ, lại hấp dẫn Hàn Mai thật sâu.

Võ giả tới cảnh giới nhất định, căn bản khinh thường nói dối. Tựa như đế vương tử đồng lão tổ này, lấy thực lực của lão, muốn làm thì trực tiếp đi làm là được, căn bản không cần phải phí miệng lưỡi với người khác, thậm chí lừa gạt.

Cho nên, Hàn Mai tin tưởng đế vương tử đồng này nói đều là sự thật!

Hít sâu một hơi, Hàn Mai chậm rãi nói:

- Được, ta đáp ứng!

- Tiểu thư…

Phương Hương cùng Cố Vũ đều không ngờ rằng Hàn Mai lại đáp ứng lão tổ đế vương tử đồng này. Nên biết rằng, bái nhập làm môn hạ đế vương tử đồng lão tổ, ngày sau tái xuất có thể cả đời cũng sẽ gắn nhãn tử đồng! Muốn sửa đổi cũng không có cách thay đổi!

Hàn Mai cười nhạt, nói:

- Các ngươi nếu không muốn theo ta, thì cứ rời đi. Hai người các ngươi đã theo ta nhiều năm như vậy, ngày thường tính tình ta không tốt, sẽ nổi nóng với các ngươi, đó là bởi ta coi các ngươi thành thân nhân họ hàng, là tỷ muội. Cho nên các ngươi yên tâm, không muốn theo ta, thì tìm một người bình thường gả đi, lấy thực lực của các ngươi cũng sẽ không bị khi dễ, sau này sống yên ổn hòa bình là được.

- Tiểu thư…

Hai thị nữ đều đỏ hồng mắt. Bình tĩnh suy xét, các nàng đều đồng ý theo Hàn Mai, nhưng loại tình huống này thì ai cũng nhìn rõ: Trong lòng Hàn Mai chỉ còn lại thù hận, sau này chỉ sợ cả đời cũng sẽ sống trong thù hận. Nếu còn theo nàng, chẳng những không có tiền đồ gì đáng nói, ngược lại tùy lúc còn bỏ tánh mạng vào đó.

Nhưng Hàn Mai nói những lời này, làm cho hai thị nữ đều cảm động khóc ra, nhưng vẫn đều rất lý trí không lập tức tỏ thái độ muốn lưu lại.

Sâu trong đôi mắt Hàn Mai hiện lên một tia thất vọng. Thế gian này quả nhiên người đều vì mình, không ai sẽ thật sự ra sức vì người khác! Làm điều gì, cũng phải có cái giá của nó!

Hàn Mai nghĩ đến đó, khoát tay:

- Đều đi đi!

- Tiểu thư! Vậy, chúng ta đi đây…

Cố Vũ quỳ xuống, dập đầu với Hàn Mai.

Phương Hương lại trong nháy mắt đó, từ trong mắt Hàn Mai thấy được một tia thất vọng, trong lòng lập tức rùng mình, đứng đó do dự nói:

- Tiểu thư! Ta… ta vẫn muốn theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, không biết có trở thành trói buộc của tiểu thư hay không…

Hàn Mai nao nao, liếc nhìn Phương Hương thật sâu, cười nhợt nhạt:

- Không sợ chịu khổ, thì cứ theo ta!

Cố Vũ nhìn Phương Hương không rõ ràng lắm, thầm nghĩ vì sao nàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Chẳng qua trong lòng nàng đã quyết, quyết định rời xa nơi thị phi này. Có người nói càng đi về phía Đông thực lực người ở đó càng yếu, bằng thực lực của nàng, nói không chừng còn có thể khống chế một nước nhỏ, làm nữ vương không chừng…

Vừa nghĩ như vậy, Cố Vũ vừa sa sút tinh thần liến biến mất không còn, cảm thấy trời đất rộng lớn, có nơi nào mình không đi được!

Cố Vũ biến hóa Hàn Mai nhìn vào trong mắt, đợi nháy mắt khi Cố Vũ nén cõi lòng vui mừng xoay người rời đi, Hàn Mai… xuất kiếm!

Thậm chí ngay cả cơ hội để Cố Vũ hỏi một câu vì sao cũng không lưu lại cho nàng, một kiếm trực tiếp đâm thủng sau lưng Cố Vũ, mũi kiếm xuyên qua trước bộ ngực cao vút của nàng.

Trong đầu Cố Vũ nháy mắt liền sáng rõ, nàng lập tức hiểu được vì sao Phương Hương lại thay đổi chủ ý. Nàng lộ một tia cười thảm, trong lòng Cố Vũ thầm nói: Tiểu thư, một ngày nào đó cô cũng sẽ chết như vậy dưới kiếm của người khác!

Phương Hương tận mắt thấy Cố Vũ chết đi, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, môi run run, hai chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất. Trong lòng nghĩ mà sợ không thôi, nếu như mình lựa chọn rời đi như Cố Vũ, sợ rằng hiện tại đã nằm dưới mặt đất, trở thành một cỗ thi thể rồi.

- Được rồi! Phương Hương, ngươi không cần sợ, chỉ cần theo ta cho tốt, ta có ăn thì ngươi có ăn. Ngày sau nếu ta có phú quý, tất nhiên không thiếu được một phần của ngươi!

Hàn Mai nhàn nhạt nói:

- Ta chán ghét kẻ phản bội!

Lão tổ đế vương tử đồng vẫn đứng bên cạnh nhìn, có vẻ rất nhẫn nại. Thấy Hàn Mai một kiếm giết thị nữ bên người nàng, cười nói:

- Đồ nhi ngoan, quả nhiên rất tà, có phong phạm của ta năm đó!

Gió nổi lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, Cố Vũ chết thảm hai mắt mở to dần mất thần thái, khóe miệng lại lộ một tia cười trào phúng.

Không biết là tự cười nhạo mình, hay là châm chọc người khác.

Tần Lập đứng ở cửa sơn môn, thả thần niệm ra, tất cả sự vật trong phương viên mấy chục dặm đều xuất hiện trong đầu Tần Lập.

Một đám võ giả Hải gia mai phục ở cửa Nguyệt Diêu Tiên Cung. Hiển nhiên bọn họ đã kết luận Tần Lập sẽ tìm cơ hội rời khỏi Nguyệt Diêu Tiên Cung!

Khóe miệng Tần Lập hiện một tia cười lạnh, thần niệm bắt giữ được một vật to lớn. Lúc thần thức Tần Lập xẹt qua, quái vật to lớn kia dường như có điểm cảm ứng, thần thức Tần Lập chỉ lướt qua, sau đó trực tiếp bay về phương hướng đó.

Tin rằng đám người Hải gia kia bất luận nghĩ thế nào cũng không ra được, Tần Lập ra khỏi sơn môn, lại đi tìm con Thái Cổ dị thú gác cửa sơn môn – Thư!

Dù là đoàn người Hải gia cùng nhau tiến lên, bọn họ cũng không dám đi trêu chọc cái thứ đó. Cho nên, căn bản không ai nghĩ tới Tần Lập lại có lá gan lớn như vậy.

Hải Kim Tôn nói:

- Lão tổ tông! Xem ra Tần Lập hôm nay sẽ không rời Nguyệt Diêu Tiên Cung, có thể những người đó bị Vĩnh Xuân thượng nhân chấn nhiếp rồi.

Sắc mặt Hải Ngự Phong có chút khó coi, tuy nhiên vẫn gật đầu. Dù sao, hôm nay thực lực Vĩnh Xuân biểu hiện ra, quả thực quá mức kinh người.

Năm đó Hải Ngự Phong cùng nàng thực lực không kém nhau mấy, hiện giờ ở trước mặt Vĩnh Xuân lại gần như không có bao nhiêu sức chống trả. Như vậy xem ra, ít nhất phải mời vị lão tổ tông thực lực mạnh nhất gia tộc đi ra, mới có thể đánh bại Vĩnh Xuân kia.

Hải Ngự Phong nhìn thi thể đệ tử đã chết đi kia, sắc mặt vô cùng khó coi, cắn răng nói:

- Hàn Mai, Nguyệt Diêu Tiên Cung, các ngươi khinh người quá đáng!

Lúc người Hải gia rời đi tìm được thi thể người con cháu kia, lập tức rõ ràng: con cháu này chắc chắn là bị Hàn Mai giết chết.

Cho nên, hận ý của bọn người Hải Ngự Phong đối với Nguyệt Diêu Tiên Cung đã tăng vọt, thống hận với Tần Lập lại giảm đi rất nhiều.

Kỳ thật đa phần người Hải gia đều không biết gì về Tần Lập, không biết thì tự nhiên cũng không nói tới yêu ghét làm gì. Lý do bọn họ muốn giết Tần Lập chỉ có hai điểm: đó chính là bọn họ muốn chiếm được bản đồ Thái Cổ trên người Tần Lập, còn muốn diệt trừ một tuyệt thế thiên tài lúc cánh chim chưa đầy đủ!

Bóp chết nguy cơ còn trong trứng nước, đây là chuyện các thế lực lớn thích làm nhất, việc bồi dưỡng đối thủ đủ lông đủ cánh lại động thủ, bọn họ không thích chút nào. Như vậy, thì dù có diệt được đối thủ, nhưng bản thân cũng sẽ thương cân động cốt.

Hải Ngự Phong nhìn thoáng qua phương hướng Nguyệt Diêu Tiên Cung, nhàn nhạt nói:

- Chúng ta đi!

Thân hình Tần Lập bay vút đi, khi sắp tới gần một sơn cốc sâu thẳm, lại cảm nhận được khí thế mãnh liệt, thậm chí làm cho Tần Lập có cảm giác không thở nổi.

Cũng may một thân thực lực của Tần Lập cũng không thể khinh thường, mạnh mẽ chịu đựng cỗ khí tức kinh khủng này, đáp xuống ngoài cửa sơn cốc.

Lúc này, mặt đất dưới chân Tần Lập bắt đầu rung nhẹ, từ chỗ sâu nhất sơn cốc, trong khu rừng rậm do những cổ thụ che trời tạo thành, chậm rãi nâng lên một con dã thú khổng lồ mấy chục thước.

Hình dạng không khác biệt lắm với con dị thú có huyết mạch của Thư mà Tần Lập gặp trên biển, nhưng khí thế lại khác xa như trời với đất!

Nếu như con Thư trên biển khi đó có loại khí thế này, sợ rằng Hàn Mai ngay cả dũng khí ra tay cũng không có.

- Tiểu tử nhân loại kia, ngươi tới nơi này làm gì? Lẽ nào ngươi không biết đây là cấm địa hay sao?

Thư lại không phẫn nộ hay nóng nảy như trong tưởng tượng của Tần Lập, mà rất bình thản hỏi Tần Lập vấn đề này.

Đây cũng không phải nói tính tình con Thư này tốt thế nào, mà là bởi một tia thần thức của Tần Lập, làm cho Thư cảm giác vô cùng thân thiết, mới đi ra gặp hắn.

Bằng không, giống như thời điểm Vĩnh Xuân cùng Hải Ngự Phong chiến đấu gây ra động tĩnh quá lớn, trực tiếp trọc giận Thư, nó mới rít gào một tiếng trực tiếp chấn tan đám mây đen Hải Ngự Phong triệu tập đến, đồng thời tiếng hống của Thư cũng ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần lực của Hải Ngự Phong, làm hắn không còn dũng khí chiến đấu tiếp nữa.

Bằng không, dù là Hải Ngự Phong không phải đối thủ Vĩnh Xuân, cũng không đến mức thua nhanh gọn đến như vậy.

Tần Lập mỉm cười nói:

- Tiền bối, năm đó vãn bối ở trên biển phía Đông đại luc, gặp được linh thú có huyết mạch chủng tộc tiền bối, từng cùng nó kề vai chiến đấu. Đáng tiếc nó đã chết, trước khi chết nó từng ủy thác ta, nếu có cơ hội gặp được tiền bối, hy vọng ta có thể cứu tiền bối ra ngoài…

Tần Lập vừa nói, thả thi thể linh thú có huyết mạch Thư vẫn đặt trong nhẫn không hề động tới ra bên ngoài.

Thư hoàn toàn ngẩn ra, lúc hai mắt thật lớn nhìn cỗ thi thể trên mặt đất, toát ra vài phần đau thương, nhẹ giọng hỏi:

- Là ai giết nó?

- Là Hàn Mai Thánh nữ Nguyệt Diêu Tiên Cung, tuy nhiên hiện tại Hàn Mai đã bị trục xuất khỏi Tiên Cung rồi!

Tần Lập nói.

Thư thở mạnh mấy hơi, cái đầu to lớn dữ tợn không nhìn ra biểu tình gì, nhưng hiển nhiên nó đã nổi giận. Sau đó nói:

- Nếu nó đã cho ngươi lấy được thi thể của nó, chứng minh lời ngươi nói đều là sự thật, bằng không ngươi cũng không có khả năng có được thi thể của nó. Thi thể này ngươi cứ giữ lấy, hẳn có tác dụng. Hiện giờ, ngươi theo ta tới đây.

Nói rồi, liền rụt đầu trở vào khu rừng rậm bên dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.