Khuôn mặt Tần Tỏa đầy vẻ kích động, trong lòng không chút hoài nghi, dùng sức gật mạnh đầu. Hắn tin rằng, ngày đó tuyệt đối không còn xa!
Tần Lập nói:
- Đúng rồi. Lúc này chúng ta sẽ bán đấu giá Tinh Thần Đại Bổ Thánh Đan?
Mỗi lần nhắc đến cái tên này thì Tần Lập lại có cảm giác muốn cười sặc sụa, vì loại đan dược bằng với phế phẩm trong mắt hắn này, trong mắt các gia tộc môn phái bao gồm cả bảy thế lực lớn, quả thực chính là thánh phẩm. Lúc nói đến sáu chữ “Tinh Thần Đại Bổ Thánh Đan” này, nhìn vẻ mặt hận không thể cướp vào tay của những người đó, sao Tần Lập có thể không cười?
- Phối phương này các gia tộc và môn phái kia dùng cái gì để đổi? Hoàng kim hay bạc trắng?
Tần Tỏa bĩu môi, khinh thường nói:
- Ta nói này đệ đệ, cho dù Tinh Thần Đại Bổ Thánh Đan của chúng ta không lọt được vào con mắt đệ thì cũng xin đệ bảo trì chút thái độ trang trọng được không hả? Hoàng kim, bạc trắng? Thứ đó cũng xứng để so sánh với thánh đan của chúng ta sao?
- Được rồi, được rồi!
Tần Lập thật sự là không chịu được hai chữ “Thánh đan” này. Nếu thứ này còn gọi là thánh đan, thế thì Tinh Nguyên Đan mạnh hơn không chỉ trăm lần là gì? Tiên đan sao? Hay là Thần đan?
- Huynh chỉ cần nói cho đệ bọn họ dùng cái gì để đổi là được rồi.
Tần Tỏa thần bí cười, nói:
- Đệ đệ tốt của ta, ta không nói trước được. Buổi tối ngày mai đệ sẽ biết.
Tần Lập trợn mắt, không thèm để ý tới vẻ thần thần bí bí của đại ca, xoay người đi khỏi. Hắn thầm nghĩ: “Nói nhảm với ngươi thà ta đi tìm Thượng Quan muội muội xúc tiến tình cảm còn hơn!”
Trong phòng, Thượng Quan Thi Vũ mới vừa vận xong một Đại Chu thiên, đang nhắm mắt điều tức. Nghe thấy Tần Lập đẩy cửa tiến vào, Thượng Quan Thi Vũ mở mắt. Cặp mắt trong trẻo mà lạnh lùng lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, dịu dàng nói:
- Huynh đã trở lại.
Tần Lập đi tới, vuốt nhẹ mái tóc của Thượng Quan Thi Vũ, nói:
- Lần sau phải nói, “phu quân đã về”, biết không?
Sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ ửng đỏ, nhưng không cất tiếng phản bác. Nàng chỉ nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Lòng hư vinh trong Tần Lập được thỏa mãn, cười hài lòng ngồi xuống bên cạnh, nhìn không rời mắt đánh giá vị hôn thê của mình, càng nhìn càng yêu thích.
Tuy rằng hai người thời gian gần đây vẫn ở cùng nhau, cử chỉ thân mật tình cảm càng sâu đậm, nhưng khi Thượng Quan Thi Vũ một mình đối mặt với Tần Lập, vẫn thẹn thùng không chịu nổi.
Thượng Quan Thi Vũ là cô gái hay biến đổi gương mặt: trước mặt người ngoài có thể đoan trang cao quý, có thể là ma nữ hắc ám, nhưng trước mặt Tần Lập lại chỉ là một cô gái nhà bên nhu thuận hiền thục. Vì thế cho nên mới khiến Tần Lập ngày càng yêu thương nàng hơn.
Thậm chí, khi Tần Lập ở chung với nàng, hắn gần như không thể nghĩ đến các cô gái khác nữa.
Thượng Quan Thi Vũ bị Tần Lập nhìn tới mức đỏ bừng cả mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Muội đẹp, hay là họ đẹp?
- Đương nhiên là muội đẹp!
Tần Lập lập tức trả lời theo bản năng, sau đó mới cảm thấy không đúng. Khi hắn phục hồi tinh thần lại thấy Thượng Quan Thi Vũ như cười như không nhìn mình, gương mặt dày như tường thành của hắn cũng không nhịn được phải đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Thi Vũ, cái đó... Muội phải biết là, ta chưa từng tiếp nhận một ai khác!
Thượng Quan Thi Vũ thấy đã trêu chọc Tần Lập thành công, trong lòng không nhịn được thêm chút đắc ý nhỏ, đôi mắt linh động chuyển động vòng vo, khẽ hừ một tiếng:
- Nói cho cùng, muội từng nghe nói, lúc huynh tới Huyền Đảo còn mang theo một nữ tử tuyệt sắc. Hai ngày nay ở Tần gia, muội đều nghe được ít tiếng đồn đó!
“Một đám chết tiệt không nghĩa khí!” Tần Lập đau lòng mắng đám con cháu Tần gia khoe khoang trước mặt Thượng Quan Thi Vũ, ngoài mặt thì cười nói:
- Hắc hắc! Cô... cô gái đó chỉ là trùng hợp gặp gỡ thôi.
- Thật sao?
Ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ đối mắt với Tần Lập, cười tủm tỉm hỏi.
- Đương nhiên là thật! Có cần ta thề hay không?
Tần Lập nhe răng cười nói.
- Thôi được rồi! Muội chỉ nghĩ, nếu thích người ta thì không nên bội tình bạc nghĩa. Phu quân, như vậy không phải điều mà Thi Vũ hy vọng!
“Ặc, cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa, đừng nói bừa chứ! Từ trước tới giờ ta chưa từng làm gì bừa bãi mà!” Trong lòng Tần Lập kháng nghị, ngoài miệng nói:
- Không có chuyện đó đâu, đừng nên suy nghĩ bậy bạ. Muội yên tâm, trong lòng ta, thê tử của ta vĩnh viễn chỉ có một. Đó chính là muội.
Thượng Quan Thi Vũ nhẹ “vâng” một tiếng, tựa vào lồng ngực Tần Lập, như mơ màng nói:
- Tâm lý của muội thật mâu thuẫn, vừa không hy vọng huynh phụ bạc những người thích huynh, lại cũng không hy vọng bên cạnh huynh có cô gái khác ngoài muội. Từ nhỏ Thi Vũ ngoài gia gia thì không ai yêu thương, rồi có huynh yêu thương muội. Cho nên muội rất sợ, sợ có một ngày, huynh nói không còn cần muội nữa.
Trái tim Tần Lập đột nhiên có cảm giác nhói đau, sống mũi cay cay. Hắn cố ý lớn tiếng cười vài tiếng, sau đó nhẹ nhàng vỗ sau lưng Thượng Quan Thi Vũ, nói:
- Muội là người mà cả đời này ta yêu nhất, sao có thể không cần được chứ. Đây là lần cuối cùng, sau này không bao giờ được suy nghĩ lung tung như thế nữa, nghe không?
- Vâng. Thi Vũ về sau sẽ không bao giờ suy nghĩ lung tung nữa.
Thượng Quan Thi Vũ dịu dàng nói xong, sau đó bỗng nhiên lại nói:
- Phu quân, khi nào thì đưa Lệnh Hồ Phi Nguyệt kia tới cho muội gặp được không?
Nằm trên chiếc ghế dựa trong sân, cảm thụ ánh mắt trời ấm áp đang dần chìm xuống, bóng dáng phòng ốc chảy dài trên nền đất, một cảm giác tiêu điều trống vắng tràn đầy trong lòng Tần Lập.
“Tịch dương vô hạn hảo.
Chỉ thị cận hoàng hôn”.
Đăng Lạc Du Nguyên (Thơ Lý Thương Ẩn )
Dịch nghĩa:
“Tà dương ôi đẹp làm sao
Khi hoàng hôn xuống càng lưu luyến buồn.”
St. (http://chimviet.free.fr/vanco/quynhchi/qycht080.htm)
Viên tinh hạch màu tím trong đan điền Tần Lập hơi lóe lên một cái, dường như càng sáng hơn trước đây, mà Tần Lập lại không hề cảm giác được.
Cái gọi là tích lũy cảnh giới, đối với việc cảm ngộ võ đạo nhiều khi chưa chắc đã tới cùng lúc. Mà nhiều khi, cảm ngộ của con người lại trong lúc lơ đãng mà xuất hiện. Ứng với câu nói, ngẫu nhiên mà đạt được.
- Phu quân lại có tài văn chương như thế sao?
Thượng Quan Thi Vũ vẻ mặt rung động nhìn Tần Lập. Vừa rồi Tần Lập thuận miệng nói hai câu kia khiến trái tim nàng dâng lên một cảm giác khó hiểu, không kìm được lên tiếng tán thưởng.
- Đây cũng không phải do huynh làm ra, là một câu thơ do một vị tiên hiền thời thượng cổ làm.
Tần Lập quay đầu lại, da mặt dày cũng không nhịn được ửng đỏ, mà da mặt có dày hơn nữa cũng không thể nói đây là do hắn làm được, cười nói:
- Thi Vũ bảo bối hôm nay ăn mặc thật là xinh đẹp! Có phải chuẩn bị gả cho huynh không?
Thượng Quan Thi Vũ bị Tần Lập đùa giỡn khiến cho lơ đễnh một chút, sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại, than thở:
- Tiên hiền thời thượng cổ? Sao trước kia muội chưa từng nghe qua nhỉ?
- Hắc! Thi Vũ tiểu bảo bối, có rất nhiều thứ mà muội chưa từng nghe qua! Phu quân muội, chính là một quặng mỏ tinh thạch không bao giờ đào hết nha!
Tần Lập không chút áp lực tự biên tự diễn, sau đó hỏi:
- Đúng rồi. Nhắc đến linh thạch, huynh nhớ rồi, huynh dạy muội chiêu mượn linh lực của linh thạch phóng ra uy áp áp chế người khác, muội học xong chưa?
- Cái đó có chút khó khăn, người ta mới nhớ hết được khẩu quyết thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Thi Vũ ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp vụt sáng nhìn Tần Lập.
- Được rồi, đúng là thiên phú trời cho mà.
Tần Lập ngẩng đầu ưỡn ngực, đi qua bên cạnh Thượng Quan Thi Vũ, sau đó vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi tham gia hội đấu giá.
Thượng Quan Thi Vũ sau lưng Tần Lập làm mặt quỷ, vung đôi bàn tay thanh tú trắng như phấn, trong lòng than thở: “kỳ thực người ta trước đó đã học xong tiểu thành rồi, chỉ không đành lòng đả kích huynh mà thôi!”
Như có tâm linh tương thông, Tần Lập bỗng nhiên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy gương mặt quỷ của Thượng Quan Thi Vũ, hắc hắc cười nói:
- Không được đả kích huynh nha.
Sau đó xoay người, như một con gà trống vừa thắng trận, kiêu ngạo đi mất.
Nếu nói chiêu này, thì đúng là gần đây Tần Lập mới học được. Ô Quận Vương lưu lại rất nhiều tinh phẩm, Tần Lập trước kia cũng không có thời gian xem kỹ càng. Đoạn thời gian ở trong cấm địa Huyền Đảo với Tiểu Hắc khiến cho Tần Lập tu luyện rất nhiều, cuối cùng cũng có thời gian và tinh lực nghiên cứu sở học bình sinh của Ô Quận Vương.
Quả nhiên là pha tạp đủ loại. Tần Lập nhìn mà hoa cả mắt, không thể không bội phục vị sư phụ thời thượng cổ này, dùng hai chữ thiên tài thực sự là không đáng để hình dung. Tuy nhiên, Ô Quận Vương chính là người thực sự thể hiện rất tốt hai chữ thiên tài này!
Ngay trong các tuyệt học của Ô Quận Vương, Tần Lập thấy được một chiêu này. Đây là một loại bí pháp, thôi phát linh lực khổng lồ của linh thạch, trong nháy mắt hình thành một cỗ uy áp cảnh giới Chí Tôn!
Một khối trung phẩm linh thạch cũng chỉ có thể dùng liên tục được không đến mười lần!
Sau đó, tất cả linh lực trong khối linh thạch kia sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành một khối tinh thạch bình thường!
Tần Lập mất thời gian dài mới học xong chiêu này. Về phần hiệu quả, tuyệt đối là tốt. Quả thực là quá mạnh mẽ. Lần đầu sử dụng đã khiến một cường giả Dung Thiên, ba Hợp Thiên bị hắn mạnh mẽ chặn lại!
Nếu không phải là thực lực Tần Lập chỉ có hạn, cộng thêm lần đầu sử dụng không quá thành thạo, thì cho dù là võ giả Dung Thiên của Thôi gia kia có mạnh hơn thế nữa, cùng không có cách nào nhúc nhích một chút nào!
Uy áp cảnh giới Chí Tôn, bằng vào lão há có thể chịu được?
Mà Thượng Quan Thi Vũ chỉ dùng năm ngày đã hoàn toàn nắm giữ tinh túy của chiêu này! Không chỉ như thế, khinh công thân pháp của Tần Lập trong mấy ngày này gần như đã dốc túi truyền thụ cho nữ nhân của mình, Thượng Quan Thi Vũ cũng hoàn toàn triển hiện ra thiên phú tuyệt hảo của nàng, tuy rằng còn chưa thuần thục được như Tần Lập, nhưng đã nhớ kỹ toàn bộ, hơn nữa còn có thể thi triển!
Ngay cả Tần Lập cũng không nhịn được mà hâm mộ năng lực lĩnh ngộ của Thượng Quan Thi Vũ, quả thực là quá mạnh mẽ!
Tuy nhiên, với Tần Lập mà nói thì chỉ có vui mừng mà thôi. Nữ nhân của mình thực lực càng mạnh thì với hắn mới là chuyện tốt!
Cũng như vậy, Tần Lập hiện giờ cũng hy vọng chỉnh thể thực lực của Tần gia cũng có thể tăng mạnh.
Sống trên đời có thể ích kỷ, nhưng đối với người chí thân thì luôn luôn hơn ba phần tình cảm!
Một lát sau, Tần Lập từ trong phòng đi ra, mặc bộ quần áo Tần Hàn Nguyệt chuẩn bị cho hắn. Bộ trang phục màu lam nhìn càng thêm oai hùng bất phàm. Thượng Quan Thi Vũ ở ngoài ánh mắt sáng lên, đáy mắt hiện lên vài phần si mê.
- Tiểu Hắc, đi thôi!
Tần Lập gọi Tiểu Hắc đang ngủ ở góc sân một tiếng, dắt tay Thượng Quan Thi Vũ ngồi lên cỗ xe ngựa xa hoa đã được chuẩn bị tốt, đi về phía phòng đấu giá.