Duy Ngã Độc Tôn

Chương 223: Chương 223: Chuyển biến thần kỳ






Đại sảnh tiếp khách rộng trên trăm mét. Sau khi Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ bước chân vào, trong mắt mọi người trong đại sảnh đều lộ ra vẻ kinh diễm.

Sau đó, thấy một con báo đen theo đuôi Tần Lập đi vào, trong mắt nhiều người không kìm được hơi nhíu lại, không nhịn được toát lên vẻ sợ hãi.

Vừa mới rồi, chính con báo này đã một trảo đánh chết võ giả cảnh giới Dung Thiên của Thôi gia!

Mà đại biểu của các gia tộc trong thành Phong Sa tới đây, phần lớn đều không phải hạng người có thực lực mạnh mẽ, bình thường thì là Thiên Cấp và cảnh giới Phá Thiên, cảnh giới Dung Thiên cũng có một ít.

Dù sao thì, khi thực lực đã đạt tới một trình độ nhất định, phần lớn thời gian đều dùng vào việc bế quan tu luyện.

Thực lực, không phải thứ mà cứ uống nước là tăng lên.

Tần Lập bước nhanh tới, trong lòng nghĩ: “Chiến đấu chắc là đã xong rồi?”

Vì thế, Tần Lập mỉm cười, nói ra một câu khiến mọi người trợn mắt há mồm, hoảng sợ biến sắc:

- Ha ha, cảm tạ các vị đã cho Tần mỗ thể diện, tới nơi này cùng nhau chống lại Thôi gia bạo hành.

Cái gì chứ? Ngươi không phải là đang nói hươu nói vượn chứ? Từ bao giờ mà chúng ta đồng ý chống lại Thôi gia chứ?

- Tiểu tử, đầu ngươi có vấn đề hay sao? Nghĩ mình có nửa điểm thực lực liền chổng đuôi lên trời sao, ngươi thấy, người nào ngươi cũng trêu đùa được sao?

- Hừ, ta thấy hắn chính là thằng điên, làm trò trước mặt nhiều đại nhân vật Huyền Đảo như vậy, muốn hắt bát nước bẩn lên người chúng ta? Nằm mơ đi thôi.

- Đúng vậy, Tần gia các ngươi gây chiến với Thôi gia, có quan hệ gì với chúng ta?

- Không cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, Tần gia các ngươi đừng mơ mà sống dễ chịu!

Lúc này, Trầm Nhạc và Lâm Hằng vừa tiến vào đều cảm thấy nao nao. Hai người họ nhìn những gương mặt quen thuộc trong phòng khách, đều là vẻ mặt phẫn nộ, trợn mắt nhìn thiếu niên kia.

Mà hai người đến cũng khiến đại sảnh chậm rãi yên tĩnh lại, không ít người bắt đầu nghênh đón hai người.

- Ai da, đây không phải Lâm tứ công tử sao? A, lại còn có Trầm công tử. Hân hạnh, hân hạnh.

- Trầm công tử, thật không ngờ là các ngươi lại tự thân đến đây.

- Ra mắt Tứ công tử.

- Ra mắt Trầm công tử.

Một trận ồn ào lập tức vang lên. Mọi người đổi mặt cực nhanh, đều mang theo nụ cười mười hai vạn phần chân thành, mặt mày hớn hở đối với hai người trẻ tuổi này.

Phải biết rằng, trong những thanh niên của bảy thế lực lớn tại Huyền Đảo, Lâm gia công tử này cùng với đứa con duy nhất của môn chủ Thiên Ky Môn có danh khí tương đương!

Không biết bao nhiêu cô gái chọn họ làm ý trung nhân lý tưởng nhất. Tuổi trẻ, anh tuấn, có phong độ, gia thế cường đại, thực lực mạnh mẽ. Những ưu điểm kể ra có thể chứa bằng một cái sọt lớn!

Những người này đều con cháu đại gia tộc, có thể xuất hiện tại Tần gia khiến mọi người hết sức kinh ngạc!

Phải biết rằng, ngày thường dù là gia tộc môn phái bình thường hay cao cấp, có lễ mừng gì đều muốn mời người của bảy thế lực tới tham dự. Người có thân phận như Lâm Hằng và Trầm Nhạc bình thường đều rất ít hiện thân.

Mà Tần gia chỉ là một gia tộc cỡ trung. Trước kia họ là một thế gia luyện đan có chút danh tiếng, nhưng có thể nói là ngay cả phần lớn các gia tộc môn phái có thực lực bậc trung khác cũng không đặt Tần gia vào mắt, lại càng không nói đến một gia tộc môn phái đỉnh cấp.

Tuy nhiên, chuyện tiếp theo còn khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn.

Trầm Nhạc và Lâm Hằng mỉm cười gật với mọi người một cái, bảo trì phong độ và sự thận trọng của con cháu đại gia tộc, còn có một chút kiêu ngạo.

Nhưng, lại không có ai dám nói họ kiêu ngạo!

Bởi vì, bọn họ có tư cách này!

Nhưng hai thanh niên có thân phận cao quý như thế, không ngờ lại thần tình tươi cười đi tới trước.

- Tần huynh đệ, không thể tưởng được, chúng ta lại có thể gặp lại nhanh như vậy! Ha ha, Thượng Quan tiểu thư thiên tư tuyệt sắc, cũng chỉ có người như Tần huynh đệ đây mới xứng đôi. Lâm Hằng chúc mừng nhị vị! Nếu Tần huynh quyết định ngày đại hôn, nhất định phải gửi thiệp mời cho chúng ta đó. Nếu quên mất là ta không tha cho đâu nha.

Lâm Hằng nói xong, hơi nháy mắt với Tần Lập.

Trầm Nhạc cũng tươi cười, nhìn Tần Lập hắc hắc cười nói:

- Tần huynh đệ xuống tay quá nhanh. Ai, đáng tiếc, một tuyệt đại mỹ nữ như Thượng Quan tiểu thư mà ta phải bỏ qua, thực sự là hối hận.

Lập tức, trên mặt không ít người từ kinh ngạc chuyển thành khiếp sợ. Xem ra, vị công tử của Thiên Cơ Môn và Tứ công tử Lâm gia lại có điểm không giống!

Tuy nhiên, lời nói kế tiếp của Trầm Nhạc lại khiến bọn họ hoàn toàn hóa đá.

- Để biểu đạt tình cảm oán giận của ta, Tần huynh đệ, chờ ngày đại hôn của ngươi nhất định phải phạt ngươi ba chén rượu. Ngươi quả thực là công địch của tất cả nam nhân đó!

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa rỉ sét nhìn không ra không biết có bao nhiêu năm tuổi, chiếu vào đại sảnh phong cách cổ xưa, đem lại cảm giác ấm áp.

Nhưng trong lòng mọi người, một cảm giác lạnh toát cả mình đang dâng lên!

Cảm giác nghi hoặc sâu đậm này như móng vuốt mèo cào vào lòng họ, đồng thời cũng khiến họ vì phản ứng trước đó của mình mà hối hận không thôi. Vì sao, không chờ thiếu niên kia nói cho xong, vì sao, không chờ Lâm Tứ công tử cùng với Trầm công tử vào đã. Nhìn coi người ta nói với nhau như thế nào?

Trong lòng không ít người đều dâng lên một ý niệm: “Khó trách Tần gia này lại dám không kiêng nể gì đối phó với Tiêu gia, tát vào mặt Thôi gia. Thì ra, phía sau lưng họ không ngờ lại có bóng dáng hai đại gia tộc khác!”

“Trời ạ, đây chính là tin tức kinh thiên đó! Quả thực là có thể phá trời mà lên! Chẳng lẽ, Huyền Đảo phải đổi trời rồi sao?”

Tần Lập cũng không nghĩ tới, Lâm Hằng và Trầm Nhạc lại xuất ra thiện ý lớn như vậy với hắn. Đây đúng là chuyện mà Tần Lập trước đó chưa từng nghĩ tới. Hắn đã chuẩn bị tốt các chiêu số để đối phó với các gia tộc môn phái kia rồi, nhưng giờ xem ra, đã không còn cần nữa!

Vốn Tần Lập dự tính, mình giết người Thôi gia, lại có thù oán với hoàng thất của Thôi gia tại thế tục, lại châm ngòi ly gián ở Tứ Quý Cốc, khiến cho Tàng Kiếm Sơn Trang cùng với Thôi gia sinh ra khoảng cách nhất định. Bằng tác phong và thói quen của Thôi gia ở Huyền Đảo, có thể dễ dàng buông tha cái đinh trong mắt mình mới là chuyện kỳ quái.

Cho nên Tần Lập nói với Tần Lĩnh Sơn và ba lão tổ tông Tần gia, hỏi họ muốn cược một ván hay không. Cược phản ứng của Thôi gia, một khi Thôi gia phái người đánh chết Tần Lập, vậy hành vi của Tần Lập, chỉ là phản kích!

Nhiều khi, giữa hai gia tộc đều là trao đổi lợi ích và thỏa hiệp. Bởi vậy, rất nhiều chuyện đều không phân ra ân oán cá nhân.

Một chút việc nhỏ đã khiến cho gia tộc với gia tộc tranh chấp, vậy chỉ sợ trên Huyền Đảo này một ngày cũng không an bình, đã sớm thành một bãi chiến trường rồi!

Hơn nữa, trong tay Tần Lập còn nắm rất nhiều con bài chưa lật.

Ví dụ như nói, Tiểu Hắc trên người hắn chính là linh thú mạnh mẽ từ nơi cấm địa của Huyền Đảo. Đây là do chính mồm Tiểu Hắc nói. Tần Lập có liên quan tới cấm địa của Huyền Đảo, thử hỏi ai còn năng lực dám gọi Tần gia là gia tộc yếu nhược nữa?

Còn một thân thực lực kinh thiên của Tần Lập nữa, Tần gia có thể nuôi dưỡng ra một người con cháu như vậy sao? Rõ ràng là không thể! Như vậy, có liên quan tới sư môn của Tần Lập, chỉ cẩn Tần Lập hơi nói thêm một chút là đủ để người ta phải suy diễn linh tinh rồi!

Trên đời này, không có cừu hận vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu!

Những gia tộc này đến, đơn giản chỉ là tìm lợi ích mà thôi. Mà trong tay Tần Lập còn có rất nhiều đan dược mà Lãnh Dao căn cứ vào thượng cổ đan phương mà phỏng chế ra. Mặc dù nói là phỏng chế, hiệu lực yếu đi mấy chục lần, nhưng đưa đến Huyền Đảo tuyệt đối so với đan dược Tần gia nghiên cứu ra quý giá hơn rất nhiều. Đây chính là một con bài chưa lật của Tần Lập!

Dùng ích lợi trói các gia tộc này lại, chặt chẽ ngăn cản Thôi gia! Rút dây động rừng, khiến họ căn bản không dám xúc động dùng toàn bộ gia tộc làm tiền cược!

Thôi gia tuy nhiều minh hữu, nhưng xem ra người khó chịu với họ, lúc nào cũng muốn cướp đoạt, tuyệt đối là không ít!

Mà chuyện quan trọng nhất, chính là Tần gia quật khởi!

Không có bất cứ người nào có thể ngăn cản Tần gia trở nên hùng mạnh!

Chuyện này cho dù là bại, hôm nay các gia tộc môn phái không bị hấp dẫn, sau đó Thôi gia cũng điên cuồng giống Tần gia, không đếm xỉa tới mưu đồ tại thế tục giới của bọn họ, mặc kệ phản ứng của các gia tộc khác, phái các lão tổ tông cảnh giới Chí Tôn ra quyết trả thù Tần gia.

Tần gia cùng lắm thì rời khỏi Huyền Đảo thôi!

Chỗ thần bí nơi Cực Nhạc Thiên Cung kia chính là chỗ sống yên phận của Tần Lập! Cũng là con bài chưa lật lớn nhất trong tay Tần Lập!

Các lão tổ Tần gia thương nghị một đêm, lại phái người đi dò la thân phận của những người Thôi gia trong thành Phong Sa. Cuối cùng tra ra được, chẳng qua cũng chỉ một cô gái, tiểu thư một trong năm bàng chi của Thôi gia mà thôi. Chẳng qua là phụ thân cô ta có chút địa vị trong Thôi gia, vì chuyện này mà Thôi gia tiểu thư đó liền ngông cuồng tự cao tự đại.

Mà người trung niên kia là một quản sự cao cấp của Thôi gia, nhưng quản sự như thế trong Thôi gia có đến mấy trăm người!

Không hề có một người thuộc dòng chính.

Cho nên, mấy lão tổ tông Tần gia thực sự động tâm. Thôi gia tuy là một con quái vật lớn, nhưng một gia tộc như vậy thực ra lại càng phải cẩn thận. Bọn họ đúng là không phải sợ bất kỳ người nào, nhưng bọn họ cũng tuyệt không dám không kiêng nể gì công kích người khác!

Đổi là một tiểu thư dòng chính của Thôi gia, kế hoạch điên cuồng của Tần Lập tuyệt đối không có khả năng thi hành!

Bởi vì, là người của một gia tộc, đãi ngộ của dòng chính và bàng chi dứt khoát là khác biệt!

Giết một người thân phận bình thường của họ, tương đương với việc tát cho họ một cái bạt tai, bọn họ tất nhiên muốn lấy lại vốn, đó là tất nhiên. Nhưng tuyệt đối sẽ không bất kể tổn hại, không tiếc thứ gì đi trả thù!

Nhưng nếu giết một con cháu dòng chính, tuyệt đối có thể khiến cho gia tộc này nổi giận, thậm chí sẽ xuất hiện cường giả Chí Tôn tự mình đi trả thù. Điều này là chuẩn xác!

Tuy Tần Lập không biết vì sao Lâm Hằng và Trầm Nhạc lại có thiện ý với mình, nhưng hắn cũng không có lý do gì cự tuyệt cả, vì hai thanh niên thân phận cao quý này là đại biểu cho hai thế lực có địa vị siêu nhiên!

“Tuy nhiên, muốn đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió, đó là chuyện không có khả năng!”

Tần Lập nghĩ. Hắn chắp tay về phía hai người, để cho người dẫn họ vào trong, sau đó trầm giọng nói:

- Thôi gia tuy rằng tàn bạo bất nhân, nhưng là địa chủ thành Phong Sa, ta càng phải lên án hung thủ trong chuyện này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.