Duy Ngã Độc Tôn

Chương 261: Chương 261: Dã tâm






Võ giả Dung Thiên của Thôi gia hoảng sợ. Trong nháy mắt, hắn muốn tránh một kiếm kinh diễm này nhưng động tác vẫn có chút chậm, bị kiếm khí màu tím quét qua cổ, lập tức mất mạng!

Vẫn cho rằng, cấp bậc chính là tất cả sao?

Tần Lập ổn định thân hình, khí định thần nhàn, nhìn đám người giống như hóa đá, trong lòng thầm cười lạnh. Cái gì gọi là cấp bậc, cũng chỉ là lý giải về lực lượng và kỹ xảo của võ đạo mà thôi!

Nhưng, nguyên lực có mạnh nữa, lực lượng có mạnh nữa thì thế nào?

Trước mặt tuyệt thế thần kiếm Ẩm Huyết sắc bén không gì sánh được, võ giả cảnh giới Dung Thiên vốn không có nửa điểm cơ hội!

Ngay cả Băng Mộng Vân vốn vẫn khí đinh thần nhàn, sau khi nhìn thấy Tần Lập thi triển ra một chiêu này nháy mắt giết chết một võ giả Dung Thiên, không nhịn được mà hơi động dung.

Cho dù là mình nếu hiện giờ chống lại Tần Lập, chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ ưu đãi nào! Chiến kỹ và thân pháp cổ quái mà tiểu tử này tu luyện, cùng với thanh thần kiếm trong tay hắn, thật quá bá đạo!

Người Thôi gia vừa mới vây công Thượng Quan Thi Vũ giờ phút này đều cấp tốc thối lui về sau, thần tình kinh hãi nhìn Tần Lập. Hiện giờ bọn họ cuối cùng đã hiểu, vì sao Thôi gia nói, nếu có cơ hội thì nhất định không được buông tha cho tiểu tử này. Thì ra Thôi gia đã sớm biết Tần Lập khủng bố thế nào!

Nếu có cơ hội sao? Tất cả những võ giả Thôi gia còn sống đều không nhịn được thối chí, làm gì có cơ hội? Bằng vào mấy người này vốn không phải đối thủ của Tần Lập!

Tần Lập đã đập tan hoàn toàn lòng tin của bọn họ!

Một võ giả có thể võ kỹ không bằng người, nhưng nếu cả lòng tin tất thắng cũng không có thì làm sao thắng được đối phương?

Tuy nhiên, giờ phút này, những người này thật sự đã bị dọa vỡ mật rồi!

Vì giết nhiều người như vậy mà trên người Tần Lập không ngờ lại không có cả một miệng vết thương, thậm chí, ngay cả trang phục cao quý trên người hắn cũng không có một nếp gấp.

- Còn muốn giết ta không?

Trên mặt Tần Lập không biết từ khi nào lại xuất hiện một nụ cười thật hàm hậu. Khuôn mặt anh tuấn nhìn qua mười phần thành ý.

Nụ cười này trong con mắt của người Thôi gia, căn bản là nụ cười của ác ma mà!

- Tần Lập, ngươi, ngươi dám tàn sát người Thôi gia ta, Thôi gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Thôi Khởi lo lắng không thôi nói.

- Thật không? Thôi gia các ngươi vốn dĩ đã không muốn bỏ qua ta, giết một với giết mười không có gì khác nhau.

Tần Lập chẳng hề để ý cười nói:

- Hôm nay giết tới đây thôi, Thôi Khởi, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, rút quân của ngươi về, nếu không lần sau tái kiến, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Tần Lập nói xong, buông tay, nói:

- Ngươi xem đó, việc này không phải là ta khiêu khích trước, là bọn họ muốn giết ta, ta bị bắt phải đánh trả, phiền toái về sau trước mặt gia chủ Thôi gia, nói giúp ta vài câu tốt nha!

Băng Mộng Vân có chút bất đắc dĩ gật đầu, thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình trách trời thương dân:

- Các ngươi không tin lời ta, bằng không, sao có thể thương vong như thế?

Người Thôi gia còn sống đều thầm chửi ầm lên: Mẹ nó đàn bà thối, vừa rồi nếu ngươi ra tay ngăn chặn một chút thì chúng ta sao có thể chết nhiều người như thế?

Tất nhiên, lời này chỉ dám đặt trong lòng, thậm chí không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Ai biết mụ đàn bà có thể phát điên, giết sạch bọn họ hay không.

Ánh mắt Thôi Khởi híp lại, nhìn Tần Lập, cắn răng nói:

- Tần Lập, ngươi dù giết ta thì lệnh lui binh ta cũng không thể hạ!

- A? Vậy ta sẽ giết ngươi!

Tần Lập nói xong, bước từng bước về phía Thôi Khởi.

Thôi Khởi sợ hãi lập cập lui về sau vài bước, sau đó mới nói :

- Chờ chút ! Ta còn chưa nói hết…

Tần Lập nhìn Thôi Khởi sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cười lạnh nói:

- Có phải ngươi muốn nói, dù ta giết ngươi thì Thôi gia cũng sẽ phái người khác tới làm Hoàng đế?

Tuy rằng thực không tình nguyện, nhưng Thôi Khởi phải gật đầu, nói:

- Không sai, ta chỉ là một tiểu nhân vật của Thôi gia, chỉ là một quân cờ mà thôi. Nếu ngươi thật sự cường đại, có gan thì đi tìm Thôi gia gây phiền toái, đừng nên tìm những tiểu nhân vật như chúng ta, ngươi không biết là nó vô nghĩa sao?

Đám người Thôi gia sau lưng Thôi Khởi đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng không ai lên tiếng phản bác, vì những lời mà Thôi Khởi nói, chính là sự thực!

Những người vốn cao cao tại thượng, tự cao tự đại này tới giờ cuối cùng cũng phát hiện, thì ra trên đời này người có thực lực cường đại, cũng không chỉ có mình Thôi gia bọn họ thôi, nhà khác cũng có.

- Ha ha! Các ngươi cũng coi như tự biết mình đấy. Đúng vậy, các ngươi chính là một đám hỗn tạp khiến cho người ta chán ghét mà thôi, thành sự không đủ mà bại sự có thừa. Xem ra cho dù ta có giết sạch đám người các ngươi thì Thôi gia cũng không có ý kiến gì. Một hồi chiến tranh mà không có một chút đánh lén nào, các ngươi có đánh vài năm cũng chẳng thể công hạ được thành, việc này đã đủ cho thấy rèn luyện hàng ngày của các ngươi rồi!

Tần Lập cười khẩy, khuôn mặt lạnh lùng lại khiến những người Thôi gia, nhất là Thôi Khởi mặt đỏ tai hồng, mà lời nói tiếp theo lại khiến những người Thôi gia có cảm giác muốn hộc máu.

- Bởi vậy, ta sẽ không giết sạch nhóm người các ngươi, mà lưu các ngươi lại. Các ngươi không lui binh, cũng không sao cả, tin rằng không đến vài ngày các ngươi sẽ nhận được tin tức trăm vạn đại quân Tân Tần đế quốc toàn bộ tan tác! Hừ. Giống như ta đã nói, không vận dụng cách đánh lén, muốn đường đường chính chính diệt sạch một quốc gia, Thôi gia các ngươi, không có khả năng đó! Cho nên, ta sẽ lưu lại các ngươi, chỉ cần các ngươi sống một ngày, thì năm nước kia liền an toàn một ngày, bởi vì, cả đám các ngươi đều là rác rưởi.

- Tần Lập. Ngươi khinh người quá đáng!

- Tần Lập. Ngươi chết không được tử tế!

- Tần Lập. Ngươi ỷ thế hiếp người.

Băng Mộng Vân có chút không biết nói gì với đám võ giả Thôi gia, thầm nghĩ, người như vậy khó trách Tần Lập không để vào mắt, cũng thật sự là bùn lầy không chống đỡ được tường!

Thôi Khởi đích thực là có chút bổn sự. Nói đến trị quốc, trong toàn bộ Thôi gia gia tộc cũng không có mấy người làm tốt hơn hắn, nhưng trên phương diện quân sự thì chung quy lại là hắn không bằng những tướng quân thân kinh bách chiến. Mà Thôi gia lại khinh thường các võ giả thế tục này, nắm hết quân đội trong tay mình.

Quá ỷ vào số đông các võ giả Thiên cấp thì có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, kiếm chỉ chỗ nào liền diệt chỗ đó sao? Nhưng hiện giờ trận chiến đấu này nhân số đạt tới trăm vạn người đó! Hơn nữa, càng quan trọng hơn là… trận chiến này đã thành công câu dẫn ra toàn bộ các thế lực sau lưng năm nước kia, ngươi có Thiên cấp võ giả, người ta cũng có môn nhân đệ tử Thiên cấp!

Cứ như vậy, thực lực song phương lại trở về khởi điểm. Có thể nói, trường chiến đấu này, Thôi gia sẽ gặp phải gian khổ chưa từng có! Hơn nữa, Thôi gia là phe tiến công, mà Liên minh năm nước là phe phòng thủ, bọn họ đánh thua còn có thể về nhà. Tin rằng Liên minh năm nước cơ bản sẽ không chạy tới Tân Tần quốc gây họa. Dù sao thì ai ai cũng biết, Tân Tần quốc có được một đội ngũ cung phụng mạnh mẽ.

Nhưng nếu Liên minh năm nước kia bị thua, thì cha mẹ, huynh muội, thê tử con cái họ đều phải trở thành tù nhân của địch, sẽ bị khi dễ, sẽ bị hiếp đáp!

Cho nên, sĩ khí song phương, hoàn toàn khác nhau!

Thêm nữa, ngày đó Tần Lập điều khiển xe ngựa như một thanh lợi kiếm trực tiếp xông qua mười vạn đại quân Tân Tần quốc, tru sát bảy tám mươi võ giả Thiên cấp! Việc này khiến Tân Tần quốc chịu đả kích trầm trọng.

Tần Lập nhìn kỹ Băng Mộng Vân, kéo tay Thượng Quan Thi Vũ nói:

- Thi Vũ, chúng ta đi thôi!

Băng Mộng Vân thản nhiên cười cười, cái gì cũng không nói, xoay người trở về hoàng cung đã chuẩn bị cho nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu được một chút, vì sao rất người lại tham luyến hồng trần như vậy. Thì ra, giữa thế tục, lại có thể hưởng thụ như vậy!

So sánh với nó, thời gian mình hô phong hóa vũ ở Tứ Quý Môn, chỉ là vui đùa bình thường mà thôi.

Hồng trần, hồng trần thật là tốt! Băng Mộng Vân quyết định, chờ sau khi chuyện cần làm hoàn thành, nhất định đi tìm một tiểu quốc, sau đó khống chế trong tay Tứ Quý Môn, sau đó, mình muốn thế nào liền được thế đó!

Một chuyến này tuy rằng không thể tiêu diệt toàn bộ hoàng thất Thôi gia, nhưng trong lòng Tần Lập đã hài lòng rồi. Thực ra cũng như Thôi Khởi nói, cho dù Tần Lập diệt toàn bộ hoàng thất đế quốc Tân Tần quốc thì Thôi gia cũng sẽ không dừng tay tranh đoạt năm nước Liên minh. Thứ mà bọn họ theo đuổi, tuyệt không phải đất đai nơi thế tục, mà thứ đó, là một bí mật kinh thiên!

Trên đời này tuyệt đối không có ai có thể kháng cự lại hấp dẫn này! Nếu không có cảm giác gì, đó là bởi vì không đứng trên độ cao kia, chênh lệch quá lớn, cho nên không có cảm giác.

Đơn giản mà nói, giống như khát vọng của một người bình thường đối với quan tước, tài phú; như khát vọng của một hoàng tử hoàng tộc đối với ngôi vị Hoàng đế. Đó là đạo lý.

Không ai không muốn một bước lên trời, nhất là đại tộc mang trên mình thế lực siêu cấp như Thôi gia này. Nếu không có dã tâm, thì tiền đồ của gia tộc này cũng chỉ dừng lại đó mà thôi.

Có thể có cơ hội phá tan rào chắn Huyền Đảo, đứng trên đỉnh cao của Thiên Nguyên Đại Lục, Thôi gia sao có thể bỏ qua?

Nhưng trải qua một trận chiến này, tin tưởng mười mấy hai mươi năm sau Thôi gia cũng khó mà hồi phục hoàn toàn lại được, vì bọn họ không có khả năng đặt toàn bộ tinh lực vào thế tục giới nữa.

Còn có giải đấu Chí Tôn, còn phải đề phòng các gia tộc khác dòm ngó Thôi gia nữa!

Cho nên, tồn tại của Tần Lập đối với Thôi gia mà nói quả thực giống như một cái xương cá trong yết hầu, tuy rằng không có quan hệ tới tính mạng, nhưng khó chịu muốn chết!

Ta muốn, chính là khiến các ngươi khó chịu! Các ngươi mà dễ chịu thì lão tử không thư thái.

Tần Lập ngồi trên ghế mềm xa hoa, híp mắt, trong lòng bắt đầu tính toán đến cuộc sống.

Người không có lo xa, tất có ưu phiền tới gần, giống như Tần Lập hiện giờ vậy. Nhìn qua thì thực lực hắn mạnh mẽ, nhưng nếu Thôi gia thực sự là dày mặt bất chấp tất cả, cái gì cũng không cần, phái ra vài lão tổ tông Chí Tôn thì chỉ sợ Tần Lập cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

Cho nên, trong lòng Tần Lập vẫn tồn tại một kế hoạch!

Tần gia mặc dù đối tốt với hắn, lực lượng gia tộc rất mạnh, nhưng chung quy cũng không hoàn toàn thuộc về hắn.

Tần Lập người này, dã tâm cũng rất lớn. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn thành lập một thế lực hoàn toàn thuộc về mình!

Thế lực này có thể không cần quá lớn, nhưng phải nắm chắc trong tay hắn!

Cho nên, lần này tề tựu tất cả những người có quan hệ thân mật với hắn, Tần Lập cũng đã có quyết định. Chuẩn bị lần này sau khi về Huyền Đảo, hắn liền triệu tập mọi người, xem họ nghĩ thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.