Khóe miệng người thanh niên ba mươi tuổi lãnh khốc kia hiện lên một vẻ cười lạnh như băng, phun ra hai chữ.
- Này này! Đừng dọa con rể bảo bối của Thượng Quan gia người ta hoảng sợ, lỡ Thượng Quan gia nổi giận, huynh đệ chúng ta quả thực chịu đựng không nổi đâu.
Người trẻ tuổi có vết sẹo cợt nhả nói, thích thú nhìn vẻ mặt không đổi sắc của Tần Lập, gật gật đầu:
- Người có thể làm cho Phong thiếu gia chịu nhiều thiệt thòi như vậy, quả nhiên không đơn giản! Huynh đệ chúng ta hôm nay đi theo ngươi, không có ý gì khác, chỉ là được người ta nhờ vả, muốn nói với ngươi mấy câu mà thôi.
- Nói đi!
Tần Lập ngoài miệng nói, nhưng vẫn cảnh giác cũng không có thả lỏng chút nào. Thời điểm này Tần gia từ trên xuống dưới ắt hẳn không có người nào dám động tới mình. Nhưng nhiều năm như vậy Tần gia cũng có vô số kẻ thù, hiện tại giết mình vừa lúc tạt gáo nước bẩn lên người Tần gia, chuyện đó quá tốt không còn gì bằng.
- Chúng ta đây, là...
Người có vết sẹo chậm rãi nói, đột nhiên, một dải sáng như tơ lụa, sáng lên bên cạnh đám nhà dân, đâm thẳng vào phía sau lưng Tần Lập!
Tần Lập vẫn luôn duy trì một trăm hai mươi phần trăm độ cảnh giác với cảnh vật chung quanh. Sau khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thực lực trong thời gian ngắn chưa hẳn được tăng cao bao nhiêu, nhưng về thính giác và thị giác, cho dù là cao thủ Huyền cấp đỉnh phong, cũng chưa chắc đã lợi hại hơn Tần Lập!
Người nọ ẩn nấp trên nóc nhà phía sau, trong khoảnh khắc hắn động thủ Tần Lập đã phát hiện ngay. Cho nên thân mình Tần Lập gần như chuyển động cùng một lúc với người nọ, đồng thời bay thẳng tắp một đường kích vào người trẻ tuổi có vết sẹo trên mặt!
Gã thanh niên có vết sẹo thật không ngờ, đứa con hoang Tần gia này lại lợi hại như thế. Hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, liền bị một quyền của Tần Lập đập mạnh vào mũi. Hắn phát ra một tiếng thét thảm thiết! Cả sống mũi của hắn lập tức bị đánh lún xuống, máu tươi tuôn trào chảy dài.
Tần Lập nương theo thế đánh, thân mình vượt qua khỏi gã thanh niên mặt thẹo đó, ngay cả đầu cũng không có quay lại, hắn nhanh chóng chạy băng băng đi. Một phần nhờ khinh công ở kiếp trước, hơn nữa khối thân thể này của Tần Lập có căn cơ tuyệt hảo, nên khi hắn thi triển khinh công, cũng không kém bao nhiêu so với thời đỉnh điểm của Tần Lập kiếp trước.
Tần Lập vừa chạy, vừa la lớn:
- Giết người...
Đợi đến khi gã thanh niên mặt thẹo đứng lên, mắt hắn đỏ bừng phẫn nộ định đuổi theo, thì Tần Lập đã chạy xa ngoài mấy trăm thước.
- Mẹ nó! Ta muốn giết tên con hoang này!
Gã thanh niên mặt sẹo mặt đầy máu, phẫn nộ rít gào.
Hắn lại bị người đâm một kiếm không trúng kia ngăn lại. Người nọ thì ra là một cô gái khuôn mặt xinh đẹp. Cô gái cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Quên đi! Đuổi không kịp đâu! Không ngờ hắn lại giảo hoạt như thế! Không phải nói hắn chỉ có nguyên lực nhất trọng, ngay cả Hoàng cấp nhất giai cũng không đến sao?
Gã thanh niên mặt lạnh ba mươi tuổi cũng là lộ vẻ khó tin, khóe miệng khẽ co giật vài cái, không nói gì.
Đôi mi thanh tú của cô gái nhíu lại:
- Thực lực của hắn hiển nhiên so với lời đồn cao hơn rất nhiều. Như thế xem ra, Phong ca bị thiệt thòi cũng không oan uổng. Hừ! Tha cho tên con hoang lần này! Lần sau gặp nhất định phải giết hắn!
Lúc này, đã có không ít người nhìn về hướng bên này. Vốn chỗ này là một hẻm nhỏ vắng lặng thế nhưng vừa rồi bị Tần Lập vừa chạy vừa la ó, nên có vài người đi ra xem náo nhiệt.
- Tiểu thư! Chúng ta chạy đi nhanh thôi! Có người lại đây rồi.
Gã thanh niên mặt thẹo bụm cái mũi đau đớn không dứt, buồn bực nói.
- Hai tên ngu ngốc các ngươi!
Cô gái phẫn nộ dậm chân một cái, hai chân điểm đất, nhẹ nhàng như một con chim én, nháy mắt biến mất ở trong không khí. Có thể đạt tới cảnh giới loại này, ít nhất cũng tiến vào Huyền cấp hậu kỳ mới có thể như thế.
Gã thanh niên mặt sẹo chảy máu mũi cùng gã thanh niên mặt lạnh ba mươi tuổi, hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt buồn bực vội vàng rời đi.
Lúc này trong lòng Tần Lập cũng buồn rầu không ít so với hai người huynh không ra huynh, đệ không ra đệ kia. Từ khi đi vào thế giới không hay ho này, đầu tiên bởi vì cái thân phận con hoang chết tiệt này, hắn phải nhận chịu nhiều khinh bỉ cười nhạo; sau đó thì bị coi như quân cờ, dùng hôn nhân mà hắn hoàn toàn không yêu thương để thực hiện một cái mưu đồ thủ lợi của gia tộc; tiếp đó chính là mối hận không sao nói rõ được; sau đó kết thù với hai thiên tài tuổi trẻ đầy hứa hẹn của Tần gia... Dọn ra khỏi Tần gia, muốn tự lực cánh sinh, rồi lại gặp quỷ gặp phải ám sát.
Lão tử cũng... thật xui xẻo? Thời điểm nào mới có thể hết cơn bỉ cực tới hồi thái lai đây? Tần Lập vừa nghĩ trong lòng vừa chạy, lúc này đã tới thành bắc: nhà cửa tồi tàn, đường hẹp ngõ nhỏ, thỉnh thoảng lại gặp người dân nghèo quần áo cũ rách tả tơi. Tần Lập khe khẽ thở dài: “So với những người này, mình vẫn còn hạnh phúc chán!”
Nghĩ vậy, mối hậm hực trong lòng Tần Lập trở thành hư không. Trên mặt hắn lại hiện lên vẻ tươi cười, nhanh nhẹn đi về hướng nhà mình bên kia.
Khi sắp tới nhà, bỗng nhiên Tần Lập dừng lại, đứng ở nơi đó híp mắt nhìn: Trên đường nhỏ, một người trung niên diện mạo xấu xí đứng chặn phía trước. Khuôn mặt kia quả thực rất bình thường, thuộc loại người đứng trong đám đông cũng khó tìm thấy. Toàn thân, cũng nhìn không ra có chút dao động nào.
Nhưng theo trực giác Tần Lập lại cảm nhận được trên người trung niên này một tia khí tức nguy hiểm. Loại khí tức này, ở thời điểm kiếp trước hắn đã cảm nhận vô số lần, mà mỗi một lần... đều bị dở sống dở chết!
- Ngài là ai?
Tần Lập ngưng thần giới bị, bình tĩnh hỏi.
Người trung niên có chút ra ngoài dự liệu của Tần Lập, mở miệng nói:
- Ta là người của đại gia!
Nói xong, thân mình tựa như một tia chớp phóng tới Tần Lập!
Tần Vĩnh Chí! Trong lòng Tần Lập vừa mới hiện lên một cái ý niệm như vậy, liền bị một bóng ma tử vong bao trùm lại. Từ khi sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên Tần Lập có cảm giác này!
Người này là một cao thủ chân chính!
Việc xảy ra nhanh như một tia chớp, Tần Lập chỉ kịp bảo vệ điểm yếu hại toàn thân. Chợt nghe “phịch” một tiếng, trên mặt hắn bị một quyền đánh trúng! Một cỗ lực lượng thật lớn đánh thân mình Tần Lập bắn ra ba bốn thước xa, sau đó rơi xuống mặt đất.
Cơn đau như kim châm muối xát lại làm cho đầu óc Tần Lập vô cùng thanh tỉnh, trong lòng hắn cũng hiểu được một sự thật: người này còn nhẹ tay! Nếu muốn tính mạng của mình, khẳng định là dễ như trở bàn tay!
Ầm!
Thân mình Tần Lập lại bị một cước đá bay đi. “Bộp” một tiếng, bản chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn kia rơi xuống đất.
Người trung niên có hơi bất ngờ nhặt lên nhìn thoáng qua. Mặt hắn hiện lên vẻ châm biếm nhưng lại ném qua một bên, tiếp tục bước lại gần Tần Lập. Giờ phút này Tần Lập cảm giác như trời đất quay cuồng: nếu không nhờ khối thân thể này căn cơ tuyệt hảo; nếu không nhờ hắn đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chỉ bằng vào một quyền một cước của người trung niên này, cũng đủ để hắn nằm liệt mấy tháng! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "
Thế nhưng hiện tại cho dù cái loại đau đớn này cũng thấu tim, đau đến tận xương tủy, nhưng Tần Lập vẫn cắn răng không rên la một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm người trung niên.
- Hắc hắc! Quả nhiên có vài phần khí phách! Tuy nhiên, đừng nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi như vậy!
Trên mặt người trung niên không biết từ lúc nào hiện lên nụ cười như ác ma.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tần Lập giống như một món đồ chơi, bị đá tới đá lui, mỗi một đá đều cố ý tránh những điểm yếu hại. Nhưng những chỗ bị đá này, lại làm cho người ta vô cùng đau đớn.
Mà Tần Lập từ đầu đến giờ, vẫn không phát ra một tiếng rên rỉ nào!
Cuối cùng, người trung niên dường như cũng cảm thấy không thú vị. Hắn ngừng lại quan sát, nhìn khóe miệng Tần Lập không ngừng trào ra máu tươi. Hắn lạnh lùng cười, quả thực hắn rất có tin tưởng bản lãnh của mình: tuy rằng tránh đá vào những điểm yếu hại của Tần Lập, nhưng không có hơn một năm rưỡi, Tần Lập muốn khôi phục lại đó là nằm mơ!
Hắn cũng không ngờ tới, trên đời này lại có thể có kỳ tài như vậy, đã sớm tự mình đả thông kinh mạch toàn thân, mà chỉ có Thiên cấp đỉnh phong mới dám thử nghiệm!
Người trung niên ngồi xổm xuống bên người Tần Lập, nhìn hai tròng mắt Tần Lập lạnh lẻo nhìn chằm chằm vào mình, hắn nhẹ nhàng nói:
- Ta gọi là Tần Thập Tam, cường giả Địa cấp, là một trong hai hộ vệ đại siêu cấp bên người đại gia. Ngươi nói xem: có phải ngươi hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh hay không? Hừ! Tiểu tử! Ta biết ngươi hận ta, không sao cả! Ta lại thích hành hạ người như ngươi! Ha ha! Nhìn ánh mắt những kẻ yếu các ngươi cừu hận, nhưng bất lực và tuyệt vọng, ta cảm thấy thực có hứng thú! Tuy nhiên, ngươi rất kiên cường! Người bình thường đã sớm chịu không nổi phải cầu xin tha thứ. Nhưng người bị ta đánh đập hộc máu, lại không rên một tiếng, ngươi là người thứ nhất! Có khí phách!
Tần Thập Tam giơ tay vỗ vỗ má Tần Lập, sau đó cười nanh ác nói:
- Đại gia bảo ta nói với ngươi một câu: Chuyện này còn chưa xong! Ông ta vĩnh viễn sẽ không giết ngươi, nhưng cả cuộc đời ngươi, cũng đừng nghĩ tránh thoát khỏi bàn tay của ông ấy! Dám đả thương Phong thiếu gia, thì ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt chịu đựng cơn giận lôi đình của đại gia đi!
Tần Thập Tam nói xong đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tần Lập:
- Chờ khi nào ngươi khỏe lại, Thập Tam gia lại đến hầu hạ ngươi. Tuy nhiên, chuyện đó chắc phải một năm sau. Ha ha!
Tần Lập không nói lời nào, nhìn Tần Thập Tam tung chân đá bản chiến kỹ Thần cấp kia một cái, rồi nghênh ngang rời đi. Không biết vì sao, khóe miệng hắn chợt hiện lên một nụ cười cực kỳ lạnh giá