Duy Ngã Độc Tôn

Chương 390: Chương 390: Giả ngốc!






Không ngờ rằng Tần Lập và Thi Vũ, trong lòng hai người sớm đã bị chấn động tới tột đỉnh. Bản đồ Thái Cổ, không nghĩ tới ở địa phương này lại nghe được tin tức về bản đồ Thái Cổ.

Hiện tại trong tay Tần Lập đã có ba tấm bản đồ, một tấm thu được từ tay mẫu thân Thi Vũ, một tấm lấy từ Thôi gia, còn một tấm là vừa mới thu được từ tộc đàn Hắc Kim Thần Báo nơi đó.

Tần Lập cũng từng thử qua, nghĩ muốn ráp ba tấm bản đồ này với nhau, nhưng lại phát hiện ba tấm bản đồ này hoàn toàn thuộc ba vị trí khác nhau. Hiện tại Tần Lập cũng không dám xác định bản đồ đầy đủ gồm có bao nhiêu mảnh bản đồ.

Bản đồ này, ta nhất định phải thu lấy.

Bởi vì bản đồ Thái Cổ này, chẳng những đánh dấu toàn bộ các địa phương thần bí trên Thiên Nguyên Đại Lục, đồng thời mặt sau nó là một trận pháp thật lớn cực kỳ phức tạp, cũng phi thường thần bí, hấp dẫn người ta muốn tìm hiểu đến tột cùng là cái gì.

Tần Lập âm thầm bám một chút lực lượng tinh thần vào trên người lão già kia. Coi như đánh dấu để lại một lũ thần thức ở trên người lão già. Mặc kệ là trao đổi hay là thông qua cách nào khác, đều phải thu được bản đồ này.

Tần Lập thầm nghĩ trong lòng. Lúc này, bên trong tửu quán lại có người khác lục tục kéo đến, sắp tới giữa trưa, thực khách bắt đầu đông hẳn lên. Bốn người bên này cũng bắt đầu uống rượu dùng cơm, ngừng nói chuyện với nhau.

Lại nói tiếp, bốn người này coi như là rất cẩn thận, nhìn bên ngoài gần như không lộ ra chút sơ hở gì, chỉ tiếc là bọn họ nhìn lầm Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ hai người này, lầm vì đã xem hai người bọn họ thành người dân thường.

Lúc này trong lòng Tần Lập đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu ba đại hiểm địa trong bốn đại hiểm địa đều lộ ra trận pháp cổ quái kia. Như vậy, có thể hay không hấp dẫn tất cả người giữ các phần còn lại của bản đồ Thái Cổ đến đây tìm hiểu kết quả?

Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, trong lòng Tần Lập rốt cục kích động cả lên. Hơn nữa, lần này hắn dẫn theo Thi Vũ ra ngoài tuy nói là muốn nhìn lại xem nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nguyên nhân lớn nhất là muốn cùng Thi Vũ đi khắp nơi để lịch lãm rèn luyện, cũng có thể giải tỏa khuây khỏa.

Cũng không ngờ lại có thể có thu hoạch như thế.

Người bên trong tửu quán dần dần thêm đông đúc. Chung quanh Tần Lập và Thi Vũ cũng đều có người ngồi, đều tự ăn cơm nói chuyện với nhau, rất nhiều người nhưng đều đàm luận về một đề tài, đó chính là...bốn đại hiểm địa.

Trong đó, Tần Lập phân biệt rõ ràng, có một số người chính là võ giả giới thế tục bình thường, thực lực hơn phân nửa là Huyền cấp cùng Địa cấp, chỉ có số ít mấy người là Thiên cấp.

Nhìn những người này không e dè lớn tiếng đàm luận, Tần Lập không khỏi cảm thấy vài phần buồn cười, chênh lệch giữa võ giả địa phương thần bí cùng võ giả giới thế tục thật sự là quá lớn. Hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, hiện tại lại xen lẫn cùng một chỗ, nhìn biểu tình hờ hững trên mặt võ giả đến từ các địa phương thần bí thì có thể biết rằng bọn họ cũng không có cảm giác gì với các giang hồ hào khách đang lớn tiếng đàm luận này.

Đám giang hồ hào khách dường như cũng có điều phát hiện. Tuy nhiên ở bên ngoài, không thể tùy tiện gây chuyện, là chuyện tự giác của đại đa số người trong giang hồ. Nhưng không tránh khỏi có một số ít người tính tình táo bạo, quái dị. Hơn nữa người trong giang hồ muôn hình muôn vẻ, người thuộc hạng nào cũng đều có.

Tần Lập đã tận lực cải trang cho Thi Vũ giống như một thiếu phụ thôn quê, tuy nhiên thoạt nhìn vẫn còn thập phần xinh đẹp, nhất là đôi mắt long lanh linh động của Thi Vũ kia thì không thể che lấp được. Cho nên, có người không ngăn được ánh mắt nhìn về hướng Thượng Quan Thi Vũ.

Thượng Quan Thi Vũ tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu không tính là phong phú lắm nhưng cảnh giới đạt đến mức ấy, đói với các loại ánh mắt gian tà như thế, sao nàng có thể không cảm nhận được chứ!

Đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, buông đũa xuống. Thượng Quan Thi Vũ nói với Tần Lập:

- Phu quân! Muội ăn no rồi, chúng ta đi thôi!

Tần Lập ở trong này cũng đã thu được tin tức mong muốn, vì thế gật đầu, đứng dậy, vén màn, cùng Thi Vũ sóng vai rời đi.

Hai người đang trên đường về khách điếm, Tần Lập cười khổ nói:

- Thật đúng là hạng người nào đều có, những người tà tâm không sợ chết đó theo tới rồi!

Thi Vũ ngưng mắt nhìn thoáng qua Tần Lập, hừ một tiếng:

- Đều là lỗi ở huynh! Thiếu phụ quê mùa thì quê mùa, còn biến thành xinh đẹp như vậy, để cho người ta theo dõi?

Tần Lập bật cười ha hả, thầm nghĩ: 'Ta biến muội thành Dạ Xoa, muội bằng lòng sao?"

- Nếu không, chúng ta tìm chỗ hẻo lánh cho muội luyện tập? Tần Lập thương lượng cùng Thượng Quan Thi Vũ.

Thi Vũ bĩu môi, nói:

- Chỉ mấy tên bất nhập lưu gì đó, bọn chúng cũng xứng sao?

Bảy tám người đi theo phía sau kia, sợ là đến chết cũng không nghĩ tới, mục tiêu bọn chúng nhắm tới, đều không phải là con cừu non yếu đuối ngoan ngoãn, mà là sư tử hung mãnh khủng bố.

Bọn họ nhìn hai người phía trước vừa nói chuyện với nhau, vừa đi tới chỗ hẻo lánh, cả bọn đều hưng phấn không thôi. Còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để hường dụng thiếu phụ thôn quê này đây, lại không nghĩ tới người ta căn bản là dẫn đường cho bọn họ đi vào tử lộ.

Vô tình, Tần Lập mang theo Thi Vũ lại đi vào vùng phế tích của Tần gia năm xưa, hiện tại nơi này đã mọc đầy cỏ dại cùng các loại cây tạp, có một số cây đã mọc rất cao. Hơn nữa vốn trước kia nơi này đã có sẵn những cây cổ thụ lâu năm, hiện giờ đã biến nơi này thành một khu rừng nhỏ.

Cũng có người từng nghĩ tới phải lợi dụng địa phương này, nhưng hễ là người có quyết định này, mới vừa bắt đầu thực hiện, trong nhà sẽ có người chết đi một cách khó hiểu, ngay cả vì sao mà chết cũng không kiểm tra được.

Vì thế, tin tức địa bàn cũ của Tần gia năm đó là nhà có ma dần dần truyền ra ngoài, nếu không phải nhà có ma, năm đó như thế nào có thể bị giết cả nhà? Hơn nữa, hiện tại trên vùng đất dữ này, có vong linh những người Tần gia đã chết thủ vệ, người nào chủ ý tới vùng đất này, đều chết bất đắc kỳ tử, thậm chí ngay cả có một số người trẻ tuổi chọn chỗ này hẹn hò yêu đương, cũng đều chết một cách kỳ bí. Cho nên đến cuối cùng, không còn có người nào dám đánh chủ ý tới khu đất này. Thậm chí cũng không có người dám tới nơi này, ban ngày đều yên tĩnh đến có chút dọa người.

Tần Lập nhìn vùng đất hoang vu, trong lòng thoáng cảm khái. Hắn cũng không có nghe các loại truyền thuyết ở thành Hoàng Sa mấy năm nay, cho dù nghe nói đương nhiên hắn cũng sẽ không tin cái gì vùng đất dữ, nhà có ma.

Hắn đang vô thức nghĩ tới đám Hắc y nhân năm đó hủy diệt Tần gia, sau lại còn đuổi giết mình, từ đó đến nay dường như sớm đã mai danh ẩn tích.

Mà Tần gia hùng mạnh ở thành Hoàng Sa phồn hoa năm đó, hiện giờ sớm đã tan thành mây khói.

Hai người hồn nhiên làm như không phát hiện đám người theo dõi phía sau, lững thững đi vào khu rừng thập phần vắng lặng trước mặt, Tần Lập nhẹ giọng thở dài:

- Nơi này chính là Tử Thần Viên năm đó, thuở nhỏ mẫu thân ta ngụ ở chỗ này. Tiểu viện này toàn bộ Tần gia đều thập phần đỏ mắt thèm thuồng. Lúc đó Tần Hoành Viễn, vì để cho ta cưới muội nên trả lại nơi này cho mẫu thân ta. Ta ở chỗ này cũng không bao lâu! Ha ha!

Thượng Quan Thi Vũ mơ màng ôm cánh tay Tần Lập, dịu dàng nói:

- Còn có muội bên huynh!

Tần Lập cười nói:

- Đúng vậy! Còn có muội bên người ta!

Lúc này, bảy tám người từ rất xa bên kia đi tới, cả đám người vây quanh một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thanh niên này mi thanh mắt sáng, mặt trắng như ngọc, dáng người cao to, toàn thân phủ áo choàng màu trắng, trông có vẻ phong lưu phóng khoáng, chỉ có điều hai mắt khi nhìn người làm cho người ta có một loại cảm giác có chút âm nhu, không có cái khí chất của nam nhi.

- Ha ha! Tiểu nương tử thật sự là có nhã hứng, không ngờ có thể tìm được một chỗ u nhã tĩnh mịch như vậy để nói chuyện yêu đương. Tuy nhiên, dường như nàng tìm sai đối tượng rồi! Nhìn lại xem người bên cạnh nàng này... chậc chậc! Nàng sao có thể coi trọng người như thế vậy?

Gã thanh niên lộ vẻ mặt gian tà nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nói tiếp:

- Theo ta đi! Ta sẽ làm cho nàng trở nên cao quý hơn cả công chúa trên đời này! Nàng không nên mặc nhưng thứ xiêm y rẻ tiền đó, ta sẽ dùng xiêm y lộng lẫy nhất trên đời tặng cho nàng!

"Đúng là bệnh thần kinh mà!" Trong lòng Tần Lập không kìm nổi thầm than! Gã thanh niên này thật là bệnh không nhẹ, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt một thiếu phụ thôn quê lại lãng mạn như thế. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, nếu Thi Vũ thực sự là thiếu phụ thôn quê, không chừng đúng là có khả năng bị hắn mê hoặc. Dù sao, còn cao quý hơn cả công chúa... ở trong mắt phụ nữ khắp thiên hạ đều rất dễ bị mê hoặc.

Đáng tiếc, số mạng của gã công tử này thật đúng là xui xẻo.

Thi Vũ cũng không thèm liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Ngươi theo ta làm gì? So với ngươi ta mạnh hơn gấp cả trăm lần, ngàn lần, vạn lần không chừng...hạng người như ngươi căn bản không đáng để ta nói chuyện. Nếu đặt ngươi cùng một chỗ để so sánh chẳng khác nào làm nhục phu quân ta.

Nói xong, Thượng Quan Thi Vũ thâm tình chân thành nhìn Tần Lập:

- Phu quân! Muội nói đúng không?

- Đúng vậy!

Tần Lập dõng dạc đáp, hoàn toàn không xem nhóm người này ở trong mắt.

- Tiểu tử! Ngươi muốn chết! Biết điều thì mau cút đi! Hạng dân thường như ngươi vĩnh viễn cũng không biết thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm đâu!

Bên cạnh gã thanh niên anh tuấn âm nhu, một nam nhân trung niên vẻ mặt âm lãnh, lành lạnh nhìn chằm chằm Tần Lập, phóng xuất ra một cỗ sát khí, phủ chụp về hướng Tần Lập.

Người bình thường làm sao có thể chịu đựng được loại sát khí này, không sợ tới mức tè ra quần sao! Dường như người trung niên đã nhìn thấy trước bộ dáng của gã thanh niên sắc mặt vàng như nến này, cho dù đối phương chịu đựng được năng lực mạnh mẽ đó thì cũng sợ tới mức tè ra quần. Hắn không kìm nổi bật cười ha hả. Với hắn mà nói, thỉnh thoảng vẫn lấy người bình thường như con kiến này để vui đùa cũng là chuyện rất thú vị.

Cái gọi là ý thế hiếp người, không cậy thế... thì đâu có khi dễ người? Còn lấy yếu thắng mạnh, thì đều là kẻ biến thái mới có thể làm được. Võ giả như bọn chúng chỉ thích ỷ thế hiếp người, hơn nữa cũng chỉ có khi ỷ thế hiếp người là thống khoái nhất.

Gã trung niên này đang cười cười bỗng nhiên phát hiện có vẻ không đúng, bởi vì dường như là thanh niên đối diện kia hoàn toàn không có cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người hắn, chỉ lộ vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn.

- Nương tử! Người này đầu óc có bệnh hay sao? Hắn cười cái gì ngốc nghếch như con heo vậy?

Tần Lập làm vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thượng Quan Thi Vũ.

Thượng Quan Thi Vũ không kìm nổi cười khì một tiếng. Nụ cười này lại khiến đám người đối phương, toàn bộ nhìn thấy đều ngẩn người tại chỗ. Trước kia bọn họ không biết cái gì gọi là nụ cười khuynh thành, hiện tại rốt cục bọn họ đã hiểu rõ.

Nụ cười của Thượng Quan Thi Vũ khiến hết thảy đám người chung quanh, toàn bộ đều ảm đạm thất sắc, dường như trong thiên địa chỉ còn lại có nụ cười tươi dịu ngọt đến cực điểm của nàng mà thôi.

Gã thanh niên anh tuấn một thân áo choàng màu trắng kia, hai mắt đăm đăm nhìn ngẩn ngơ tại đó.

Sau một lúc lâu, người trung niên âm lãnh bên người hắn mới bừng tỉnh, chợt hiểu, nữ nhân này cười, là bởi vì châm chọc người bên cạnh hắn... mà ra.

Người trung niên giận tím mặt, chỉ vào Tần Lập cười lạnh nói:

- Tiểu súc sinh! Đây là chính ngươi tự tìm đường chết! Đừng trách ta!

********************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.