Duy Ngã Độc Tôn

Chương 220: Chương 220: Khiêu khích!






-Thi Vũ, nàng xem trang sức này thế nào?

Tần Lập dẫn theo Thượng Quan Thi Vũ, đang ở trong một cửa hàng trang sức, tâm tình thư thái đi dạo phố.

Thuở nhỏ, Thượng Quan Thi Vũ luôn sinh hoạt trong nhà, chưa từng được đi qua các cửa hàng son phấn trang sức như các tiểu thư khác. Khi tới Tứ Quý Môn thì cũng bế quan tu luyện, nào có cơ hội đi dạo phố?

Là con gái trời sinh đều thích đẹp, thích ăn mặc, tất nhiên là Thượng Quan Thi Vũ cũng không ngoại lệ. Tuy rằng chưa bao giờ nàng đề cập với Tần Lập, nhưng khi đi ngang qua mảnh đất phồn hoa này, ánh mắt khát vọng nhìn xuyên qua màn che trên xe ngựa của Thượng Quan Thi Vũ vẫn bị Tần Lập ghi tạc vào lòng.

Nguy cỡ gia tộc căn bản đã giải quyết xong, khi tới Tần gia không khí khẩn trương cũng đã biến mất.

Tần Lập tự nhiên là nhớ tới chuyện này, đầu tiên là lợi dụng hai ngày lôi các loại linh hoa linh thảo trong vài món trang sức trồng vào nhẫn trữ vật, khiến cho linh khí cả một vùng nồng đậm đến trình độ không ai tưởng tượng nổi!

Tần Lập lấy sợi dây chuyền bảy màu làm từ kim loại thiên thạch đưa cho mẫu thân Tần Hàn Nguyệt, cũng nói công năng của kiện trang sức này cho Tần Hàn Nguyệt và Thượng Quan Thi Vũ. Hai người lúc này mới kinh ngạc phát hiện, mấy thứ mình mang theo này lại là tuyệt thế chí bảo!

Bảo vật có công năng trữ vật cho dù là thời cổ cũng không phải ai cũng có. Tới hiện giờ, phương pháp chế tạo gần như đã thất truyền, mỗi kiện bảo vật có công năng trữ vật có thể nói là vô giá!

Bình thường, người có được pháp bảo có công năng trữ vật cũng chỉ có tứ đại gia tộc và tam đại môn phái trong Huyền Đảo mới có thể ngẫu nhiên thấy được. Người có nó không ai không phải là người có địa vị cực cao!

Tần Hàn Nguyệt làm sao chịu nhận loại bảo vật quý hiếm này, đưa đẩy hồi lâu muốn tặng sợi dây chuyền cho Thi Vũ. Thi Vũ tuy rằng thích nhưng nàng đã có trâm Phượng Hoàng nên tự nhiên sẽ không lấy thêm sợi dây chuyền kia nữa.

Cuối cùng, Tần Hàn Nguyệt lòng đầy vui mừng nhận lấy chí bảo mà con trai tặng nàng. Đồng thời, trong lòng cũng quên mất việc mình đang oán hận nhi tử có vợ là quên mẹ.

Trên tay Tần Lập còn một đôi vòng ngọc, cũng lặng lẽ đeo trên tay Thượng Quan Thi Vũ. Trên đời này, tuy rằng còn có những người con gái khác ái mộ hắn, nhưng với Tần Lập, cả đời này, người con gái hắn không thể buông tay cũng là người vô cùng yêu hắn, là cô gái có thể vì hắn mà trả giá hết thảy.

Thượng Quan Thi Vũ đương nhiên cảm nhận được tấm lòng của Tần Lập, cũng cực kì yêu thích đôi vòng ngọc kia. Nàng không nói gì thêm liền nhận lấy. Chính là lúc ấy Tần Lập cũng không nhìn thấy, thời điểm Thượng Quan Thi Vũ nhận được đôi vòng ngọc trong mắt nàng có bao nhiêu vui mừng.

Về những sự tình mấy năm nay Tần Lập trải qua, tuy rằng nàng không biết hết, nhưng thông qua sư phụ Diệp Thiển Dục vốn một lòng muốn nàng đoạn tuyệt quan hệ với Tần Lập, Thượng Quan Thi Vũ cũng đã biết rất nhiều. Mặc dù vậy, nàng vẫn chưa từng hỏi qua Tần Lập một câu, chàng cùng những nữ tử này có quan hệ gì? Trong lòng nàng chưa từng nghĩ ngợi tới vấn đề này!

Nếu chàng để ý đến ta, như vậy dù chàng được hồng nhan vờn quanh, ta cũng không thèm để ý, nếu chàng không thèm để ý ta, vậy dù chàng luôn luôn ở bên người, ta cũng không vui!

Đây chính là Thượng Quan Thi Vũ, người con gái đặc biệt nhất!

Tần Lập đưa cho Thượng Quan Thi Vũ xem một cái dây xich tay. Cái dây xích tay này làm từ tơ nhện ngàn năm bện thành, ở giữa có mấy viên hồng ngọc trơn bóng, thoạt nhìn cực kì xinh đẹp!

Ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ sáng ngời, chiếc vòng ngọc vạn năm Tần Lập tặng nàng đã được nàng thu vào trong chiếc trâm Phượng Hoàng. Có lẽ là thấy không nên không biết xấu hổ đeo trước mắt Tần Hàn Nguyệt, có lẽ là cảm thấy, một võ giả mà mang những thứ này thực không tiện.

Thấy biểu tình của Thượng Quan Thi Vũ, Tần Lập mỉm cười với tiểu nhị, nói:

-Có thể lấy ra thử chút không?

-Dạ được!

Tiểu nhị thấy hai người ăn mặc có khí chất cao quý, nữ xinh đẹp mà nam anh tuấn, thực như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trong lòng sớm đã bị khí độ của hai người thuyết phục rồi.

Thấy Tần Lập khách khí nói với hắn như thế, không một chút dáng vẻ kiêu ngạo của con cái nhà thế gia nên hắn kích động vô cùng, vội vàng lấy từ trong ra đưa cho Tần Lập.

-Nào, đưa tay ra nào.

Tần Lập như dỗ trẻ con, cực kì dịu dàng với Thượng Quan Thi Vũ.

Những người khác trong cửa hàng nhìn thấy đều hâm mộ. Mà vài nữ nhân khác cũng tới nơi này lựa chọn trang sức không nhịn được nhìn về phía nam nhân bên người, thầm nghĩ nếu nam nhân của bọn họ cũng anh tuấn lại tình cảm như thiếu niên kia thì thật là tốt biết bao! Mà nam nhân trong cửa hàng lại dâng lên một ý niệm tương tự: “Nếu ta có một nữ nhân giống như vậy, ta còn dịu dàng hơn thiếu niên kia gấp mười, không, nhất định phải gấp trăm!”

Thượng Quan Thi Vũ mặt ửng hồng, trong lòng vừa vui vừa ngượng, ngoan ngoãn vươn cánh tay trắng như tuyết lên. Người xem lại được một trận than thở ngợi khen, thầm nghĩ đẹp tới mức này đã quá phận rồi, mà thân thể da thịt kia lại không chút tì vết nào, thật đúng là quá đáng mà!

Thượng Quan Thi Vũ đeo chiếc xích tay trên cổ tay Thượng Quan Thi Vũ, tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, dường như chiếc xích tay này trời sinh đã nằm trên tay nàng vậy!

Tiểu nhị hơn ba mươi tuổi kia cũng không nhịn được thán phục một tiếng, sau đó nói:

-Vị công tử này, ta mười bốn tuổi đã làm việc ở đây, giờ đã ba mươi tư tuổi. Hai mươi năm qua ta chưa bao giờ thấy một kiện châu báu nào mang trên người nữ nhân lại xứng đôi như vậy. Thật sự, ta thậm chí còn không biết dùng cái gì để hình dung nữa. Ngài xem, thật là đẹp!

Một phen khe ngợi của tiểu nhị nếu đổi lại là lúc bình thường, với khách nhân khác thì khảng định là không nguyện ý nghe, nhưng hiện giờ cả cửa hàng đều không thể không thừa nhận, lời nói này của tiểu nhị đúng là nói thật!

-Ha ha! Tốt, thứ này ta mua!

Tần Lập vốn không thèm hỏi thứ đó bao nhiêu tiền, cho dù là quý hắn cũng không cần.

-Dạ, dạ!

Tiểu nhị này cực kì vui vẻ, cũng không phải vì bán được trang sức mà vui, điều này cũng giống như đúc được một thanh danh kiếm, tóm lại cũng hi vọng bảo kiếm mình tạo ra có thể trong tay một cường giả, vì chỉ có trong tay cường giả mới có thể khiến cho thanh bảo kiếm càng phát ra ánh sáng chói mắt!

-Chậm đã, thứ này ta cũng muốn. Hắn ra bao nhiêu, ta ra gấp đôi!

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói lạnh lùng của một nữ tử, tiếng nói kia dường như tràn ngập oán niệm, giống như là có người thiếu nàng cả đống tiền không bằng.

Người trong cửa hàng đều nao nao. Vì một thứ được coi trọng mà phát sinh tranh chấp họ nhìn mãi đã quen, hơn nữa ở phòng đấu giá, có đôi khi thậm chí chỉ vì đấu nhau, liền nâng giá một kiện đồ vật lên chóng mặt. Đối với kẻ có tiền mà nói, trong mắt họ tiền chỉ mà một đống số liệu mà thôi. Mà tất cả chỉ đơn giản là xem tâm tình thôi.

Tuy nhiên, đến ngay cả đồ gì còn chưa thấy, hơn nữa chỉ là một cửa hàng châu báu bình thường đã phát sinh chuyện như vậy thì thực sự là có ý vị sâu xa rồi.

Chẳng lẽ là trả thù sao? Hay là một nữ nhân nào đó mà thiếu niên phụ bạc? Bằng không thì trong tiếng nói kia sao lại chứa oán niệm lớn như vậy chứ?

Tuy nhiên, thời điểm mấy người kia tiến vào, mọi người bên trong cửa hàng đều thấy không đúng, bởi vì mấy người nam nữ già trẻ đều có, trên người còn có hàn khí mạnh mẽ, trong nháy mắt đã khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống rét lạnh!

Phải là thực lực thế nào mới có thể làm được như thế?

Những người khác trong cửa hàng thấy không hay, tất cả đều đứng dậy rời đi, sau đó đứng ngoài nghị luận.

Tần Lập thở dài một tiếng, ánh mắt đảo qua mấy người kia.

Một cô gái mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt cực kì rét lạnh, ánh mắt nhìn Tần Lập mang theo cừu hận không chút nào che giấu.

Một lão nhân nhìn qua khoảng bảy mươi tuổi, trên người phát ra khí tức cực kì cường đại. Đôi mắt ưng dài hẹp mười phần tăm tối nhìn quét tới quét lui trên mặt Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ, sau đó khẽ hừ một tiếng.

Sau họ còn có ba nam nhân hơn ba mươi tuổi. Ba nam nhân này trừ đôi mắt khi nhìn thấy Thượng Quan Thi Vũ chỉ lộ ra một chút kinh diễm, lập tức liền trở lại vẻ vô cảm.

Tên tiểu nhị bị cỗ hàn khí này tràn tới khiến người đông lạnh, cả người run run, khóe miệng hơi hơi co giật:

-Thực xin lổi vị tiểu thư này, chiếc vòng tay này cũng không phải chỉ có một cái. Nếu cô cũng muốn, ta có một cái.

-Không, ta chỉ muốn cái trên tay nàng kia!

Khóe miệng cô gái lạnh như băng hiện lên nụ cười trào phúng, ánh mắt kiêu căng nhìn Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ, biểu tình trên mặt rõ ràng là nói cho Tần Lập, ta khiêu khích ngươi!

Thượng Quan Thi Vũ không liếc mắt nhìn cô gái lạnh như băng kia một cái, tháo chiếc vòng tay xuống, tùy ý đưa cho tiểu nhị, thản nhiên nói:

-Nếu nàng muốn, ta từ bỏ!

Nói xong, nàng xoay người chăm chú nhìn Tần Lập:

-Tần Lập, chúng ta đi thôi!

Tần Lập dịu dàng nhìn Thượng Quan Thi Vũ cười, nói:

-Được, chúng ta đi thôi!

Phản ứng của hai người lập tức khiến cô gái lạnh lùng với mấy người bên cạnh nàng trợn mắt há mồn: “Không phải noi Tần Lập là kẻ tính tình cực kì cao ngạo sao? Giờ có người khiêu khích bạn gái hắn, hắn lại có thể thờ ơ thế sao?”

Miệng cô gái hơi hé ra, giống như hóa đá.

Ngay lúc Tần Lập đi lướt qua người họ, cô gái đột nhiên nhìn thấy chiếc trâm Phượng Hoàng trên đầu Thượng Quan Thi Vũ, ánh mắt lập tức sáng ngời, lộ ra biểu tình kinh diễm, hô to một tiếng:

-Đứng lại!

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục đi ra ngoài. Thân mình lão già kia như quỷ mị nháy mắt hiện ra trước cửa, đôi mắt ưng lạnh lùng chăm chú nhìn Tần Lập, tiếng nói khàn khàn vang lên:

-Tiểu thư nhà ta bảo các ngươi đứng lại, các ngươi có điếc không? Không nghe thấy sao?

Tần Lập tới giờ mới chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ châm chọc, khinh thường nhìn lão nhân, thản nhiên nói:

-Muốn tìm ta không cần phải dùng cánh vụng về thế, không phải là ta đã cảnh cáo các ngươi rồi sao? Còn chọc ta, ta liền huỷ ổ chó của các ngươi, sao nào? Chết một người còn ngại ít?

Trên mặt cô gái kia lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, thầm nghĩ đây mới là tính tình của Tần Lập.

“Hừ, để bổn cô nương xem, hôm nay một người Dung Thiên, ba người Hợp Thiên vây công, ngươi còn có thể sống mà đi khỏi gian hàng này không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.