Duy Ngã Độc Tôn

Chương 471: Chương 471: Lên mặt ức hiếp người!






- Lý gia làm như vậy, tất nhiên có thâm ý của họ. Chẳng lẽ, bọn họ là muốn bảo vệ Tần Lập hay sao?

Hải Thế Hùng khẽ cau mày, nhỏ giọng nói.

- Chuyện này không có gì khó hiểu, trước đây ta cũng đã đoán trước rồi, thành Thông Thiên sẽ không dễ dàng để cho chúng ta dừa vào thế lực cổ kiêu ngạo như vậy. Chỉ có điều ta thật không ngờ, Tần Lập lại còn nhấc lên quan hệ cùng con gái của Lý Long Xuyên, đây là điều ngoài ý liệu của ta!

Hải Kim Tôn thản nhiên nói xong, sau đó than nhẹ một tiếng:

- Tên Tần Lập này phải diệt trừ, nếu để mặc cho hắn phát triển nữa, sớm muộn gì cũng có ngày, sẽ trở thành mối họa tâm phúc lớn của Hải gia ta!

Hải Thế Hùng lúc này, cũng đồng ý với quan điểm của Hải Kim Tôn, gật đầu nói:

- Đúng vậy, dựa theo cơn sóng gió tân vương giả tử đồng xuất hiện, loại trừ người này đi. Ít nhất không thể để thành Thông Thiên thành công lập quan hệ với hắn. Kim Tôn! Chuyện này giao cho ngươi đó! Toàn lực lượng Hải gia, ngươi có thể tùy ý vận dụng, tốt nhất có thể mau mau tìm ra Tần Lập, diệt trừ hắn, không thể để vì chuyện này mà xảy ra xung đột ngay mặt cùng thành Thông Thiên!

Hải Kim Tôn gật gật đầu:

- Ta hiểu rồi.

Tại Nguyệt Diêu Tiên Cung.

Minh Nguyệt thượng nhân cùng một nhóm Thái thượng trưởng lão, trưởng lão, hộ pháp cùng cao cấp chấp sự của Nguyệt Diêu Tiên Cung cùng quây quần một chỗ, Hàn Mai ngồi ở bên cạnh Minh Nguyệt thượng nhân, trên mặt lạnh băng không có chút biểu tình gì, thanh âm nói chuyện cũng lạnh lẽo như hàn băng.

- Tần Lập người này, phải loại trừ! Bộ tử tử đồng tuy rằng đã dung nhập vào trong thế giới này, nhưng không phải cùng tộc loại ắt có ngày có dị tâm. Ai cũng không thể cam đoan, bọn họ có thể lại phát động chiến tranh hay không? Cho nên, bất kể thế nào, cũng không thể để cho bọn họ nhiều ra thêm một Vương giả. Tần Lập này cùng ta có đụng độ nhau vài lần, thực lực của hắn tăng lên cực kỳ dị thường, lúc ấy ta đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, không nghĩ tới, hắn lại có huyết mạch tử đồng. Người của chúng ta truyền về tin tức không có sai, lời đồn của Hải gia có thể không cần chú ý tới, nhưng người của chúng ta truyền tin tức về, nhất định phải coi trọng. Lãnh Thu Cung xuất hiện tân vương giả tử đồng kia, chính là Tần Lập!

Hàn Mai nói xong, Minh Nguyệt thượng nhân ngồi ở thủ vị khẽ nhíu đôi mi thanh tú lại, có chút do dự rồi nói:

- Cho dù Tần Lập đúng thực là tân vương giả tử đồng, chúng ta cũng không cần phải phản ứng mãnh liệt như vậy chứ? Như vậy chăng phải là đúng ý của Hải gia rồi sao?

Mạc trưởng lão như trước mặt một thân y phục màu vang, trên gương mặt phủ đầy nếp nhăn thoáng hiện vẻ trào phúng, nói:

- Ta cũng thấy lời cung chủ nói không sai! Tần Lập có phải tân vương giả tử đồng hay không, có quan hệ gì với chúng ta chứ? Cho dù đúng là hắn, hắn cũng không có ở lại bộ tộc tử đồng, bộ tộc tử đồng cũng không có toát ra nửa điểm chiến ý. Chỉ vì một chút ân oán riêng tư, mà kéo toàn bộ môn phái vào trong nguy cơ chiến tranh, có… đáng không!?

Hàn Mai lạnh lùng noi:

- Mạc trưởng lão! Ngài nói lời này là có ý tứ gì? Ý của ngài là ta muốn báo tư thù à?

Hàn Mai nói xong, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Mạc trưởng lão.

- Ta cũng không nói ngươi.

Mạc trưởng lão chuyển mắt, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Hàn Mai một cái.

- Ngài nói đúng là ta! Ngoại trừ ta ra, Nguyệt Diêu Tiên Cung không ai có ân oán với Tần Lập. Đúng vậy, theo thù riêng mà nói, ta hận không thể chém ngàn vạn đao biến Tần Lập thành mảnh vụn. Nhưng Mạc trưởng lão này! Ngài đừng quên, trước đây một thời gian vì chuyện bản đồ thái cổ, Khổ Trúc thượng nhân đã chịu thiệt trong tay Tần Lập!

Lồng ngực Hàn Mai thở phập phồng, có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Mạc trưởng lão cười lạnh nói:

- Vậy thì thế nào? Khổ Trúc thượng nhân cũng không nói tới chuyện này. Hơn nữa, vốn chúng ta là làm sai trước, nói dễ nghe, là vì hòa bình của toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục; còn nói khó nghe một chút, chúng ta mang theo một đám người, đi tìm bắt ép người ta giao ra bản đồ thái cổ, hành vi này có khác gì cường đạo chứ?

- Ngươi… ngươi nói ta là cường đạo?

Hàn Mai đứng bật lên, trợn mắt nhìn Mạc trưởng lão.

- Chẳng lẽ không đúng?

Mạc trưởng lão cười lạnh, không hề mảy may sợ hãi Thánh nữ môn phái này.

- Đủ rồi!

Minh Nguyệt thượng nhân cau mày, khẽ quát một tiếng:

- Đều ngồi xuống đi!

Hàn Mai thở phì phì ngồi phịch xuống ghế, nói:

- Thái cổ Thần Miếu xuất thế, các thế lực khắp nơi đều tận lực chú ý tới động tĩnh nơi đó. Đúng lúc này, Tần Lập lại chạy tới địa phương cực Tây bên này, còn chạy tới Lãnh Thu Cung, nói hắn không phải tân vương giả tử đồng, các ngươi tin tưởng sao? Nếu chúng ta không tiên hạ thủ vi cường, chờ tới thời điểm đám tử đồng Lãnh Thu Cung kia tấn công tới cửa, thì có thể đã chậm rồi!

Hồ trưởng lão giọng điệu dịu dàng nhẹ giọng nói:

- Thánh nữ luôn miệng nói suy nghĩ vì môn phái, chẳng lẽ Thánh nữ lại không nhìn ra được, Hải gia đang dựa vào chuyện này gây sức ép sao? Hay là nói, Thánh nữ vốn đã muốn kết hợp cùng Hải gia?

- Hồ trưởng lão! Ngươi đừng ngậm máu phun người! Hàn Mai ta đường đường là Thánh nữ Nguyệt Diêu Tiên Cung, sao có thể hợp tác cùng Hải gia?

Hàn Mai bị tức đến sắp hộc máu, nàng không nghĩ ra, vì cái gì tất cả mọi người cố ý nhằm vào mình, chẳng lẽ mình là hạng người đáng ghét vậy sao? ( đúng rồi đấy bé ạ )

Hồ trưởng lão khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một nụ cười mỉm, cũng chẳng thèm trả lời một câu.

Các hộ pháp cùng trưởng lão khác đang ngồi quanh, cũng đều tỏ vẻ không tán thành lắm với ý của Hàn Mai, tuy rằng không nói rõ ra, thậm chí là có chiều hướng ba phải, nhưng cũng đều mơ hồ lộ ra ý phản đối.

- Được rối, chuyện này tạm thời gác lại đi, trước nhìn xem động tĩnh rồi nói sau.

Minh Nguyệt thượng nhân vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hàn Mai thấy sư phụ dường như cũng không đồng ý với mình, rốt cục cơn giận kéo tới, ngồi ở chỗ đó, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng thầm nghĩ: “Tần Lập, đều là do tên đáng chết ngươi! Đừng để ta tìm được ngươi, nếu tìm được ngươi, tất nhiên ta sẽ không bỏ qua ngươi!”

Hàn Mai dường như quên một điều, thực lực của Tần Lập hiện tại đã hơn xa nàng, tuy nhiên trong người đang phẫn nộ, có lẽ mất đi một ít lý trí rồi.

Sau khi trở về nơi ở của mình, Hàn Mai bùng phát cơn tức vô cớ, làm cho đám người hầu bên cạnh mình bị dọa tới mức quá hoảng sợ, thở cũng không dám thở mạnh.

Một thị nữ bên người Hàn Mai vì một chút chuyện nhỏ, bị Hàn Mai mắng cho té tát vào mặt, vô cùng ủy khuất, bởi vì từ trước tới giờ Hàn Mai cũng chưa từng mắng chửi nàng ta như vậy.

Thị nữ này dưới tâm tình buồn bực, muốn đi ra ngoài tản bộ giải sầu, một đường đi tới, khi đi tới của vào sơn môn. Bỗng nhiên lại nhìn thấy một đệ tử trong môn phái, theo dấu hiệu trên trang phục có thể thấy được đó chỉ là một tên đệ tử cấp thấp, đang nói chuyện vừa nói vừa cười vui vẻ cùng một người trẻ tuổi làn da ngăm đen, diện mạo mộc mạc chất phác.

Mà người trẻ tuổi đó mặc quần áo, cũng là trang phục hạ nhân không hề địa vị ở Nguyệt Diêu Tiên Cung. Thị nữ này từ Hàn Mai nơi đó chịu ủy khuất, giờ khắc này, rốt cục không kìm nổi bộc phát ra.

Nàng ta hùng hổ đi tới chỗ hai người kia, đi tới trước mặt cô gái, không đợi đối phương kịp phản ứng, liền giơ tay hung hăng tát một cái vào gương mặt trắng trẻo của cô gái.

“Bốp!”

Một tiếng vang giòn tan, tất cả mấy người ở đây đều ngẩn người.

Tần Lập cũng là tình cờ gặp được Tiểu Anh, bởi vì một đoạn thời gian gần đây, đều lo tu luyện Tử Khí Quyết, rất ít ra ngoài, hôm nay theo hạn định, Tần Lập đi giao củi xong, không có chuyện gì liền tùy ý đi một vòng.

Bên trong Nguyệt Diêu Tiên Cung tuy rằng có rất nhiều chỗ cấm, nhưng phụ cận sơn môn này, cũng không quản lý nghiêm ngặt lắm, đi tản bộ cũng không có ai để ý. Nhưng nếu là từ bên ngoài tiến vào thì sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt. Người bình thường nếu muốn tiến vào sơn môn Nguyệt Diêu Tiên Cung, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tiểu Anh vẫn luôn là một trong số đệ tử canh giữ sơn môn, gặp mặt Tần Lập, tự nhiên hết sức cao hứng, liền báo với quản sự thủ sơn môn một tiếng, rồi chạy tới cùng Tần Lập tâm sự, hỏi Tần Lập một chút gần đây sống như thế nào.

Nhưng không nghĩ rằng, lại gặp phải chuyện tai bay vạ gió thế này.

Tiểu Anh lấy tay ôm má, đôi mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lóng lánh hiện ra quanh hốc mắt, vẻ mặt ủy khuất và khó hiểu nhìn thiếu nữ mà cách ăn mặc có vẻ cao hơn mình rất nhiều cấp bậc, nàng nghẹn ngào hỏi:

- Người vì sao đánh người?

- Đồ đê tiện! Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta sao? Tự ngươi làm chuyện gì, chính ngươi còn không rõ sao?

Ả thị nữ này vốn là loại người cao cao tại thượng, có thể trở thành thị nữ bên người Thánh nữ, đối với bản thân chính là một loại vinh quang. Nếu ngày sau Hàn Mai tiếp nhiệm vị trị chưởng môn Nguyệt Diêu Tiên Cung, như vậy mấy thị nữ thân cận như nàng ta, có thể thăng cấp thẳng lên thành hộ pháp, so với chấp sự còn muốn cao hơn một bậc! Nếu như thực lực lại không có trở ngại, trở thành trưởng lão cao cao tại thượng, cũng không là chuyện khó.

Hồ trưởng lão cùng Mạc trưởng lão hiện nay, sở dĩ ở trước mặt Minh Nguyệt thượng nhân đều dám nói như thế, nguyên nhân chính vì năm đó họ đều là thị nữ thân cận bên người Minh Nguyệt thượng nhân! Chuyện này, gần như tất cả giới cao tầng Nguyệt Diêu Tiên Cung đều biết.

- Ta… ta làm cái gì?

Tiểu Anh gần như ủy khuất sắp bật khóc lớn tiếng, nhưng đang ở bên cạnh Tần Lập, nàng cảm thấy như vậy rất mất mặt. Mà trọng yếu hơn là nàng đã từ phục sức của đối phương nhìn ra thân phận, đây là người thân cận bên người Thánh nữ, ai dám trêu chọc? Thế nhưng phần ủy khuất trong lòng kia lại không ngừng dâng lên cuồn cuộn.

Tần Lập đã qua hai kiếp sống làm người, làm sao còn nhìn không ra nữ nhân với cách ăn mặc rất cao quý này, vừa thấy liền biết địa vị không thấp, lại đang cố ý kiếm chuyện. Nhất là Tiểu Anh vô duyên vô cớ bị đánh một cái tát, điều này khiến cho Tần Lập phi thường phẫn nộ.

Trong nháy mắt vừa rồi đó, Tần Lập thật muốn trực tiếp rat ay giết chết nữ nhân này rồi!

Điều này cũng không phải là Tần Lập có ý đồ cùng ý tưởng gì với Tiểu Anh. Trong lòng Tần Lập chỉ xem Tiểu Anh như là một tiểu muội muội đáng yêu. Bản tính thiện lương đơn thuần cùng nhiệt tình của Tiểu Anh đã làm cho Tần Lập cảm thấy thực thoải mái.

Cố nén cơn phẫn nộ trong lòng, Tần Lập nhìn ả thị nữ, trầm giọng nói:

- Vị cô nương này! Chuyện này không có quan hệ gì với Tiểu Anh cô nương, chúng ta chỉ là ngẫu nhiên gặp…

Không đợi Tần Lập nói dứt lời, đã bị ả thị nữ này cắt ngang, thanh âm bén nhọn nói:

- Ngươi hạng người thân phận ti tiện, ai nói chuyện với ngươi chứ? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta? Ngươi từ đâu tới đây? Không hiểu quy củ sao? Nơi này có phần ngươi lên tiếng sao? Ngươi cút ngay cho ta! Ta giáo huấn đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung, không tới phiên ngươi xen mồm vào! Chờ một lát thu thập tới ngươi… đồ không hiểu quy củ!

Lúc này Tiểu Anh nhìn Tần Lập, nhỏ giọng nói:

- Tần Phương ca! Huynh đi nhanh đi, nàng… nàng là thị nữ bên người Thánh nữ, đều là ta không phải, làm liên lụy tới huynh…

- Ngươi cũng câm miệng cho ta! Đồ đệ tiện! Ngươi coi trọng thứ ti tiện này vậy à? Thật đúng là trời sinh một đôi đẹp mặt, đều là đồ đê tiện! Quản sự của ngươi đâu? Quản sự của ngươi là ai? Mau lăn ra đây cho ta, như thế nào quản hạ nhân như thế, không hiểu quy củ hay sao?

Bên kia một cô gái trẻ tuổi cũng không lớn lắm, nơm nớp lo sợ đi tới, thấp giọng nói:

- Ta… ta là quản sự nơi này! Tiểu Anh nàng… không phạm cái gì lắm…

“Bốp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.