Về đến nhà, Tần Hàn Nguyệt còn đặc biệt mua một ít thịt nạc, nấu một bữa cơm phong phú. Nhiều năm rèn luyện, để cho Tần Hàn Nguyệt đã sớm không còn là tiểu thư đáng yêu năm đó, biến thành một vợ hiền mẹ giỏi ngày hôm này. Tài nghệ nấu ăn tài hoa của nàng, để cho Tần Tuyết chuyên học từ nhỏ cũng phải khen ngợi không dứt.
Tần Lập ăn rất ngon, rất cẩn thận. Hắn biết, trong tay mẫu thân mặc dù có chút tiền bạc, nhưng cũng không dư dả, chính hắn tập võ nhiều năm đã sớm rút sạch gia đình vốn không giàu có gì. Nếu như không thể nhanh kiếm được tiền, một ngày nào đó, có thể sẽ thực sự túng quẫn mất.
-Tần Tuyết, ta đi rồi, cái nhà này phải nhờ vào tỉ thôi.
Tần Lập ngẩng đầu, nhìn Tần Tuyết, vẻ mặt nghiêm túc nói.
-A, thiếu gia. Ngài đừng gọi ta là tỉ tỉ, Tần Tuyết gánh chịu không nổi.
Tần Tuyết hai má biến thành phấn hồng, vội vã nói.
-Không có gì gánh không nổi. Chẳng qua là một cái xưng hô, không có ai trời sinh đã cao quý cả.
Tần Hàn Nguyệt nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong nhiều năm, than nhẹ một tiếng, nói với Tần Tuyết:
-Nếu con không chê, ta thu con làm con gái nuôi có được không? Ta cũng muốn có một người con gái như con vậy, hì hì.
Tần Tuyết đầu tiên sững sờ, lập tức vành mắt đỏ hồng, liền nói ngay:
-Tần Tuyết đồng ý, đương nhiên đồng ý! Từ nhỏ con là cô nhi, nếu phu nhân không chê Tần Tuyết trèo cao, Tần Tuyết đương nhiên rất vui lòng!
-Tốt, sau này ta cũng thêm một tỉ tỉ rồi!
Tần Lập vui vẻ cười to lên. Ở trên người Tần Tuyết, hắn thấy được cái bóng của chính mình trước kia, là cô nhi...người chưa tùng trải qua loại sinh hoạt này, vĩnh viễn không thể nào giải thích được cảm tưởng nhớ cha mẹ.
Tần Tuyết trịnh trọng đứng lên, quỳ trước mặt Tần Hàn Nguyệt dập đầu lạy ba cái, sau đó mắt rưng rưng gọi một tiếng:
Màn đêm buông xuống. Nhìn lại từ xa xa, dưới ánh đèn mờ nhạt trong một ngôi nhà nghèo khó, lại lộ ra một hơi thở an lành và thoải mái. Người đi ngang qua, đều sẽ cảm thấy ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lập dậy từ sớm, không quấy rầy tới mẫu thân cùng Tần Tuyết. Chuyện tình đã quyết định, cứ bước đi làm không chùn bước, đây là trách nhiệm của một nam nhân!
Thân ảnh Tần Lập vừa mới biến mất, ở bên này hai người Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng, dựa vào cánh cửa tiểu viện rách nát, si ngốc nhìn phương hướng Tần Lập biến mất.
Một lúc lâu sau, Tần Tuyết mới nói:
-Mẫu thân, chúng ta trở về đi. Sáng sớm còn sương lớn, đừng để cảm lạnh.
Tần Hàn Nguyệt gật đầu, mím môi lại, không muốn tiếp tục lộ ra một mặt mềm yếu nữa, đứa con trai chỉ biết cắm đầu luyện công rốt cuộc trưởng thành rồi, thành thục rồi, cũng hiểu chuyện rồi! Giống như một con chim ưng non, đã bắt đầu mở mắt nhìn đời, mở ra hai cánh, đối mặt với bầu trời xanh thẳm. Nàng là một người mẹ, cái cần làm, là đứng ở sau lưng yên lặng chúc phúc cho con trai, mà không phải là tiếp tục bảo hộ nó dưới cánh chim của mình.
Hùng ưng, cuối cùng sẽ bay cao trên chín tầng trời!
Căn cứ vào lí giải võ học ở kiếp trước, Tần Lập rốt cuộc lĩnh ngộ được chỗ lợi hại chân chính của chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn. Bộ chiến kĩ này, thậm chí có thể dung hợp bất cứ một loại chiến kĩ nào khác, đồng thời phát huy ra uy lực càng mạnh hơn! Đương nhiên, công lao chủ yếu nhất trong đó, là dựa vào Yếu Quyết Cơ Sở mà Tần Lập còn chưa chú ý tới. Chỉ là Tần Lập hiện giờ, cũng không rõ ràng điểm này.
Trên Thiên Nguyên đại lục, tình huống một gã võ giả nắm giữ nhiều loại chiến kĩ cũng không mới mẻ. Cái này giống như tri thức, nhiều nghề không thiệt thân.
Nhưng đối với người tập võ mà nói, bọn họ càng sợ chính là “hiểu sơ sài mọi chuyện”. Cho nên, một người võ giả, thông thường chỉ tu luyện hai đến ba loại chiến kĩ, tối đa cũng không vượt quá năm ba loại. Giữa các chiến kĩ, không có quá nhiều liên hệ với nhau.
Còn chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn này, lại giống như một loại siêu vi trùng, có thể lây nhiễm đồng hóa bất cứ một loại chiến kĩ nào. Chẳng qua là loại siêu vi trùng này với các võ giả mà nói, là một ước mơ tha thiết! Bởi vì nó sẽ làm cho bất cứ một loại chiến kĩ nào ngươi học được, toàn bộ được tăng mạnh uy lực!
Hơn nữa đối với loại người như Tần Lập bản thân đã nắm giữ rất nhiều loại võ học. Vốn là trong lòng Tần Lập còn có chút tiếc nuối, những võ công nội ngoại gia kiếp trước của hắn tu luyện, ở đời này đã không còn có tác dụng nữa. Hiện giờ tất cả đều biến thành chiến kĩ, hơn nữa đều trở thành một loại chiến kĩ độc nhất vô nhị trên đời này!
Như vậy, quả thật làm người ta quá hài lòng rồi!
Tối hôm qua sau khi Tần Lập ăn cơm xong, khi trò chuyện trao đổi lẫn nhau với Tần Tuyết, cũng hiểu rõ chênh lệch giữa chiến kĩ sơ trung cao cấp cùng chiến kĩ Thần cấp!
Nói cho đơn giản, nguyên lực là cơ sở, chiến kĩ là chiêu thức. Trong chiến kĩ mang theo công pháp, lại quyết định thuộc tính ngũ hành của chiến kĩ!
Chẳng hạn một quyển chiến kĩ đao pháp thuộc tính hỏa, sau khi tu luyện thành công, chỉ cần nguyên lực trong cơ thể có thể cung cấp đủ. Như vậy mỗi một đao của võ giả, đều có thể thi triển ra kĩ năng có chứa thuộc tính hỏa!
Chênh lệch giữa chiến kĩ sơ trung cao cấp cùng với chiến kĩ Thần cấp, thì tương đương với trình độ tinh thuần của ngọn lửa này! Mọi người đều biết, nhiệt độ ngọn lửa phân ra từ thấp đến cao theo nhiệt độ là: đỏ, cam ,vàng, vàng nhạt, trắng, xanh nhạt, xanh đậm.
Chiến kĩ sơ cấp, thì giống như màu đỏ hoặc màu vàng, lúc bắt đầu tu luyện là màu đỏ, sau khi tu luyện đến cảnh giới nhất định, đạt được màu cam. Chiến kĩ trung cấp, giống như mày vàng hoặc vàng nhạt, còn chiến kĩ cao cấp màu trắng hoặc xanh nhạt. Còn Thần cấp...là màu xanh đậm!
Chiến kĩ Thần cấp, rất ít truyền lưu trên Thiên Nguyên đại lục, đa số đều chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Đương nhiên, Thiên Nguyên đại lục cực kì rộng lớn, có bao nhiêu tông phái thần bí ẩn dấu cùng tuyệt thế cường giả tồn tại, không một ai nói rõ được. Chỉ là đối với người thường mà nói, chiến kĩ Thần cấp, thật quá mức hư ảo. Giống như tung tích các võ giả sau khi đột quá Thiên cấp trong truyền thuyết vậy, cũng đồng dạng hư vô mờ mịt.
Về phần chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn này, tuy rằng viết là Thần cấp, nhưng cho đến ngày hôm nay, đã sớm không ai coi nó ra gì nữa. Ở trong lòng các võ giả, dù là tu luyện chiến kĩ sơ cấp, cũng phải mạnh hơn trăm lần tu luyện nó!
Sau mỗi lần niết bàn, thực lực đều sẽ giảm xuống một mảng lớn. Vốn là Địa cấp, sẽ trở lại Huyền cấp, dù là so với trước khi tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn mạnh hơn một chút, nhưng tổn thương linh hồn, tuyệt không phải niết bản là có thể chữa trị hoàn toàn! Cái gọi là niết bàn, chẳng qua cũng là một loại tự bảo hộ mình mà thôi!
Nhiều năm qua, có vô số người dùng sinh mạng chứng minh vấn đề này, đã không cần phải thảo luận nữa.
Cho nên mới nói, Tần Lập may mắm đến mức khiến người ta đố kị, còn Tây Qua, không biết gì cả đi tu luyện công bản công pháp này, lại vừa lúc phát sinh qua lại với Tần Lập, tuyệt đối là may mắn nhất đời này của hắn!
Có thể một bước thăng chức đến Huyền cấp tứ giai,Tần Lập biết tuyệt không phải mình là thiên tài, mà là cơ sở thân thể của mình quá tốt. Cái gọi là băng dày ba thước không phải chỉ lạnh một ngày, chính là đạo lí này.
Các loại cơ duyên dung hợp tới cùng lúc, muốn không đột phá cũng khó.
Lúc Tần Lập đi tới cửa Nghiệp đoàn Thợ săn, ở đây cũng không có bao nhiêu người. Thời gian ước định với A Hổ còn sớm, Tần Lập dứt khoát ngồi trên bậc thang trước cửa vào Nghiệp đoàn Thợ săn, nhắm mắt tu luyện. Chăm chỉ vĩnh viễn là cơ sở của thành công. Tiên Thiên Tử Khí cũng không phải ngày nào cũng có, tu luyện lại không thể buông thả được.
Ngay lúc Tần Lập vừa nhập định, bỗng nhiên cảm giác được có một cõ oán niệm mạnh mẽ tập trung vào mình. Tần Lập ngẩn ra, hai mắt mở, lại thấy được quản sự Tần Vĩnh ngày đó bị trục xuất khỏi Tần gia đang dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào mình. Tần Lập thầm nghĩ: cái này cũng quá trùng hợp đi chứ? Hắn tới nơi này làm gì?
Tần gia làm gia tộc thợ săn, tự nhiên quen thuộc với Nghiệp đoàn Thợ săn. Từ khi Tần Vĩnh rời khỏi Tần gia, bình thường cũng tìm đến đây nhận một ít nhiệm vụ để kiếm tiền. Đối với kẻ từng làm quản sự Tần gia mà nói, kiếm tiền cũng không phải một vấn đề quá khó. Chỉ là loại khuất nhục bị trục xuất khỏi gia môn này, lại khiến hắn không cách nào buông bỏ được.
Tần Vĩnh không ngờ tới, ngày hôm nay lại gặp được thằng con hoang Tần Lập kia ở chỗ này. Trên mặt Tần Vĩnh lộ ra vẻ cười dữ tợn, bước đi về hướng Tần Lập.