Hai người này vốn là gần như bị uy lực khủng bố của chiêu thức Thượng Quan Thi Vũ vừa thi triển ra dọa cho vỡ mật, hiện giờ bị tinh thần lực khổng lồ của Tần Lập áp bách như thế, tinh thần liền hoàn toàn hỏng mất, quỳ sụp xuống mặt đất, nước mắt nước mũi lẫn lộn, tranh nhau nói.
- Ở trên người sư huynh... ở trên người sư huynh!
Tần Lập không nói gì, đi tới lục trên người lão già gầy ốm, tìm ra một quyển trục cổ xưa, liền mở ra xem, quả nhiên chính là bản đồ Thái Cổ!
Tần Lập mừng rỡ trong lòng, thật đúng là đi mòn gót giày tìm được không phí chút công phu!
Hơn nữa, cũng nhờ mấy tên chết tiệt này, nếu bọn chúng trước đó không nảy sinh ra ác ý với Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ đi, thì đâu có mất mạng như thế?
Tần Lập cho dù là muốn cướp đoạt bản đồ này, cũng sẽ không tùy tiện giết người, bởi vì mục đích của Tần Lập chỉ là bản đồ Thái Cổ, mà bốn người này lại muốn giết người diệt khẩu!
Cho nên, điều này cũng ứng với câu cách ngôn kia: "Ác giả ác báo vần xoay, hại nhân nhân hại sự nay đã thường"'.
- Chúng ta đều sai rồi! Tha chúng ta đi... tha cho chúng ta đi!
Hai tên hoàng y nhân quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
Thượng Quan Thi Vũ liên tiếp giết chết hai người, cơn giận trong lòng cũng được giải tỏa phần nào, tuy rằng cũng biết giết người diệt khẩu là phải làm, nhưng tâm của nàng không độc không làm được. Tuy nhiên nàng cũng không làm ảnh hưởng tới Tần Lập, lẳng lặng đứng ở nơi đó, im lặng như cô gái nhà bên, đôi mắt trong sáng nhìn Tần Lặp chăm chú, muốn nhìn xem nam nhân của mình rốt cục sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Tần Lập ảm đạm cười, phất tay một cái, hai luồng kình lực vô hình nhập vào trong thân thể hai tên này, cả hai tên lập tức hoảng sợ không thôi.
Tần Lập cũng không nói thêm gì, nắm bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Thi Vũ, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Thi Vũ có chút kỳ quái nhìn thoáng qua hai người kia, gật gật đầu, nhu thuận nắm cánh tay Tần Lập, hai người cùng nắm tay nhau rời đi. Sau đó mới lặng yên truyền âm hỏi Tần Lập:
- Phu quân! Huynh động tay động chân gì trên người hai tên kia vậy?
-Ha ha...
Tần Lập cười cười, nói:
- Hai tia tinh thần lực mà thôi! Nếu hai tên đó không sinh ra ý niệm báo thù rửa hận trong đầu thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu như sinh ra...
Ầm!
Ầm!
"Ầm ầm"
Tần Lập còn chưa dứt lời, đã truyền đến hai tiếng nổ ầm vang!
Hai luồng khí mãnh liệt trực tiếp ở trên cương khí hộ thể của hai người đó bùng phát ra, đẩy bay Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ về phía trước mấy chục thước!
Lại nhìn hai người kia, lúc này đã bị hai luồng lực lượng này nổ tan xương nát thịt!
Thượng Quan Thi Vũ quay đầu lại liền sửng sốt đến ngẩn người.
Nhìn thấy một màn này, đôi môi đỏ mọng đáng yêu của nàng khẽ mấp máy định hỏi gì đó nhưng lại thôi không thốt ra.
Tần Lập cười khổ nói:
- Không ngờ bọn chúng đã vậy còn quá vội vàng tìm cái chết! Tinh thần lực kia bị ta bắn vào giữa đan điền bọn chúng, kết hợp với tinh thần thức hải của chúng, chỉ cần nảy sinh ra ý niệm muốn trả thù trong đầu, trong nháy mắt đó sẽ nổ tung đan nguyên của chúng, giống như tự bạo vậy.
Thượng Quan Thi Vũ có vẻ khó tin nhìn Tần Lập, thật lâu sau mới nói với vẻ mặt hết biết:
- Như vậy cũng được sao?
Sau khi chứng kiến thần miếu Thái Cổ, đối phương đánh chết hai người đồng môn của mình và còn bị cướp đi tấm bản đồ Thái Cổ vô giá, gặp phải tình cảnh như thế mà không nảy sinh ra tâm tư báo thù, quả thực chính là không có khả năng!
Tần Lập không muốn tự tay giết hai người đó nhưng dùng phương thức như vậy cũng thu được kết quả như nhau.
Thượng Quan Thi Vũ ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy được con người quả thật phức tạp, giang hồ quả nhiên hiểm ác, sâu kín nói:
- Phu quân! Cái này... chính là giang hồ sao? Có phải trong thiên hạ nơi nơi đều như thế hay không?
Tần Lập mỉm cười nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng hỏi:
- Năm đó thì Tần gia, Thượng Quan gia ở thành Hoàng Sa... Hiện tại thì các gia tộc trên Huyền Đảo, muội đều nhìn thấy trong mắt, thậm chí bản thân trải qua rất nhiều chuyện. Muội nói xem, bọn họ có phải đều như thế hay không?
Thượng Quan Thi Vũ trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới gật gật đầu, có vẻ buồn bã nói:
- Huynh nói đúng! Trước đây muội không biết việc này, nhưng sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng giúp muội hiểu được chút đạo lý. Nhưng mà vì sao phải như vậy chứ? Chẳng lẽ nhất định phải giết tới giết lui mới có thể chứng tỏ được mình sao?
- Đây là "nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ"!
Tần Lập nhớ tới đủ chuyện ở kiếp trước, không kìm nổi cảm thán một câu.
Thượng Quan Thi Vũ bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
- Tuy nhiên, chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh huynh, dù chuyện gì xảy ra muội cũng không quan tâm!
Tần Lập dịu dàng nhìn Thượng Quan Thi Vũ, khẽ cười nói:
- Ta cũng vậy!
Kỳ thật Thi Vũ chỉ là có chút không vượt qua được một cửa ải kia trong lòng mình, tuy rằng vừa rồi nàng quá giận, tự tay đánh chết hai người. Nhưng bản tâm của nàng cũng không thích cuộc sống đầy giết chóc tanh máu này. Thế nhưng nàng lại cực kỳ yêu Tần Lập, ngay từ đầu nàng cố không thèm nghĩ tới, đến sau này mới miễn cưỡng chấp nhận.
Mãi đến hiện tại, sau khi tự tay chém chết hai người muốn làm chuyện bất lợi cho bọn họ, nàng mới thực sự xem như là hiểu rõ về thế giới này.
Kỳ thật đúng là như thế, cho dù ngươi không muốn làm tổn thương người khác, cũng sẽ có người muốn tới gây thương tổn cho ngươi.
Lòng người là thứ phức tạp nhất trên đời này. Điều này thật ra lúc Thi Vũ còn nhỏ cũng đã biết rồi
Năm đó linh khí tích tụ trong người nàng khiến cho da dẻ toàn thân biến thành màu xanh lam, vì thế mọi người xem nàng như là yêu nghiệt. Nhưng lại bị thế mạnh của gia gia nàng áp chế, không ai dám để lộ ra ngoài mặt.
Đến lúc một nữ nhân của Thượng Quan gia ngày đó chọc thủng giấy cửa sổ thấy mặt nàng, hoảng sợ la lên một tiếng "Á! Quỷ!", khiến cho tới hôm nay trong ký ức Thượng Quan Thi Vũ vẫn còn mới như ngày hôm qua. Sau đó nhìn ánh mắt của những người khác, nàng mới hiểu được vẻ khác thường trong những ánh mắt đó đại biểu cho ý nghĩ gì.
Thi Vũ vẫn chính là một thiếu nữ thập phần thông minh, nàng nghĩ thông suốt những điều đó, tự nhiên cũng sẽ không thèm nghĩ nhiều tới hành vi của mình nữa, rốt cục vẫn còn thiếu sót.
Thế giới này, thực lực vi tôn, không cần biết đúng sai!
Giống như Tần Lập từng nói với nàng câu nói kia: "Lịch sử, luôn từ kẻ chiến thắng viết ra!"
"Hơn nữa chính mình cũng đã có thực lực đứng vững ở thế giới này. Như vậy, nếu không thể tự tay viết nên trang lịch sử của thế giới này thì thật đúng là một chuyện thật đáng tiếc!"
Nghĩ vậy, Thượng Quan Thi Vũ nở nụ cười tươi đẹp, sau đó hỏi:
- Hiện tại chúng ta đã có năm tấm bản đồ phải không?
Tần Lập gật gật đầu, thở dài nói:
- Nếu ta không đoán sai, còn có ba tấm. Nhưng hoàn toàn chưa có lộ ra. Nhất là thần miếu xuất hiện, các người nắm trong tay bản đồ Thái Cổ, chỉ sợ sẽ lại im hơi lặng tiếng không dám để lộ chút phong thanh nào! Nếu muốn thu được ba tấm bản đồ đó thật sự rất khó khăn!
Thi Vũ gật gật đầu, sau đó nói:
- Cũng không sao! Sớm hay muộn cũng biết thôi! Mặc kệ ở trong tay ai, chúng ta đều phải tìm biện pháp thu lấy là được!
-Ồ!?
Tần Lập có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Thượng Quan Thi Vũ, cười nói:
- Muội không ngại ta đi cướp đồ của người khác là không tốt sao?
Thượng Quan Thi Vũ cău cái mũi đáng yêu cười nói:
- Chúng ta không cướp của người khác, người khác cũng tới cướp của ta, đúng không?
Tần Lập khẽ co giật khóe miệng, không nói gì gật gật đầu, hắn cũng không biết Thi Vũ thay đổi thế này là tốt hay xấu. Tuy nhiên ít nhất có thể xác định một điểm: Sau này khẳng định Thi Vũ sẽ không còn sợ bị người lợi dụng vì tính thiện lương của nàng!
Từ xưa đến nay, chuyện bởi vì tính thiện lương mà bị người ta lợi dụng, thậm chí làm hại, nơi nào cũng có. Chuyện xưa về người nông phu và con rắn cũng không phải chỉ ở thế giới trước đây của Tần Lập mới có.
Khi hai người về tới thành Hoàng Sa, khắp nơi bên trong thành Hoàng Sa đều có thể thấy võ giả từ thần miếu Thái Cổ nơi đó quay về. Đồng thời, đủ loại lời đồn đãi về thần miếu Thái Cổ cùng với một tốc độ cực nhanh lan truyền ra ngoài.
Không những là võ già cường đại ở các địa phương thần bí, cho dù người dân thường trong giới thế tục, khi nghe nói về thần tích như thế cũng đều kích động không thôi. Hơn nữa còn xảy ra ở lãnh thổ Thanh Long quốc.
Lập tức, thành Hoàng Sa nơi này trở nên phồn vinh hơn vô số lần so với trước đây!
Người đi hành hương tới bái tế thần miếu không kể xiết.
Hoàng thất Thanh Long quốc liền trực tiếp hạ lệnh tu sửa một con đường thật tốt từ thành Hoàng Sa thẳng tới thần miếu!
Tuy nhiên sự náo nhiệt này, Tần Lập và Thi Vũ cũng không quan tâm. Thần tích như thế muốn không làm cho thế gian này chấn động cũng là chuyện không có khả năng.
Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ quyết định đi thăm A Hổ!
Dù sao, A Hổ cũng xem như là một bằng hữu cuối cùng của Tần Lập ở lại giới thế tục. Đương nhiên, còn có Tây Qua, mặc dù Tây Qua đã mất tích rất nhiều năm, cũng không biết tiểu tử này đến tột cùng chạy đi nơi đâu. Thậm chí ngay cả Tây Qua có còn sống ở trên đời này hay không, Tần Lập cũng không dám khẳng định. Tuy rằng Tần Lập nhận định tiểu tử Tây Qua này thông minh lanh lợi, còn có một thân cơ trí hơn người, nhưng nhiều năm qua như vậy, Tây Qua lại chưa từng trở về thành Hoàng Sa, cũng không có truyền về chút tin tức gì khiến cho hiện tại Tần Lập cũng dần dần trở nên có phần không còn tự tin nữa.
Cũng may cha mẹ của Tây Qua nhờ A Hồ quan tâm chăm sóc vẫn còn sống rất khỏe. Điều này cùng an ủi Tần Lập phần nào.
Phủ đệ của A Hổ rất dễ tìm, chính là phủ Công tước của Tần Lập năm đó. Tuy nhiên hai người Tần Lập vì không muốn để cho người khác chú ý, vẫn là chọn thời điểm đêm xuống mới đến thăm.
Người gác cửa là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, cũng là một kẻ dưới tay tâm phúc của A Hổ, đã sớm nhận được mệnh lệnh của chủ nhân. Nói là sắp tới có thể sẽ có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đến thăm, bảo hắn ngàn vạn lần không được chậm trễ.
Cho nên Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ vừa tới, gã môn nhân lập tức khách sáo bảo hai người vào phòng chờ một chút, sau đó tự mình chạy như bay vào báo cáo.
Không bao lâu, A Hổ vội vã đi ra, thấy Tần Lập, hắn hơi sửng sốt một chút, mãi đến lúc Tần Lập lộ ra nụ cười quen thuộc, A Hổ mới thử kêu một câu:
- Là Tần lão đệ?
- Là ta!
Tần Lập gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
- Thi Vũ ra mắt A Hổ đại ca!
Thượng Quan Thi Vũ biết người trước mắt này, tuy rằng thực lực bình thường, mà còn là người trong giới thế tục, nhưng ở trong lòng Tần Lập lại có địa vị rất trọng yếu.
- Đệ muội khỏe! Mời vào bên trong!
A Hổ vẻ mặt kích động, đưa hai người đi vào.
Người hầu trong trạch viện số lượng cũng không nhiều. A Hổ dẫn hai người đi thẳng vào phòng tiếp khách, sau đó phân phó người đi chuẩn bị rượu thịt
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, A Hổ mới có chút cảm khái nói:
- Nếu lão đệ không chủ động tìm đến, gặp ở trên đường, ta cũng không dám nhận người quen nha!
A Hổ nói xong, đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi, trước đây không lâu, ở khu nhà cũ Tần gia nơi đó xuất hiện Thư Hùng Đại Đạo, có phải là lão đệ cùng đệ muội không?