Duy Ngã Độc Tôn

Chương 283: Chương 283: Muốn làm chủ nhân không dễ dàng!






Phù!

Tần Lập thật sự là không nhịn được, phì cười văng cả nước bọt ra ngoài. Nếu trước mắt không phải là một mỹ nữ tuyệt sắc, dáng người nóng bỏng đến khiến cho người ta có thể chảy máu mũi, Tần Lập hận không thể há lớn miệng cười to không cần tới phong độ chút nào.

Con bà nó! Đây còn coi như là một con linh thú sao? Thiên phú này nếu đi tới thế giới trước kia của mình, cái dáng vẻ này còn có thể không cuốn hút hết người khác sao?

Thấy Tần Lập cười đến ngả nghiêng ngã ngửa, hắc y nữ nhân thoáng cái sắc mặt biến đổi, trợn mắt nhìn Tần Lập, lạnh lùng nói:

- Ta buồn cười lắm sao?

- Ha ha!. .. không phải... ngươi không phải buồn cười lắm.

Tần lập nghĩ thầm trong nói: “Ngươi quả thực là quá buồn cười!”

“Tuy nhiên phỏng chừng nếu nói ra lời này, bản thân mình sẽ không cần rời khỏi phạm vi phòng ngự của Hoàng Kim Cung. Nữ nhân này còn không luôn canh chừng tại chỗ này trả thù mình nha.”

- Này kia ơi! Ngươi hẳn là sủng vật hắc mãng của sư phụ ta?

Một hồi lâu sau Tần Lập rốt cục ngưng cơn tức nghẹn vì cười, nhưng trên mặt ý cười cũng vẫn không thể kìm nổi: tiểu xà xà hì hì.

Tưởng tượng một chút, một con rắn nhỏ chừng một thước cùng một con mãng xà dài cả trăm mét. Một con cự mãng thân mình to cỡ cái thùng nước, sau đó cự mãng kia đứng đó xưng là tiểu xà xà... Đây thật sự là chuyện làm cho người ta không nói được lời nào nữa!

- Đúng vậy! Chính là ta! Ngài đều đã biết rồi, chẳng lẽ, ngài không muốn tiếp nhận ta sao?

Hắc y nữ nhân biến đổi sắc mặt với tốc độ có thể nói là nhất tuyệt, nhất định sẽ đứng đầu bảng trong truyện cười. Sóng mắt nàng như nước nhìn Tần Lập, dường như vẻ tức giận vừa mới bị cười nhạo không tồn tại.

Trên thực tế, trong lòng xà nữ sớm đã hận tên tiểu tử chết tiệt này chết đi được! Một tiểu tử ngay cả cảnh giới Chí Tôn cũng không đến, không ngờ dám cười nhạo mình như thế!

Nếu không phải hắn núp tránh ở trong phạm vi phòng ngự của Hoàng Kim Cung, cho dù trên người hắn có khí tức của chủ nhân, cũng phải tra tấn hắn một phen cho biết đá biết vàng! Tuy nhiên trước mắt, trước hãy dụ hắn ra ngoài rồi nói sau!

Xà nữ vừa oán hận trong lòng vừa nghĩ, hai mắt cũng biến đổi tốt hơn:

- Chủ nhân đã sớm nói qua với chúng ta, về sau sẽ lựa chọn cho chúng ta một tiểu chủ nhân, mang chúng ta đi ra ngoài từng trải. Trên người ngài đã có khí tức của chủ nhân, thân người ta đây, về sau chính là người của ngài rồi!

Tần Lập lộ vẻ mặt bình thản nhìn hắc y nữ nhân nói hết lời, thầm nghĩ: “Cho dù ngươi là lão yêu quái sống hơn vạn năm, cũng đừng mơ tưởng ở trước mặt ta giở trò lừa gạt, không phải là muốn lừa ta ra ngoài để thu thập ta một trận hay sao? Lão tử không dễ bị mắc lừa đâu!”

Tần Lập vừa nghĩ vừa dứt khoát đặt mông ngồi trên bậc thang hoàng kim, vỗ vỗ bậc thang bên cạnh, cười nói:

- Lại đây ngồi đi!

Hắc y xà nữ trong lòng nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại cười tươi như hoa:

- Ngài triệt hồi phòng ngự của Hoàng Kim Cung, người ta mới có thể đi vào mà!

- Hì hì! Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.

Tần Lập đảo cặp mắt trắng dã, lão tử muốn tìm ngược đãi mới triệt hồi phòng ngự.

- Vậy ngươi hiện tại là thực lực gì chứ? Phải biết rằng, thực lực quá kém, ta cũng sẽ không thu nhận nha!

Hắc y xà nữ bị lời nói của Tần Lập tức giận đến muốn bốc khói: “Tiểu tử chết tiệt kia! Ta còn chưa nói ngươi thực lực quá yếu đây, không ngờ ngươi còn dám chọn cá chọn canh!”

Lập tức xà nữ không kìm nổi hừ lạnh một tiếng:

- Ta đã có được cảnh giới Thiên Tôn đỉnh phong! Có xứng đáng đi theo ngài không vậy?

- Tàm tạm... Hì hì... tàm tạm...

Tần Lập bật cười ha hả, bỗng nhiên ngó thấy phía chân trời xa xa xuất hiện ba cái điểm đen, Tần Lập thầm nghĩ: “Đang chờ các ngươi đây!” Ba điểm đen kia, tự nhiên chính là nhất điêu nhị ưng cảm nhận được Tần Lập triệu tập!

Hắc y xà nữ cũng sớm đã cảm ứng được ba cái khí tức khiến nàng vô cùng chán ghét: chim ưng và rắn vốn bản thân chính là thiên địch!

Cho dù chúng nó đều là sủng vật của Hô Diên Bác, nhưng giữa nhau thật sự không có chút giao tình gì. Tuy rằng chúng biết lẫn nhau, nhưng gần như là không có lui tới với nhau, đều tự mình sống ở địa bàn của mình.

Giống như thời điểm Kim Điêu kia đuổi Tần Lập tới gần địa bàn của xà nữ, cho dù trong lòng không cam chịu cũng phải vỗ cánh bỏ đi, chính vì không muốn phát sinh xung đột. Đạt tới loại thực lực của chúng, một khi phát sinh xung đột, cái loại phá hủy quả thực là đáng sợ.

- Chết tiệt! Mấy con súc sinh lông vũ đáng ghét kia tới đây định làm cái gì?

Hắc y xà nữ đồng tử co rút lại, trên người tản phát ra khí tức cực độ nguy hiểm.

Kim Điêu cùng hai con chim ưng màu đen khổng lồ tự nhiên đã sớm cảm nhận được khí tức của cự mãng. Sau khi bay tới gần đều chần chừ vần vũ xoay quanh trên bầu trời, không dám tùy tiện hạ xuống dưới.

Đừng nhìn Kim Điêu thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng so với hắc y xà nữ này, vẫn còn kém một chút. Tuy rằng cộng thêm hai con ưng khổng lồ kia không sai biệt lắm có thể thắng được hắc y xà nữ. Nhưng cái loại kiêu ngạo và tôn nghiêm của cường giả không cho phép nó làm như vậy.

Huống chi, chúng nó đều là sủng vật do chủ nhân nuôi lớn. Nếu phát sinh chiến đấu lẫn nhau, chủ nhân sẽ không thích!

Kim Điêu liếc mắt một cái nhận ra ngay tên tiểu tử ngồi trên bậc thang Hoàng Kim Cung kia, đúng là tên nhân loại đáng chết đã trêu chọc mình cả nửa ngày. Lập tức nó cảm thấy phẫn nộ sôi lên, nhưng trong mắt đồng thời cũng hiện lên một chút dị sắc, tên nhân loại này làm thế nào có thể vào lọt trong vòng phòng ngự của Hoàng Kim Cung chứ?

Nó là cảm nhận được khí tức của chủ nhân, và sau khi nghe tiếng thét dài kia, từ địa phương cực xa bay trở về, không nghĩ tới không ngờ lại gặp lại Tần Lập.

- Này! Đám các ngươi đừng bay ở trên trời, mọi người xuống đây nói chuyện được rồi?

Tần Lập ngửa đầu nhìn Kim Điêu cùng hai con ưng khổng lồ màu đen vần vũ trên bầu trời. Hơn nữa lúc trước bị đuổi chạy trối chết, cũng không có nhìn kỹ bộ dáng con Kim Điêu, hiện tại thấy rõ thật sự là vô cùng thần tuấn nha!

Kim Điêu kia toàn thân lông vàng ánh, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lấp lánh như ánh vàng của Hoàng Kim Cung trông thật rực rỡ! Hai mắt xếch linh hoạt; mỏ thật lớn cong vòng bén nhọn, giống như một thanh loan đao sắc bén; hai chân to lớn tráng kiện với những móng vuốt sắc dữ tợn... cùng đôi cánh dang rộng che khuất cả ánh mặt trời.

Càng nhìn càng khiến Tần Lập thèm nhỏ dãi không thôi, nếu có thể có được một con sủng vật như vậy, cách xa ngàn vạn dặm chẳng qua cũng chỉ là một ngày bay thôi!

Hơn nữa, bản thân Kim Điêu này ít nhất cũng có thực lực Chí Tôn, quả thực chính là một tay đấm siêu cấp, loại sủng vật này, ai mà không muốn?

- Trên người của ngươi, như thế nào lại có khí tức của chủ nhân vậy?

Tiếng nói dường như của một đại hán dõng dạc như tiếng chuông đồng, từ trong miệng Kim Điêu vang lên.

Một trong hai con ưng khổng lồ màu đen, phát ra giọng nữ dịu dàng đáng yêu:

- Hắn chính là truyền nhân của chủ nhân tuyển chọn thì phải? Tiểu tử này chạy thật mau, mạnh hơn nhiều so với tên võ giả nhân loại bị chúng ta giết chết kia!

Con ưng khổng lồ màu đen kia, cũng là giọng nữ, nhưng thanh âm lại cực kỳ băng lạnh, khinh thường nói:

- Là hắn à? Vừa thấy liền nhìn thấu thực lực, quá yếu nhược! Chủ nhân sao có thể tuyển chọn kẻ yếu đuối này làm người thừa kế chứ? Nếu chủ nhân thật sự chọn người như thế làm kẻ thừa kế, ta thật không thèm thừa nhận địa vị của hắn!

Vốn xà nữ đang thập phần khó chịu với ba tên bay trên không trung này. Giờ phút này nghe được những lời nói đó nàng ta lại thập phần thoải mái, đắc ý dào dạt nhìn Tần Lập, ý tứ đó dường như đang nói: “Tiểu tử kia! Thấy chưa? Chỉ có một mình tỷ tỷ là nguyện ý thừa nhận địa vị của ngươi nha!”

Kim Điêu cùng hai con ưng khổng lồ màu đen, lúc này cũng hóa thành hình người, từ không trung hạ xuống. Kim Điêu hóa thành một đại hán thân cao hơn hai thước, một đôi mắt ưng vô cùng sắc bén; cơ thịt trên mặt thập phần dữ tợn; trên hai cánh tay lộ ra ngoài bắp thịt cuồn cuộn, nhìn qua tràn đầy lực lượng như sắp nổ tung.

Hai con ưng khổng lồ màu đen kia đều hóa thành hai nữ nhân xinh đẹp, một nàng thật yêu kiều quyến rũ, một nàng thật lạnh lùng băng giá, một trái một phải, đi theo sát bên cạnh đại hán, giống như là hai thê tử của hắn.

Đại hán nhìn hắc y xà nữ, nhíu mày, khóe miệng co giật kịch liệt vài cái, gật gật đầu, xem như chào hỏi. Về phần hai nàng chim ưng khổng lồ màu đen, thì nhìn hắc y xà nữ không có nửa điểm hứng thú nào, hơn nữa dường như còn có vẻ sợ hãi, né tránh ở phía sau đại hán Kim Điêu.

Kim Điêu đưa đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Lập, nói:

- Trả lời ta, nhân loại!

- Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao? Ta đã thành tân chủ nhân Hoàng Kim Cung này! Về phần chủ nhân các ngươi, đã hoàn toàn siêu thoát...

Tần Lập nói đến đây, không kìm nổi thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một mối thương cảm. Bất kể nói thế nào, Hô Diên Bác chủ nhân Hoàng Kim Cung này là hạng người học thức trí tuệ uyên bác và tấm lòng bao la, cùng với tình cảm thủ hộ dành cho đại lục này, đều khiến cho người ta cảm thấy bội phục.

Là người trực tiếp nhận được lợi ích từ Hoàng Kim Cung, Tần Lập đối với hết thảy tài năng từ thời thái cổ truyền thừa cho mình, trong lòng hắn cũng có một mối chân tình, cũng giống như đối với vị sư phụ cách đời Ô Quận Vương lúc trước.

Đến hiện tại, Tần Lập căn bản không nghĩ rằng Ô Quận Vương là một võ giả bình thường. Nhưng không ngờ chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, là chiến kỹ từ thời thái cổ, như vậy Ô Quận Vương, hoặc là hậu duệ của nhóm tài năng từ thời thái cổ, hoặc là... không chừng là hậu duệ của Vực Ngoại Thiên Ma đây.

Ý niệm này, cũng chỉ chợt lóe lên trong lòng Tần Lập, bởi vì mặc kệ như thế nào, Ô Quận Vương cũng đồng dạng đã mai một trong dòng lịch sử này.

Không quản ngươi rất mạnh, cho dù tu luyện đến cảnh giới Địa Tiên, có được tuổi thọ vạn năm, cuối cùng cũng không tránh khỏi thời gian!

So sánh với những con linh thú này, đạt tới cảnh giới Chí Tôn, liền có thể sống tới hơn mấy ngàn vạn năm, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ nha!

- Cái gì? Chủ nhân... Hoàn toàn mai một?

Đại hán Kim Điêu cùng hai nữ nhân cự ưng đều không kìm được ngẩn người tại chỗ, rơi lệ. Mà ngay cả hắc y xà nữ, biểu tình cũng ngây dại ra, hai mắt tràn đầy bi thương.

Bỗng nhiên hắc y xà nữ nhớ tới vô số năm trước vào một buổi chiều, thời điểm nàng còn là một con rắn nhỏ màu đen dài chỉ có hai thước, không ngờ gan lớn bằng trời dám bò tới gần Hoàng Kim Cung này, lúc ấy nàng nhìn kiến trúc rộng lớn đó mà hâm mộ không thôi.

Trong thân thể của nàng cũng có huyết mạch linh thú, cho nên có được linh trí nhất định, ngay lúc nàng đang cảm khái về Hoàng Kim Cung hùng vĩ đó, đột nhiên một lão già nhân loại chụp bắt nàng lại, nàng nghĩ rằng mình lần này nhất định chết chắc rồi!

Thế nhưng không nghĩ rằng, lão già kia chẳng những không có giết nàng, còn đưa nàng vào trong sân Hoàng Kim Cung. Bên trong có vô số kể linh vật cực phẩm, làm cho nàng quả thực có cảm giác hạnh phúc đến sắp điên lên được...

Khúc phim dĩ vãng đó gần như cả những đoạn nàng tưởng đã quên đi, lại một lần nữa hiện ra như thật trước mắt hắc y xà nữ, trên mặt của nàng, lại sớm đã rơi lệ đầy mặt, nàng kìm lòng không đậu hướng tới Hoàng Kim Cung nguy nga hùng vĩ kia, quỳ xuống, cổ khí tức bi thương đó dường như đám mây đen che lấp cả ánh mặt trời, trong nháy mắt làm cho cả bầu trời Hoàng Kim Cung, nổi lên một cơn gió lạnh.

Tần Lập thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Ông ấy đã truyền thừa cho ta tất cả ký ức. Cho nên, chủ nhân các ngươi tuy rằng đã mai một, nhưng tinh thần của ông ấy vẫn vĩnh viễn còn sống. Đương nhiên, ta biết các ngươi cho rằng ta thực lực quá kém, không xứng đáng làm chủ nhân các ngươi. Tuy nhiên không quan trọng, ta năm nay chỉ mới mươi chín tuổi, ta còn có rất nhiều thời gian, có thể chứng minh chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.