Duy Ngã Độc Tôn

Chương 312: Chương 312: Nàng là nữ nhân của ta! !






Trầm Nhạc đứng dậy, vẻ mặt khôi ngô tuấn tú tràn trề tinh thần. Trong nháy mắt hắn đứng dậy, từ trong mắt phụ thân nhìn thấy một chút vui mừng, dường như trong mắt phụ thân có chút đỏ.

Trong nháy mắt này Trầm Nhạc thiếu chút nữa nước mắt tràn mi.Tuy nhiên trong nháy mắt liền cười nói:

-Phụ thân! Hôm nay con trai có sinh lực hay không?

-Con trai ta là người đàn ông anh tuấn thứ hai trên đời này!

Trầm Long Hưng gần như cũng không nói như vậy với con trai, hôm nay đột nhiên nói như vậy.

-Ặc...vậy người anh tuấn thứ nhất?

-Đương nhiên là phụ thân con rồi!

Thiên Cơ Môn, đại sảnh yến tiệc thật lớn, có thể chứa đồng thời mấy nghìn người đến ăn!

Phương diện này, giờ phút này đầu người toàn động, trên Huyền Đảo gần như tất cả người có uy tín đều có thể tìm được ở trong này!

Trong toàn bộ đại sảnh yến tiệc, giờ phút này cũng tràn ngập một không khí vui mừng cùng tốt lành. Nhưng khi nhìn kỹ, vẫn có thể thấy thần sắc bất đồng từ trên mặt những người đó!

Một đám người Thôi gia, hoà thành một thể, chiếm một vị trí trung tâm nhất, cao cao tại thượng không quan tâm đến người nào.

Người của các môn phái gia tộc khác thì tụm năm tụm ba một chỗ. Thiếu chủ Thiên Cơ Môn đã đến, cùng với...hai người Tần Lập đáng chết biến mất kia, rốt cục có xuất hiện ở nơi này hay không? Có lẽ nói, từ lâu vào lúc ban đêm, gặp chuyện không tốt liền chuần đi mất.

Rút cuộc, bóng dáng Trầm Nhạc xuất hiện ở cửa đại sảnh yến tiệc, cầm tay một cô gái tuyệt sắc khuynh thành, theo đó người chủ trì tại chỗ cất tiếng nói lớn hùng hậu, chậm rãi đi lên sân khấu trước đại sảnh yến tiệc.

Trên đài kia, trưởng bối hai bên đã ngồi đối diện nhau.

Bên trái là đại biểu bên phía Thiên Cơ Môn, phân biệt là phụ thân và mẫu thân Trầm Nhạc. Bên phải là một người đàn bà thần bí che mặt bằng khăn, nghe nói, người đàn bà này là sư phụ của cô gái sắp trở thành thê tử của Trầm Nhạc, chưởng môn hiện tại của Băng Thiên Nhai!

-Ngày tốt giờ lành đã đến, Thiếu chủ Thiên Cơ Môn Trầm Nhạc công tử và cao đồ của chưởng môn Băng Thiên Nhai Lãnh Phương Phỉ tiểu thư, đại hôn chính thức...bắt đầu!

Theo giọng nói của người chủ trì, toàn bộ người trong đại sảnh buổi tiệc vỗ tay, vang lên giống như thủy triều lên.

-Chờ một chút!

Lúc này, một thanh âm lạnh giá trong tiếng hoan hô và vỗ tay của mọi người.

Đột nhiên trong đại sảnh buổi tiệc vang lên, nháy mắt ép tới.

Trong lòng mọi người hơi thoáng động, thầm nghĩ: Quả nhiên đến rồi!

Trầm Long Hưng ngồi trên đài, đôi mắt bỗng nhiên bắn ra hai luồng tinh quang, nhìn về phía người phát ra tiếng, quả nhiên là người Thôi gia!

-Thôi Thập Thất! Hôm nay là ngày khuyển tử đại hôn, ta hy vọng ngươi không phát sinh bất cứ chuyện gì ở nơi này!

Đôi mắt Trầm Long Hưng nhìn lão già cụt tay đang phát ra âm thanh, lạnh lùng nói, biểu tình còn ẩn chứa một tia hung dữ.

-Ha ha, tính ra Trầm Nhạc còn là cháu của ta. Ta chính là dượng của nó mà!

Khuôn mặt Thập Thất trưởng lão đồng dạng mang theo mấy phần hung dữ:

-Cánh tay cụt của ta chính là nhờ phúc của ngài. Tuy nhiên, Long Hưng đại ca, ta không có ý quấy nhiễu hôn lễ của cháu ta, chỉ là ta làm chuyện của Thôi gia, từ trước đến nay nói được thì làm được! Ta muốn hỏi một câu, người chủ sự Tần gia có trình diện chưa? Có lẽ nói, một gia tộc quá nhỏ như Tần gia, có thể coi thường đám anh hùng trên Huyền Đảo, coi rẻ chư vị hào kiệt sao?

-Ai nói người chủ sự Tần gia chưa tới? Chính là ta!

Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, thản nhiên vang lên, không có bất kì nguyên lực nào, nhưng giống như có một loại ma lực thần kì, ánh mắt mọi người đều hướng về phía phát ra âm thanh.

Lập tức, ánh mắt rất nhiều người liền bị nữ tử vừa thốt lên lời nói kia hấp dẫn. Trong đại sảnh buổi tiệc, không khỏi phát ra một trận âm thanh nuốt nước miếng.

Người phụ nữ này...quá đẹp!

Thậm chí ngay cả tân nương tử đứng ở trước sân khấu cũng phải kém hơn nàng ba phần!

Lãnh Dao thân cao, vốn cao hơn con gái bình thường rất nhiều, dáng người xuất chúng, diện mạo cực đẹp, thường hay lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, đều khiến cho mọi người suy niệm không ngừng, càng đừng nói hôm nay, nàng còn đặc biệt dụng tâm trang điểm một hồi.

Đôi mắt Lãnh Dao dừng trên người Thập Thất trưởng lão của Thôi gia, sâu trong đôi mắt là cừu hận không thể hóa giải được.

Thập Thất trưởng lão của Thôi gia tự nhiên biết Lãnh Dao là ai, càng biết anh em kết nghĩa của mình mấy hôm trước chết thảm vào trong tay nàng.

Nghe vậy không khỏi nhe răng cười nói:

-Hừ! Ta nghe nói lần này Tần gia đến là tiểu tạp chủng Tần Lập, khi nào thì đến phiên một tiểu nha đầu ngươi làm chủ chứ? Chẳng lẽ, Tần gia đã suy bại đến mức con gái làm chủ? Ha ha ha!

Thập Thất trưởng lão của Thôi gia cất tiếng cười cực kì chói tai, không ít cô gái ở giữa sân nghe thấy lời ấy, đều không khỏi âm thầm nhíu mày.

Con gái thì làm sao chứ? Con gái không đảm đương nhà nổi sao?

Lúc này, chưởng môn Băng Thiên Nhai vẫn an toạ ở trước đài, người đàn bà thần bí che mặt lạnh nhạt này nói:

-Con gái thì làm sao chứ? Ngươi có thù với con gái sao? Hay là, Thôi Thập Thất ngươi là từ trong tảng đá chui ra, không phải đàn bà sinh sao? Nghe nói năm xưa ngươi đê tiện vô sỉ hại chết muội muội của Trầm môn chủ. Lúc ấy ta còn không quá tin tưởng, tuy nhiên, hôm nay xem ra ngươi quả nhiên chính là một tên súc sinh không có phong thái, không có tố chất, lại càng không có nhân tính.

-Bà...bà cũng dám mắng ta?

Thôi Thập Thấp quay về phía chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai giận dữ hết.

-Chửi ngươi thì sao? Ngươi dám quấy nhiễu hôn lễ đồ nhi của ta. Chửi ngươi, vẫn còn nhẹ đấy!

-Đừng tưởng rằng mình mặc quần áo người vào thì sẽ không phải là súc sinh, tỉnh lại đi, cho dù ngươi ăn mặc ra sao, cũng không thay đổi được, sự thật ngươi là súc sinh!

-Ha ha ha ha!

Lập tức trong đại sảnh buổi tiệc liền có không ít người xem Thôi gia không vừa mắt, không kìm nổi cười lớn.

Tuy nhiên, càng có nhiều người đối với chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai này quả thực bội phục sát đất. Quá khứ đều nói Băng Thiên Nhai rất khiêm tốn, chưa bao giờ tham gia vào bất cứ phân tranh nào. Nhưng theo biểu hiện hôm nay, xem ra chưởng môn Băng Thiên Nhai này rõ ràng chính là người tuyệt vời nha!

Từ giọng nói sắc bén chua ngoa, liền khiến người ta cảm giác vị chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai này, quả thực chính là...tuyệt vời không thể tả!

Trên mặt Thôi Thập Thất lúc này đã là một mảnh xanh mét, nhìn chưởng môn Băng Thiên Nhai với vẻ lạnh lùng, cắn răng nói:

-Tốt! Tốt! Băng Thiên Nhai khá lắm! Lĩnh giáo!

-Ít làm ra vẻ đi, nếu ngươi không phục, hiện tại có thể lăn tới đây. Hiện tại lão nương sẽ đưa ngươi xuống địa ngục!

Vị chưởng môn Băng Thiên Nhai này tuyệt đối là dũng mãnh ghê gớm. Những lời này vừa ra, toàn bộ trong đại sảnh buổi tiệc là một mảnh yên tĩnh!

-Bà...sắc mặt Thôi Thập Thất đỏ lên, hiển nhiên rất giận dữ. Một người đàn ông bị một người đàn bà gọi như vậy, lại còn có thể không hành động, hoặc là lòng dạ quá sâu, hoặc là...quá vô năng rồi!

-Đủ rồi! Không sợ mất mặt sao? Bị người nói mấy câu liền mất hết mặt mũi rồi. Ngồi xuống!

Ma Võ Xương vẫn híp mắt, thản nhiên nói một câu.

Thôi Thập Thất mạnh mẽ kiềm chế phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn vị chưởng môn Băng Thiên Nhai trên đài, rồi ngồi xuống.

Ma Võ Xương ở bên này nhìn người đàn bà băng thanh ngọc khiết đứng nơi đó, trên khuôn mặt khô gầy không có bất cứ cảm xúc gì, thản nhiên hỏi:

-Tiểu cô nương! Ta hỏi cô mấy câu kia là bởi vì thù riêng vủa chúng ta mà ảnh hưởng đến chuyện vui của Thiên Cơ Môn, cho nên mời cô phối hợp một chút, như thế nào?

-Chính các ngươi ảnh hưởng chuyện vui của người ta, làm gì có liên quan đến ta? Còn nữa, ta không biết lão, vì sao ta phải phối hợp với lão? Bất quá, là bằng hữu của Trầm công tử, ta cho Trầm công tử mặt mũi, nhưng để trả lời vấn đề của lão, nếu vấn đề của lão quá phận, tỉ như linh tinh các loại như niên kỷ, ta có thể chọn cách cự tuyệt trả lời!

Lời nói của Lãnh Dao đồng dạng rất sắc bén!

-Ha ha ha!

Trong đại sảng lại vang lên một trận cười không thể kiềm chế!

Mà ngay cả chưởng môn Băng Thiên Nhai che mặt chỉ lộ ra hai con mắt, cũng không kìm nổi nhìn Lãnh Dao vài lần.

Trên khuôn mặt khô gầy của Ma Võ Xương hiện lên một chút vẻ giận dữ. Tuy nhiên rất nhanh được lão khống chế. Đạt tới loại cảnh giới như lão, đã rất khó bị ngoại vật nhiễu loạn tâm thần.

-Lão phu sẽ không hỏi vấn đề nhàm chán này.

Ma Võ Xương bình tĩnh hỏi:

-Lão phu hỏi cô, cô nói cô có thể làm chủ cho Tần gia, như vậy, cô là người nhà nào? Hoặc là nói, cô là người nào của Tần Lập?

-Ta...

Lãnh Dao không nghĩ tới Ma Võ Xương lại hỏi loại vấn đề này, không kìm nổi nhất thời nghẹn lời. Gần như tất cả mọi người đều biết, Thượng Quan Thi Vũ là vị hôn thê của Tần Lập. Bất cứ một cô gái nào ở bên người Tần Lập đều không có danh phận.

Nếu như nói là bằng hữu của Tần Lập, đương nhiên có thể, nhưng vấn đề là, bằng hữu thì làm sao có thể làm chủ cho đối phương được?

Nhìn sắc mặt Lãnh Dao dần dần ửng đỏ, Ma Võ Xương cười nhàn nhạt:

-Làm sao? Trả lời không được sao?

-Hừ! Gã Tần Lập kia chính là con rùa đen rút đầu! Không phải người đàn ông!

-Đúng vậy! Cho con gái đỡ trước phía hắn, mình chạy xì khói, đặt an nguy minh hữu ở nơi nào chứ?

-Ôi! Trước đây ta thật là mù quáng, muốn kết minh cùng với gia tộc như Tần gia, may mắn ta tỉnh ngộ nhanh, nên giải trừ quan hệ minh hữu với Tần gia!

-Ha ha! Gã Tần Lập kia ngay cả người đàn bà của mình cũng không bằng!

Trong đám người này, có những người âm thầm đạt thành một số hiệp nghị cùng Thôi gia, thừa cơ hội này lập tức bắt đầu lên tiếng huyên náo.

-Các người nói bậy!

Một màn ửng đỏ trên mặt Lãnh Dao nháy mắt biến mất, trong đôi mắt bắn ra hào quang lạnh như băng, nhìn quét qua những người vừa nói xấu Tần Lập, nói từng chữ một:

-Ta nhớ kĩ bộ dạng của các ngươi rồi!

Trong những người đó, lập tức có không ít cúi đầu chột dạ, tuy nhiên vẫn có loại người không hề để ý, lớn tiếng nói:

-Hừ! Chúng ta nói bậy? Vậy cô nói đi, Tần Lập lăn đến nơi nào rồi? Mà cô lại là người nào của Tần Lập?

-Nói đi! Đúng vậy, cô nói đi chứ! Nói! Cô là người nào của Tần Lập?

Đám người kia tranh nhau nói ầm ĩ cả lên, cả đại sảnh buổi tiệc đều quanh quẩn âm thanh bọn họ! Nói đi! Nói đi! Nói đi!

Trầm Nhạc và Lãnh Phương Phỉ liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một chút phẫn nộ. Khi hai người vừa mới muốn hành động, nghe thấy chưởng môn Băng Thiên Nhai và Trầm Long Hưng cùng nhau lên tiếng cảnh cáo.

-Đừng động!

-Ta...ta là...

Ngực Lãnh Dao khẽ phập phồng, câu nói kia, như thế nào đều không thể nói ra miệng.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa đại sảnh vang lên một âm thanh chém đinh chặt sắt:

-Nàng là nữ nhân của ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.