Tần Lập trong lòng khẽ động, lập tức cảm giác được chuyện xảy ra có chút quái lạ. Từ miệng vết thương của A Hổ có thể thấy được vết thương này khảng định không phải ngày một ngày hai, hơn nữa đột nhiên xuất hiện việc này lại khiến Tần Lập cảm thấy được dường như có một cái bẫy đang chờ mình chui vào!
Nhìn người đi tới bộ mặt tin tưởng mười phần, ánh mắt Tần Lập thâm thúy mà lạnh băng “Thật sự là bẫy sao? Chỉ tiếc là cái bẫy này tròng vào ai còn chưa biết được!”
Người tới là một người đàn ông trung niên râu cá trê khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, đôi mắt sáng ngời có phần lóe tinh quang, mặc một chiếc áo dài màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, toàn thân nhìn tiên phong đạo cốt, một đường đi đến nhìn thì thong thả nhưng tốc độ lại rất nhanh!
Hai tay hắn để ở trong áo, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Lập, lạnh lùng nói:
-Chúng ta lặp đi lặp lại đưa hắn đi dạo phố một tháng, hôm nay là ngày cuối cùng. Quả nhiên ngươi không kìm nổi đã xuất hiện. Rất tốt!
Dạo phố một tháng?
Hai mắt Lãnh Dao chợt trở nên vô cùng lạnh băng, như hai thanh kiếm nhọn bắn lên mặt người trung niên.
Người trung niên lại mặc kệ như không có gì, chỉ thản nhiên nhìn Tần Lập cười lạnh nói:
-Đã đến rồi thì cũng đừng nghĩ rời đi nữa!
Khó trách nhiều người như vậy ném đồ ăn hư, trứng thối lên người A Hổ, nguyên lai loại cực khổ này A Hổ đã chịu đựng một tháng!
Trong lòng Tần Lập không thể bình tĩnh, hắn không để ý người trung niên này mà đi tới gần A Hổ, thò tay giữ chặt cổ tay A Hổ, dần dần nhíu mày lại.
Kinh mạch A Hổ là một mảnh hỗn loạn, đan điền cũng bị phong vế, nhất là hai vai bị xích sắt xuyên qua làm cho thương thế hắn trở nên hết sức nghiêm trọng.
Nhìn đôi môi khô nứt của A Hổ, Tần Lập thở phào một cái.
-Huynh đệ, ngươi không nên tới!
Đôi mắt A Hổ rưng rưng, trong mắt tràn ngập cảm động, nhưng lại nói:
-Ta đã bị phế rồi, cùng lắm chết là xong. Ngươi thật sự không nên tới!
Tần Lập lại ngẩng đầu nhìn người trung niên này, chậm rãi hỏi:
-Ngươi là ai?
-Ta? Vô danh tiểu tốt mà thôi. Chuẩn xác mà nói, là khổ chủ của một đồng môn bị ngươi giết mà thôi. Đúng, một trong những khổ chủ.
Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn Tần Lập, lập tức cười chỉ vào A Hổ:
-Ngươi xem, hắn gặp chuyện như vậy! Nếu đổi lại là ngươi thì rất là có ý tứ nhỉ!
Lúc này, có rất nhiều quân đội từ những hướng xa xa hướng tới nơi Tần Lập, xếp thành hàng mà đến!
Theo sát khí trên người những quân nhân này phát ra có thể cảm giác được đây là một đội quân đã từng ra chiến trường, trải qua núi thây biển máu!
Đám người vây xem rốt cuộc cảm giác được chuyện không bình thường, rất nhiều người lúc này muốn rời khỏi. Đáng tiếc chính là bốn phương tám hướng đã hoàn toàn bị quân đội này bao vây!
-Khổ chủ?
Tần Lập híp mắt, trên người trung niên trước mặt này hắn cảm nhận được dao động nguyên lực rất mạnh. Thực lực của hắn ít nhất là cảnh giới Hợp Thiên trở lên! Từ khi đi tới thế giới này, Tần Lập đã giết rất nhiều người, thật sự là không đoán được người này đến từ đâu.
Lúc này Xà Xà cũng từ trong xe ngựa đi ra, đứng một chỗ với Tần Lập.
Thấy Xà Xà, mắt người trung niên kia sáng lên, không kìm được lên tiếng khen ngợi:
-Người ta nói Tần công tử trẻ tuổi phong lưu, quả nhiên không sai. Nữ tử bên người đều là bậc sắc nước hương trời, thật sự làm người ta hâm mộ.
Tần Lập không để ý người này nữa mà dùng Tiên Thiên Tử Khí chậm rãi chăm sóc kinh mạch thân thể A Hổ, đồng thời giải cấm chế đan điền của hắn. Sau đó hắn coi như nơi không người lấy trong lòng ra một cái bình, mở ra lấy hai viên đan dược, nhẹ giọng nói:
-Ăn đi!
Trên mặt A Hổ tràn đầy kinh ngạc, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới thực lực của mình không ngờ còn có thể trở lại! Huynh đệ chia tay mấy năm không ngờ lại thần kỳ như vậy!
Sau khi nhìn A Hổ ăn vào hai viên đan dược, Tần Lập nhẹ giọng hỏi:
-Vợ con, người nhà huynh đâu?
A Hổ nghe vậy, rốt cuộc không kìm nổi, hai mắt rơi lệ:
-Bị bọn họ giết!
-Ai? Hoàng thất Thanh Long sao?
Khóe miệng Tần Lập không kìm nổi co giật. Hắn còn nhớ rõ khi A Hổ nói mình không muốn rời khỏi Thanh Long quốc, trên khuôn mặt còn hiện lên vẻ tươi cười ngượng ngùng. Nụ cười đó là bởi vì hắn đã có con, hắn đã thực hiện được giấc mộng của cha mẹ, trở nên nổi bật!
“Triệu Tinh Hải, ngươi chẳng lẽ cũng giống ca ca ngươi, làm Hoàng đế rồi thì bắt đầu trở nên thiển cận sao?”
Tần Lập dùng sức cầm tay A Hổ, trầm giọng nói:
-Yên tâm, ta sẽ báo thù cho huynh!
Trên mặt Lãnh Dao lúc này cũng đầy lệ, nàng có chút không dám tin:
-Vợ cùng nhi tử đều bị giết? Ai giết?
-Ta giết!
Không đợi A Hổ trả lời, tên trung niên nhìn qua tướng mạo đường đường, một thân chính khí cười nói:
-Ta dẫn người đến nhà hắn hỏi thăm tung tích Tần công tử. Đáng tiếc người này không thức thời, trước tiên ta giết đứa nhỏ, rồi cho người cưỡng hiếp vợ hắn trước mặt hắn. Ha ha! Vị cô nương này, thế nào? Ta như vậy đủ thẳng thắn thành khẩn chứ hả?
Những người vây xem có chút không dám tin nhìn người trung niên này, miệng há thật to. Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tưỡng được phản tặc quốc gia bị họ làm nhục một tháng này nhìn qua không ngờ lại là bị oan! Mà nguyên nhân chính là tên cung phụng vô cùng chính nghĩa này. Giờ khắc này hắn lại làm cho người ta có một cảm giác vô sỉ đến cực điểm.
-Ha ha! Đám ngu dân các ngươi! Quả nhiên là Hoàng thất nói gì, các ngươi tin cái đo!
Người trung niên hết sức hào sảng ngửa mặt lên trời cười vài tiếng, khinh thường những người vây quanh, sau đó vẻ mặt khiêu khích nhìn Lãnh Dao:
-Muốn giết ta sao? Động thủ đi!
-Muốn chết!
Lãnh Dao nghiến răng, thân hình hóa thành một bóng mờ, tốc độ cực nhanh xông tới người trung niên này.
-Đến thật là tốt!
Nam nhân trung niên hét to một tiếng, hai tay giấu trong áo giơ lên, trên bầu trời xuất hiện hơn mười đạo ánh sáng màu bạc đồng thời bắn về phía Lãnh Dao, che kín những chỗ yếu hại trên người nàng!
Nhìn qua Lãnh Dao giống như là chủ động xông vào ám khí vậy!
Từ dao động lực lượng mênh mông trên mặt ám khí với tiếng xé gió thê lương có thể thấy được nếu đánh lên người, bất kì ai cũng không thể may mắn né tránh!
Thân hình Tần Lập chợt lóe, ống tay cuồn cuộn nổi lên, giữa không trung vang lên một loạt tiếng “đinh đinh đang đang”. Ám khí đều rơi vào trong tay Tần Lập. Đồng thời Tần Lập lật tay đem ám khí này bắn trả về phía nam nhân trung niên kia!
Hết thảy mọi chuyện xảy ra nhanh như tia chớp, người trung niên kia hừ lạnh một tiếng, toàn thân đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế kinh thiên, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai rút trường kiếm sau lưng đánh rơi toàn bộ ám khí. Đồng thời trường kiếm nổi lên một luồng ánh sáng mờ, hung hăng chém về phía Tần Lập!
-Đi chết đi!
Người trung niên gầm lên một tiếng, trong giọng nói mang theo hận ý vô tận.
Ầm!
Tiếng nổ này chấn cho không ít người xem ở xung quanh mũi mồm đổ máu, thậm chí có một số người yếu ớt bị chết ngay tại chỗ!
Lại nhìn Tần Lập, kiếm chưa ra, hai tay bình tĩnh đứng đó mà thanh kiếm trong tay người trung niên kia không ngờ đã gãy, chỉ còn lại chuôi kiếm được hắn nắm trong tay!
Khóe miệng hắn trào ra một tia máu, vẻ mặt không dám tin nhìn Tần Lập, trong mắt tràn ngập kinh hãi, miệng lẩm bẩm nói:
-Không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Ngươi là một thằng nhóc hai mươi, như thế nào có thể là đối thủ của ta? Như thế nào có thể là đối thủ của ta!
Trên bầu trời lại có hai ba mươi người bay tới, có đủ nam nữ già trẻ. Đại đa số người đều nhìn Tần Lập với ánh mắt mang theo cừu hận nồng đậm.
Lúc này, lại tó một loạt tiếng hô quát từ xa xa truyền đến.
-Bệ hạ tới!
Quân đội trên phố tự động tránh sang hai bên tách ra một con đường, một đội xe ngựa xa hoa tới đây. Một chiếc xe ở giữa có một dấu hiệu, chính là dấu hiệu mà chỉ hoàng thất Thanh Long mới có!
Nội tâm Triệu Tinh hải lúc này hết sức mâu thuẫn, lo lắng không yên.
Hắn đối với Tần Lập cũng không có hận ý, cho dù Tần Lập tự tay giết ca ca hắn. Bởi vì nếu không có Tần Lập ra tay, cho tới hôm nay hắn cũng chỉ có thể ở nước khác làm một Vương tử lưu lạc. Khôi phục nghiệp lớn chỉ sợ chỉ có thể là một câu nói suông. Nếu hắn có thực lực mạnh mẽ, hắn sẽ tự tay giết cha và anh sao, càng đừng nói tiểu muội Triệu Thiên Thiên hắn cưng chiều nhất còn đang bên cạnh Tần Lập.
Cho nên hắn không có bất kỳ lí do gì để đối phó với Tần Lập.
Nhưng chuyện trên đời này chính là trùng hợp như thế. Tổ tiên hoàng thất Triệu gia có một số người sau khi tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên thì tiến vào Huyền Đảo. Nhưng tổ tiên này ở Huyền Đảo lại không phải người khống chế chân chính sau lưng hoàng thất!
Người chân chính khống chế sau lưng hoàng thất Triệu gia là người đến từ nơi thần bí ở phương Tây, khoảng cách đến Thanh Long quốc hơn vạn dặm.
Quốc gia đó bản thân hết sức cường đại, cường giả như mây. Lãnh thổ quốc gia đó lại có mấy nơi thần bí, từ mấy ngàn năm trước, Thanh Long quốc này đã là một quốc gia thế tục bị một trong số các nơi thần bí đó khống chế.
Chỉ là môn phái kia cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa cách quá xa, có thể vài chục, thậm chí vài trăm năm mới phái người đến đây một lần. Cho nên khi bọn họ biết tin tức quốc gia khống chế lúc trước bị diệt thì Thanh Long quốc đã lập được mấy chục năm rồi!
Đương nhiên cũng giống như là Hỏa kiếm Vương gia trên Huyền Đảo, quốc giathế tục trong mắt bọn họ cũng chỉ là thổ địa rộng lớn tùy thời có thể đưa ra trao đổi, bọn họ cũng không cần.
Cho nên Thanh Long quốc liền thành một nước phụ thuộc của môn phái kia. Nhưng rất nhanh môn phái kia đã quên chuyện này, quá khứ đã thật lâu cũng không phái người tới đây.
Cho đến khi Tân Tần quốc cùng Liên minh năm nước bắt đầu bùng nổ chiến tranh, lảo quốc vương của hoàng thất Thanh Long mới nhớ tới việc đi cầu viện thế lực sau lưng.
Vì thế, khi chiến tranh gần kết thúc, môn phái kia rốt cuộc phái người tới đây, nhưng lại không có nhiều công dụng. Không được bao lâu thì chiến tranh kết thúc.
Mà môn phái đó rốt cuộc có người nhớ tới mấy ngàn năm trước, từng có đệ tử môn phái rời đi, hơn nữa ở Thanh Long quốc phát hiện một nơi thần bí, sau đó thành lập một môn phái tên là Cực Nhạc Thiên Cung!
Cũng bởi vì vậy, Thanh Long quốc mới bị môn phái ở xa kia thu làm nước phụ thuộc. Mà lần này, đệ tử được môn phái kia phái tới đây cũng nhận được nhiệm vụ nhìn xem môn phái có liên quan đến bọn họ tới giờ phát triển thế nào. Lại không nghĩ rằng, đón tiếp bọn họ dĩ nhiên là một đống hoang tàn đổ nát!