Duy Ngã Độc Tôn

Chương 492: Chương 492: Phá kiếm trận






Trên đỉnh núi, có mấy lão già chòm râu hoa râm đang hơi hơi nhíu mày, thăm dò khắp nơi. Đột nhiên, có một lão già hai mắt khép hờ, bỗng mở ra bắn ra hai luồng tinh quang, vui vẻ nói:

- Tìm được rồi!

Bàng Văn ở bên cạnh trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng, hai mắt tràn ngập cừu hận bắn ra hai luồng hào quang điên cuồng, cắn răng nói:

- Tìm được rồi… rốt cục là tìm được rồi. Trời cao đối xử với ta không tệ, Tần Lập, ta trước tiên đem người nhà của ngươi bầm thây vạn đoạn, sau đó ở trong này chờ ngươi tới.

Đúng lúc này, một tiếng rít hùng hồn đến cực điểm vang vọng dãy núi, đám người trên núi đều biến sắc.

Trong đó một lão già trên người bộc phát ra chiến ý mãnh liệt, cười lạnh nói:

- Bọn họ tới thật đúng lúc.

Bàng Văn đối với Tần Lập ít nhiều có chút tâm lý bóng ma, nghe thấy tiếng thét dài dẫn phát ra thiên địa cộng hưởng, nhíu mày nói:

- Sư phụ, kẻ này có thực lực thế nào?

Lão già trên người tản mát chiến ý cười nhàn nhạt, kiêu ngạo nói:

- Tiếng huýt sáo này, ta cũng có thể phát ra!

Nói rồi, lão già hít sâu một hơi, trong giây lát phát ra một tiếng gầm giận dữ, như dời núi lấp biển đánh về phía tiếng huýt sáo phía dưới.

Trong không khí, nơi mắt thường nhìn không thấy, dao động nguyên lực cường đại không ngừng va chạm cùng một chỗ, triệt tiêu lẫn nhau cuối cùng cả hai thanh âm đều im lặng.

Lào già a a cười, nhìn Bàng Văn nói:

- Thế nào? Đồ đệ ngoan, không cần sợ bọn họ!

Bàng Văn cảm thấy cực kỳ yên tâm, giận dữ hét:

- Tiểu tử Tần Lập, Bàng Văn tổ tông nhà ngươi ở đây, có dám đi lên?

Đang khi nói chuyện, từ rất xa bắn tới một bóng người, tốc độ như sao băng tia chớp. Những người trên đỉnh núi thậm chí chỉ có thể cảm giác được đang tới là một người, thậm chí không thể chụp được dấu vết của hắn, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh người này để lại.

Lão già cả người tràn ngập chiến ý đột nhiên cả kinh, hô lên:

- Tiếng huýt gió không phải người này phát ra, đồ đệ cẩn thận.

Nói xong, song chưởng lào già đẩy một cái, một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên cao đánh về phía người xông tới, miệng quát lớn:

- Lăn xuống!

Người tới không né không tránh, một tay vung lên. Một cỗ lực lượng cường đại hơn lão già này vô số lần lập tức đánh trở lại.

Giống như sóng thần cuốn tới, lại như núi tuyết sụp đổ, giống như thác nước đổ xuống từ độ cao ba ngàn thước, bắn lên bọt nước ngập trời.

- Ầm!

Toàn bộ đỉnh núi phát ra một tiếng nổ ầm, giống như giữa trời quang đột nhiên có sét đánh, cả ngọn núi lớn đều chấn động run rẩy, vô số vết nứt thật lớn từ đỉnh núi tràn ra bốn phương tám hướng.

Lại nhìn lão già bị một chưởng của người kia đánh cho thân hình như lá không trong gió, bị bắn ra ngoài không chút cản trở.

Tất cả mọi người cực kỳ kinh hãi nhìn cảnh tượng này. Lão già bị một chưởng đánh bay, thân thể ở trong không trung đầu tiên là biến mất một chân, sau đó là một cái chân nữa, cuối cùng thân thể, cánh tay đều trong khoảng khắc hóa thành tro tàn.

Trong không khí còn giữ lại một khí tức cực nóng như dung nham, sư phụ Bàng Văn bái ở Thiết Huyết Đường bị một chưởng người tới đánh cho thàng cặn.

Người kia lúc này mới hạ xuống đỉnh núi, mọi người đều nhìn về phía hắn, trợn mắt há hốc mồm ngây ra như phỗng.

Phải biết rằng, từ dưới chân núi lên trên vốn là nằm ở thế yếu, bình thường cho dù thực lực hơn một chút cũng sẽ bị thua khi đối kháng thuần túy bằng lực lượng như thế này.

Mà người này từ dưới lên trên, một chưởng nhìn như tùy ý đánh ra không ngờ đánh cho sư phụ của Bàng Văn, một cường giả cảnh giới Phá Toái Hư Không ngay cả cặn cũng không tìm thấy nửa điểm.

Đây… là thực lực như thế nào?

- Bàng Văn, ta tới rồi. Ta đang ở đây!

Người tới mặc một bộ trường báo màu tím, dáng người cao to, cực kỳ anh tuấn. Đôi mắt lạnh như băng không chút cảm tình dừng trên người Bàng Văn, lạnh lùng nói.

Người trước mắt tuy rằng có chút biến hóa so với những năm trước, nhưng cho dù hắn hóa thành tro, Bàng Văn cũng nhận ra. Không phải Tần Lập thì là ai?

- Tần… Tần Lập. Ngươi… ngươi như thế nào có thể có được thực lực này?

Vẻ đắc ý trên mặt Bàng Văn còn không hoàn toàn biến mất, cứng đờ trên mặt, vẻ kinh hãi cùng không dám tin.

- Ngươi cho rằng lời đồn là giả?

Vẻ mặt Tần Lập trào phúng nhìn Bàng Văn:

- Năm xưa trên Huyền Đảo, ngươi tựa như một thằng ngốc, không nghĩ tới hiện tại ngươi không phải giống mà là thật sự thành ngu ngốc!

- Tần Lập! Ngươi cho là ngươi nhất định có thể thắng ta sao? Thiết Huyền Đường ta cường giả vô số, ta cũng không tin ngươi có thể đánh thắng tất cả chúng ta.

Một lão già đứng bên cạnh, trong mắt lửa giận hừng hực thiêu đốt, lớn tiếng quát.

- Không sai. Nguyên lai ngươi là Tần Lập, xem ra lời đồn không giả. Ngươi chính là một kẻ đồ tể tâm ngoan thủ lạt ra tay ác độc như thế. Tần Lập, hôm nay ngươi đừng nghĩ còn sống rời khỏi ngọn núi này.

Tào Hồng lúc này đã bay lên, mắt băng lãnh nhìn người nói chuyện, không kìm nổi nói:

- Công tử tâm ngoan thủ lạt? Các ngươi thật sự dám nói linh tinh a! Tần gia trên Huyền Đảo là ai tiêu diệt? Các ngươi dám nói không phải các ngươi?

- Là chúng ta thì lại thế nào? Trước đây Tần Lập tàn sát cả Thiên Sát Môn, hắn làm mùng một, chúng ta liền làm được mười rằm!

Lại một lão già lớn tiếng nói.

- Hay cho một cái mùng một, mười rằm. Một khi đã vậy, đánh là xong, còn vô nghĩa cái gì?

Trên người Tào Hồng chiến ý bốc lên, hơn nữa vừa rồi một chưởng Tần Lập đánh cường giả Phá Toái Hư Không thành cặn lại kích thích Tào Hồng thật sâu. Hắn không nghĩ tới, thực lực chân chính của công tử không ngờ lại mạnh đến thái quá như vậy.

Võ giả Đan Nguyên Anh Hóa không phải Tào Hồng chưa thấy, nhưng võ giả Đan Nguyên Anh Hóa cường đại như công tử, Tào Hồng lại chưa bao giờ gặp.

- Bày trận!

Một lão già trầm giọng quát, lập tức có mấy chục người bao vây Tần Lập và Tào Hồng vào trong. Mỗi người đều tự rút vũ khí, làm cho người ta kinh ngạc là nhóm người này không ngờ đều đủ cả mười tám chủng loại binh khí.

Đao thương kiếm kích búa rìu côn bổng… Binh khí trong tay mỗi người đều không giống nhau.

Trận vừa lập, Tần Lập cùng Tào Hồng liền cảm nhận được một cỗ khí thế rất mạnh hình thành, áp lực vô hình bắt đầu áp bách tới hai người.

- Chém!!!

Một lão già trong đó ra lệnh một tiếng, những người ở phía trước tự cầm binh khí tấn công về phía Tần Lập cùng Tào Hồng.

Bọn họ phối hợp với nhau kín không một kẽ hở.

Võ giả công kích, chiêu thức hoàn mỹ tới đâu cũng sẽ có sơ hở, cũng có lỗ hổng. Nhưng sơ hở cùng lỗ hổng của những người này vừa lúc được người bên cạnh bổ khuyết, lỗ hổng của người bên cạnh lại được người tiếp theo nữa bổ khuyết. Cứ như vậy, đại trận mấy chục người tạo thành không ngờ nhìn qua không chút sơ hở.

Cho dù là siêu cấp cường giả cảnh giới Lôi Kiếp bị vây trong trận này cũng không có biện pháp dễ dàng thoát khỏi.

Trận pháp?

Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia ý cười lạnh băng. Người có hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ có nhược điểm, đồng dạng trận pháp cũng thế.

Có lẽ nó đã hoàn mỹ đến không có khuyết điểm, nhưng nhất định tồn tại nhược điểm.

Hiện tại Tần Lập phải tìm được một điểm yếu đó.

Dưới thần thức Tiên Thiên Tử Khí, thực lực mọi người đều không thể nào che giấu.

Tuy nhiên, sau khi Tần Lập tra ra đồng dạng cũng thấy âm thầm kinh hãi. Thực lực Thiết Huyết Đường này thật sự là không kém, tuy nhiên vừa lúc dùng bọn họ luyện tập. Nếu ngay cả một cái Thiết Huyết Đường đều không diệt được, vậy còn nói gì đến diệt Hải gia?

Trận pháp này mỗi người sử dụng binh khí khác nhau, cái gọi là lấy thừa bù thiếu, vừa lúc ứng với lời này. Giữa những người này, binh khí có thể bù cho nhau, có thể bổ khuyết lỗ hổng còn sót của nhau.

Một vòng tiếp một vòng, hoàn thành một liên kết hoàn chỉnh.

Công kích giống như thủy triều, một đợt lại một đợt, cho nên nếu người bị nhốt bên trong công kích, căn bản đừng nghĩ được nghỉ ngơi. Mỗi khi ngươi phản kích một người, người khác sẽ đều công kích ngươi.

Mà nếu ngươi sử dụng chiêu thức quần thể công kích, lại làm yếu yu lực chiêu thức.

Cho nên, đại trận này của Thiết Huyết Đường cho tới nay rất ít khi lấy ra sử dụng, nhưng đã sử dụng là bao giờ cũng thuận lợi. Bọn họ dùng đại trận này, thậm chí đã từng giết cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, càng không nói đến Tần Lập chỉ có cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.

Bọn họ vốn không tin Tần Lập này có thể từ trong trận chạy trốn.

Bàng Văn cũng trong đại trận này.

Hai mắt hắn không lúc nào không tràn ngập cừu hận và oán độc nhìn chằm chằm Tần Lập. Trải qua vô số lần phối hợp, mỗi một bước phải ra chiêu gì, phải đi vị trí nào, Bàng Văn nhắm mắt lại đều có thể làm được.

Nhưng hắn nhất định phải mở to hai mắt, hắn muộn tận mắt chứng kiến Tần Lập này bị chết như thế nào.

Nhược điểm, ngay trên người Bàng Văn.

Động tác của hắn hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng trong tim hắn tràn ngập cừu hận, cũng khó có thể làm được phối hợp hoàn mỹ cùng người khác.

Tần Lập lạnh lùng cười, một đạo kiếm khí hung hăng đánh về phía Bàng Văn.

Mọi người bên đó đều ra chiêu công kích Tần Lập khiến cho Bàng Văn thong dong tránh một kiếm của Tần Lập. Ánh mắt hắn nhìn Tần Lập tràn ngập khiêu khích, khóe miệng nổi lên vẻ khinh thường.

Tần Lập xoay người đón đỡ, Tào Hồng bên cạnh rất ít có động tác, đứng tựa lưng với Tần Lập, khôi phục bản sắc của một sát thủ. Sát thủ, phải làm chính là một kích phải giết.

Sau mấy chiêu, Tần Lập lại đối mặt Bàng Văn, lại hung hăng đâm một kiếm vào hắn. Tốc độ không nhanh, lực lượng không lớn, thậm chí ngay cả chiêu thức cũng không quá tinh diệu.

Một kiếm này hàm xúc tràn ngập ý tứ làm nhục, làm cho người ta cảm giác là Tần Lập đâm ra một kiếm này, toàn thân đều là sơ hở.

Đây rõ ràng là chiêu thức cực độ khinh thường đối phương mới có thể sử dụng. Ý tứ chính là: đối mặt ngươi, ta cũng không cần phòng thủ.

Bàng Văn tự nhiên hiểu được ý tứ của Tần Lập, cảm thấy giận tím mặt, nhưng lại mạnh mẽ áp chế xuống, thầm nghĩ: “Tần Lập, ngươi đừng mong chọc giận ta, ta tuyệt không mắc mưu ngươi. Dù sao hôm nay sau khi giết ngươi rồi đi vào giết người nhà ngươi cũng giống nhau.”

Mà những người khác thấy Tần Lập toàn thân sơ hở, lập tức triển khai công kích mãnh liệt, chiêu thức cực kỳ linh hoạt sắc bén, khắp người đều bị phủ kín, các đại huyệt trên người đều bị binh khí đối phương tập trung. Cứ như vậy, đối với mắt xích Bàng Văn bảo hộ thoáng bị buông lỏng.

Tần Lập chờ chính là giờ khắc này.

Hắn hừ lạnh một tiếng, toàn thân đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế kinh thiên, dường như trong lúc vô tình trở nên cực kỳ cao lớn, một cỗ cảm giác bễ nghễ thiên hạ nảy lên trong lòng mỗi người.

Còn không đợi bọn họ nghĩ đến là vì sao, Ẩm Huyết Kiếm trong tay Tần Lập liên tiếp lóe lên ánh sáng tím chói mắt.

Trong nháy mắt đánh chết Bàng Văn tâm thần không yên ngay tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.