Từng đóa kiếm lửa đỏ tươi, giống như hoa tường vi rực rỡ nở rộ đầy trời! Võ giả có thân hình to lớn của đối phương hiển nhiên sửng sốt, hắn chưa bao giờ gặp qua chiến kỹ như thế, nhưng đã nghe nói qua chiến kỹ Tứ Quý! Hắn kinh hô thành tiếng:
- Ngươi là người của Tứ Qúy Cốc?
Thượng Quan Thi Vũ căn bản không đáp lời, hiện giờ bầu trời cũng giống như là bị nhiễm hồng. Trong đoàn hoa tuyệt mỹ kia lại ẩn chứa sát khí kinh thiên!
Trong nháy mắt đối phương ngây người, liền bị Thượng Quan Thi Vũ bức đến liên tục lui về sau. Mà lúc này từ sâu trong hoàng thành, lại liên tục bay ra mấy chục bóng người, trong đó có tốc độ nhanh nhất là một người con gái cung trang!
Hầu như là trong nháy mắt nàng ta liền bay đến đây, trong mắt cũng lộ ra chút kinh ngạc, lập tức quát:
- Dừng tay!
Trong nháy mắt người đó tới, Tần Lập trong lòng vừa động, thầm nghĩ: “Người đàn bà này không ngờ có qua lại với Thôi gia!”
Thượng Quan Thi Vũ nghe thấy âm thanh này, cũng nao nao, thu hồi kiếm trong tay, từ trên không trung hạ xuống, ngừng lại nhìn người đang nói chuyên, thản nhiên nói:
- Bái kiến môn chủ.
Người tới chính là môn chủ Tứ Quý Môn, Băng Mộng Vân!
Võ giả cao lớn dùng thương kia trông thấy song phương quả nhiên nhận thức, không kìm nổi lén lau một vệt mồ hôi. Nếu như môn chủ Tứ Quý Môn này đến chậm một bước, chỉ sợ hắn bị chết dưới kiếm khí sắc bén của đối phương. Với thực lực của hắn, vẫn còn thua xa thiếu nữ này.
Băng Mộng Vân thản nhiên “ừ” một tiếng, sau đó dôi mắt rơi trên người Tần Lập, tựa như cười tựa như không, nói:
- Tiểu tử kia! Chúng ta lại gặp mặt!
Lời này của Băng Mộng Vân vừa ra, sắc mặt hoàng đế Thôi gia của Tân Tần đế quốc theo sau tới lập tức thật sự khó coi, kể cả những người bên cạnh hắn, một đám sắc mặt cũng đều trông không tốt lắm.
Thôi gia rất mạnh mà lại đặt phần tinh lực rất lớn lên chuyện ở thế tục, nhưng còn chưa đạt tới mức phái ra một võ giả có cảnh giới Chí Tôn ở thế tục. Mà môn chủ Tứ Quý Môn Băng Mộng Vân, cũng tuyệt đối là một cường giả Chí Tôn! Tất cả mọi người ở đây cũng không phải đối thủ của nàng!
Hơn nữa, bản thân nàng tuy rằng là minh hữu của Thôi gia nhưng hai người trước mặt này, cô gái là đệ tử của Tứ Quý Môn, mà Tần Lập này xem ra dường như nàng cũng quen biết.
Chuyện đã phát sinh ở Tứ Quý Cốc, cũng không phải ai đều có tư cách biết được nội tình. Mà cho dù biết, vậy có thể làm sao chứ? Băng Mộng Vân người này, căn bản là không ai biết được tâm của nàng, đến tột cùng suy nghĩ cái gì!
Tần Lập không kìm nổi cười khổ, biết chuyện hôm nay thất bại tám, chín phần mười. Có người đàn bà này ở đây, mình muốn làm gì thì làm, gần như là chuyện không có khả năng.
Tuy nhiên, trong lòng Tần Lập vẫn hiện lên một niềm nghi hoặc: “Người đàn bà này làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Cho dù nàng liên hiệp với Thôi gia, cho dù nàng kiết minh với Thôi gia, nhưng dựa vào thực lực cảnh giới Chí Tôn, cũng không nên xuất hiện ở thế tục này chứ?”
- Đúng vậy, thật sự là khéo nha. Không biết Băng môn chủ làm sao lại xuất hiện ở nơi này vậy?
Trông thấy bẻ mặt bất đắc dĩ của Tần Tập, trên mặt Băng Mộng Vân cũng không kìm nổi lộ ra một chút ý cười thanh lãnh:
- Ngươi đều có thể tới nơi này, ta vì sao không thể xuất hiện ở đây chứ? Tuy nhiên, tiểu tử kia! Hôm nay e rằng ngươi phí công đi một chuyến rồi, ngươi đi đi.
- Băng môn chủ!
Sắc mặt Thôi Khởi cực kì khó coi, thầm nghĩ: “Cho dù cô là cường giả Chí Tôn, nhưng đây là địa bàn của Thôi gia! Cô dựa vào cái gì để làm chủ chứ?”
Sắc mặt của những người Thôi gia này cũng rất khó coi. Bọn họ vì giết chết Tần Lập nên chuẩn bị rất nhiều cho nên đã ở nơi này chờ đợi Tần Lập đến.
Mà hiện tại Tần Lập đến đây, người phụ nữ này không ngờ chỉ dùng một câu nhẹ nhàng, “để cho hắn chạy! Nàng ta cho rằng mình là ai?”
Băng Mộng Vân cũng không quay đầu lại, nàng có thái độ ôn hòa với Tần Lập, nhưng đối với người khác vị tất là như thế. Hơn nữa, tên đế vương thế tục Thôi Khởi bị nàng coi thường này, không ngờ ngầm có một chút dâm ý với nàng… Đối với con gái ở thế tục giới, đây có lẽ là vinh hạnh to lớn nhưng đối với Băng Mộng Vân mà nói, đây quả thực chính là sỉ nhục to lớn! Mượn một câu mà bây giờ người Thôi gia suy nghĩ trong lòng, hắn tưởng hắn là thứ gì chứ?
- Tần Lập! Chẳng lẽ ngươi còn muốn khoa tay múa chân với ta hay sao? Khà khà, ngươi có lẽ nên đi thôi. Tiểu tử! Hiện tại ngươi còn quá yếu, dù cho cảnh giới Dung Thiên ở trước mặt ngươi chỉ là hữu danh vô thực (thứ vô dụng), thì ngươi cũng không phải đối thủ của ta!
Một đám người ở phía sau, lập tức lộ ra cảm xúc kinh hãi đến không dám tin, nhìn Tần Lập và Băng Mộng Vân, thầm nghĩ: “Làm sao có thể? Người thanh niên này, hắn còn không đến hai mươi tuổi, làm sao có thể ngay cả cảnh giới Dung Thiên cũng không phải đối thủ của hắn? Người đàn bà này nhất định nói bậy!”
- Ngươi và Thôi gia có quan hệ gì?
Tần Lập không biết nói gì hơn, lắc lắc đầu thầm nghĩ trong lòng: “Thật đúng là xui, bây giờ muốn đối kháng với người đàn bà này, thật sự là không nắm chắc. Hơn nữa, dưới tình huống này, đám người Thôi gia kia hận không thể sớm giết chết mình. Nếu mình bị thương trên tay Băng Mông Vân, đám người Thôi gia này nhất định sẽ không bỏ qua một lần cơ hội như vậy!”
- Quan hệ giữa chúng ta? Chẳng qua là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi! Tiểu tử kia! Câu trả lời này của ta, ngươi có hài lòng không? Khà khà.
Băng Mộng Vân giống như rất vui vẻ khi gặp lại Tần Lập, trên mặt mang theo vẻ tươi cười:
- Đúng rồi! Ngươi giết chết đại trưởng lão Tứ Quý Môn chúng ta. Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ với ngươi đấy!
Đám người Thôi Khởi lại một trận kinh hãi, thầm nghĩ: “Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì? Giữa bọn họ chắc hẳn là có cừu oán mới đúng, làm sao hiện tại xem ra, bộ dáng Băng Mộng Vân kia giống như một chút cũng không muốn làm khó Tần Lập. Nhưng lại là vẻ mặt tươi cười, một chút sát khí trên người cũng không có!
“Chẳng lẽ… Giữa bọn họ có bí mật gì không thể cho ai biết? Hay nói là, bối cảnh Tần Lập này cường đại đến loại cường giả có cảnh giới Chí Tôn, đều phải kiêng kị?”
Cho nên nói, trên đời này, thời đại nào thì người thông minh cũng không khiếm khuyết.
- Ôi! Băng môn chủ nói như vậy là không có ý nghĩ, chẳng lẽ cô không muốn giết lão bà kia sao?
Tần Lập thản nhiên nói :
- Cô chẳng qua chỉ là mượn tay ta loại bỏ bà ta thôi. Hiện tại ngài ở Tứ Quý Môn nhưng chính là một lời liền nghe theo rồi đó!
Lời này của Tần Lập lập tức khiến đám người Thôi gia bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: “Nguyên lai là có chuyện như vậy”, ánh mắt nhìn về phía Băng Mộng Vân, cũng bắt đầu trở nên có chút phức tạp. Người phụ nữ này cũng rất đáng sợ đấy, chẳng những thực lực cường đại, chỉ số thông minh cao cũng dọa người! Tuy rằng không biết giữa nàng và Tần Lập đến tột cùng phát sinh cái gì. Nhưng rất hiển nhiên, hai người này cũng không phải là loại hiền lành gì!
Phản ứng của đám người chung quanh Băng Mộng Vân cũng thấy trong mắt, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Tần Lập! Làm người có lẽ không nên quá thông minh là hơn. Quên đi, ta thật sự không muốn tự tay giết chết một thiên tài tiền đồ rất phát triển. Ngươi nên rời đi đi, ta ở nơi này, cũng không thể để mặc cho ngươi giết những người này. Tuy rằng… Giết họ cũng không có gì to tát, nhưng chung quy ngươi nên bận tâm thể diện của ta chứ?
Đám người Thôi Khởi đột nhiên giận dữ, một đám mặt đỏ bừng, giống như chó bị đoạt xương, cả người phát ra sự giận dữ thật lớn. Đáng tiếc chính là, đoạt xương lại chính là một con sư tử.
- Tiểu nha đầu! Chiến kỹ Tứ Quý con luyện đã không tệ rồi. Nhưng còn thiếu một chút hỏa hầu. Tuy nhiên… Khi ta bằng tuổi con, vẫn còn thua xa con. Cho nên… Ta quyết định rồi, môn chủ nhiệm kỳ tiếp theo của Tứ Quý Môn là con!
- Hả?
Thượng Quan Thi Vũ hơi hơi sửng sốt. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Băng Mộng Vân không ngờ ở đây vào lúc này, nói ra lời nói này.
Nếu nói, vào mấy năm trước, Tần Lập vẫn chưa bước vào Huyền Đảo, Tứ Quý Môn cũng không phát sinh biến cố gì, Băng Mộng Vân nói ra lời nói này, còn có chút hợp lý. Nhưng hiện tại, tuy nói Tần Lập không có thâm cừu đại hận gì với Tứ Quý Môn, nhưng ân oán với Băng Mộng Vân, cũng phải là một hai câu thì có thể giải thích rõ ràng!
Tuy rằng Băng Mộng Vân không giết hắn nhưng từng có ý đồ dụng tinh thần lực lấy trí nhớ của Tần Lập, sau khi thất bại, lại hốt hoảng ném hắn vào cấm địa Huyền Đảo. Qua chuyện này, nếu đổi là ai đều không thể dễ dàng bỏ qua!
- Như thế nào? Kỳ quái sao?
Băng Mộng Vân than một tiếng, khẽ lắc lắc đầu trực tiếp truyền âm nói với Tần lập:
- Tiểu tử! Ta biết trong lòng ngươi còn đang ghi hận về chuyện lúc trước. Hừ! Ngươi muốn trả thù, như vậy tùy ngươi cũng được, chỉ cần ngươi có bản lãnh đó, ta sẽ chờ ngươi đến báo thù. Tuy nhiên, hiện tại ta ở đây, là có một chuyện quan trọng muốn làm. Nếu chuyện này thành, tự nhiên không thiếu chỗ tốt cho ngươi. Ngươi cũng không nên ở nơi này làm khó những tiểu nhân vật này. Bọn họ đối với ngươi mà nói, có chút uy hiếp gì sao? Ngươi cho là ngươi giết bọn họ thì Thôi gia sẽ không thể phái một số người khác đến sao? Ngươi cũng không nên hoài nghi. Loại người có thân phận như ta, lời nói ra từ miệng, tự nhiên là không thể đổi ý. Nói Tứ Quý Cốc truyền cho tiểu nha đầu này là truyền cho nàng. Tuy nhiên, phải chờ sau khi đại sự của ta hoàn thành mới được. Ngươi yên tâm! Ta tuyệt sẽ không pha trộn với Thôi gia, giữa các ngươi có thù hận gì, chỉ cần không có ta ở nơi này, ngươi tùy ý làm sao đối với đám người bọn hắn, cũng không có một chút quan hệ nào với ta!
Tần Lập nao nao, không thể tưởng được Băng Mộng Vân lại có thể thành thật nói nhiều thứ như vậy với mình. Tần Lập có loại cảm giác, lần này gặp Băng Mộng Vân, giống như có rất lớn thay đổi so với lần trước trông thấy nàng, cụ thể là khác nhau chỗ nào thì Tần Lập cũng không nói nên lời.
Tuy nhiên là một cường giả có cảnh giới Chí Tôn, có thể giải thích với mình như vậy, Tần Lập cũng không thể muốn động thủ. Dù sao, hiện tại hắn vẫn chưa là đối thủ của Băng Mộng Vân!
Trấn Áp Quyết không có hiệu quả với cường giả Chí Tôn, còn lại Tần Lập cũng chỉ có chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, cùng với thanh thần binh Ẩm Huyết. Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn không phải đối thủ cảnh giới Chí Tôn. Điểm ấy không cần có bất cứ hoài nghi nào! Bản thân Tần Lập rất rõ trong lòng.
Nhìn thoáng qua Thượng Quan Thi Vũ bên cạnh, Tần Lập híp mắt, tựa như cười tựa như không, nhìn thoáng qua Thôi Khởi:
- Cẩu hoàng đế! Lần này tính ngươi gặp may!
- Tần Lập! Ta muốn giết ngươi!
Thôi Khởi giận tím mặt, nhớ tới tiểu tử này nhiều lần làm nhục mình, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, rít gào nói:
- Băng môn chủ! Nếu cô không tiện ra tay thì cô hãy đứng bên cạnh, đây là ân oán tư nhân giữa chúng tôi!
Trên khuôn mặt nhìn không ra dấu vết của năm tháng, cuối cùng không kìm nổi lộ ra một chút cười lạnh, nói với giọng thanh lãnh:
- Được! Ngươi muốn chết trận, ta không ngăn cản, các ngươi đánh đi!