Các lão tổ hoàng tộc Đại Chu Chu Huy Đằng nghe xong lời này, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng. Điều này có nghĩa, Chu Vô Phong rốt cuộc chịu đáp ứng ra tay giúp Đại Chu rồi!
Tuy rằng biểu hiện bên ngoài, những lão tổ hoàng tộc Đại Chu không để ý gì đến chuyện này. Nhưng trên thực tế, chỉ cần không phải người ngốc, cũng nhìn ra được bọn họ lưu ý tận xương với chuyện này!
Nếu không, nhiều lão tổ đức cao vọng trọng trong hoàng tộc Đại Chu, làm sao lại có thể đi ra, tìm đến một vãn bối như Chu Vô Phong thương thảo cầu loại chuyện này?
Tùy tiện một lão tổ, ngày thường vãn bối trong hoàng thất, cho dù là Hoàng đế muốn gặp thì cũng khó hơn lên trời.
Càng đừng nói hiện giờ một hơi tới nhiều lão tổ như vậy, hơn nữa rõ ràng chính là tới thương thảo sự tình, mà không phải tới gây chuyện.
Cuối cùng Chu Vô Phong chịu đáp ứng, nguyên nhân chủ yếu là Tần Lập truyền âm cho hắn, nói muốn gặp hai vương giả Đông Hoang trẻ tuổi này! Nếu như không phải Tần Lập lên tiếng, Chu Vô Phong nói cái gì cũng sẽ không đáp ứng chuyện này.
Hắn thật sự sợ, sợ rằng Chu Đồng hậu đãi duy nhất của mình, cuối cùng sẽ bị người một chi Chu Vô Tình hại chết. Loại chuyện này ở giữa cung đình quả thật quá bình thường, căn bản không làm người ta kinh ngạc.
Hoàng tộc xa xưa thì làm sao, phía sau vầng sáng hoàng tộc xa xưa, một mặt âm u cũng tràn ngập máu tanh tội ác cùng các loại bẩn thiu vô sỉ.
Chu Huy Đằng cùng các lão tổ hoàng tộc Đại Chu kinh hô một tiếng, đồng loạt nhìn về phía Tần Lập, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Bởi vì mấy người bọn họ đều không cảm ứng được bất cứ điều gì khác thường, trên bầu trời cũng không truyền tới một chút dao động, Tần Lập làm sao cảm ứng được?
Vốn bọn họ đã biết Tần Lập rất cường đại, được xưng là vương giả trung Châu, nhưng cường đại tới mức này...
Những lão tổ hoàng tộc Đại Chu không nhịn được liếc nhìn lẫn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương thở ra một hơi. Xem ra, vương giả trẻ tuổi Đại Thương cùng Đại Hạ, chỉ cần không liên thủ vậy Đại Chu còn có cơ hội!
Nhưng trong lòng Chu Huy Đằng cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc, Tế Đàn Hoàng Kim kia!
Nếu như thật sự có thể dùng huyết tế Hoang cổ thức tỉnh đại thần Hoang cổ, đồng thời nhận được đại thần Hoang cổ truyền thừa, vậy Đại Chu cũng sắp xuất hiện một vương giả trẻ tuổi.
Thật là đáng tiếc mà!
Lúc này, ở cực xa xa xuất hiện một bóng người. Bóng người kia lúc đầu thoạt nhìn chỉ là một điểm đen hơi lớn, nhưng giống như chỉ trong chớp mắt, đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Những lão tổ hoàng tộc Đại Chu không nhịn được thất kinh, nhìn Tần Lập, lại nhìn người vừa tới, kinh hãi trong mắt vạch trân nội tâm bọn họ đang quay cuồng: Đồng dạng là cảnh giới Địa Tiên, chênh lệch lại lớn đến như thế!
Người thanh niên này, rõ ràng đứng ở đó, nhưng bọn họ vẫn không hề cảm ứng được! Người thanh niên anh tuấn này, đã đạt tới cảnh giới mà các lão tổ hoàng tộc Đại Chu khó có thể hiểu được!
Các lão tổ hoàng tộc Đại Chu nheo mắt lại, vẻ mặt cảnh giác đánh giá người thanh niên hơn hai mươi tuổi này. Chỉ thấy hắn môi hồng ràng trắng, đầu đội kim quan buộc tóc, mặc kim long bào màu trắng, trong tay cầm một chiếc quạt, sắc mặt bình tĩnh, mang theo mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn hòa, không có một chút ngạo khí
Người thanh niên này chắp tay với những người ở đây, ôn hòa cười nói:
- Tại hạ Hạ Văn Vũ thập tứ hoàng tử Đại Hạ Quốc, ra mắt các vị tiền bối hoàng thất Đại Chu.
Nói rồi, ánh mắt rơi xuống người Tần Lập, hỏi:
- Người chính là Tần Lập? Vương giả trung Châu?
- Ta là Tần Lập, nhưng không phải vương giả trung Châu gì cả.
Tần Lập mỉm cười, ánh mắt giao tiếp cùng Hạ Văn Vũ giữa không trung, mấy lão tổ hoàng tộc Đại Chu ở gần không nhịn được lui lại phía sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai người.
Đấu sức giữa tuyệt đỉnh đại năng, quả thật không đâu không có. Hai vương giả trẻ tuổi này vừa gặp mặt, không hề có khói thuốc súng nào, không có chiêu thức kịch liệt gì, nhưng cũng đã âm thầm giao thủ xem ra còn chưa phân thắng bại.
Chu Huy Đằng lão tổ hoàng tộc Đại Chu nhìn Hạ Văn Vũ, hít sâu một hơi nói:
- Vãn bối Đại Hạ, Người tới Đại Chu có ý gì?
Hạ Văn Vũ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, rất ôn hòa nói:
- Hoàng Triều Đại Chu mười mấy vạn năm, quá già lão rồi, nên bị thay thế, cho nên ta tới đây.
- Ngươi...
Một lão tổ hoàng tộc Đại Chu căm tức trừng Hạ Văn Vũ. người thanh niên này nói chuyện không mang một tia thuốc súng, nhưng quá mức bá đạo kiêu ngạo.
Chu Huy Đằng mặt đã trầm xuống, trầm giọng hỏi:
- Đây là ý của ngươi, hay là ý của hoàng triều Đại Hạ?
- Là ý của ta, cũng là ý của hoàng triều Đại Hạ. Vị tiền bối này, ngài có ý kiến hay sao?
Hạ Văn Vũ vẫn mỉm cười như trước, chiếc quạt trong tay mở ra, nhẹ nhàng lay động, cực
Kỳ giống một thư sinh văn nhược.
Chu Huy Đằng hít sâu một hơi, nói:
- Đại Thương, Đại Hạ cùng Đại Chu, ba hoàng triều xa xưa cùng một hơi thở, giữa các bên đều có quan hệ thông gia. Tính lại, bối phận ta còn là tổ tông ngươi, Đại Hạ Quốc Ngươi thật muốn làm tuyệt tình như vậy?
Lúc này, một tiếng nói truyền tới từ chân trời, hết sức ôn hòa, cũng không mang theo khói thuốc súng nào:
- Lão tổ Đại Chu, hoàng triều Đại Chu đã không cần phải tồn tại nữa. Đông Hoang có hai Đế quốc, vậy là đủ rồi.
Một bóng người giống như sao băng, nháy mắt xuất hiện trước mắt mọi người.
Người tới là Hô Diên Kiêu Dương, mái tóc ngắn khác người, đa ngăm đen, đôi mắt tinh thuần, trên mặt còn mang theo dáng tươi cười vài phần ngượng ngùng.
Chu Huy Đằng mày nhắn thật chặt, nghi hoặc nhìn người vừa tới, thầm nghĩ:
"Hỏng rồi lẽ nào Đại Hạ cùng Đại Thương rốt cuộc vẫn liên thủ hay sao?"
Lúc này, Chu Vô Phong bỗng nhiên mở miệng nói:
- Người tới là vương giả trẻ tuổi Đại Thương Quốc? Ta là Chu Vô Phong, di nương ta hiện giờ vẫn tốt chứ?
- Người là Vô Phong đại đế? Sư tẩu ta đã giao phó, Đại Chu một phần thành hai, một phần là Đại Hạ, một phần khác là của ngươi!
Lúc này những lão tổ hoàng tộc Đại Chu không nhịn được bắt đầu xao động, gần như không cách nào khắc chế được phẫn nộ trong lòng. Người này thật quá đáng không để bọn họ vào mắt, ở ngay trước mặt bọn họ công khai phân chia quốc thổ Đại Chu!
- Ha ha, chuyện Đại Chu Quốc ta không cần người khác nhúng tay.
Trước mắt cần phân rõ phải trái, Chu Vô Phong vẫn rất lý trí, hắn cười cười:
- Hơn nữa, hiện giờ ta chính là Hoàng đế Đại Chu, nếu các ngươi muốn tiêu diệt Đại Chu ta, vậy phải đạp qua thi thể của ta đã!
- Còn có ta!
- Còn có chúngta!
Một đoàn lão tổ hoàng tộc Đại Chu đều đứng ra, không nói đa số bọn họ đã không còn nhiêu thọ nguyên, dù là còn có mấy trăm năm thọ nguyên ở lúc này nên liều mạng thì phái liều mạng.
Nếu không, quốc gia không còn, có nói gì cũng vô dụng.
- Ta sẽ không giết ngươi.
Hô Diên Kiêu Dương mỉm cười, nói:
-Tuy nhiên Đại Chu, đã tới lúc bị diệt rồi!
Hô Diên Kiêu Dương nói rồi, nhìn thoáng qua Hạ Văn Vũ bên cạnh, cười nói:
- Giữa ngươi và ta, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận tuy nhiên không phải ngày hôm nay!
Hạ Văn Vũ nhẹ nhàng lay động chiếc quạt, nhàn nhạt cười nói:
- Chúng ta gặp vị vương giả trung Châu trước đã!
Hạ Văn Vũ nói rồi, ánh mắt rơi xuống người Tần Lập, mỉm cười nói:
- Nghe nói trên người ngươi mang rất nhiều bảo vật, còn có chìa khóa mở ra Thần Miếu. Bảo vật luôn có người hướng tới, nếu như ngươi chịu giao ra những bảo vật này, ta sẽ lưu cho ngươi một mạng. Ta thấy ngươi không tệ, ngươi có thể đi theo cạnh ta, chứng kiến vô thượng đại đạo!
Hô Diên Kiêu Dương nhìn thoáng qua Hạ Văn Vũ, sau đó nhìn Tần Lập cười nói:
- Lời hắn nói, cũng là ta muốn nói.
Tần Lập cười to, trong ánh mắt sáng ngời như sao trời, không có một chút tức giận, nhàn nhạt nói:
- Ta cảm giác hai người các ngươi không tệ, còn trẻ tuổi, có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy, cũng là người có đại số mệnh, đại cơ duyên. Không bằng đi theo hâu tạ ta dẫn các ngươi đi Thần Vực dạo chơi.
- Ha ha, đã như vậy chúng ta đây chiến một trận là được!
Hạ Văn Vũ thu hồi chiếc quạt, sắc mặt nghiêm lại, nhìn Hô Diên Kiêu Dương nói:
- Người nói thế nào?
Hô Diên Kiêu Dương cười cười:
- Ta chưa từng có thói quen cùng liên thủ với người khác khi dễ người ta, cho ngươi đánh trước. Nếu ngươi thua, chờ hắn nghỉ ngơi xong, ta sẽ tới tiếp. Nếu ngươi thắng, chờ ngươi nghỉ ngơi xong, chúng ta lại chiến đấu!
- Được! Thống khoái, cứ quyết định như thế!
Hạ Văn Vũ rất là tùy ý cười nói.
- Ta thấy không tốt.
Tần Lập cười cười, khẽ giọng nói.
- Ồ? Vương giả trung Châu, ngươi muốn nói gì? Không sao cả, chúng ta có thể thương lượng.
Hạ Văn Vũ mỉm cười nói.
Hô Diên Kiêu Dương ngượng ngùng cười:
- Chúng ta là võ giả cùng cảnh giới, có chuyện gì cứ thương lượng.
Các lão tổ hoàng tộc Đại Chu ở một bên, bị Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dương triệt để không nhìn tới, mỗi người tức giận không thôi, nhưng lại một mực không có lời nào để nói.
- Hai người các ngươi nên cùng lên đi. Ha ha ha.
Tần Lập nói mười phân thành ý, cười rất là vui vẻ.
Toàn bộ lão tổ hoàng tộc Đại Chu ở bên kia, kể cả Chu Vô Phong, đều trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập, gần như mất đi năng lực tự hỏi.
Hắn điên rồi sao? Nhất định là điên rồi!
Đó là hai vương giả trẻ tuổi đó!
Không phải hai thứ thịt cá!
Tần Lập này lại cuồng vọng như vậy!
Hắn không muốn sống nữa, Đại Chu ta xong rồi!
Ôi! Đại Chu xong rồi...
Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dương ở bên kia cũng nao nao, nhìn Tần Lập, tiếp đó Hạ Văn Vũ cười nói:
- Như vậy là ngươi tự đào mồ chôn mình.
- Loại hành vi của ngươi đúng là cuồng vọng không chịu trách nhiệm, không thể tưởng ngươi là dạng người như vậy.
Hô Diên Kiêu Dương có chút dốc lòng khuyên bảo.
- Được rồi, bớt làm ra vẻ đi. Lão tử không quen nhìn bộ dạng ngụy trang của các ngươi. Lão tử không tin năm đó các ngươi đi ra lịch lảm cũng tao nhã như vậy. Mẹ nó, muốn chiến thì chiến, cần phải giống như nam nhân!
Tần Lập bỗng nhiên bùng nổ, chỉ vào Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dương mắng:
- Hai người các ngươi thua rồi, thì làm nô lệ của ta đi!
Trong mắt hai người Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dương rốt cuộc hiện lên một tia giận dữ, trong lòng đều thầm nghĩ:
"Người này, thật là không biết sống chết!"
Hạ Văn Vũ cười cười, thân hình bay lên trên cao, lưu lại tiếng nói đạm nhạt:
- Ngươi đã muốn chết như thế, vậy thì thành toàn cho ngươi!
-o0o-
Hết BooM Duy Ngã Độc Tôn 50 Chương :99: Xin chân thành cảm ơn các MTQ :99: