Mấy người cùng lúc kinh hô một tiếng, đối với cái tiểu tử thường nói nghĩa khí kia, ba người Tần gia đều rất ưa thích.
Tần Lập hỏi:
-Ở đâu?
Đứa bé con kia chỉ tay về hướng Đông:
-Ở hướng bên kiam cách ba bốn con phố...
Thằng bé này còn chưa dứt lời, hai chân Tần Lập khẽ nhún, nhanh chóng bay vút về phía bên kia như một làn khói nhẹ, Tần Tuyết phản ứng cũng chỉ chậm nửa nhịp, theo sát sau đó cũng biến mất không thấy.
Cái này dọa cho thằng bé con mặt còn đầy nước mắt kia sợ đến nỗi đặt mông xuống đất, hồi lâu sau mới nói:
-Hai người bọn họ là thần tiên sao?
Vào lúc này, Tần Hàn Nguyệt mới hoàn toàn tin con trai mình thực lực đại tăng, Tần Tuyết là Huyền cấp bậc hai hàng thật giá thật, nhưng so với nàng thì Tần Lập còn nhanh hơn vài phần!
-Bọn họ sao, cũng chỉ là người thường thôi!
Vào lúc Tần Hàn Nguyệt trả lời, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
…
Sau khi Tây Qua học trộm công pháp Duy Ngã Độc Tôn, hành hung một đám côn đồ lúc trước từng có xích mích với hắn, tự tin bành trướng. Không ngờ tới gặp phải lão đại phía sau đám côn đồ kia, trời vừa mới sáng đã bị người ta chặn ngay cửa nhà. Lão đại tên côn đồ kìa là Hoàng cấp bậc hai, cũng coi như là đạt được thứ hạng.
Ở trong mắt cao nhân đúng thật không tính là gì, nhưng ở trong mắt đám đầu đường xó chợ này, đó là cao thủ hàng thật giá thật!
Tây Qua vốn không thầy tự thông, nhưng cuối cung vẫn không có nhiều kinh nghiệm lắm, mấy chiêu bị người ta đánh ngã. Hắn bị một đám người quần ẩu, mắt thấy đám người kia căn bản không có ý muốn dừng tay, nếu đánh tiếp, rất có thể sẽ bị đánh tới chết.
Cha mẹ Tây Qua cũng bị người ta kéo chặt lại, làm mọi cách cầu xin cũng không có tác dụng, vẫn là một đứa nhỏ trong nhóm Tây Qua, đứng từ xa nhìn thấy, thừa dịp người khác không để ý, liều mạng chạy sang bên này xin giúp đỡ, trong cảm nhận của nó, Tần Tuyết tỉ tỉ là đại nhân vật cao cấp hơn vô số lần đám lưu manh kia, đám lưu manh đương nhiên phải sợ đại nhân vật rồi.
Ngày hôm qua Vân Lão Lục bị đám người Tây Qua chà đạp dưới chân bị đánh cho một trận tơi ta, cực kì phiền muộn. Hắn cũng không biết nhóc con Tây Qua kia lúc này có thân thủ tốt như vậy, mười mấy người bọn họ, đều bị một mình Tây Qua đánh ngã. Sau đó đạp lên mặt của hắn, vô cùng kiêu ngạo nói cho hắn, địa bàn của ngươi thuộc về ta rồi!
Văn Lão Lục sao có thể nuốt xuống cục tức này, lập tức tìm tới lão đại Mạc Khiếu của hắn, Mạc Khiếu là ác bá thành Bắc, bản thân có thực lực Hoàng cấp bậc hai, thủ hạ lâu la chừng mấy trăm người. Hắn thấy tiểu đệ của mình bị thiệt, tự nhiên phải xuất đầu.
-Nhóc con khốn kiếp, ngươi còn dám kiêu ngạo nữa! Còn dám lớn tiếng với ta nữa! Ta đá chết ngươi!
Một người thanh niên trên đầu băng bó vải trắng, mặt sưng phù như là đầu heo, đang cố sống cố chết đá vào người Tây Qua.
Còn Tây Qua té lăn trên mặt đất, hai tay bảo vệ đầu, thân thể cuộn thành một cục, không nói một lời, tùy ý để người đấm đá.
-Được rồi, tiểu tử này cũng coi như có gan, cho hắn một cái thoải mái rồi thôi đi!
Bên cạnh là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn nói một cách thờ ơ.
-Đại gia, van cầu các ngài, bỏ qua cho thằng nhỏ nhà con đi. Nó không hiểu chuyện, nó không phải là người, các ngài bỏ qua cho nó đi mà...
Một phụ nữ trung niên, bị mấy tên lưu manh kia kẹp ở một bên, khóc rống rơi nước mắt hò hét.
Tên lưu manh kẹp giữ nàng bị khóc hô đến phiền, hung hăng tát nữ nhân này mấy bạt tai, uy hiếp:
-Còn kêu loạn nữa ngay cả ngươi cũng làm thịt chung luôn!
Văn Lão Lục thở dốc mấy hơi, lấy tay lau máu trên khóe miệng. Đây là một vết thương mới vừa rồi Tây Qua phản kháng gây ra, thuận tay rút sau lưng ra một thanh đao nhọn sắc bén, nhe răng cười nói:
-Nếu lão đại lên tiếng, lão tử liền cho ngươi một cái dứt khoát. Tiểu súc sinh, kiếp sau nhớ kĩ, đừng trêu chọc người ngươi không đắc tội nổi!
Văn Lão Lục này vừa nhìn đã biết đã từng giết người, tay cầm đao rất vững vàng, ánh mắt không nhìn ra một chút dao động. Hắn vung đao, liền đâm về phía trên cổ Tây Qua.
-Dừng tay!
Trong không khí đột nhiên truyền tới một tiếng quát lớn. Ngay sau đó, một cỗ kình phong hung hăng quét về phía đầu Văn Lão Lục.
Ầm!
Mạc Khiếu bên kia hai mắt bắn mạnh hai tia sáng, miệng khẽ nhếch, bị chấn động đứng sững ở đó. Chỗ thành Bắc nghèo mạt này, làm sao xuất hiện cao thủ như thế?
Không đợi hắn phản ứng trở lại, Văn Lão Lục bên kia đã bị người ta đá một cước vào đầu, đá văng ra vài chục thước, ngay cả kêu thét một tiếng cũng không có, liền té trên mặt đất. Hai chân hắn co giật, mắt thấy không sống nổi nữa!
Ngay sau đó, chợt nghe tiếng quyền cước giao nhau va chạm bùm bụp. Đám côn đồ đang vây quanh hành hung Tây Qua, tất cả đều bị đánh bay ra ngoài.
Tất cả những điều này diễn ra nhanh như tia chớp, đợi đến lúc Tần Tuyết tới nơi, thì Tần Lập đã nhàn nhã đứng nơi đó. Trải qua một lượt thì nghiệm vừa rồi, do Tần Lập còn nương tay, đã hoàn toàn kết luận: toàn bộ võ công kiếp trước mình học được, lúc này tất cả đều biến thành chiến kĩ!
Ngoại trừ Văn Lão Lục kia, những người khác Tần Lập vẫn còn nương tay. Bằng không sẽ không phải là lưu manh nằm đó rên rỉ, mà là một đám lưu manh đã chết!
Tần Tuyết ngồi xổm xuống, từ trong lòng móc ra một cái bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc chữa thương, nhanh đút vào miệng Tây Qua. Nhìn Tây Qua đã bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê, trong mắt Tần Tuyết cũng tràn ngập phẫn nộ.
-Bằng hữu, các...các người là ai?
Mạc Khiếu lăn lộn thành Bắc nhiều năm, làm sao không nhìn ra được một nam một nữ trẻ tuổi trước mặt hắn này đều là hạng cứng rắn. Tuy rằng hắn không biết mục đích của bọn nhúng tay, nhưng rất hiển nhiên, ngày hôm nay có khả năng mình sẽ gặp hạn rồi!
-Chuyện này, có thể là một hiểu lầm. Ha ha! Tại hạ là người Tần gia...
Trên thực tế, Mạc Khiếu đích thực là cung cấp cho Tần gia một ít tình báo, nhưng mà hắn tiếp xúc qua nhân vật cao cấp nhất của Tần gia, cũng chỉ là cấp bậc quản sự như Tần Vĩnh mà thôi. Tuy nhiên giờ phút này, hắn cũng bất chấp mọi chuyện, trước tiên cứ giữ lại được cái mạng mình rồi nói.
-Tần gia?
Tần Tuyết cùng Tần Lập liếc nhìn nhau.
Mạc Khiều cho rằng có cửa, không nhịn được khôi phục một chút dũng khí, lớn tiếng nói:
-Đúng vậy, trong thành Hoàng Sa này, còn có thể không biết Tần gia sao? Ta là làm việc cho Tần gia! Bởi vậy, chuyện ngày hôm nay...
-Chuyện ngày hôm nay, phải xem ý của Tây Qua.
Tần Lập cắt đứt lời Mạc Khiếu, một đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói:
-Bớt kéo lá cờ Tần gia làm da hổ đi, chúng ta căn bản không quan tâm!
Lúc này, Tây Qua yếu ớt tỉnh lại, nhìn ánh mắt thân thiết của Tần Tuyết, hắn muốn cười, nhưng cười không ra được, nói:
-Ta, ta chết rồi sao?
-Ngươi không có việc gì cả, Tây Qua, không cần lo!
Tần Tuyết ôn nhu nói.
Tây Qua khó khăn ngẩng đầu một chút, thấy Tần Lập, nói:
-Cái này...huề nhau, ngươi không nợ của ta...Tần Tuyết tỉ tỉ, thả bọn họ đi, được không?
Tần Lập cùng Tần Tuyết nao nao. Tần Lập liền lập tức thấy được sau trong đôi mắt Tây Qua một đoàn cừu hận nồng đậm, trong lòng rõ ràng, tiểu tử này, có lẽ muốn tự tay báo thù. Hắn lập tức gật đầu, quay sang phía Mạc Khiếu cùng với đám côn đồ kia nói:
-Các ngươi cút đi, đừng để cho ta thấy các ngươi nữa!
Mạc Khiếu thở dài một hơi, một đám người vác theo Văn Lão Lục không biết sống chết, chật vật rời đi.
Tây Qua chậm rãi nói:
-Cám ơn...
Sau đó giãy dụa muốn đứng ley6n.
-Tây Qua, ngươi đừng cử động!
Tần Tuyết quan tâm nói.
Tây Qua đứng lên, quay về phía Tần Tuyết quỳ xuống: