Duy Ngã Độc Tôn

Chương 740: Chương 740: Trảm thế thân!






- Ta tìm ngươi rất lâu rồi!

Nam từ tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt lãnh khốc kia nhướng mày, nhìn Tần Lập cười lạnh nói:

- Ta từng nghĩ là ngươi đã chết, không ngờ tới... Quả nhiên ngươi rất lớn mạng.

- Ngươi chết rồi ta cũng không chết!

Tần Lập cười lạnh:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Ta có thù oán với ngươi hay sao?

- Ta là ai không trọng yếu, giữa chúng ta có thù oán hay không, cũng không trọng yếu...

Thanh niên lãnh khốc cười tà tà:

- Quan trọng là, ta nhìn ngươi không vừa mắt, muốn giết ngươi. Đơn giản vậy thôi.

Nói rồi, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm lóe ra quang mang màu máu, chỉ vào Tần Lập. lạnh lùng nói:

- Ra tay đi, để ta xem Người có tiến bộ chút nào không, có thể chém vách núi này thành như vậy, thực lực của ngươi hắn là mạnh hơn trước một chút.

Tần Lập nhìn trường kiếm đỏ máu trong tay đối phương, bỗng nhiên cảm giác có chút quen thuộc.

Lập tức lấy ra Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm của mình, thanh niên lãnh khốc thân cao lớn đối diện nao nao, trong mắt lập tức lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Thanh kiếm đó...

Nhất định là thanh kiếm đó!

Lần trước lúc đối mặt với Tần Lập, hắn cùng Tần Lập chỉ giao thủ một chiêu, căn bản không có nhìn rõ. Còn lần này, thanh niên Lãnh khốc thân hình cao lớn kia rốt cuộc nhìn rõ thanh kiếm trong tay Tần Lập.

- Kiếm trong tay ngươi, là của ta rồi.

Thanh niên Lãnh khốc cao lớn kia tràn đầy tự tin nói, sau đó hai tay vung lên, một ngôi sao khổng lồ mọc lên từ phía sau hắn, theo thế tay hắn hung hăng đánh về phía Tần Lập.

- Ta nói rồi, thấy ngươi một lần ta thi triển một loại bí thuật. Xem ngươi làm sao phá được bí thuật của ta.

Thanh niên lãnh, khốc cao lớn cười ha ha, cười rất thoải mái.

-Ngu ngốc!

Tần Lập miệng lạnh lùng nói, lập tức vươn một ngón tay, một đạo hỗn độn khí trực tiếp bắn về phía ngôi sao to lớn này.

Phốc!

Cả một tinh cầu khổng lồ, bị đạo hỗn độn khí bắn ra từ ngón tay Tần Lập, trực tiếp xuyên thủng, xuất hiện một lỗ đen. Càng kinh người, chính là lỗ đen này giống như có thể cắn nuốt vạn vật.

Chỉ trong khoảng khắc, đã cắn nuốt không còn một mảnh cả một hành tinh khổng lồ kia.

Tiếp đó, đạo hỗn độn khí này gần như không chút ngừng trệ, bắn về phía thanh niên lãnh khốc cao lớn kia.

- Đây... Đây là bí thuật gì?

Thanh niên Lãnh khốc cao lớn sắc mặt khẽ biến, trên người đột nhiên xuất ra một cái gương đống lớn bằng bàn tay. Mặt gương đồng này trôi nổi trên đỉnh đầu hắn bắn ra một đạo quang mang vàng sậm, bắn về phía đạo hỗn độn khí kia.

Đạo quang mang này, giống như chiếu xạ từ viễn cổ , trải qua năm tháng vô tận, mờ nhạt vô cùng, nhưng tản ra một cỗ khí tức Hoang cổ , làm cho tâm thần không kìm được chìm vào trong đạo quang mang này.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Hỗn độn khí đánh cùng một chỗ với quang mang vàng sậm kia, bộc phát một cỗ lực lượng kinh người, trực tiếp chôn vùi không gian xung quanh.

Sóng khí như thủy triều, chiến đấu giữa tuyệt thế cường giả, người khác căn bản không dám vây xem.

Tần Lập khẽ giật mình, gương đồng của đối phương lại có thể chặn được một tia hỗn độn khí mình vừa lĩnh ngộ được từ trên Hoang cổ thần tàng.

Thần thông bí thuật Hoang cổ này, gọi là Hỗn độn Thôn Phệ Chi.

Một ngón tay bắn ra hỗn độn khí, có thể cắn nuốt vạn vật thế gian. Nếu như kẻ thi thuật đủ cường đại, Hỗn độn Thôn Phệ Chỉ thậm chí có thể cắn nuốt cả thời gian.

Mặt gương đồng này, cũng là một bảo bối mà.

Cũng như thanh niên lãnh khốc cao lớn kia, Tần Lập thấy được bảo bối, đồng dạng hai mắt tỏa sáng, hiện giờ trong tay Tần Lập cũng không lấy ra được nhiều bảo bối.

Những thứ trước đó đều bị hắn luyện hóa vào Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, chỉ còn lại có một Kiếp Khí Mao Bút, còn có một Hoàng Kim Cung, còn có một Tử Hồ Lô chứa Thái Âm Chân Hỏa thiếu một bộ phận vừa cướp được tại Thánh Nữ Hồ. Ngoài ra, thật không thể cầm ra được thứ gì nữa.

Mặt gương đồng này nếu có thể chống đỡ được Hỗn Độn Thôn Phệ Chi, vậy không cần nghĩ, tuyệt đối là một cực phẩm bảo bối hình phòng ngự.

Tần Lập đang nghĩ ngợi, đã thấy thanh niên lãnh khốc cao lớn kia hét lớn một tiếng, một đạo quang mang đỏ như máu bắn ra từ chiếc gương đồng cỡ bàn tay kia.

Quang mang đỏ tươi như máu, mang theo khí giết chóc máu tanh vô tận, bắn về phía Tần Lập.

Ta dựa vào, thứ này còn có thể công kích?

Tần Lập bị cỗ khí giết chóc máu tanh mãnh liệt này làm hoảng sợ, giống như đặt mình vào trong chiến trường trăm vạn người, khí máu tanh tận trời, sát khí phủ khắp bầu trời.

Hai mắt Tần Lập bắn ra hai đạo thần quang, hai đạo thần quang này cũng là thần thông bí thuật Hoang cổ , có thể phá huyễn thuật yêu ma quỷ quái thế gian.

Có thể phá tất cả những tà ác thế gian này.

Đạo quang mang đỏ máu kia, bị hai đạo thần quang chiếu trúng, lập tức phát ra một trận gào khóc thảm thiết, tiếng gào kia thậm chí có thể khiến người tinh thần lực kém một chút trực tiếp hỏng mất.

Khí máu tanh cùng sát khí mãnh liệt khắp bầu trời, bị hai đạo thần quang này chiếu xuống, liền lung lay muốn sụp đổ.

Tần Lập lại thờ ơ như không, cười lạnh nói:

- Theo ta chơi đùa dạng này, tiểu tử. Ngươi còn non lắm!

Nói rồi, thân thể Tần Lập nhanh như tia chớp, nhanh đến mức không thể tin được, nhắm về phía thanh niên Lãnh khốc cao lớn kia, tay vung lên nhắm về phía mặt gương đồng trên đầu hắn.

- Người muốn chết!

Thanh niên lãnh khốc hừ lạnh một tiếng, trong tay trái trống rổng đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm răng cưa, trên toàn mũi kiếm đều phủ đầy gai nhọn thật nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén.

Hai kiếm va vào nhau một kích, phát ra tiếng "đang" vang lên, hai đạo kiếm khí trực tiếp chém phá hư không, hung hăng chém về phía Tần Lập.

Tần Lập lại căn bản không tránh, trong nháy mắt hai đạo kiếm khí sẽ chém lên người Tần Lập. Tần Lập xoay nắm tay, một quyền hung hăng nện lên trên mũi thanh niên Lãnh khốc cao lớn này. Đầu gối co lên, đồng thời hung hăng đánh lên ngực hắn, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trên tay phải hung hăng chém về phía cổ thanh niên lãnh khốc này.

Ba chiêu này, thi triển ra gần như cùng lúc.

Lúc này, hai đạo kiếm khí của thanh niên lãnh khốc mới rơi xuống trên người Tần Lập.

Bình bình!

Hai tiếng trầm muộn truyền đến, thân thể Tần Lập không chút tồn tại!

Nhưng thanh niên lãnh khốc cao lớn này lại thảm rồi, đầu tiên là bị Tần Lập hung hăng nện một quyền trên mũi, lập tức máu mũi chảy dài, làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, là máu thanh niên lãnh khốc này chảy ra lại là màu vàng kim.

Đầu gối Tần Lập đánh lên ngực thanh niên lãnh khốc này, thiếu chút nữa làm hắn tắt thở, đau đến toàn thân cong như tôm, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Lúc này Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm của Tần Lập đã chém lên cổ hắn, hàn khí bức ngươi làm cho thanh niên Lãnh khốc đã đau tới sắp hôn mê vẫn toát đẩy mồ hôi lạnh.

Cánh tay Tần Lập cũng không chút dừng lại, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, trực tiếp chém xuống dưới.

Một cái đầu lâu của thanh niên lãnh khốc này bị Tần Lập một kém chém bay, máu tươi tung lên. Mặt gương đồng ở trên đầu hắn, mất đi liên hệ liền rơi xuống bên dưới.

Tần Lập vươn tay thu lấy mặt gương đồng vào trong tay, lập tức thu vào trong nhẫn trữ vậy. Tiếp đó, lại kinh ngạc nhìn thấy chiếc đầu lâu thanh niên lãnh khốc kia lại bỏ chạy về phía xa, còn thi thể lại rơi xuống phía bên dưới, Tần Lập thất kinh, lần đầu tiên hắn thấy được có người bị chém đâu còn có thể sống được.

Bấm tay bắn ra, một đạo hỗn độn khí bắn về phía thi thể không đầu của thanh niên kia.

Đang!

Lại phát ra một tiếng vang kim loại va chạm, chỉ thấy thi thể không đầu kia liền hóa thành mảnh vỡ kim loại bay khắp bầu trời...

Thế thân?

Trong đầu Tần Lập chớp mắt nghĩ tới khả năng đó, không khỏi đại hận, nhìn phương hướng chiếc đầu bay đi, biết bên trong chiếc đầu đó tất nhiên tồn tại một tia Hồn phách của thanh niên này.

Không ngờ tới một cường giả đánh sống đánh chết, đánh cả nửa ngày với mình, lại chỉ là một thế thân mà thôi, trong lòng Tần Lập ít nhiều có chút phiền muộn.

Nhưng mà có thể tiêu diệt một thế thân của đối phương, coi như có thể đả kích khá lớn tới đối phương, ít nhất sẽ làm hắn nguyên khí Đại Thương.

Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, liền cảm thấy cân bằng.

Lúc này, bốn phương tám hướng đã bắt đầu sinh ra một tia dao động nguyên lực, chiến đấu bên này đã kinh động những người thủ hộ mười ba đại tộc bảy đại phái.

Hơn nửa năm qua, bọn họ coi như sợ bóng sợ gió. Tinh thần bọn họ vừa thoáng thả lỏng một chút, nhưng không ngờ tới phía sau núi lại xảy ra chiến đấu lần nữa.

Người gia tộc thần bí đã biết chuyện kia, cái gì cũng không nóim cũng không nổi trận lôi đình như tưởng tượng, càng không trách tội ai. Mà phái người đóng giữ, đổi thành nửa năm thu một lần, hơn nữa lần này mỗi ngày chỉ lấy hai mươi cân, dựa theo tỷ lệ đã lấy thiếu đi.

Mười ba đại tộc cùng bảy đại phái cũng không dám hỏi nhiều, chuyện này nói tiếp thì bọn họ cũng ít nhiều có chút trách nhiệm. Nếu như ngay từ lúc bắt đầu chiến đấu, những người này cùng nhau tiến lên, vậy nói không chừng Thạch Đầu đã không chết, đại năng thần bí khủng bố kia sợ rằng sẽ trực tiếp rút đi.

Nhưng mà Thạch Đầu đã chết, rất nhiều người cảm thấy vui vẻ. Cái tên kia không nhận tình người, có chút thần kinh, lạnh băng quanh năm không nói một câu, từng là ác mộng của rất nhiều người.

Nhưng mà hiện giờ sau núi lại phát sinh, chiến đấu lần nữa, những đại năng mười ba đại tộc cùng bảy đại phái cho rằng bọn họ hắn nên tới xem.

Vì vậy, mấy trăm người giữa bầu trời bay lên phía sau Thần Sơn...

Sau đó, bọn họ thấy chỉ có không gian vỡ thành mảnh nhỏ, cùng khí máu tanh chưa tan hết cùng sát khí phủ đầy trời.

Về phần bóng người... bọn họ ngay cả bóng quỷ cũng không thấy một cái.

- Quả thật là đại năng khủng bố, đã thế còn kết thúc chiến đấu quá nhanh như vậy. Nhưng mà lúc này một phương giao chiến là ai đây?

Có người mười ba đại tộc lẩm bẩm.

- Có thể là đại năng khủng bố kia vẫn dưỡng thương ở nơi này, đến hôm nay trị khỏi lại đi ra, vừa lúc gặp phải địch nhân. Vì vậy đại chiến ở đây một trận, đánh chết địch nhân...

Có người nói.

- Nhưng vấn đề là địch nhân đại năng khủng bố kia là ai? ở đây ngoại trừ chúng ta, lại có bao nhiêu người có thể tới gần?

- Có thể là... gia tộc thần bí?

Có người suy đoán.

Mọi người nghe xong, đều trầm mặc im tiếng. Chuyện liên quan tới gia tộc thần bí, bọn họ cũng không muốn tham dự quá mức, chỉ là trong lòng mỗi người bọn họ , đều đặt một tảng đá nặng nề.

Đại năng khủng bố kia, đến nay bọn họ ngay cả hình dáng còn chưa thấy. Chuyện cách nửa năm, hắn xuất hiện ở phía sau Thần Sơn lần nữa, cuối cùng thì hắn là ai? Có địa vị gì? Hắn xuất hiện ở nơi này, cuối cùng là muốn làm gì?

Mấy vấn đề này, quấy nhiễu các đại năng trấn thủ Thần Sơn...

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.