Duy Quân

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Cùng Khang Viễn tiếp xúc nhiều, không muốn bị phát hiện mong ước muốn được người mình yêu chung sống cả đời, Hạ Hầu Triển không dám đối với Khang Viễn nói rõ ra tâm ý của mình nên đành đối với y áp dụng chính sách quấn chặt lấy người.

Chỉ có điều muốn đeo bám người ta, phải trả một cái giá rất lớn . Tỷ như Khang Viễn muốn đi gặp bạn bè đối đáp thơ văn, ngươi không thể ngăn cản y, còn phải theo y, chính là khi tới nơi, ngươi không thể ở đó trơ mắt nhìn những người đó rung đùi đắc ý làm thơ? Một tài tử như Khang Viễn chẳng lẽ lại không thích làm thơ? Mỹ danh Vương gia này cũng không có khả năng làm y có tâm tư thưởng thức.

Thế là Nhuệ thân vương từ tiểu bá Vương khét tiếng trong hoàng cung biến thành một hài tử chăm lo học tập, làm một đứa nhỏ tốt. Chẳng qua vị tiểu bá vương này bản tính không thay đổi, tiên sinh không có quyền tự mình sắp xếp thời gian dạy hắn, mà chính là hắn đối tiên sinh sắp xếp thời gian.

Kể từ ngày đó, thi từ làm văn của Hạ Hầu Triển càng ngày càng tốt , tài năng thi phú bắt đầu chậm rãi bộc lộ, càng bởi vì thân phận hắn là Vương gia, số người đi theo nịnh hót cũng không tính là ít. Những người chân chính liêm khiết không màng danh lợi thì càng ngày càng ít.

Nhuệ tiểu vương gia làm chuyện này hoàn toàn là vì muốn lấy lòng Khang Viễn, hy vọng sẽ được y thừa nhận. Nhưng làm thế nào cũng không thể dự đoán được, hành động này lại làm cho Khang Viễn sinh hiểu lầm, y còn tưởng rằng Hạ Hầu Triển là muốn tranh danh hiệu kinh thành đệ nhất tài tử, cho nên mới mỗi lần đều phải đi theo mình, nhất là có khi gian xảo quấn chặt lấy mình, mục đích chính là muốn trộm học hỏi. ( pó tay…hahaha)

Khang Viễn chỉ cười, trong lòng nói ngươi muốn học thì cứ việc nói thẳng, chẳng lẽ là không muốn học hỏi kẻ dưới quyền địa vị thấp hơn mình (ý nà nu mà còn bày đặt chãnh đó..), sao trong phương diện nghiên cứu học vấn hắn cũng kiêu ngạo vậy. Bất quá y tính tình hảo, cũng không đem cái danh hiệu đệ nhất tài tử kia để ở trong mắt. Còn thật sự giáo thụ một ít thi văn học vấn cho Hạ Hầu Triển, nhưng vẫn có tình không thể hiện ra trước mặt hắn.

Khang Viễn hữu ý vô tình dạy Hạ Hầu Triển làm thơ, đem tâm tình Hạ Hầu Triển một phát lên mây. Nghĩ đến chỉ cần chân thành cùng kiên trì, lão thiên gia cuối cùng cũng sẽ nhìn thấy, ngày Khang Viễn tiếp nhận hắn đã đến.

Ai ngờ nửa năm mộng đẹp, ngay tại lúc hắn nghĩ muốn lấy hết dũng khí mở miệng cầu hôn, tại thời điểm đem mộng đẹp biến thành sự thật, Khang Viễn dội cho hắn một chậu nước lạnh, y không chịu gặp hắn .

Đầu tiên là Khang Viễn đến thăm biểu đệ của mình nửa năm, nửa năm này hạ Hầu Triển đã sớm tương tư thành bệnh. Thật vất vả mới đợi được người trở về, tâm tình kích động muốn được nhìn thấy người yêu, đến nơi Tể tướng phu nhân ôn nhu nói một câu “Viễn nhi thân thể nhiễm phong hàn, không thể gặp khách.” Liền cho người tiễn khách.

Lúc đầu Hạ Hầu Triển thực cho rằng Khang Viễn nhiễm phong hàn, mỗi ngày đều phái người đưa thuốc bổ tới. Mỗi ngày đều ngồi tại trà lâu đối diện Khang phủ nhìn vào hậu viện, tưởng tượng một ngày nào đó Khang Viễn hết bệnh, thời điểm mở khai cửa sổ sẽ thấy được chính mình, hai người bốn mắt nhìn nhau tuy rằng cách xa, nhưng là tâm ý tương thông, thật là lãng mạn a.

Nhưng ngày ngày trôi qua, tiểu Vương gia thấy có gì đó không thích hợp.

Khang Viễn nhiễm phong hàn, khách nhân trong phủ đến gặp không ít? Hơn nữa người đến đều là văn nhân thi sĩ, gia phụ y tuổi cũng lớn mỗi ngày đều ở trong nha môn, những người này đương nhiên không có khả năng tới gặp hắn , càng không thể đến gặp lệnh phu nhân. Kia khẳng định chính là gặp Khang Viễn a, sao hắn đến Khang phủ đều bị người mời về.

Nhưng là những người này đi vào, không phải hai canh giờ sẽ không đi ra, có hôm còn ở tới ba bốn năm canh giờ liền. Thậm chí là ở lại ăn cơm qua đêm cũng không phải không có, chính mình lại cô đơn, chỉ cần vừa đến cửa, tới cửa đón đãi tất nhiên là Tể tướng phu nhân, tiếp đãi trà nước tất nhiên là một câu “Thật ngại quá tiểu Vương gia, Viễn nhi thân thể không được tốt, không thể tiếp khách.” Không thì chính là “Viễn nhi tối hôm qua ăn đồ hư bị đau bụng, lúc này còn nằm ở trên giường, vô lực gặp khách”.

Thường xuyên như thế, Nhuệ tiểu thân Vương nổi giận, nghĩ thầm Khang Viễn a Khang Viễn, ta đem lòng ta minh nguyệt rõ ràng với ngươi, ngươi lại xem như không có gì, ngươi…… Ngươi đùa giỡn ta cũng quá lợi hại đi. Không nhìn lại nhan sắc của ngươi thử xem, ngươi thực cho ta là ngu ngốc, có thể dễ dàng đùa giỡn như thế?

Nhuệ tiểu thân Vương mang trong đầu ý niệm cá chết lưới rách (giống lưỡng bại câu thương à??…), hầm hừ âm trầm đi vào tướng phủ. Quả nhiên, lệnh phu nhân lập tức từ hậu đường đi ra tiếp đón, tiếp theo chính là liên miên bất tận tam khúc điệu bộ:“Tham kiến vương gia “,“Vương gia mời ngồi.”,“Tiểu Phượng dâng trà.”

Tam khúc xong rồi, chính mình cũng nên phối hợp , Hạ Hầu Triển tằng hắng cổ họng, trong ánh mắt ẩn dấu một chút tàn khốc, tựa hồ là có chút tản mạn hỏi:“Khang công tử đâu?”

Thế là thứ tứ khúc bắt đầu rồi. Khang phu nhân khom người, mỉm cười mở miệng nói:“Vương gia, thật sự là không khéo , Viễn nhi……”

Lúc này Hạ Hầu Triển không đợi nàng nói xong, liền cười lạnh một tiếng nói:“Phu nhân không cần phải nói , bổn Vương biết, Khang công tử lại bị bệnh đi? Lúc này là đau đầu a? Vẫn là nhiễm phong hàn? Hay là là giấc ngủ không tốt đang ngủ bù đi? Nga, còn có tiêu chảy, đau chân, khó thở… A, nhiêu đó lý do đều dùng qua, hôm nay phu nhân sẽ không nói cho bổn Vương, Khang công tử bị bệnh đậu mùa đi?”

Khang phu nhân lập tức hồng từ mặt đến cổ. Kỳ thật hắn cũng biết Khang Viễn mẫu thân thoái thác tiểu Vương gia như thế là không đúng, nguyên tưởng rằng tiểu Vương gia là người thông minh, từ chối hai lần, nên biết duyên cớ . Chỉ cần không tới cửa, cũng sẽ không ứng phó hắn vất vả như thế.

End 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.