Duyên Đến Khó Thoát

Chương 13: Chương 13: Lên báo




Editor: Tử Thiên Băng

Bữa sáng trên bàn, Viêm Thần uống một hớp sữa tươi, tiện tay cầm tờ báo lên, trên đó là mấy tin tức chính trị râu ria không đáng kể, không phải là tình hình quốc tế rung chuyển thế nào thì cũng là quan viên chính phủ Trung Quốc bận rộn ra sao, lúc lật sang trang anh lại nhìn thấy tấm ảnh mà cho dù thế nào cũng không ngờ tới được. Ly thủy tinh trên tay thiếu chút nữa rơi xuống. Vài giọt sữa tươi bắn trên tây trang, anh cũng không kịp lau, vội vàng gọi điện cho Tòng An.

“Cô mau đi điều tra một chút, người có bút danh Phỉ Thúy tiên sinh trong nhật báo G thị có thân phận gì, đã viết các bài nào? Còn có… tóm lại, chuyện về người này tôi đều muốn biết.” Viêm Thần gấp gáp, lời nói cũng trở nên không được rõ ràng.

“Sao đột nhiên anh lại hứng thú với người đó thế?” Tòng An rất bình tĩnh nghe rồi hỏi.

“Cô đừng hỏi nhiều, điều tra người này cho tôi là được, cả gia đình, bất kể tin tức nhỏ nào cũng phải nói cho tôi biết.”

“Chuyện này không gấp được, chỉ biên tập thôi thì trong nhật báo cũng có gần cả trăm người, tác giả cộng tác càng khỏi phải nói, nếu biết tên thật thì còn đỡ, nhưng chỉ với một bút danh, có thể thấy người nọ không muốn bị người ta nhận ra, như vậy khó mà điều tra được…”

Trong lòng Viêm Thần vô cùng gấp, ngắt lời cô: “Vậy cô có số điện thoại của chủ biên nhật báo không, đưa cho tôi lập tức!”

Tòng An còn chưa trả lời, “ầm” một tiếng, một đống báo dày cuộm bị quẳng lên bàn. Viêm Thần ngẩng đầu nhìn người tới, chột dạ nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Tôn phu nhân chỉ vào tờ báo, tức giận nói: “Con! Cái đứa bé này, con thật sự khiến ta tức đến muốn bất tỉnh mà!”

Theo hướng bà chỉ, quả nhiên chính là nội dung Viêm Thần vừa xem qua, tựa đề in đậm màu đen viết: “Âm mưu bí mật: Con gái cựu thị trưởng cùng người tình cũ tro tàn lại cháy”, bên cạnh còn có ảnh Viêm Thân đang cường hôn Lăng Vi, hai người trong hình quần áo xốc xếch, riêng mặt lại rất rõ ràng.

Đầu Viêm Thần đau âm ỉ, anh mềm giọng nói: “Mẹ, mẹ cũng không phải không biết, mấy tờ báo này chuyên viết linh tinh…”

Tôn phu nhân nhìn anh chằm chằm, gương mặt tô phấn trắng toát đầy vẻ tức giận: “Người nọ cũng đã đem mười tám đời tổ tông nhà Lăng Vi và con lên đây rồi, con còn bảo là viết linh tinh? Chẳng lẽ ba con không phải Tôn Như Hải, chẳng lẽ Lăng Vi không phải con gái của cựu thị trưởng, chẳng lẽ hai đứa lúc trước không có qua lại với nhau? Chẳng lẽ tấm hình này còn có thể là giả? Từng chữ từng câu trong này con nói ta hiểu lầm chỗ nào?” Tôn phu nhân nổi đóa, nói đến đoạn sau âm thanh đã trở nên nghẹn ngào.

Thấy Viêm Thần cúi đầu, bà cau mày nhìn quanh một vòng: “Tòng An đâu, chắc không phải còn đang ngủ chứ? Mau gọi nó ra đây, chuyện này ta phải nói cho rõ ràng, không phải nó luôn bên cạnh con sao, sao lại để xảy ra chuyện này, nó làm vị hôn thê kiểu gì vậy?”

Điện thoại để trên bàn nãy giờ truyền đến giọng Tòng An nóng nảy hỏi: “Viêm Thần, Viêm Thần, anh có còn đang nghe không? Đã xảy ra chuyện gì, anh sao vậy?”

Tôn phu nhân đoạt lấy điện thoại di động, nói vào điện thoại: “Tôi mặc kệ cô bây giờ đang ở đâu, lập tức tới đây cho tôi.” Nói xong bà cúp điện thoại, sau đó như nhớ tới điều gì, đi vào phòng ngủ.

Quần áo trong tủ không nhiều, mỹ phẩm trang điểm trên bàn cũng ít đi, Tôn phu nhân xoay người bình tỉnh nhìn Viêm Thần nói: “Tự nó dọn đi hay con đuổi nó đi?”

“Mẹ, con với Tòng An chỉ tạm thời tách ra riêng thôi, mẹ đừng xen vào.” Đầu Viêm Thần càng ngày càng đau, mẹ anh chính là như vậy, mọi chuyện đều muốn nhúng tay, anh thật sự hy vọng bà có thể buông tay ra.

“Ta có thể mặc kệ được sao, ban đầu đáp ứng cho hai đứa ra riêng, là bởi vì hai đứa đáp ứng với ta sẽ sống thật tốt, nhưng bây giờ lại thế này, ta còn có thể không quan tâm được à? Con trai à, không phải mẹ nói với con rồi sao, con phải hiểu rõ, loại phụ nữ gì có thể động vào loại nào không thể. Lăng Vi là một mối tai họa, sao con có thể ngu ngốc như vậy tự mình đi tìm phiền phức!” Dù sao cũng là con trai mình, giọng Tôn phu nhân dần mềm đi, chỉ hận mình không thể thay con chuẩn bị chu toàn hết tất cả.

Sắc mặt Viêm Thần lạnh xuống: “Mẹ! Chuyện Vi Vi tự con có chừng mực, mẹ làm ơn đừng nhúng tay vào nữa!”

Tôn phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Không thể nào, ta tuyệt đối không cho phép con lại làm ra việc gì ngu ngốc nữa, con tốt nhất nên cách xa Lăng Vi một chút, nếu không ta không dám chắc mình sẽ làm gì với cô ta đâu. Còn nữa, hôn sự con bao giờ thì làm đây, trì hoãn đã hai ba năm rồi, ta và cha con vẫn luôn muốn bồng cháu đây này.”

Viêm Thần nắm chặt quả đấm: “Năm đó nếu không phải các người ngăn con… con làm sao lại bị tai nạn xe cộ, làm sao rời bỏ cô ấy được?” Anh ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia hận ý.

Trong lòng Tôn phu nhân khẽ động, Viêm Thần luôn luôn nghe theo lời bà, nhưng bởi vì ba năm trước Lăng gia gặp chuyện không may mà nó làm loạn cả nhà lên, hôm nay vẫn là vì đứa con gái kia, nó lại không nghe lời, quả nhiên Lăng Vi chính là trời sinh để phá hỏng mối quan hệ mẹ con của bà mà!

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bà vẫn thu hồi vẻ phẫn nộ: “Đứa nhỏ ngốc, Lăng Tuấn phạm phải lỗi gì không phải con không biết, năm đó nếu chúng ta ra mặt, nói không chừng cũng sẽ bị liên lụy, ta và cha con có thể không ngăn con được sao? Về phần Lăng Vi, cô ta tự mình bỏ đi, đi suốt ba năm, lúc con xảy ra tai nạn xe cô ta có ở bên con không? Hoặc gọi cho con một cuộc điện thoại? Dứt khoát bỏ đi như vậy, chứng minh trong lòng cô ta không có con, chỉ có con ở đây nhớ mãi không quên cô ta…”

Cửa phòng ngủ bị đẩy ầm một cái, Viêm Thầm đứng ở cửa gầm nhẹ: “Đừng nói nữa… mẹ nhất định phải bôi nhọ cô ấy như vậy mới cam tâm ư, mẹ nhìn Vi Vi từ nhỏ đến lớn, cô ấy là người thế nào mẹ còn không hiểu sao? Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ?” Nói xong anh sải bước ra ngoài, Tôn phu nhân chỉ nghe được tiếng cửa lớn bị đóng một cách thô bạo.

Lúc Tòng An đến nơi, chỉ thấy có Tôn phu nhân.

Bà dựa bàn ăn, trên tay còn cầm tờ báo, mặt lạnh nhìn cô đi tới. Cô cung kính nói: “Mẹ, con đến rồi, con làm thêm giờ nên rất trễ, vì vậy mới ở phòng làm việc cho tiện…”

Tôn phu nhân ừ một tiếng, ánh mắt sắc bén nói: “Xem nhật báo hôm nay chưa, quyết định được nên xử lý ra sao rồi chứ?”

Tòng An bình tĩnh: “Mẹ, người yên tâm, con sẽ xử lý tốt, tuyệt không để chuyện này lớn hơn nữa.”

Tôn phu nhân đột nhiên vỗ bàn: “Nếu cô có bản lĩnh như vậy, chuyện này đã không xảy ra! Tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy những chuyện tương tự thế này nữa, Thần nhi vừa mới đi, chắc là đi tìm Lăng Vi rồi, cô suy nghĩ cho kỹ nên làm thế nào đi!”

———— tuyến phân cách ————

Chú Chung hỏi quản gia ở đâu, có nhìn thấy báo hôm nay không. Quản gia lại nói: “Vừa đúng lúc, ông đến rồi, lão gia bảo tôi đi tìm ông, xem vẻ rất gấp.”

Chung Nam Sơn đặt ly trà xuống, vẻ mặt nặng nề: “Chuyện gì thế này, hội trường giám thưởng từ bao giờ cho phép chụp ảnh vậy?”

Chú Chung cúi người xuống: “Hẳn là có người giấu máy chụp ảnh trong túi lẩn vào, chuyện này tôi nhất định sẽ tra rõ.”

“Phải tra cho kỹ, còn có một việc ông cần lầm. Người gọi là Phỉ Thúy tiên sinh rốt cuộc là ai, có can đảm viết thế này trên báo quả không đơn giản.”

Chung Nam Sơn vừa dứt lời, quản gia đã cầm điện thoại đi tới, sắc mặt khẩn trương nói là điện thoại từ bệnh viện gọi tới.

Vừa nghe hai chữ bệnh viện, Chung Nam Sơn lập tức đứng dậy nắm lấy điện thoại, đặt bên tai hơn nữa còn càng nghe sắc mặt càng tệ, cuối cùng nhỏ giọng trách cứ: “Các người bảo vệ kiểu gì thế, sao lại để cho bà ấy một thân một mình bỏ đi như vậy? Mau đi tìm!”

Chú Chung nghe cảm thấy không ổn: “Lão gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“A Ngâm tự mình xuất viện, chỉ sợ cũng đã đọc báo rồi, bà ấy nhất định sẽ đi tìm Vi Vi, ông phái người chú ý một chút, tuyệt đối không được để bà ấy xảy ra chuyện.” Bàn giao chuyện xong, ông mới ngồi xuống, mặt lạnh nói với chú Chung: “Ông đi nói với người của nhật báo, để cho họ biết, nhanh chóng tiêu hủy số báo này, nếu để cho ta thấy có bất kỳ tin nào về cuộc giám thưởng ngày đó, ta sẽ không tha cho họ. Muốn mượn đồ Chung gia ta dùng, bọn họ lại dám một lời cũng không hỏi ta có đồng ý hay không!”

Chú Chung do dự một chút: “Lão gia, hạng mục công trình quặng thô bên Belfast chúng ta có tiếp tục hợp tác với công ty của Tôn thị không?”

Chung Nam Sơn khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh, nói gằng từng chữ: “Ông đi theo ta lâu như vậy còn không hiểu sao? Làm ăn là làm ăn, những chuyện vặt đừng để dính vào chuyện làm ăn. Nhìn xem, công ty TB ở ngành này có thực lực không tệ, rất có chỗ đứng ở thị trường Trung Quốc, thằng nhóc Tấn Húc Nghiêu lại rất khá, hình như cậu ta còn có quan hệ với Du Bá Niên, nên cân nhắc. Đúng rồi, bảo ông điều tra thân phận của Tấn Húc Nghiêu, thế nào rồi?”

Trong mắt chú Chung lóe lên tia nghi ngờ: “Tôi đã đi điều tra tài liệu về cậu ta, đáng tiếc chỉ tra được tới Vân Nam thì mất manh mối, mấy ngày nay vẫn đang điều tra thêm ở Vân Nam, vài hôm nữa sẽ có tin ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.