Thực tế thì đến phút cuối thì đội trưởng Chu Thuần vẫn không gọi Long Tuyền đến canh chừng ở điểm cuối. Không phải anh ta bỏ qua cho Long thiếu mà là đến cuối cùng chỉ còn lại bốn người ở tổ đỏ và lục có thời gian để chạy nước rút mà thôi. Dù sao thì Long Tuyền vẫn đang ẩn núp bên cạnh để quan sát bọn họ nên cũng không cố ý gọi anh đến chịu tội.
Điểm cuối cùng của đợt chọn huấn là một vùng đồng cỏ dưới vách núi phía bên trái, cuối con đường mòn trong rừng.
Bình thường thì cần phải leo vách đá cao gần 50 mét mới được coi là đến điểm cuối. Vậy mà bốn người này lúc chọn vũ khí đều chọn súng, không một người nào chọn dây động lực. l,q'đ Có lẽ bọn họ cho rằng dây động lực không phải vũ khí nên không giúp gì được cho mình trong đợt chọn huấn này. Nhà triết học Hegel* từng nói: “Tồn tại tức hợp lý”, trong nhiệm vụ đã ghi là vách đá, “Ám Dạ Kiếm” cũng đã cung cấp dây động lực, vậy thì dây thừng sao có thể là đồ vô dụng?
*Hegel: Georg Wilhelm Friedrich Hegel (1770-1831) là nhà triết học duy tâm Đức, một trong những triết gia có ảnh hưởng nhất thể ký XIX. Trong một biện chứng cho dự phóng triết học, ông cho rằng cái gì hợp lý tính thì tồn tại và cái gì tồn tại thì hợp lý tính
Cách làm hợp lý nhất là một người trong tổ phải lựa chọn dây thừng, lo trước khỏi hoạ. Súng thì dùng của người bị đào thải là được, cũng không ai quy định lấy loại vũ khí nào thì chỉ có thể dùng loại vũ khí ấy, mèo l1q.đ trên dọc đường hoàn toàn có thể gặp được “thi thể”, thậm chí là lấy được một cây từ thành viên trinh sát. Dĩ nhiên cách làm cường đạo như vậy là không hợp quy cách, có thể những tân binh này chưa chịu qua lễ rửa tội của “Ám Dạ Kiếm” nên không thể hiểu được.
Nghĩ sai thì hỏng hết, nửa giờ cuối cùng bốn người kia phải đi nốt đoạn đường thảm thiết.
Chu Phong tay không leo núi, lúc bị ngã xuống thì Lôi Đào đang ở bên cạnh theo bản năng vươn tay ra cứu, kết quả người được cứu thì an toàn rơi xuống đất, người cứu thì ngất đi. Ba người kia thấy Lôi Đào không bị ngoại thương, cũng không thấy bị thương đến xương cốt, hô hấp bình thường thì Chu Phong và Trình Đang nửa khiêng anh ta tiếp tục tiến lên, Vu Bạch thì mang theo vũ khí của mọi người.
Lôi Đào là người lớn nhất, cân nặng cũng không nhẹ, đối với ba người gần như sức cùng lực kiệt chỉ còn dư lại chút sức lực mà nói thì Lôi Đào tuyệt đối là gánh nặng cực lớn. l-q.đ Sau khi gian nan đi được 40p, Vu Bạch đề nghị bỏ anh ta lại, bởi vì với tốc độ này thì không một ai trong bọn họ có thể hợp cách.
“…Cậu ấy đã cứu tôi, tôi không thể để cậu ấy lại.” Chu Phong thở hổn hển nhìn về phía Trình Đang, ánh mắt mang theo ý cầu khẩn. Anh thật sự rất cảm kích Lôi Đào, hy vọng anh ta sẽ không vì mình mà bị đào thải. Nếu như có thể được Trình Đang ủng hộ, như vậy vẫn còn hy vọng.
Trình Đang nhìn đồng hồ đeo tay, lại đánh giá một chút độ dài con đường phía trước, sau đó nói với Vu Bạch: “Tôi muốn thử một chút, cậu cứ đi trước đi, đưa thứ đó cho chúng tôi. Yên tâm, sẽ không trách cậu.”
“TMD!! Muốn làm anh hùng có lòng yêu thương? Hôm nay lão tử liều mình bồi quân tử!!” Vu Bạch cắn răng một cái, lột xuống cái ba lô nhẹ nhất là của Chu Phong, nhanh chóng nói: “Nhanh lên, quấn cậu ta lên đó, hai người kéo cậu ta đi.”
Nửa giờ, chỉ còn lại nửa giờ.
Đoạn đường kia không đến 20m, không chỉ là kéo mà Chu Phong còn liên tục ngã nhào xuống, cát đá trên đường khiến đầu gối và khuỷu tay anh ta đầy vết máu.
Vu Bạch lôi kéo Trình Đang, mặc dù hai người đi khó khăn nhưng vẫn có thể cất bước. Chu Phong vì bị ảnh hưởng bởi Lôi Đào nên cản trở mọi người. Ánh mắt anh ta co rút lại, bỗng nhiên rút dao dâm vào cánh tay của mình. l/q;đ Sau đó dưới sự kích thích của cơn đau liền kéo Lôi Đào tiến về phía trước khiến cho tốc độ của cả đoàn được nhanh hơn.
Từng giọt máu tươi rơi xuống từ từ thấm vào bùn đất khiến người khác nhìn mà kinh hãi, lòng cảm thấy chua xót…
“Tôi chửi con mẹ nó chứ, thật có tâm huyết!!” 20 thành viên của đội “Ám Dạ Kiếm” đang ẩn nấp xung quanh họ không khỏi sợ hãi than.
“Tôi cho rằng bọn họ sẽ bỏ Lôi Đào lại.” Hoà Thượng ở một bên lẩm bẩm một câu. Lúc trước hai người ở tổ lục kia đã dứt khoát vất bỏ những người cản trở mình… Bọn họ tuyệt đối sẽ không xoay người cứu những tổ viên bị bắt, cả hai lấy sự hợp cách của mình là điều kiện tiên quyết.
“Chu Phong và bọn họ có giao tình, đặc biệt là tình cảm giữa Chu Phong và Trình Đang hẳn rất tốt. Vì chỉ có một mình cậu ta kiên trì nên tất nhiên Trình Đang sẽ xem xét tâm tình của cậu ta.” Long Tuyền ở bên cạnh nói, còn dùng máy bộ đàm nhẹ giọng giải thích cho mọi người: “Dĩ nhiên, nếu thời gian không phải nửa giờ mà là nửa phút, tôi nghĩ rằng bọn họ sẽ ném Lôi Đào lại co cẳng chạy.”
Việc này được đặc biệt thiết kế cho bọn họ trong lúc chọn huấn. Long thiếu vừa nói vừa tính toán, bốn người bọn họ đã được xác định có thể thông qua chọn huấn, mà Vu Bạch dường như là một người không có nhân tính, có chút nguy hiểm.
….
Đêm hôm ấy, đoàn người “Ám Dạ Kiếm” mệt mỏi trở về căn cứ. Giữa trưa ngày 19, toàn thể thành viên của phân đội dưới sự chủ trì của Chu Thuần thì mỗi người phải viết được vài chục trang ghi chép quan sát, chỉ ra những điều cần chú ý lúc chọn huấn. Hai ngày còn lại là thời gian nghỉ ngơi của một phần đội viên và thời gian tân binh báo cáo.
Buổi trưa ngày 18, thời gian ăn trưa tại phòng ăn, đồng chí Tiểu Bạch cố chen ngồi cạnh Long Tuyền, lắp bắp nhắc nhở Long thiếu gia 6h xế chiều hôm nay chính là hạn cuối nộp báo cáo tư tưởng 8000 chữ cho đội trưởng.
Long Tuyền vỗ vai anh ta một cái, cười nói: “Yên tâm, sẽ không muộn được. Tôi còn chờ cậu giặt quần áo đấy.”
Sau khi ngủ trưa dậy, Tiếu Lực Dương rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, vừa ngước mắt đã thấy Long Tuyền ôm laptop anh chuyên dùng để giải trí chuẩn bị ra cửa.
“Đi đâu vậy?? Hoà Thượng nói sẽ tới đây đánh bài.”
“Mọi người chơi trước đi, tôi đi phòng máy lên mạng để sửa lại báo cáo cho Tiểu Bạch.” Long Tuyền phất tay một cái, ung dung ra khỏi cửa.
Tiếu Lực Dương nghe xong cũng không để ý, cho đến khi Tiểu Bạch và Hoà Thượng giải thích nơi mà Long Tuyền đi thì anh ta mới đột nhiên phản ứng lại. Cái báo cáo tư tưởng kia mà cũng phải đi phòng máy để lên mạng??!! Trong phòng cũng có cơ mà!!
“TMD!! Chắc chắn là cậu ta muốn dùng email hoặc QQ để liên lạc với bên ngoài!!” Tiếu Lực Dương tỉnh ngộ, mặt mày hớn hở nói: “Các anh em, lại có chuyện bát quái!! Nếu cậu ta muốn liên lạc với người nhà hoặc bạn bè thân thiết thì sẽ gọi điện thoại, nhưng nếu lên mạng thì nhất định không phải là người vô cùng quen thuộc.”
“Cái này thì có gì mà bát quái?” Tiểu Bạch vô cùng nghi ngờ.
Hoà Thượng thuận tay cho Tiểu Bạch một chưởng: “Đồ ngốc!! Long thiếu vẫn chưa kết hôn, bây giờ cũng chưa có một phong thư nào đến tay nên tất nhiên là liên lạc trên mạng!! Đi thôi, chúng ta đi phòng máy!”
Thêm cả Liệp Báo là bốn người cùng nhau mò tới phòng máy. Bọn họ vốn muốn nấp ở sau lưng Long Tuyền để rình coi, nhưng không ngờ chỗ ngồi của tên kia quá xảo trá, là ngồi ở trong góc dựa lưng vào vách tường!!!
“TMD, ngay trên địa bàn của mình mà cũng đề phòng như đi đánh giặc!!” Tiếu Lực Dương bĩu môi, sau đó đề nghị: “Các anh em, tiến công?”
“Được!! Chúng tôi giải quyết cậu ta, cậu giành máy vi tính.” Hoà Thượng vừa dứt lời liền dẫn đầu nhảy qua cửa sổ, tay vung cái mũ lên đập vào bàn tay đang đặt trên bàn phím của Long Tuyền. Còn ba người kia thì cùng nhau hành động, hỗ trợ Hoà Thượng ấn chặt Long thiếu trên sàn nhà. Tiếu Lực Dương thì nâng máy vi tính của anh lên để anh không kịp tắt trang web, trên đó có hiện một email, chỗ người gửi đề tên “Linh Lung”.
“Thật sự là một cô gái!! Tên là Lâm Lung, linh lung khéo léo đẹp đẽ.” Tiếu Lực Dương nhíu mày, cười đến mê người.
Long Tuyền lập tức hiểu được mục đích của bọn họ, anh nằm trên mặt đất vô lực nói: “…Các cậu… các cậu… một đám vô lại…”
“Cám ơn lời khen tặng!!” Tiếu Lực Dương không hề khách khí đáp lại. Những người chính thức được chọn vào “Ám Dạ Kiếm” tuyệt đối là phát triển theo hướng vô lại, hơn nữa còn là không có điểm cuối. Đầu óc không chuyển động, người không bại hoại căn bản tìm không ra.
Sau đó, anh ta bắt đầu tình ái dạt dào đọc diễn cảm email Lâm Lung viết tới: “Nghe nói khí hậu ở nơi đó của các anh không được tốt nên không mua giúp anh cây tiêu trúc “Ứng Minh Chương”, tôi nhờ một người bạn trên mạng mua giúp anh một cây tiêu được làm thủ công với chất liệu inox, thời gian làm cây tiêu này hơi lâu, khoảng 1 tháng, thêm cả thời gian gửi nữa. Cây tiêu này sẽ không bị gỉ, rất thích hợp với anh. Còn nữa, tôi có vẽ mấy bức kí hoạ chân dung anh, hy vọng anh sẽ không để ý ^-^. Tôi bảo đảm không vẽ rõ ngũ quan, nếu anh muốn tôi có thể gửi bản sao…”
Một email không dài, không có bất kỳ từ ngữ mập mờ nào, nhưng Tiếu Lực Dương với sức quan sát nhạy bén đã phát hiện được "□" trong bức thư!!
“Thiết*!! Cô ấy gửi cây tiêu inox qua bưu điện cho cậu, vậy gần đây cậu thu góp vỏ đạn nói muốn làm một cây tiêu bọc thép có phải để tặng cô ấy hay không?” Hai mắt đồng chí Lực Dương sáng long lanh, anh hưng phấn nói to: “Một đôi tiêu!! Quả nhiên chính là tín vật đính ước!! Lại còn dám nói xem mắt thất bại!!”
*Thiết: 1 câu chửi bậy của người TQ
“Thật sự là tôi xem mắt thất bại, đây chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.” Long Tuyền đang nằm bò trên sàn giải thích. Anh không hề phản kháng, cứ nằm như một con chó chết. 1-3, anh là “một”, mà trong “ba” còn có một Hoà Thượng là người đánh nhau trâu nhất trong toàn đội. Nói cách khác, Long Tuyền hoàn toàn bị ba người kia giữ chặt, không thể chạy trốn hoặc phản kích.
Chỉ vì thăm dò chuyện bát quái xem mắt mà các kỹ năng trinh sát, đột kích, bắt gọn đều sử dụng!! Xem ra gần đây bọn họ quá rảnh rỗi, một thân hơi sức không có nơi để tiêu hao!!
“Bạn bè bình thường có loại mập mờ này ư?” Liệp Báo vô cùng bất mãn cau mày nói: “Đừng nghe cậu ta nguỵ biện, nhanh chóng thăm dò QQ nhìn album ảnh của cô ấy!!”
Bỗng nhiên Long Tuyền cảm thấy vô cùng may mắn vì vừa rồi anh chỉ đi dạo trang web mà chưa đăng nhập vào QQ, nếu không chắc chắn sẽ bị bọn họ đào ra cẩn thận nghiên cứu. Nói không chừng ngay cả những người bạn thân của cô cũng sẽ bị điều tra sạch sẽ, so với đội thanh tra chính trị còn kỹ càng hơn.
“Thật, cô ấy chê tôi quá cao, tôi lại cảm thấy dung mạo của cô ấy không phù hợp nhu cầu nên chỉ có thể làm bạn bè. Không có số QQ, cô ấy chưa cho…” Long thiếu bắt đầu bịa chuyện, sau đó không muốn mất hình tượng nằm ở đây như chó chết nữa nên bình tĩnh mở miệng uy hiếp: “Tiểu Bạch, buông tay!! Nếu không tôi sẽ nghỉ việc!! Hoà Thượng, cậu có tin tôi sẽ gọi điện cho sư phụ nói cậu đang bắt nạt tiểu sư đệ hay không?”
Tiểu Bạch nghe xong lập tức nhảy ra rúc vào một bên, Hoà Thượng cũng là vẻ mặt ấm ức buông lỏng tay.
Nghĩ thầm: Con mẹ nó khi dễ tiểu sư đệ!! Một câu nói uy hiếp lão tử vài chục năm!! Nhớ ngày đó Long Tuyền cũng không phải đệ tử của sư phụ mà chỉ là theo chân học mấy tháng thuật phòng thân mà thôi. Nhưng anh chính là không chịu nổi bộ dạng nhỏ tuổi, dáng dấp ngoan ngoãn, miệng phun hoa sen với anh trai luyện võ, cả ngày lấy lòng sư phụ và sư nương khiến họ cười không khép miệng của cậu ta. Chỉ cần hai anh em vừa xung đột thì cậu ta sẽ lập tức gào lên một câu: “Sư phụ cứu mạng, sư huynh bắt nạt tiểu sư đệ!!”. Sau đó người bị mắng chịu phạt chính là anh!
Dáng dấp đã sớm ngưu cao mã đại rồi, vậy mà vẫn chơi cái trò này!! Hoà Thượng không nhịn được hung hăng liếc mắt Long Tuyền.
Một bàn tay thì không thể vỗ, trước khi bị Long Tuyền lật người đánh trả, Liệp Báo tranh thủ rút lui ra đằng sau đến một vị trí an toàn, sau đó bốn người nhìn thiếu gia cười tủm tỉm đứng dậy, vỗ vỗ mấy cái tượng trưng lên quần áo căn bản không có bụi, chậm rãi nói: “Chán đến đau trứng rồi ư? Vậy thì đi nghênh đón tân binh giết thời gian đi, nhớ phải mặt đen tâm ngoan thủ lạt, hạ mã uy trước đi.”
“Không phải chứ??!! Đã có người chiêu đãi bọn họ rồi mà!!” Tiểu Bạch cả gan kháng nghị một câu.
“Tôi ra lệnh cho các cậu ngày mai đi hỗ trợ.” Thật ra thì ngày mai Long Tuyền cũng phải đi tham gia đội “đón tân binh” nên cũng không coi là lấy thế đè người.
Được không bù nổi mất, được không bù nổi mất!! Bốn người chán nản rối rít lắc đầu cảm thán. Ngay cả thông tin quan trọng cũng không mò được còn mất một ngày nghỉ!
Buổi chiều ngày 19 tháng 8, Trác Nhất xách hành lý đi theo sau lưng hai vị trung uý mặt đen đi tới “Ám Dạ Kiếm”. Cậu vốn cảm thấy người có biệt hiệu Long thiếu quá mức lạnh lùng, không ngờ hai người này còn ác hơn. Một người cao lớn giống như cột sắt màu đen, một người thì gầy gò nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác sắc bén như dao. Mà hai vị trung uý này từ đầu đến giờ vẫn chưa cho cậu sắc mặt hoà nhã, giọng nói cũng lớn muốn chết, lại còn coi cậu như cháu mình mà giáo huấn!! Bọn họ cũng không nhìn lại xem quân hàm của cậu còn cao hơn họ một cấp đấy!
Khi đi ngang qua bãi tập thì cậu phát hiện ra một gương mặt quen thuộc, người kia chính là Long thiếu đang khoanh tay đứng cạnh đường chạy, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm một người đang mặc quần áo thụ huấn chạy vòng.
“Thiếu gia, anh ta chạy được bao nhiêu vòng rồi?” Cây sắt màu đen bên cạnh Trác Nhất – đồng chí Hoà Thượng khàn khàn mở miệng.
“Tám vòng.” Long Tuyền cau mày nhìn Ấn Hoa Thanh bắt đầu thở dốc.
Mới chạy có tám vòng mà đã như vậy?? Ba người đồng thời nghĩ, thậm chí Trác Nhất còn bắt đầu nghi ngờ tại sao “Ám Dạ Kiếm” lại có đội viên có hình thức tiêu chuẩn như này.
“Còn bốn vòng nữa à?” Hoà Thượng cười nói: “Xem ra cậu phải chạy một trăm vòng rồi.” Bọn họ biết vụ cá cược giữa Long Tuyền và Chu Thuần, nếu Ấn Hoa Thanh chạy không xong thì thiếu gia phải chạy.
Long Tuyền lướt đôi mắt lạnh qua khiến Hoà Thượng, Tiểu Bạch và Trác Nhất nhanh chóng rút lui. Bọn họ nghe được thiếu gia tức giận quát mắng ở phía sau lưng họ: “Cậu muốn chết à?! Chạy nhanh lên!! Vài ngày rồi chưa ăn cơm?? Con trâu con còn khoẻ hơn cậu!”
Đánh cuộc thua thì phải chạy 100 vòng, với Long Tuyền mà nói thì chuyện này không phải vấn đề, nhưng nếu Ấn Hoa Thanh mới ở “Ám Dạ Kiếm” được nửa giờ mà đã ảo nảo rời đi, vậy đây chính là sự thật chứng minh lần đầu tiên anh phụ trách việc chọn người hoàn toàn không hợp cách, vậy thì TMD quá là mất mặt!!
Trác Nhất cảm thấy hơi kinh hãi, không ngờ sát thần mặt đen lại có biệt hiệu là “thiếu gia”!! Biệt hiệu này mới sa đoạ, quý tộc làm sao!! Nhưng hoàn toàn không phù hợp với người mặt đen là anh ta, ngay cả đội viên của mình mà cũng mắng ác như vậy.
Sau đó Trác Nhất hoàn toàn tỉnh ngộ mình hoàn toàn đoán sai. l,q.đ Bởi vì người chạy vòng mệt như chó chết đó không lâu sau đã bị thiếu tá “thiếu gia” ném vào phòng ngủ không người của mình, số hiệu 54 ngay tiếp sau cậu.
Số hiệu 53, 54. Nói cách khác anh ta và cậu đều tới tham gia chọn huấn.
Trác Nhất thở dài, nâng người đang nằm co quắp trên mặt đất lên. Đỡ anh ta ngồi lên ghế cạnh tường, hỏi: “Tôi tên là Trác Nhất, còn anh?”
“Ấn… Ấn Hoa Thanh.” Sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, cố gắng nén lại kích động muốn nôn xuống, thở hổn hển cố nặn ra nụ cười: “Cám ơn.”
“Sao lại thành ra như vậy?” Trác Nhất tò mò hỏi anh ta.
Ấn Hoa Thanh nhìn hai mắt đảo tròn của đối phương, dường như là một người thông minh. l]q;đ Vì vậy anh ta tiết kiệm hơi sức, trả lời đơn giản: “Thể năng kém, không muốn, bổ trợ cho cuộc thi.”
“À, hiểu.” Trác Nhất gật đầu, cũng giống như cậu trước kia khi còn ở bên kỹ thuật. Lại hỏi: “Học ngành gì? Tôi là máy vi tính.”
“Thông tin.” Ấn Hoa Thanh cười đáp. Xem ra bọn họ có thể có tiếng nói chung, dường như cậu ta là một thanh niên dễ chung sống coi việc giúp người làm niềm vui. Được làm bạn cùng phòng với cậu ta xem như may mắn, l,q'đ chỉ là không biết hai người còn lại sẽ như nào.
Ngoài Trác Nhất và Ấn Hoa Thanh thì hai người bạn cùng phòng còn lại là một đôi sĩ quan thương binh!! Một người dán băng gạc trên trán, một người khác thì mặc thường phục áo ngắn tay để lộ ra cánh tay trái đeo băng của anh ta.
Chu Phong và Lôi Đào vừa vào cửa đã thấy hai Thượng uý đang ngồi nói chuyện nên vội vàng giơ cánh tay hành lễ. Kết quả một người cao gầy nhìn có vẻ tương đối trẻ vô cùng thân thiết cười hì hì hỏi: “Tại sao các anh lạ trở thành như vậy?” Vừa nói vừa chỉ vào cánh tay và cái trán của bọn họ, hoàn toàn không có bộ dáng của cấp trên.
“Xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn khi tham gia chọn huấn.” Chu Phong cười khẽ trả lời. Trong lòng anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh làm sĩ quan sợ nhất là gặp phải bạn cùng phòng bày kiểu cách cấp trên, không cần nghĩ cũng biết cấp hàm của anh là thấp nhất. Mặc dù không phải là sợ sệt, nhưng nếu ở cùng phòng với một người như vậy sẽ rất khó chịu, bây giờ xem ra cảm giác cũng không tệ lắm.
“Anh Ấn, anh xem người ta còn thảm hại hơn anh, còn bị thương đấy.” Trác Nhất nghiêng đầu an ủi Ấn Hoa Thanh. l;q/đVừa rồi anh ta còn bi ai về thể năng của mình, còn hâm mộ Trác Nhất không cần bổ trợ cho cuộc thi.
“Chọn huấn?” Ấn Hoa Thanh lập tức hăng hái, hỏi: “Tỷ lệ hợp cách là bao nhiêu?”
Lôi Đào nhíu mày trả lời: “41 người tham gia, 4 người hợp cách.”
“Choáng!! Ít như vậy!!” Trác Nhất kinh ngạc, sau khi hồi hồn vội nói bọn họ ngồi xuống, cứ tự nhiên, nhân tiện còn tự giới thiệu bản thân mình.
Ấn Hoa Thanh nhìn số hiệu trên ngực bốn người: “Cậu 53, tôi 54, sau đó là 55 và 56. Bây giờ đã gần đến thời gian cơm tối rồi, trời tối nên không tiện , như vậy có thể xác định có 60 người tham gia, l;q,đ với tỷ lệ này thì nhiều nhất sẽ có 6 người hợp cách?!”
“54 – tôi đi chết đây!!” Ấn Hoa Thanh suy sụp, vỗ trán nói: “Nếu như đúng là 6 người thì rất có khả năng không có tôi.”
Chu Phong và Lôi Đào liếc nhau một cái, trong mắt mang theo ý cười, xác nhận vị thượng uý này rất có phong độ của người trí thức, cũng rất dễ ở chung. Sau đó hai người nói cho Ấn Hoa Thanh biết lần chọn lựa này không hạn chế danh ngạch, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn là có thể qua, chẳng qua nhiệm vụ kia biến thái mà thôi.
“Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy, xe tới núi ắt có đường!!” Ấn Hoa Thanh vỗ đùi đứng lên: “Phân giường đi, tôi thấy người bị thương ngủ ở dưới, có được không?” Anh ta nói xong nhìn về phía Trác Nhất, trưng cầu ý kiến của cậu ta.
Kết quả Trác Nhất còn chưa kịp mở miệng, Chu Phong đã từ chối: “Vết thương của tôi nhỏ, không đáng ngại, ngủ giường trên đi. Số hiệu 56 là Lôi Đào bị chấn thương sọ não nhẹ, cần ngủ dưới.” Thông minh như anh sao có thể đồng ý để hai thượng uý nhường giường cho sĩ quan?? Xem bọn họ có vẻ như đều là người thành phố có trình độ học vấn cao, những người như thế so với những tiểu binh nông thôn không có bối cảnh thì có khả năng hơn nhiều. Cho dù ở “Ám Dạ Kiếm” không thụ huấn phân theo cấp bậc nhưng khó mà nói sau này sẽ không có lúc nhờ bọn họ.
“Được.” Trác Nhất nhìn Chu Phong một cái, không khách khí, dứt khoát chỉ vào giường dưới nói với Ấn Hoa Thanh: “Anh ngủ nơi này, chạy có 5km mà giống như mất cái mạng già rồi. Tôi đoán sau khi anh huấn luyện về căn bản không còn hơi sức để trèo lên giường.”
Mặt tiểu ca Ấn hơi đỏ lên, chấp nhận sắp xếp của Trác Nhất.
Vào buổi tối sau bữa cơm chiều ngày hôm đó, toàn thể binh lính thụ huấn tập hợp nhận đồ dùng tập huấn bao gồm giày vớ và ba bộ huấn phục. Số người đúng như Ấn Hoa Thanh suy đoán, chỉ có 58 người, không tới 60.
Trác Nhất vẫn luôn lo lắng sẽ bị Long Tuyền đàn áp nên cậu vô cùng bi ai nhìn vị thiếu tá mặt đen đứng trên bậc thang đang nhìn xuống bọn họ, nghe anh nói mình là tổng huấn luyện viên của lần chọn huấn này.
Sau đó lại nghe anh nghiêm nghị nói một loạt những điều không được làm cái này, không được phép cái kia và vài câu nói mấu chốt cuối cùng: “Tối hôm nay chính là buổi tối ngủ ngon cuối cùng của các bạn!! Lính đặc chủng chỉ có chết vì huấn luyện, chết vì chiến đấu, không có ai sợ cái chết!! Bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi người chuẩn bị tư tưởng chết vô số lần trong địa ngục cho tôi!! Nếu thật sự chết thì sẽ được phong là liệt sĩ!! Ai không muốn làm dũng sĩ hoặc liệt sĩ thì bây giờ có thể rút lui!”
Rút lui? Sao có thể, không một binh lính nào sẽ thừa nhận mình là quỷ nhát gan sợ chết trước mặt tất cả chiến hữu. Vì vậy Long Tuyền chờ 5p vẫn không có một binh lính nào rút lui, anh lại ra lệnh cho toàn bộ binh lính chạy bộ trở về kí túc xá, chín giờ tắt đèn ngủ.
Sau khi nghe được tiếng còi tắt đèn, Trác Nhất ngủ cạnh cửa thuận tay tắt đèn, sau đó thì thào lầm bẩm: “Giấc ngủ ngon cuối cùng!! Mọi người, ngủ ngon.”
Sự thật chứng minh tất cả những binh lính đều hiểu “tối hôm nay” và “hôm nay” của các huấn luyện viên “Ám Dạ Kiếm” nhất định có khác biệt. Nửa đêm lúc 12h30, cảm giác giống như là đêm khuya ngày 19, nhưng lịch đã chuyển đến số 20, vì vậy dưới tiếng còi tập hợp khẩn cấp được thổi từ miệng Long Tuyền phá vỡ bầu trời yên tĩnh thì giấc ngủ ngon của ngày 19 đã được tuyên bố chấm dứt.
Toàn thể binh lính thụ huấn không hề có sự chuẩn bị nào lăn một vòng chạy vội tới tầng dưới, đứng thẳng theo tư thế hành quân 20p. Tất cả mọi người bị gió đêm mát mẻ thổi qua khiến tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, Long Tuyền lạnh giọng nói bọn họ tiếp tục trở về ngủ.
Rạng sáng 4h bi kịch tiếp tục tái diễn, 58 người lính một lần nữa đứng dưới tầng, 15p sau có 50 người được cho phép về phòng nghỉ ngơi, còn lại 4 người vì oán trách và 4 người đứng vào vị trí quá muộn nên bị phạt hít đất 100 cái và đứng lên ngồi xổm 100 cái, làm xong mới được đi ngủ.
Ấn Hoa Thanh và Lôi Đào có hơi chóng mặt trở về phòng, đang chuẩn bị cởi quần áo lên giường lại phát hiện Trác Nhất chỉ cởi giày, còn quần áo vẫn giữ nguyên nằm trên giường. Bạn nhỏ Ấn nghi ngờ mở miệng: “Chỉ còn hai giờ nữa là thời gian rời giường, không phải huấn luyện viên đã nói sẽ không thổi còi nữa ư?? Cậu ngủ như vậy sẽ không thoải mái.”
“Tên ngốc mới tin lời anh ta nói. Sẽ không thổi còi nữa, anh cảm thấy Hắc Sát sẽ tốt bụng như vậy ư?” Trác Nhất trợn mắt xem thường: “Nửa tháng trước tôi được anh ta phỏng vấn, chưa gì đã bị hồi mã thương ăn mắng từ đầu đến chân. Có tin hay không là tuỳ anh, dù sao tôi cảm thấy anh ta có thể thổi tiếp.”
Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau rồi cũng để nguyên quần áo nằm xuống, lo trước khỏi hoạ đi. Hiện tại cũng đã cảm thấy đầu hơi choáng váng, nếu tập hợp khẩn cấp một lần nữa không ai có thể đảm bảo mình có thể tỉnh táo nhanh chóng mặc quần áo. Hơn nữa chỉ còn hai giờ để ngủ, ngày đầu tiên trình diện cũng không biến thái đến nỗi phái người đến kiểm tra ban đêm.
5h20p sáng, tiếng còi tập hợp khẩn cấp lại vang lên một lần nữa, cách thời gian rời giường chỉ có 40p!! Mọi người không tiếng động căm tức nhìn huấn luyện viên Long lừa gạt bọn họ, sau đó càng thêm tức giận sau khi nghe anh nói: “Cũng không cần đi ngủ tiếp nữa, rời giường trước 40p cũng không tính là quá đáng chứ?? Tôi sẽ bớt thời giờ dẫn mọi người đi làm quen địa hình xung quanh một lát.”
Mọi người nghe xong câu “rời giường trước 40p không tính là quá đáng” mà tức giận. Đêm khuya bọn họ đã bị tập hợp khẩn cấp 2 lần rồi đấy, con mẹ anh thật quá đáng.
Có mấy con chim đầu đàn đang muốn kêu báo cáo kháng nghị, lại bị một câu nói của Long Tuyền ép về: “10 cây việt dã! Đằng sau quay, rẽ trái!! Lần đầu tiên chạy, vì chưa quen thuộc hoàn cảnh ở đây nên thời gian được nới rộng thành 50p. Không kịp về ăn sáng thì không cần ăn!!”
Được rồi, vẫn nên nghe theo mệnh lệnh trước đi, hoàn thành nhiệm vụ ăn bữa sáng rồi kháng nghị, hiện tại kháng nghị thì chỉ tội nghiệp cho cái bụng của mình thôi.
Đoàn người nối thành hàng dài chạy ra khỏi căn cứ vào lúc trời mới tờ mờ sáng bắt đầu chạy về phía đường núi nhấp nhô. Long Tuyền xoay người ngồi trong xe việt dã nhìn đoàn người xếp hàng tựa như con giun liền cầm loa nhắc nhở mọi người. Tính giờ từ bây giờ, quá giờ phạt 100 cái hít đất, 100 lượt đứng lên ngồi xuống và 100 lượt đu xà.”
“Tại sao chạy chậm như vậy?? Mọi người đang tản bộ hay chạy bộ?? Đến khi võ trang đầy đủ thì bất động à??!!” Long thiếu gia nghiêm mặt, hung hăng mắng: “Còn nói khoác là lính tiên phong!! Phong cái rắm!! Một đống táo thối!! Không hy vọng được vào ai!!”
Anh vừa dứt lời thì dưới chân Trác Nhất lảo đảo một cái, ngã xuống hồi lâu vẫn không bò dậy nổi.
Tiếu Lực Dương lái xe đi tới bên người bạn nhỏ Trác Nhất, thuận tay cầm loa của Long Tuyền quát lớn một tiếng bên tai cậu: “Số 53!! Cậu nằm ở đó ấp trứng à?? Nhanh đuổi theo!!”
Được, tôi đuổi theo!! Trác Nhất giãy dụa đứng lên, vừa chạy vừa mắng trong lòng: anh cho rằng tôi muốn ngã sao?! Tất cả là vì câu nói kia của Long thiếu làm hại!! Vì sao lại hình dung chúng tôi là những quả táo?? Bí đỏ thối cũng tốt, ít nhất không khiến người ta nghĩ đến câu nói BT “vì sao trái cây xanh luôn khiến người khác thèm thuồng” trong truyện tranh!!
Không tới 50p sau một nhóm người nửa chết nửa sống chạy trở về căn cứ, cũng có rất nhiều người vừa vọt vào cổng trước khi hết thời gian liền tê liệt, thiếu ngủ nghiêm trọng thêm việc chưa thích ứng với khí hậu tại địa phương khiến cho đại đa số lính tiên phong không phát huy được tài nghệ của mình.
“Đều là nửa chết nửa sống thì làm được gì? Đứng lên!! Nơi này là vẫn núi, vẫn chưa tính là khí hậu cao nguyên thật sự đâu!! Đừng có mà giả chết!!” Long Tuyền nhảy xuống xe đá những binh lính nằm rải rác xung quanh, quát mắng: “Trên lưng không có trang bị và sức nặng mà có thể chạy được 45p, thành tích thật ‘tốt’!! Rất có khả năng!!”
“Về sau cũng không cần vác súng và đeo balo nữa.” Tiếu Lực Dương ở một bên nghiêm mặt bổ sung.
“Một đống táo thối!! Đứng lên đi vòng tròn cho tôi!!” Long thiếu theo thứ tự đạp những người thụ huấn nằm trên đất, sau đó bước đi thong thả đến trước người Ấn Hoa Thanh đang nằm dưới đất, đạp hai phát lên mông anh ta, lạnh giọng nói: “A, nơi này có một hộp mứt táo!! Số 54, đứng lên!! Nằm dưới đất làm gì?? Nhìn cái dạng như bùn nhão này của cậu còn có thể tiếp tục chịu đựng không? Không chịu được nữa thì sớm dẹp đường hồi phủ cho tôi!”
“Báo cáo.” Ấn Hoa Thanh lồm cồm bò dậy, lảo đảo đứng tại chỗ, cắn răng trả lời: “Tôi có thể tiếp tục chịu đựng.”
Nhìn gương mặt chuyển từ trắng bệch tới xanh mét cùng với ánh mắt kiên định không tương xứng kia, Long Tuyền âm thầm gật đầu, sau đó anh quay người lại dùng giọng nói càng thêm khinh thường và nghiêm nghị tiếp tục mắng, ra lệnh toàn thể đội viên đứng dậy chạy chậm về phía phòng ăn.
Mười ngày để thích ứng với cường độ huấn luyện qua đi, mới chỉ là những hạng mục huấn luyện bình thường như chạy 10km với trang phục nhẹ, 5km võ trang, 400 thước vượt chướng ngại, đánh lộn, xạ kích … Dĩ nhiên, tập hợp khẩn cấp thì luôn luôn phải có, còn có kiểm tra đêm khuya.
Có lần Trác Nhật bị bắt được để nguyên quần áo thụ huấn đi ngủ nên bị phạt chạy 25 vòng 10km, vừa chạy xong thì trời sáng nên phải tiếp tục tập thể dục buổi sáng – việt dã 10km võ trang hạng nặng. Chạy đến mức mệt lả, phải nhờ Chu Phong giúp đỡ mới không ngã ở giữa đường. l3q4đ Lôi Đào thì kéo Ấn Hoa Thanh, anh ta yếu nhất phần chạy cự li dài, mỗi lần đều cần đồng đội giúp đỡ. May mắn chính là cho dù mệt sống mệt chết thì tốc độ của bạn nhỏ Ấn đang dần nhanh hơn, bắt đầu từ ngày thứ 7 rốt cuộc anh ta thoát khỏi vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, hai ngày cuối cùng chạy 5, 10km anh ta thần kỳ vọt lên vị trí top 40!!
Ngày thứ 10 sau bữa cơm chiều, mọi người đang nghỉ ngơi trong phòng thì bị tiếng còi tập hợp kêu gọi. Long Tuyền nghiêm mặt tuyên bố danh sách năm người bị đào thải, đây là lần đầu tiên “Ám Dạ Kiếm” đào thải người. Lúc trước cũng không có thông báo khi nào thì đào thải, vì sao bị đào thải, vì vậy trong năm người kia thì có người đưa ra ý kiến.
“Tại sao đào thải cậu?” Long thiếu im lặng nhìn anh ta một cái, trả lời: “Trên bảng thông báo có dán, tự xem. l/q]d Tranh thủ thời gian tạm biệt chiến hữu, sau một giờ tập họp tại đây đổi chỗ ở.” Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng nói hoà bình để nói chuyện với binh lính, lời nói không có mắng, ánh mắt không mang theo sự khinh miệt.
Thật ra thì bọn họ đều rất ưu tú, chẳng qua còn chưa đứng đầu, mà “Ám Dạ Kiếm” chỉ cần người đứng đầu.
Cùng lúc đó Ấn Hoa Thanh đang đứng trước bảng thông báo sợ hãi nhìn tờ giấy A4 viết về mình, đó là bản ghi chép cặn kẽ thành tích các hạng mục trong vòng 10 ngày từ đầu cho đến bây giờ. Thành tích giữa kỳ và cuối kỳ, còn có thành tích từng hạng mục và tỉ lệ phần trăm tăng lên. Trong ghi chú có nói rõ cột xếp hạng cuối cùng là tổng hợp ba lần thành tích và tình hình tiến bộ cho ra bảng đánh giá tổng hợp.
“Thật may có tiến bộ vượt bậc ở ba ngày cuối, nếu không sẽ bị đào thải!! Thì ra ở đây giẫm chân tại chỗ cũng là lỗi, l)q/đ số hiệu 21 ba lần đều có thành tích trên tôi, vì vẫn không thể tiến lên nên bị loại bỏ rồi.” Ấn Hoa Thanh nằm trên giường buồn buồn nói.
“Đừng nghĩ về anh ta nữa, không biết tiếp theo chúng ta sẽ gặp phải cái gì đây.” Trác Nhất tiếp lời của anh ta: “Tôi có một loại dự cảm chẳng lành, tối hôm nay sẽ xảy ra cái gì đó.”
“53, cậu đừng quạ đen.” Chu Phong lật người nhìn Trác Nhất, trêu ghẹo nói.
“Thôi đi, dùng đầu óc mà suy nghĩ!!” Trác Nhất liếc anh ta một cái: “Những người bị đào thải sáng mai mới đi, vậy tại sao tối nay lại phải đổi phòng? Ngủ thêm một đêm thì chết ai à? Tuyệt đối có vấn đề!! l,q.đ Mọi người thử nói xem, trừ tập hợp khẩn cấp thì còn hạng mục huấn luyện nào có liên quan đến ‘buổi tối’ và ‘phòng ngủ’?”
Cả ba người cùng trầm mặc suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng Ấn Hoa Thanh lấy khăn mặt của mình nhúng nước rồi vắt lên khung giường cạnh gối. Bởi vì hàng xóm nhà anh từng gặp hoả hoạn rất lớn, một khoảng thời gian sau người trong nhà vẫn còn sợ hãi nên luôn để một chậu nước và khăn lông ướt ở bên giường. Dù sao cũng không nghĩ ra là hạng mục gì, tuỳ tiện làm việc coi như là lo trước khỏi hoạ.
Rạng sáng 5h20p, số hiệu 14 đeo mặt nạ phòng độc và huấn luyện viên “Ám Dạ Kiếm” đứng trước cửa ký túc xá của binh lính thụ huấn, l'q;đ khi Long Tuyền thổi tiếng còi thứ nhất thì mọi người đồng loạt ném một cây gậy nhỏ giống như đèn pin vào trong phòng, sau đó nhanh chóng rút lui.
Nhất thời trong mỗi căn phòng ngủ tràn ngập khói mù, một mùi vị gay mũi nhất thời bốc lên.
“TMD!! Lựu đạn hơi cay!!” Chu Phong vừa oán trách vừa kéo khăn lông ướt qua che lên mặt mình, lúc này nước mắt của anh ta đã không tự chủ được mà chảy ra, cổ họng cũng bị sặc rất khó chịu.
“Hắt xì!! Quá biến thái!! Hắt xì!!” Trác Nhất vừa cầm khăn lông che mặt vừa mặc quần áo đồng thời không ngừng hắt hơi, rồi nhanh chóng đỡ bạn nhỏ Ấn mò mẫm chạy ra cửa.
Sau khi xuống đến tầng dưới, bốn người bọn họ lau mặt, l/q;đ không tới ba phút sau liền bình tĩnh lại. Nhìn các chiến hữu xung quanh lệ rơi đầy mặt, thậm chí trong tình huống còn chưa nhìn thấy gì đã bị huấn luyện viên buộc chạy việt dã. Cả ba cùng rối rít cảm khái nói nhờ có hàng xóm của Ấn Hoa Thanh gặp hoả hoạn!!
“Lần đầu tiên còn tránh được, không biết kế tiếp sẽ là hạng mục biến thái gì nữa đây?” Trác Nhất nhìn trời cảm thán.
Những ngày tiếp theo, mọi người không thể không thừa nhận Trác Nhất là thần dự đoán, nhưng tuyệt đối cũng là một con quạ đen, những hạng mục huấn luyện biến thái phải gọi là tầng tầng lớp lớp.
Đầu tiên, bữa ăn trưa vào ngày thứ 11 khiến đại đa số mọi người trọn đời không quên.
Khi toàn thể binh lính thụ huấn kiệt sức lê bước vào phòng ăn thì trên bàn ăn nghênh đón bọn họ không phải là bữa ăn mặn chay phối hợp hợp lý, hơn nữa cam đoan đầy đủ 4 mặn 1 canh mà là mỗi người một cái đĩa sắt, trên đó có một miếng thịt 20cm vuông, không có đũa cũng không có dao nĩa, thậm chí miếng thịt này còn chưa được nấu nướng cứ đầm đìa máu tươi đặt ở đó đâm vào mắt mọi người, giống như mới được cắt trên thân từ con bò còn sống sờ sờ xuống vậy.
Chu Phong và Lôi Đào ngồi cùng bàn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cầm nguyên miếng thịt bò lên bắt đầu xé gặm. Trình Đang và Vu Bạch cũng không còn bao nhiêu do dự, dù sao thì thịt bò sống cũng dễ chấp nhận hơn là thịt chuột. Sau khi có bốn sĩ quan dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu lục tục dùng bữa.
Ấn Hoa Thanh nhìn xung quanh, lại nhìn miếng thịt kia, anh ta chau mày, trong lòng đắn đo hồi lâu nhưng vẫn không thể ăn được. Bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng huấn luyện viên Long gọi mình, thật đen đủi, “số chết” của anh đến rồi.
“Có!” Ấn Hoa Thanh vụt đứng lên, lớn tiếng trả lời.
“Tại sao không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị?” Long Tuyền ung dung đi đến bên cạnh anh ta, sau đó chợt vỗ bàn một cái quát lên: “Cần tìm giáo viên trông trẻ đến đút cơm cho cậu sao?”
Ấn Hoa Thanh với vẻ mặt đau khổ trả lời: “Báo cáo, không cần!”
“Không cần thì lập tức ăn cho tôi!” Long Tuyền cầm chiếc đĩa lên nhét vào trong tay Ấn Hoa Thanh, nhìn anh ta vừa nhai vừa nôn oẹ, anh cười lạnh khinh thường nói: “Nhìn cái bộ dạng này của cậu thật đúng là một quả táo thối không thể trông cậy gì được!! Cô gái tôi xem mắt vào đầu tháng so với cậu còn mạnh hơn! Người ta mắt cũng không nháy lấy một cái ăn thịt bò còn chảy máu đấy!!” Dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Trác Nhất ngồi đối diện Ấn Hoa Thanh liếc mắt nhìn bóng lưng của Long Tuyền, nghĩ thầm: không phải người một nhà thì không vào chung một cửa, không biết cô gái có thể xem mắt với người già trước tuổi như anh có phải là người hung hãn hay không?? Hơn phân nửa là một cô gái ở giữa bò A và bò C?? Là một cô gái đội đặc chủng à?
Sau đó Trác Nhất cả kinh phát hiện “cô gái xem mắt” trở thành câu cửa miệng của vị huấn luyện viên Hắc Sát, anh thường dùng câu nói này trong mọi trường hợp để đả kích những người thụ huấn không đủ khí thế hoặc không đủ hung hãn.
Vào một ngày nào đó, sau hơn 3 giờ trong một loạt các hạng mục rèn luyện kỹ năng thể chất, cận chiến trong đống bùn nhão, đến phiên Trác Nhất đối luyện với Ấn Hoa Thanh, nhìn bạn nhỏ Ấn mệt mỏi như muốn ngã xuống, Trác Nhất vừa ra tay đã thu lại sáu phần lực, giơ lên cao lại nhẹ nhàng hạ xuống người đối phương.
“Đừng nhường!!” Ấn Hoa Thanh nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu bị phát hiện sẽ chết thảm hại hơn!”
Trác Nhất thở dài một hơi, sau đó đánh về phía mặt anh ta. Nháy mắt máu mũi Ấn Hoa Thanh bay ra, anh ta làm như không có việc gì vuốt mặt một cái tiếp tục bổ nhào về phía Trác Nhất, đánh người cũng có chút chột dạ. Hai người căn bản không cùng một đẳng cấp, lại phải hợp lực làm, thật làm khó người khác. Trác Nhất đang nghĩ như vậy thì bỗng nghe được huấn luyện viên Long quát mắng: “Số hiệu 28, 34!! Hai người đang đánh nhau hay đang vuốt ve? Cô gái tôi xem mặt vào tháng trước còn hung hãn hơn hai người đấy!!!”
Rốt cuộc cô gái mà anh xem mắt là nữ nhân hay siêu nhân?! Trác Nhất nghĩ như vậy, sau đó thuận tay ném Ấn Hoa Thanh qua vai, hung hăng nện anh ta ngã vào trong bùn lầy, bọt nước văng lên cao ước chừng phải nửa mét.
Có lúc cậu rất bội phục Ấn Hoa Thanh, một sĩ quan kỹ thuật chưa từng chịu đựng huấn luyện với cường độ này mà có thể kiên trì một tháng không để bản thân mình xếp hạng cuối trong bảng tổng hợp cuối tháng, mọi chuyện cũng buộc mình khiêu chiến đến cực hạn. Khách quan mà nói, số hiệu 34 cũng xuất thân từ kỹ thuật nhưng không kiên trì như vậy. Mới bắt đầu thì anh ta mạnh hơn Ấn Hoa Thanh nhiều, nhưng hiện tại lại không có ưu thế rõ ràng. Nếu tiếp tục lấy phần trăm tiến bộ làm điều kiện đào thải thì anh ta gần như xác định sẽ phải ra đi.
Cái này không nói làm gì. Bị huấn luyện viên mắng, bị mắng lại còn kháng nghị: huấn luyện viên là nói chuyện không đau lưng, huấn luyện viên an bài hạng mục huấn luyện đã đưa ra yêu cầu quá cao. Hơn nữa anh ta còn yêu cầu huấn luyện viên biểu diễn các hạng mục huấn luyện hàng ngày trong 3h, sau đó chạy 5km trong võ trang hạng nặng trong vòng 25p, trong vòng 10s vượt qua 400 chướng ngại, khảo hạch bắn nhanh 1 phút, cuối cùng còn phải có đầy đủ thể lực để đánh lộn.
“Ngu ngốc, có bản lĩnh làm được nhiều hơn mọi người mới được kháng nghị chứ!! Lão tử còn không có can đảm kêu gào với huấn luyện viên đâu đấy!!” Trác Nhất rên rỉ, ngoại trừ hạng mục xạ kích có mức chênh lệch lớn với đồng đội thì những hạng mục khác căn bản cậu vẫn đứng trong top 3, nhưng vẫn hay bị mắng. Mặc dù trong lòng vẫn luôn kìm nén bực bội nhưng vẫn thức thời chưa từng kháng nghị một lần.
Theo phân tích của Trác Nhất thì, mặc dù huấn luyện viên Long Tuyền chưa từng biểu diễn qua các hạng mục kỹ năng quân sự, nhưng tại địa phương mạnh làm vua này, nếu anh ta có thể quát mắng các huấn luyện viên và thúc giục khiến cho bọn họ dù mệt mỏi vẫn phải nghe lời, điều này quyết không thể chỉ dựa vào cấp bậc, như vậy thì mặt mũi của vị “thiếu gia” này biết để đâu? Vậy chỉ có thể là người kháng nghị tự vất mặt mũi của mình!!
Quả nhiên, sau khi nghe 34 kháng nghị Long Tuyền cũng không nói thêm gì, dứt khoát vất chiếc mũ mà mình vẫn luôn đội xuống, đưa bản ghi chép và những đồ vật khác trên tay cho Tiếu Lực Dương, sau đó trầm giọng nói: “Vì không để lãng phí thời gian nên tôi chỉ biểu diễn hạng mục khảo hạch cuối cùng và đánh lộn. Số hiệu 34, nhìn đồng hồ đếm giây!! Những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ!”
Dứt lời anh liền cầm vũ khí và vũ trang hạng nặng của số hiệu 34 lên nhanh chóng chạy vào đường chạy. Rất nhiều người thụ huấn cho đến bây giờ mới chính thức thấy rõ gương mặt luôn giấu trong vành mũ của Long Tuyền. Lông mày hình chữ nhật, ánh mắt sắc bén và sống mũi thẳng tắp kết hợp với đôi môi mím chặt và đường cong cằm dưới rõ ràng khiến cả người anh có vẻ cương nghị mà lạnh lùng.
“Hừm, thật đẹp trai!!” Trác Nhất vui vẻ, sau đó đụng đụng Ấn Hoa Thanh bên cạnh, trêu nói: “Anh nói xem có phải dáng dấp anh ta rất giống cái gì mà Thiếu trang chủ, Thiếu môn chủ trong phim võ hiệp nên mới có biệt hiệu là ‘thiếu gia’ không?”
“Không biết…” Giọng điệu Ấn Hoa Thanh chậm chạp, ngửa đầu nắm mũi khó chịu nói: “Tôi chỉ cảm thấy biệt hiệu của bọn họ rất kỳ quái, cái gì mà ‘Tiểu Bạch’, ‘Tiểu Tân’, ‘Da Đen’ các loại không chút ý nghĩa. Còn người có biệt hiệu ‘Liệp Báo’ giống như không am hiểu việc chạy, lại gọi trợ giảng bắn tỉa là ‘Linh Dương’…”
Chu Phong ở một bên xen vào nói: “Biệt hiệu và sở trường không liên quan đến nhau, chưa từng nghe thấy bọn họ gọi tên đồng đội, ngay cả đội mũ cũng che hết nửa gương mặt, nói cách khác những người thụ huấn như chúng ta không có tư cách biết được thông tin cụ thể!!”
“TMD!!” Trác Nhất nhìn bóng lưng Long Tuyền, cắn răng thề nói: “Lão tử nhất định phải vào được, sau đó lột bỏ mặt nạ của họ!!”
“Cậu thì hẳn là không thành vấn đề.” Lôi Đào vỗ vai cậu ta một cái, sau đó cảm xúc hơi xuống thấp. Huấn luyện viên đã thông báo bắt đầu từ ngày mai sẽ bắt đầu giảng giải và kiểm tra tiếng nước ngoài, cơ sở hoạt động thông tin, chiến thuật liên hiệp binh chủng tác chiến, đánh trận giả và các môn văn hoá. Đối với người miễn cưỡng mới tốt nghiệp được trung học như anh ta mà nói thì cuộc chiến chính thức giờ mới bắt đàu.
“Đừng lo lắng.” Trác Nhất an ủi nói: “Mọi người giúp đỡ lẫn nhau! Từ nhỏ tôi đã đọc qua thì không quên được, được gọi là ‘máy quay nhân lực’! Anh Ấn là hợp huấn phân tuyến, một năm học quân sự cuối cùng chắc chắn đã được tiếp xúc không ít với những nội dung này, chỉ cần những gì mà chúng tôi đã được học, đảm bảo sẽ dạy cho hai người!”
“Ừ.” Ấn Hoa Thanh gật đầu một cái, một tháng trước nếu không phải có ba người này vừa lôi vừa kéo anh thì anh cũng không sống đến bây giờ. Trác Nhất giảng kỹ năng cận chiến, Lôi Đào có bí quyết chạy cự li dài, Chu Phong thì có bí kíp xạ kích… Anh có thể trả ơn bằng cách dạy họ ngoại ngữ và văn hoá...
Thật lòng cho đi tất có thu hoạch.
Chu Phong cảm khái nghĩ, dưới sự chỉ bảo của anh thì thành tích xạ kích của ba người bạn cùng phòng này, đặc biệt là Trác Nhất và Ấn Hoa Thanh rõ ràng có sự tiến bộ. Khi đó Vu Bạch đã từng lén lút mắng anh, nói với tình huống đào thải những người đứng cuối cùng thì việc dạy cho đồng đội đồng nghĩa với việc mình bị thua thiệt, nói anh ngu ngốc tại sao lại có quan hệ với thằng ngốc Lôi Đào, tại sao lại chăm sóc hai anh lính nhà quan này.
Tôi ngốc?? Không, cậu mới ngốc.
Chu Phong biết rõ lúc đầu khi anh quan tâm đến bọn họ chỉ vì lợi ích, thế nhưng dần dần anh lại thay đổi suy nghĩ này.
Trước khi đi ngủ có cuộc nói chuyện ban đêm, anh nghe Ấn Hoa Thanh nói lịch sử cuối triều đại nhà Thanh, biết bế quan toả cảng chỉ khiến cho chính mình dậm chân tại chỗ ngày càng bị những người xung quanh vượt xa, chỉ có trao đổi và cạnh tranh mới có thể thúc đẩy tiến bộ; anh còn nghe Trác Nhất nhắc tới xã hội học tâm lý học, biết được lý luận hiệu quả của việc kết bạn – trong các hoạt động nhóm, các cá nhân có thể chịu một sự kích thích nhất định mà nâng cao hiệu suất công việc…
Chu Phong cảm thấy lúc bọn họ nói chuyện sẽ nói rất nhiều điều vô cùng bổ ích, thậm chí có thể nâng cao tầm nhìn của con người. Trong quá trình bản thân anh giúp đỡ bọn họ quả thật cũng nhận được lợi ích không nhỏ, cảm thấy bọn họ là những người bạn đáng giá thật lòng đối đãi.
Nghĩ tới đây anh khẽ cười một tiếng, sau đó vươn cánh tay phải ra ý bảo mọi người cùng nhau cố gắng.
Vì vậy, dưới ánh mắt của số hiệu 34, Long Tuyền vô cùng thành thạo nhanh chóng chuẩn bị hoàn thành hạng mục chạy võ trang hạng nặng phạm vi 5km thì bốn người bên này ngồi thành vòng tròn, vươn tay phải ra để ở giữa, vui mừng nhẹ giọng nói một câu: “Mình vì mọi người, mọi người vì mình. Cố gắng lên, tất thắng!!”
Tiểu Bạch đứng ở một bên nhìn chằm chằm bọn họ, nín cười nói: “Bốn người này thật thú vị, câu nói kia nghe quen tai, là danh ngôn à?”
Tiếu Lực Dương trả lời: “‘Ba chàng lính ngự lâm’ của Dumas*, cũng là bốn người, một người là bác học đầy đam mê, một người là đứa bé lanh lợi, một người hư vinh quá mức và một người nữa thì lí trí đáng tin. Miễn cưỡng cũng có thể áp dụng từ 53 đến 56.”
*Ba chàng lính ngự lâm (tiếng Pháp: Les trois mousquetaires) là một tiểu thuyết của nhà văn người Pháp Alexandre Dumas cha, là cuốn đầu tiên của bộ ba tập truyện gồm Les Trois Mousquetaires, Vingt Ans après (Hai mươi năm sau), và Le Vicomte de Bragelonne (Tử tước de Bragelonne). Bộ tiểu thuyết kể về những cuộc phiêu lưu của chàng lính ngự lâm d'Artagnan, từ lúc anh còn trẻ cho đến lúc già. "Ba người lính ngự lâm" là cuốn nổi tiếng nhất và cũng là hay nhất trong bộ ba, đã được dựng thànhphim nhiều lần, cũng như phim truyền hình, phim hoạt hình Pháp, và hoạt hình Nhật Bản.
“Bốn người bọn họ được ngủ chung một phòng quả thật là rất may mắn, trình độ học vấn cao nhất và trình độ học vấn thấp nhất; thể năng kém cỏi nhất và tốt nhất; khôn khéo nhất và thành thật nhất – vừa đúng lúc trợ giúp nhau tiến bộ.” Liệp Báo tán đồng gật đầu một cái.
“Vận số? Cái rắm!!” Tiếu Lực Dương tiết lộ: “Đây là đội trưởng và thiếu gia cố ý sắp xếp! Số hiệu 53 này là thần đồng, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió chưa từng gặp khó khăn, làm gì cũng dễ dàng thành công. Đội trưởng và thiếu gia muốn cậu ta thấy tận mắt tinh thần tới gần tuyệt cảnh còn phải dũng cảm tiến tới của số hiệu 54! Số hiệu 55 thì nhỏ mọn, nên học được sự chân chất hiền lành, đáng tin của số hiệu 56; đầu gỗ 56 thì ngược lại, cần phải học được sự lanh lợi của 53 và chịu lễ rửa tội của 55. Quả là một tổ hợp tốt biết bao, chậc chậc. Thật ra thì mỗi phòng ngủ đều được thiếu gia tính toán, những tờ giấy nháp được xếp thành đống!!”
“Đáng tiếc, người định không bằng trời định.” Hoà Thượng chen miệng nói: “Theo như kế hoạch của cậu ta thì những người không tư lợi cho đi và tiến bộ không đến 20 người, hiệu quả tốt nhất chỉ có bốn người này mà thôi. Con người ai cũng có tư tâm, phòng ngủ này ngẫu nhiên có hai người rất vô tư, còn một người thì cái gì cũng tốt nên sẽ không để ý cái gì mà dạy người khác.”