Đánh giá: 8.3/10 từ 2 lượt
Nhập phủ chẳng được bao lâu, Tân lang ngủ ở Thư phòng. Có ai biết, hắn ngủ ở Thư phòng bao lâu, thì nước mắt của nàng thấm ướt giá y bấy lâu.
Nhìn từng đóa hoa xinh đẹp lần lượt ngã vào lòng hắn, nàng chỉ mỉm cười. Đông hiên, Tây sương phòng, nàng nhẫn nhịn nạp thiếp cho hắn, đây là bổn phận của nàng. Mắt nhìn trượng phu ở bên tiểu thiếp nở nụ cười, lòng nàng rỉ máu nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười.
Nàng cố gắng không mắc sai lầm, chỉ mong một lần được hắn nhìn nhận.
Chẳng biết từ bao giờ, nàng đã tự cho là mình nhìn thấu hắn. Đây có lẽ là sai lầm duy nhất, cũng là sai lầm lớn nhất. Có lẽ vì thế mà hắn mới không nhìn nàng thôi.
Loại người thất ý như nàng đây, phải sớm hài lòng rồi.
Không mong muốn quá nhiều, sẽ dễ dàng thỏa mãn, cũng sẽ không hối hận.
Bình luận truyện