Duyên Định Mệnh

Chương 12: Chương 12




Cô đẩy nhẹ anh ra, lưỡng lự.

- Khoan... chúng ta thế này, có phải... có phải nhanh quá rồi ko.

- Sao lại nhanh.

- Ko phải... anh... anh cần phải nói yêu em trước sao.

Anh khóa môi cô vì cái tội nói nhiều, 1 nụ hôn sâu. Phải rồi, đã bao lâu rồi cô mới được tận hưởng cảm giác yêu thương này chứ.

- Anh yêu em, yêu em rất nhiều, những gã đàn ông vây quanh em làm anh khó chịu, em chỉ được thuộc về mình anh thôi.

Ôi mẹ ơi, sói ca đã tuôn ra ngôn tình, chết mất, mấy câu nói ấy khiến cô rụng tim. Cô buông thỏng người kiểu, em đã sẵn sàng, anh muốn làm gì làm đi.

Anh nhìn dáng vẻ của cô, anh bật cười. Cô đang nhắm nghiền mắt chờ đợi thì ngỡ ngàng vì giọng cười của anh.

- Sao anh lại cười.

- Dáng vẻ này của em giống lần đầu chúng ta ân ái.

- Anh....

Cô kéo mền trùm kín vì xấu hổ. Anh gỡ mền ra và bắt đầu những hành động cuồng nhiệt.

Lần này anh ko nhẹ nhàng nữa, anh mạnh mẽ hơn, anh say đắm hơn, anh cuồng nhiệt hơn

Anh mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, tay anh đặt dưới eo cô kéo sát vào người anh. Cô ngây ngất trong men tình của anh.

- Chúng ta đổi mới chút nha.

- Hả... đổi... đổi... mới là sao ạ.

Anh bế thốc cô lên ôm ra sopha, anh để cô nằm up trên tay ghế sopha, anh vén tóc cô qua bên. Người anh áp sát người cô, anh hôn lên cổ cô, tay anh là ngang eo cô rà đến mông cô. Anh di chuyển môi rà lần xuống sương sống của cô, cô thấy tê rần, bao nhiêu da gà nổi hết cả lên.

Anh lật cô lại, lần này anh mới chiếm lấy 2 quả đào của cô, sở thích của anh là để lại dấu vết đầy người cô. Tay anh đâu có yên, nghịch ngợm nơi tam giác tình yêu của cô, cảm giác khó tả chiếm lấy cô. Khi biết cô đã sẵn sàng, anh nhấc 1 chân cô lên, tiến từ từ... từ từ vào đó, nhấp rồi nhấp, rồi hôn cô.

- Thích ko.

- .... thích... thích...

- Gọi tên anh đi.

- Đình... đình... phong.

Anh nhấp mạnh 1 cái.

- Ko đúng.

- Ông... ông xã.

Anh lại nhấp mạnh cái nữa.

- Gọi anh là lão gia.

- Lão.... lão gia... ư.. ư.

- Muốn nữa ko.

- Em..ư.. em...muốn...ưm...

Anh thích chí nhấp mạnh hơn, nhanh hơn, đều hơn. Ko phải riêng cô, cả anh cũng vậy,sau lần đó với cô anh chưa đụng vào phụ nữ lần nào.

Tiếng rên của của cô làm anh thêm hưng phấn thăng hoa, tiếng rên thỏa mãn đầy chất đàn ông của anh làm cô phấn khích.

Anh xoay cô lại để cô ngồi trên người mình, dìu cô để cô ra thế chủ động, đủ mọi tư thế.

Cuộc ái ân của 2 người bọn họ được anh dìu dắt từ nhẹ nhàng đến cao trào, 2 con người 1 họ, 1 kẻ tôn thờ chồng dù rằng chẳng được yêu thương, 1 kẻ thì mang cô gái được lựa chọn ra thử thách. Mọi thứ ko còn khoản cách gì nữa khi trái tim, tâm hồn họ thuộc về nhau.

.....

Sau cuộc ân ái đêm qua, ko biết bao nhiêu tư thế, ko biết bao nhiêu chiến trường, Ân Di mệt rã rời. Nhưng cái cô biết là mình đã đặt tình cảm đúng chỗ, đúng người. Lần này cô ko ngần ngại mà ôm lấy anh, bây giờ anh là chồng cô mà, anh đẹp trai lắm, cái đẹp mạnh mẽ của đàn ông trưởng thành. Anh mở mắt nhìn cô.

- Em dậy rồi à.

- Um.

- Em ngủ ngon ko.

- Vậy anh nghĩ em ngủ ngon ko.

- Mỗi lần khó ngủ cứ nói anh nghe ko.

Ân Di xấu hổ đập tay vào ngực anh.

Dạo này anh cũng chịu khó yêu thương cô lắm, cô cũng biết nên cũng chịu khó làm nũng anh lắm. Đêm nào anh ko sủng cô là anh ko chịu được, cô bây giờ như oxy của anh vậy. Anh cũng chịu khó giấu cô kỹ lắm, nếu ko tên Đào Minh Từ lại đến dụ dỗ cô đi mất

.....

- Tiểu Mai sao mấy hôm nay chị mệt quá, người lại ko muốn ăn gì hết.

- Hay là lão gia và phu nhân.... quá sức ko.

- Tiểu Mai ko có mà.

- Mai em mời bác sĩ cho phu nhân nha.

- Um... được đó...

Ân Di lại bặm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe, ruột cô cứ như bị kéo lên ấy. Mà hôm nay cô đã ăn gì được đâu chứ. Chắc cô bị ốm rồi.

.....

Sau khi nghe những triệu chứng cô nói, bác sĩ đưa cho cô que thử thai và và sau 5p sẽ có kết quả. Cô vào nhà vệ sinh, sau 5p cô bước ra, mặt ỉu xìu cũng làm Đình Phong lo lắng.

- Có sao ko em, nếu chưa có chúng ta sẽ từ từ có mà.

Ân Di ngẩng mặt lên cười te tét, nhảy nhào vào ôm lấy Đình Phong.

- 2 vạch, 2 vạch rồi, chúng ta có em bé rồi.

- Nè, nè phải cẩn thận chứ.

- Em mừng quá đó mà.

Đình Phong ôm cô, hôn lên trán cô.

- Chúc mừng em,phải báo cho lão phu nhân mừng.

.....

- Ôi lạy tổ tiên, mong đứa trẻ này con trai, chúng ta có người để nối dõi.

- Mau mang sâm, yến tổ chưng cho phu nhân tẩm bổ nghe nghe ko, còn nữa còn có thuốc bổ nữa.

Mỗi ngày lão phu nhân đều niệm phật cầu chúc cho đứa trẻ.

Từ khi có em bé, Đình Phong ko cho cô đi lại nhiều chỉ quẫn quanh trong nhà, trong vườn, đi đâu đích thân Đình Phong chở đi.

Nhiệm vụ của cô mỗi ngày chỉ có ăn và ăn, có bầu em bé nhưng cô ko bị nghén gì, cô ăn được lắm nên ko mấy chốc cô có tăng kg.

- Mẹ ơi mẹ có em bé ạ.

- Bảo Bối con vừa gọi dì là mẹ à.

- Bố bảo mẹ sinh em chơi với Bảo Bối, em gọi dì là mẹ, Bảo Bối cũng gọi mẹ thì em mới chơi với Bảo Bối.

- Bảo Bối ngoan quá, mẹ thương Bảo Bối quá.

- Mẹ Ân Di lại đây Bảo Bối nói nè.

- Gì đó con.

Tiểu Bảo Bối để tai lên bụng Ân Di, 2 tay ôm bụng Ân Di.

- Chào em, chị là chị 2 của em đây, em ngoan nhé, chị yêu em lắm.

Ân Di cảm động chảy cả nước mắt, mẹ kế như cô mà lại được con chồng thương yêu, và gọi bằng mẹ như vậy thật hạnh phúc quá.

.....

Xoảng, rầm....

Tiếng rơi vỡ của đồ đạc khiến Mẫn Du giật mình, Mẫn Du lại ôm lấy Mỹ Lan xoa xoa vỗ về.

- Bình tĩnh em, có chuyện gì từ từ tính mà.

- Tính, lại tính, con nhỏ đó tưởng đâu đã bị thất sủng rồi chứ, giờ sao nó lại có bầu rồi chứ.

Nói rồi Mỹ Lan lại ném ấm trà rơi vỡ tan tành.

- Đừng bực mình ko có lợi cho sức khỏe vợ yêu..Mình tính được mà.

Mỹ Lan thở hồng hộc, tức tối lắm.

.....

Thấy Ân Di đang ngồi trong đình uống trà, Mỹ Lan cùng người hầu tiến đến. Thấy Ân Di, cô cười xởi lởi.

- Chị dâu, chị hóng mát đây sao.

- Phải rồi thím cũng đi dạo sao.

- Ở ko cũng buồn bực quá nên đi dạo chút ak mà. Em có mua mấy món đồ bổ cho chị tẩm bồ nè.

- Cám ơm thím.

- Chị có bầu mấy tháng rồi ha.

- Gần 5 tháng rồi thím.

Mỹ Lan nhìn bụng Ân Di xét nét dò xét.

- Vậy... vậy là con trai hay gái vậy chị.

Ân Di cười hiền xoa bụng bầu nhấp nhô.

- tôi định 2 3 hôm nữa lão gia sẽ chở tôi đi khám.

- Ây da, trai gái gì miễn khỏe mạnh là tốt rồi, thôi em đi trước nha.

Tiểu Mai im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

- Phu nhân đừng nhận gì của bà này nha, bà này ko tốt lành gì đâu.

- Um, chị biết chứ, lúc trước thím ấy cũng kiếm chuyện với chị rất nhiều mà.

- Tốt nhất phải đề phòng phu nhân à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.