Typer: Trangthao.
Sáng sớm, tôi mệt nhoài, cuối cùng không rời khỏi giường đượcnữa.
Mẹ đã ba lần vào gọi tôi dậy, tôi mơ hồ nói: “Hôm nay con không đi làm.”
“Cái con bé này, có chuyện gì vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Bàn tay lành lạnh của mẹ đặt lên trán tôi rồi nhanh chóng bỏ ra, sau đó lại lẩm bẩm nói gì đó, cuối cùng thì đi ra khỏi phòng tôi.
Tôi lại mãn nguyện chìm vào giấc mộng.
Thế nhưng thế gian nào có được thanh tịnh như thế, khi tôi còn đang say giấc nồng thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông. Tôi mắt nhắm mắt mở, cố gắng nhỏm người dậy, đưa tay với chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bực mình mở ra xem. Công ty gọi tới, là Trương Đình.
“Tú Nghiên, sao giờ này còn ngủ? Sếp vừa gọi điện tới, yêu cầu nộp kế hoạch công việc của quý này, cậu để nó ở đâu rồi?”
Tôi yếu ớt đáp: “Tớ để ở tầng hai của cái giá phía tay trái trên bàn tớ ấy, cậu tự tìm đi. À, hôm nay tớ không đi làm, giúp tớ xin nghỉ nhé.”
“Cậu bị ốm à? Hay là ở tiệc cưới tối qua bị cái gì làm cho kích động?” Trương Đình cười khanh khách, đúng là con bé này chẳng có ý tứ gì cả.
“Không có thời gian nói chuyện với cậu đâu. Thế nhé, bye!” Tôi vội vàng nhấn nút tắt điện thoại.
Lại vùi người vào trong chăn, trời cao đất dày, giấc ngủ là quan trọng nhất.
Cuối cùng cũng được ngủ thỏa thích đến tận lúc tự tỉnh dậy, tôi mở mắt nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, bụng đói réo sôi ùng ục.
Tôi nhìn lên trần nhà trắng muốt, nháy mắt mấy cái, ý thức đã quay trở lại, sau đó rất tự nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng nhất, mối quan hệ giữa tôi và Chung Tuấn Hải đã tiến thêm một bước rất xa.
A, tại sao cậu ấy lại chẳng có động tĩnh thế này nhỉ, rõ ràng cả buổi sáng mà không một lần làm phiền tôi, điều này dường như không hợp với phong cách của cậu ấy lắm.
Tôi lăn một vòng ngồi dậy, cầm điện thoại, lập tức mở máy.
Quả nhiên, tin nhắn của Chung Tuấn Hải nhanh chóng truyền tới. “Lợn con, khi nào ngủ dậy thì gọi cho anh nhé!”
Tôi nhìn hàng chữ đơn giản đó, cười ngây ngốc hồi lâu, sau đó gọi điện thoại cho anh. Chuông đổ rất lâu anh mới bắt máy.
“Ngủ dậy rồi à?” Giọng anh trầm thấp.
“Đúng vậy, rất thoải mái.” Tôi nói, đúng lúc ngáp một cái. Chung Tuấn Hải ở đầu dây bên kia nghe thấy cũng khẽ cười.
“Sao anh biết em vẫn ngủ?” Tôi tò mò hỏi.
“Anh gọi điện đến phòng làm việc của em, đồng nghiệp của em nói chuyện với anh, cô ấy còn tò mò hỏi anh là ai.”
Trương Đình chưa từng gặp Chung Tuấn Hải, đương nhiên không biết giọng anh rồi.
“Vậy anh nói thế nào?” Tôi có chút căng thẳng.
“Anh nói anh là bạn trai của em.” Chung Tuấn Hải đắc ý đáp.
“Xong đời em rồi! Anh nói như thế không phải là đưa em lên giàn hỏa thiêu sao?” Tôi vô cùng khổ não, tưởng tượng lúc này Trương Đình không biết đã hưng phấn thành cái gì rồi.
Chung Tuấn Hải lại không cho rằng như vậy. “Sớm muộn gì cũng phải cho người khác biết chứ!”
Tôi im lặng, chỉ biết buông xuôi mọi chuyện.
“Anh ở công ty à?” Tôi hỏi.
“Ừ, anh đang họp, thấy em gọi điện đến nên chạy ra ngoài một lát.”
“Tối qua anh cũng không được ngủ ngon đúng không, sao còn cố đi làm làm gì?”
Anh cười giễu cợt. “Em cho rằng ai cũng như em sao? Anh là cú đêm, thức đêm đâu có tính là cái gì.”
Tôi lại ân cần hỏi: “Chân anh thế nào rồi, đỡ nhiều hơn chưa?”
“Cũng đỡ hơn rồi, chỉ là khi đi lại vẫn hơi tập tễnh thôi.”
Tôi cố ý nghiêm túc nói: “Em không cần người què đâu!”
Anh nói, giọng mang theo ý uy hiếp: “Em dám? Kiếp này em đừng mơ rời khỏi anh.”
Tôi mỉm cười, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Trong điện thoại, tôi nghe thấy có tiếng người gọi anh ấy.
“Anh phải vào họp tiếp đây. Sau khi tan làm anh sẽ đến đón em rồi chúng ta cùng đi ăn tối.” Chung Tuấn Hải vội vã dặn dò rồi cúp máy.
Xuống giường, đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo, tôi tự nấu cho mình bát mì, đầu tiên là phải lấp đầy cái bụng trống rỗng đã, sau đó thì đi dạo phố.
Nhẹ nhàng bước đi trên đường phố, cảm nhận bầu không khí của một ngày không phải ngày nghỉ.
Hôm nay thật không giống những ngày khác, không định mua sắm nên tôi cảm thấy vô cùng nhàn nhã, thoải mái.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời rạng rỡ, bầu trời xanh thăm thẳm, trong vắt không một gợn mây. Ngay cả những gương mặt rạng rỡ đi ngược chiều cũng làm cho tôi cảm động, tâm trạng vô cùng tốt. Những cảnh tượng này, trước đây tôi không bao giờ để ý tới, bởi chúng ta quá đề cao tính mục đích cho nên phải tiếc nuối vì đã bỏ qua những cơ hội hưởng thụ cuộc sống và cảnh đẹp.
Cuối cùng tôi vẫn xách một đống đồ về nhà. Mỗi khi tâm trạng tốt, tôi đều hào phóng một cách khác thường.
Mẹ tôi về nhà sớm, đang chuẩn bị nấu bữa tối ở trong bếp. Tôi có mua đồ ăn cho bố mẹ, đặt tất cả lên bàn. Mẹ nghe thấy tiếng động, kinh ngạc quay người lại.
“Chẳng phải lễ tết gì, sao lại mua nhiều đồ như thế này?” Mẹ tùy ý giở mấy cái túi toàn hoa quả khô và đồ ăn vặt trên bàn ra xem.
Tôi lại đưa một hộp CD cho mẹ, nói: “Mấy ngày trước bố nói muốn mua mấy cái đĩa tuồng Côn Sơn này, hôm nay con vừa vặn nhìn thấy nên mua cho bố luôn. Đợi khi nào bố về thì mẹ đưa cho bố nhé.”
Mẹ vừa nhận vừa cau mày, nói: “Lại đi đâu à?”
Tôi gật đầu, sau đó nói đùa: “Chẳng phải mẹ muốn con lấy chồng sớm sao, không tích cực một chút sao được?”
Mẹ tôi vừa nghe thấy vậy, lông mày lập tức dãn ra, cười nói: “Có phải là có rồi không? Là A Hải giới thiệu à?”
Tôi phì cười, suýt nữa thì nói cho mẹ biết, Chung Tuấn Hải không thể giới thiệu người phù hợp cho con nên đành lấy thân mình ra đền bù, nhưng cuối cùng tôi vẫn kiềm chế được, cảm thấy thời cơ chưa đến thì không nên nói ra làm gì, còn một vài chuyện chưa giải quyết xong thì không nên dọa làm mẹ tôi giật mình.
Còn chưa đến sáu giờ, tôi đã nhận được điện thoại của Chung Tuấn Hải. Anh đã đến dưới nhà tôi.
Lên xe, còn chưa nói gì, hai người đã nhìn nhau cười.
Anh duỗi tay gí vào trán tôi một cái, lại bắt đầu mồm mép tép nhảy: “Nhìn em kìa, cứ như vừa mua được hàng giảm giá ấy.”
Tôi mỉa mai lại: “Đúng vậy, ai bảo em gặp được anh đúng lúc đại hạ giá như thế này chứ?”
Anh cười ha ha, chuyển chủ đề: “Em muốn ăn gì?”
Tôi nói: “Ăn ở ngoài mãi chán rồi, nhà anh có gần siêu thị không? Hay là chúng ta mua đồ về tự nấu?”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười, nói: “Ý kiến của em không tồi.”
Rồi anh khởi động xe rời khỏi khu nhà.
Tôi thuận miệng hỏi: “Sửa xe nhanh thế cơ à?”
“Anh đã sớm gọi điện bảo người ta mang xe đi, yêu cầu năm giờ chiều nay nhất định phải sửa xong, tiền sẽ thanh toán gấp đôi.”
Tôi tặc lưỡi. “Đúng là lãng phí.”
Chung Tuấn Hải liếc tôi một cái. “Nếu không như vậy thì làm sao có thể hẹn hò với bạn gái.” Hai chữ “bạn gái” vọng vào tai khiến lòng tôi bỗng cảm thấy ngọt ngào. Tôi liền mím môi, không tranh cãi với anh ấy nữa.
Chúng tôi nhanh chóng đến siêu thị, sau khi đỗ xe, tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Chân anh chưa khỏi hẳn, hay là để em đi một mình. Anh ở trong xe đợi em, em sẽ ra nhanh thôi.”
Đang định mở cửa xe bước xuống, tôi lại quay lại hỏi Chung Tuấn Hải: “Đúng rồi, anh muốn ăn gì?”
Anh ấy cười híp mắt nhìn tôi chăm chú, không suy nghĩ gì đã đáp: “Ăn em.”
Mặt tôi bỗng đỏ ửng, giả vờ giận dỗi vung tay đấm anh một cái, lại bị anh kéo tay lại, ôm chặt vào lòng.
Tôi ngẩng đầu chờ cơ hội phản kích, nhưng làn môi của anh đã phủ xuống, hơi thở ấm áp bao phủ lấy tôi, khiến tôi nhất thời ý loạn tình mê.
Nụ hôn của anh không ngang ngược như hôm qua mà dịu dàng, triền miên, tinh tế, đầu lưỡi cố chấp tách hai hàm răng của tôi, tiến sâu vào, cùng tôi dây dưa không dứt.
Cuối cùng tôi thở hổn hển đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, trách mắng: “Anh điên à, đây là nơi công cộng đấy!”
Giọng anh vẫn thản nhiên như không, cười hi hi, nói: “Em đi theo anh, da mặt càng ngày càng dày hơn rồi đấy!”
Tôi không muốn tranh cãi với anh nữa, chỉ sầm mặt, nói: “Nói nhanh, rốt cuộc là anh muốn ăn gì?”
Chung Tuấn Hải nghiêng đầu, nói: “Tùy em, chỉ cần là em nấu thì anh đều thích.”
Tôi một mình đi vào siêu thị, chọn mấy món đồ mà mình tương đối tự tin có thể nấu, nhét đầy một túi rồi khệ nệ xách ra xe.
Chung Tuấn Hải tùy tiện lật giở một túi đồ để xem, vui vẻ ra mặt, nói: Sao nhiều thế này? Em phải đến nấu mấy bữa thì mới ăn hết chỗ này.”
Khu chung cư Chung Tuấn Hải ở cách siêu thị không xa, đỗ xe xong, anh ấy giành lấy việc xách túi đồ, sau đó bước xuống xe.
Tôi luôn lo lắng cho cái chân của anh, lúc này tỉ mỉ quan sát, quả nhiên thấy anh vừa đi đã có chút mệt mỏi.
“Đau à?” Tôi cau mày, hỏi.
“Đau.” Chung Tuấn Hải đáp nhanh, sau đó rất tự nhiên duỗi tay ôm vai tôi, bày ra bộ dạng đáng thương, nói: “Em phải cho anh dựa một chút mới được.”
Tôi thở ngắn than dài vì phải làm cái gậy đỡ anh lên lầu, may mà ở đây có thang máy. Đi vào thang máy, anh lại vùi đầu vào tóc tôi, lưu luyến mãi không thôi.
“Tú Nghiên!” Giọng nói của anh tràn ngập thâm tình, khẽ gọi một tiếng bên tai tôi, tựa như tôi là vật báu bị mất mới tìm lại được.
Trong lòng tôi dâng trào một cảm giác dịu dàng như nước, lặng lẽ dựa vào anh, cảm nhận một niềm hạnh phúc lớn lao.
Lên đến tầng mười lăm, Chung Tuấn Hải móc chìa khóa ra mở cửa. Hai chúng tôi một trước một sau đi vào, cửa vừa đóng lại, tôi không đề phòng đã bị anh kéo vào lòng, hai người lại dây dưa một lúc lâu.
Khó khăn lắm mới có cơ hội để thở dốc, tôi hét lên: “Chung Tuấn Hải, sao anh có thể háo sắc như thế chứ?”
Chung Tuấn Hải nhướng mày, nói với vẻ thản nhiên: “Đây là anh đang đòi nợ em, nếu hồi năm thứ hai đại học em đi theo anh thì chuyện tình cảm của chúng ta cũng trường kỳ kháng chiến được tám năm rồi.”
Trong lòng anh dường như đang tính toán điều gì, gương mặt bỗng trở nên dữ tợn, tiến về phía tôi: “Không được, còn thiếu nhiều quá, anh phải đòi thêm mới được.”
Tôi vừa cười lớn vừa né tránh, nếu anh ấy thực sự muốn như vậy há chẳng phải tôi sẽ bị hôn thành miệng heo sao?
Bếp nhà Chung Tuấn Hải vừa nhìn đã biết chưa bao giờ nấu nướng, mặc dù dụng cụ làm bếp thì đầy đủ mọi thứ nhưng tất cả đều còn mới, thậm chí dao còn chưa được dùng thử lần nào.
Tôi cởi áo khoác, xắn tay áo lên, dứt khoát đi vào bếp làm cơm.
Bận rộn nửa ngày trời, thực ra cũng chỉ làm đơn giản bốn món một canh, đều là những món bình thường mọi người vẫn hay ăn.
Khi tôi dọn đồ lên phòng ăn, Chung Tuấn Hải vẫn đang ở trong phòng làm báo cáo. Để có thể về sớm, anh ấy đã phải mang việc về nhà làm.
Bày đồ ăn lên bàn xong xuôi, tôi mới đi vào, vỗ vỗ lên vai anh. “Ăn cơm thôi.”
Chung Tuấn Hải đang tập trung sửa báo cáo, tiếng gõ bàn phím lạch cạch nhanh thoăn thoắt. “Ok, anh xong ngay đây.”
Thưởng thức “kiệt tác” của tôi, Chung Tuấn Hải có vẻ mãn nguyện. “Xem ra sau này anh không cần thuê người làm công theo giờ nữa.”
Tôi lườm anh một cái. “Hóa ra anh coi em là người hầu đê tiện để sai bảo hả?”
Chung Tuấn Hải nở nụ cười kỳ quái, nói: “Làm vợ chẳng phải cũng như thế này sao? Theo đánh giá của anh, điều kiện trên mọi phương diện của em đều rất phù hợp để lấy chồng.”
Tôi cong môi. “Chẳng lẽ em phải lấy anh sao?”
Chung Tuấn Hải đúng là mặt dày. “Anh không nghĩ ra là ngoài anh ra, còn có ai có thể lấy em nữa?”
Tôi lập tức nhào tới nhéo miệng anh.
Nhất thời bữa cơm tràn ngập tiếng cười. Đang uống canh, điện thoại của Chung Tuấn Hải đột nhiên đổ chuông. Anh nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh, nhưng chỉ được vài câu rồi cúp máy, nhíu mày, nói: “Đúng là điên mất, nhanh như vậy đã đòi rồi.” Sau đó thở dài rồi quay người vào phòng, tiếp tục chiến đấu với bản báo cáo.
Tôi đành ăn một mình cho hết bữa cơm, dọn dẹp bát đũa mang vào phòng bếp để rửa, cảm thấy mình đúng là giống người phụ nữ của gia đình.
Đến khi những việc phải làm đều đã làm xong cả rồi, tôi đi vào phòng nhìn anh ấy.
Chung Tuấn Hải bất đắc dĩ nói với tôi: “Anh xin lỗi, em ngồi chơi một lát nhé, có lẽ nửa tiếng nữa anh mới xong.”
“Không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi.” Tôi tỏ vẻ không bận tâm.
Liếc mắt nhìn thấy cái giá sách không hề nhỏ kê dựa vào cửa sổ trong phòng anh, trên giá xếp đầy toàn những sách, tôi liền qua đó xem.
Chung Tuấn Hải đọc đủ các loại sách, triết học, thiên văn, y dược, địa lý, còn có tiểu thuyết tiếng Anh...
Tôi tiện tay lấy xuống một cuốn Kiêu hãnh và Định kiến, cuốn sách này hãy còn mới tinh, dường như anh còn chưa đọc. Mở ra xem, trên trang gác lại có chữ ký của Ôn Tịnh, bên trong còn có một xấp ảnh.
Rốt cuộc tôi vẫn không nén nổi tò mò, chần chừ một lát rồi cầm xấp ảnh ra, giở xem từng tấm.
Có ảnh Ôn Tịnh chụp một mình, có ảnh Chung Tuấn Hải chụp một mình, cũng có ảnh hai người chụp với nhau, địa điểm tất nhiên đều không phải ở trong nước, có cảnh núi xanh nước chảy làm nền, trông hai người họ rất giống một đôi kim đồng ngọc nữ.
Tôi giật mình liếc nhìn Chung Tuấn Hải đang ngồi trước máy tình, trong lòng khẽ lướt qua một hình bóng mơ hồ.
Cuối cùng là một tấm ảnh hai nhà chụp chung, đại khái là hai bên bố mẹ hẹn nhau cùng đi thăm bọn họ.Trong ảnh, ai nấy đều có gương mặt mỉm cười hạnh phúc, nhất là mẹ của Chung Tuấn Hải, một tay còn ôm Ôn Tịnh, vẻ vô cùng thân mật.
Tôi nhìn bức ảnh mà ngơ ngẩn một lúc lâu, hoàn toàn không chú ý Chung Tuấn Hải đã đi đến sau tôi tự lúc nào.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tấm ảnh từ tay tôi, đặt lên giá sách, sau đó quay người tôi lại. Tôi nghiêm túc đối diện với anh ấy.
“Chúng ta... phải giải thích với Ôn Tịnh thế nào đây?” Tôi ngẩng đầu, có chút hoang mang hỏi.
Cặp mắt anh trong veo mà sáng rõ, bình tĩnh trả lời: “Cứ nói thật thôi.”
Hình ảnh Ôn Tịnh xinh đẹp, ngọt ngào lại tràn vào lòng tôi, làm cho tôi cảm thấy áy náy mãi không thôi. Nếu là người khác thì chuyện này cũng chẳng tính là gì, nhưng cô ấy đã lớn lên với tôi từ nhỏ, chúng tôi chẳng khác nào chị em ruột thịt, không có gì là không nói với nhau.
“Hay là... từ từ rồi hãy nói?” Tôi yếu ớt nói, trong lòng thực sự cầu mong Ôn Tịnh sẽ yêu một người đàn ông khác, như vậy thì trong chúng tôi sẽ không có người nào bị tổn thương, mọi người đều được vui vẻ.
Chung Tuấn Hải nhìn tôi chăm chú, bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi, dường như sợ tôi biến mất vậy.
“Tú Nghiên, đống ý với anh một chuyện được không?” Giọng anh khàn khàn.
“Chuyện gì?”
“Đừng vì bất cứ khó khăn nào, hoặc bất cứ người nào mà dễ dàng rời xa anh.”
Tôi không thể không thừa nhận, Chung Tuấn Hải thực sự rất hiểu con người tôi.
Tôi nghĩ ngợi, trầm mặc không nói. Anh cứ ôm tôi như thế, không hề động đậy.
Thật lâu sau, cuối cùng tôi cũng lên tiếng: “Được, em đồng ý.”
Tình yêu đến chẳng dễ dàng, tôi cũng không muốn dễ dàng từ bỏ, bốn chữ ngắn gọn này là một lời hứa với anh, và cũng là một lời hứa tôi tự nói với chính mình.