Sáng sớm, Lưu Giác vừa tỉnh dậy, mắt đã vô tình liếc
nhìn lên tường, thấy bức tường trống không, chàng chợt mỉm cười, bức tranh đó
đã đưa đến phủ của tứ hoàng tử từ lâu. Lòng chàng đột nhiên xao động, trong bữa
tiệc cưới Tử Ly bảo chàng rằng chớ nhận lầm đôi mắt. Ngay đêm đó, thuộc hạ báo
về, đêm khuya Tử Ly đã nhảy tường vào hậu viên của tướng phủ, lẽ nào? Lưu Giác
bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Chàng lấy bút viết một
bức thư rồi dán kín, bỏ vào một ngăn bí mật trên án thư, lại đặt một sợi tóc ở
mép ngăn đánh dấu. Xong xuôi, chàng ngắm nghía mấy lần, mỉm cười hài lòng. Tỳ
nữ Tư Thi đi vào giúp chàng mặc y phục, Lưu Giác liếc nhìn, cười khe khẽ: “Đột
nhiên phát hiện, Tư Thi cũng trở thành thiếu nữ rồi, đã có ý trung nhân chưa,
tiểu vương gia sẽ làm chủ cho”.
Tư Thi đỏ mặt, hai tay
vẫn chỉnh sửa trang phục cho chàng, cúi đầu nói: “Tiểu vương gia trêu đùa nô
tỳ, Tư Thi sẽ ở trong Tùng phong đường suốt đời”.
Lưu Giác lại trêu: “Không
phủ định là đúng rồi, phải không? Là ai thế?”.
Tư Thi đỏ mặt, chỉnh lại
vạt áo cho chàng, không nói gì mà cúi đầu chạy vụt ra ngoài. Lưu Giác trầm tư
nhìn theo bóng nàng ta, khi Tư Thi vừa ra khỏi cửa cười, chàng nói với theo:
“Bảo bọn họ chuẩn bị hai con ngựa, hôm nay ta sẽ đi dạo với tiểu vương phi
tương lai của ta”.
Hôn lễ của Thành Tư Duyệt
và Thanh Phỉ đã định sẽ diễn ra vào ngày mồng năm tháng tám, trong tướng phủ kẻ
trên người dưới bận rộn tíu tít. Các phu nhân đứng đầu là đại phu nhân, cùng
với Thanh Phỉ, Thanh La suốt ngày tụ tập ở lầu hóng mát trong hoa viên, khẩn
trương chuẩn bị các loại đồ thêu.
Môn nữ công duy nhất mà A
La không học là thêu. Nàng cũng không phải là không biết làm, nhưng không thêu
được những kiểu hoa văn cầu kỳ tinh xảo. Ngồi với mọi người, nàng chỉ làm những
việc vụn vặt như khâu, đính gút cài. Phụ nữ thời đại này thật là thiệt thòi,
chẳng có trò tiêu khiển nào, chỉ biết thuê thùa khâu vá giết thời gian. A La
ngồi làm dưới ánh mắt giám sát chặt chẽ của các phu nhân, lòng nóng như lửa
đốt, cứ thế này làm sao kịp chuẩn bị chạy trốn? Lúc đó có gia nhân bẩm báo,
tiểu vương gia của An Thanh vương phủ cầu kiến.
Lý tướng vào cung nghị
sự, vậy là đại phu nhân làm chủ: “A La, đối xử tốt với tiểu vương gia nhé, nhớ
kỹ lời cha dặn”.
A La nhìn thất phu nhân,
tươi cười bỏ đồ khâu xuống, chạy như bay ra khỏi hoa viên buồn tẻ. Nàng nghĩ,
nếu ra khỏi phủ mà bỏ rơi Lưu Giác, có phải có nhiều thời gian chuẩn bị không?
Nàng quyết định sẽ năng mời Lưu Giác tới phủ, nếu có điện thoại di động thì
tốt, nhắn tin một cái là xong, nếu không vì chuyện khác, đi với chàng ta còn dễ
chịu hơn ngồi với mấy bà vợ của Lý tướng.
Vì vậy, khi Lưu Giác nhìn
thấy A La, sắc mặt tươi cười hớn hở, thắm hồng như cánh hoa, chàng không nén
được cười: “Kỳ lạ thật, từ lúc nào tam tiểu thư nhìn thấy ta lại vui như thế?”.
A La có rất nhiều việc
phải làm bên ngoài, nghe vậy cũng không thấy bực, hớn hở nói: “Thế nào? Vậy mặt
ta phải sa sầm ủ rũ chàng mới vui sao?”.
Lưu Giác mỉm cười: “Đã
vui như vậy thì cùng ra ngoài dạo chơi đi?”.
“Chàng định làm gì?”.
“Cưỡi ngựa!”.
A La động lòng: “Ta chưa
đến bờ sông Đô Ninh. Nơi đó thế nào? Hay là hôm nay chúng ta đến đó chơi?”.
Lưu Giác cười đồng ý. Ra
khỏi phủ, tùy tùng dắt ngựa đến, Lưu Giác bảo họ: “Hôm nay ta đưa tam tiểu thư
đi dạo ven sông. Các ngươi không cần đi theo”.
Hai người cưỡi ngựa ra
khỏi cổng thành phía nam, không lâu sau đã tới bờ sông Đô Ninh. A La nhìn thấy
một chiếc cầu phao được ghép bởi những con thuyền gỗ buộc giằng với nhau, nàng
hỏi vẻ nghi ngờ: “Cưỡi ngựa có qua được không?”.
Lưu Giác dùng hành động
thay lời giải thích, vung roi thúc ngựa xông lên cầu, A La chầm chậm cho ngựa
đi men theo bờ sông. Nàng quan sát kỹ chiếc cầu phao, bên dưới là những chiếc
thuyền gỗ nhỏ dài hơn chục mét, buộc giằng với nhau bằng những sợi dây xích
sắt, bên trên trải ván gỗ, cách mấy cái thuyền lại có một ổ khóa, có thể linh
hoạt tháo rời. Sau khi tháo ra mấy chiếc thuyền nhỏ lại ghép thành một chiếc
mảng lớn có thể vượt sông, vào mùa nước lũ có thể tháo bớt thuyền để thông dòng
chảy. Cả chiếc cầu phao dài chừng sáu bảy chục thước, A La quan sát một lúc,
rồi cũng ra roi cho ngựa đi xuống cầu, khi sang bờ bên kia, nàng hỏi Lưu Giác:
“Nếu cầu phao bị hỏng, đi lại chắc sẽ bị gián đoạn?”.
“Phía ngoài cổng thành
phía nam có hai phường chuyên làm thuyền, có cả binh sĩ hướng dẫn. Dù cả cầu bị
phá, hai canh giờ sau là đã có thể làm lại, rất tiện lợi. Nhưng ngộ nhỡ, nếu có
binh biến, chỗ này sẽ trở thành cửa ải tự nhiên ngăn cản quân địch”.
A La quan sát kỹ tình
hình khu vực xung quanh cổng thành phía nam, nhưng tuyệt nhiên không thể hiện
gì mà im lặng theo Lưu Giác phi về phía trước. Ngựa chạy một lúc, lòng nàng dần
dần trở nên náo nức, đất trời bao la như vậy ở mãi trong thành, thực buồn muốn
chết, mặc dù đã là giữa hè nóng nực, ngồi trên lưng ngựa phi như bay, gió ù ù
bên tai, quả rất dễ chịu.
Lưu Giác dừng lại, xuống
ngựa, nói với A La: “Ở đây yên tĩnh, phong cảnh lại đẹp, ngồi nghỉ một lát, để
cho ngựa đi uống nước, chỗ kia có bóng cây râm mát”.
A La nhìn chàng mà lòng
không chút hứng thú, chậm rãi nói: “Phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng là một chốn
hữu tình để hò hẹn yêu đương. Chỉ có điều, tiểu vương gia, ta không có ý định
lấy chàng. Rất cảm ơn chàng đã đưa ta đến đây, cũng cám ơn con ngựa của chàng,
ta mượn tạm một lát, mình chàng ở đây cứ thong thả nghỉ ngơi, thưởng ngoạn
phong cảnh đi!”.
Lưu Giác nói: “Nếu nàng
tỏ ra ngoan ngoãn lấy ta, ta mới thấy lạ. Không vội, vẫn còn một năm nữa, ta có
thể đợi, vương phi tương lai của ta”.
A La cười, quất ngựa bỏ
đi. Ngựa vừa quay đầu, cảm thấy phía sau nặng trĩu, đã thấy Lưu Giác nhảy lên
lưng ngựa, áp sát người nàng, nói nhỏ vào tai nàng: “Dùng xong vứt bỏ, nàng
thật trắng trợn. Bỏ mặc ta định đi đâu?”.
A La tức lắm, dùng khuỷu
tay huých ra sau, Lưu Giác nhẹ nhàng nắm lấy, tay chàng đã vòng lên, ôm chặt
nàng như móng vuốt đại bàng, cười ha hả: “Nếu còn không nghe lời, ta sẽ điểm
huyệt, có muốn thử lại cảm giác không thể cựa quậy, không nói được không?”. A
La lập tức dừng ngựa, nói giọng châm biếm: “Cưới một người không muốn lấy
chàng, có gì thú vị?”.
Lưu Giác vẫn cười: “Đương
nhiên rất thú vị, lấy một người ngoan ngoãn vâng lời, ngược lại ta mới thấy vô
vị”.
Hai người ép sát vào
nhau, trông thân mật vô chừng. Lưu Giác cơ hồ say trong mùi hương dịu nhẹ
thoảng ra từ cơ thể A La, cảm thấy ôm nàng thế này cảm giác mới tuyệt làm sao.
Hơi thở nóng hổi bên cổ, A La quả chịu không nổi, hét lên: “Nóng nực thế này
lại còn nướng bánh, chàng có bị bệnh không? Để ta xuống!”.
Lưu Giác cười ha hả:
“Không nóng tí nào, rất dễ chịu!”.
A La đảo mắt, nói: “Chàng
chiến thắng một người tay không vũ khí! Có dám xuống ngựa đấu với ta? Đừng quên
ở Đào hoa yến ta đã xử lý dâm tặc thế nào!”.
Lời vừa dứt, nàng thấy người
nhẹ bẫng, Lưu Giác ôm nàng nhảy xuống đất. Khuôn mặt với những đường nét như
tạc của chàng đẹp rờ rỡ, ánh mắt vui cười, nhướn mày: “Nàng không nói ta suýt
quên, nàng còn có một công phu quyền cước rất lạ kỳ, học ở đâu thế?”.
A La vênh cằm, cũng nhướn
mày: “Học sư phụ ta, nói ra chàng cũng không biết. Có điều, ta không biết khinh
công, không biết điểm huyệt, nếu chàng dùng những chiêu đó thì không cần tỷ
thí, đằng nào ta cũng không biết, chàng thắng ta cũng không phục”.
Lưu Giác ý tứ sâu xa nhìn
nàng thầm nghĩ, nếu không thuần phục a đầu này, ngày sau cưới về, không chừng
nàng ta trèo lên cổ mình. Vậy là chàng cười hớn hở tán thành: “Được, ta chỉ
dùng quyền cước, không khinh công, không điểm huyệt, nếu thua, nàng hãy ngoan
ngoãn lấy ta”.
A La cười hớn hở: “Cũng
được, nhưng nếu làm chàng bị thương thì sao?”.
Lưu Giác tỏ vẻ coi thường
nói: “Cho dù ta đứng yên không động đậy, nàng đấm tám quả, mười quả cũng không
thể làm ta bị thương. Chỉ như gãi ngứa mà thôi”.
“Vậy hả? Thế lần trước ta
chỉ thúc chàng một nhát, chém chàng hai nhát, sao chàng đã đổ gục như con lợn
chết thế?”.
Không nhắc thì thôi, nhắc
đến thì Lưu Giác lại tức nổ bụng: “Lúc đó ta không đề phòng, bị nàng thúc một
nhát suýt thì tuyệt hậu, vậy mà vẫn nói được! Hừ, hôm nay thử lại xem để biết
tiểu vương gia ta xử nàng thế nào!”.
A La tỏ vẻ sợ hãi:
“Nghiêm trọng vậy ư? Ta không dám đâu, nếu làm lại, khiến An Thanh vương tuyệt
hậu, cái mạng nhỏ của ta khó giữ lắm”.
“Nàng tưởng vẫn còn cơ
hội sao? Lần trước, thấy nàng còn là đứa trẻ, không đề phòng, lần này hả, ha ha
đừng mơ!”.
“Vậy thì thôi, chúng ta
đấu văn được không?”.
“Đấu văn?”.
A La nghĩ đến đoạn Hoàng
Dung xử lý Âu Dương Khắc trong truyện Thần điêu đại hiệp của Kim Dung, nàng
nhìn xung quanh, nhặt lên một cành cây vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất: “Bây
giờ chàng đứng vào trong này, để cho ta dùng cách nào đó, đánh bật chàng ra
khỏi vòng này coi như chàng thua! Đương nhiên, nếu chàng tự ra khỏi cũng coi là
thua, thế nào?”.
“Được!”.
“Liệu chàng có nuốt
lời?”.
“Lưu Giác ta đã nói là
làm, tuyệt đối không nuốt lời!”.
“Vậy thì tốt, nếu thua là
không được làm khó ta nữa”.
“Nhất định là thế!”.
Lưu Giác mỉm cười đứng
vào vòng, dáng vẻ chểnh mảng: “Coi như tiểu vương gia ta đứng im không động
thủ, nàng cũng đẩy không được, đạp không nổi, đá không xong”.
A La đi vòng quanh một
lượt, mặt tươi cười: “Vậy chàng cứ đứng trong đó mà đợi, bản cô nương phải đi
đây, nhớ đấy, chàng ra khỏi vòng coi như thua, thua là không được đến quấy rầy
ta. Bye bye! Tiểu vương gia!”.
Lưu Giác nghe vậy giật
mình: “A La, sao nàng lại nuốt lời như vậy?”.
A La nhảy lên ngựa, đi
vòng quanh mấy bước, nói: “Như thế mà gọi là nuốt lời ư? Hình như có vẻ như
vậy. Nhưng mà vừa rồi ta không hứa là ta sẽ không nuốt lời, nhưng chàng đã hứa
rồi”. Nói đến đây, nàng nghiêm mặt, bắt chước giọng Lưu Giác: “Lưu Giác ta đã
nói là làm, quyết không nuốt lời!”. Nói xong cười ngất, quất ngựa phóng đi.
Lưu Giác đứng giữa vòng
tròn dở khóc dở cười, nhìn bóng A La cười ngặt nghẽo phóng ngựa đi, chàng bất
giác bật cười, lòng hân hoan vui sướng. Chàng thong thả bước khỏi vòng tròn
trên đất, nhìn mặt trời, A La đi đúng lúc, nếu không, chàng cũng đưa nàng quay
về thành.
Lưu Giác phi ngựa về
vương phủ, không đi cổng chính mà lén nhảy vào từ phía hậu viên. Chàng thuộc
đường, nhẹ chân nhẹ tay tránh được lính gác của Thanh tổ, lặng lẽ lẻn vào Tùng
phong đường. Đi đến ngăn kéo bí mật, sợi tóc vẫn nguyên chỗ cũ, nhưng cũng có
xê dịch chút ít, Lưu Giác không nén được cười, mở ô kéo bí mật, bức thư vẫn y
nguyên, kẻ giấu mặt thật nhanh chân nhanh tay!
Lưu Anh nhón chân đi vào
không một tiếng động, quỳ sụp xuống: “Chúa thượng”.
Lưu Giác lạnh lùng liếc
anh ta: “Lưu Anh, ngươi theo ta bao năm rồi?”.
“Bẩm chúa thượng, thuộc
hạ sáu tuổi tứ cố vô thân, lão vương gia đã đưa thuộc hạ về phủ, đến giờ được
mười bốn năm!”.
“Bức họa lần trước ta dặn
ngươi thế nào?”.
“Đốt bức cũ, hồ lại bức
mới đưa đến phủ của tứ hoàng tử!”. Lưu Anh trả lời lưu loát, nhưng người toát
mồ hôi: “Thuộc hạ đáng chết. Đúng lúc chuẩn bị đốt thì Tư Thi đi vào, bảo là
muốn ngắm vương phi của tứ hoàng tử, thuộc hạ nhất thời mềm lòng nên đồng ý,
bảo nàng ấy xem xong thì đốt đi. Nàng ấy ngắm nhìn đến dựng cả mắt lên, thế là
nước mắt lã chã, nói người phong hoa tuyệt thế như vậy chẳng trách chúa thượng
ngày đêm ngưỡng vọng. Tư Thi một lòng si mê tiểu vương gia, khóc không thành
tiếng, thuộc hạ không đành lòng, không dám nhìn, lát sau đợi Tư Thi thôi khóc
mới quay người lại. Nàng ấy cầm bức họa bảo là sẽ tự tay đốt. Thuộc hạ đứng chờ
xem nàng ấy đốt”.
“Sau đó thì sao?”.
“Thuộc hạ phong bao bức
mới đưa đến phủ của tứ hoàng tử!”.
Lưu Giác hừ một tiếng:
“Thuộc hạ của ta trở nên mềm lòng từ lúc nào vậy?”.
Lưu Anh dập đầu: “Chúa
thượng trách tội”.
Lưu Giác mãi không nói
gì, Lưu Anh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt đáng sợ tỏa ra từ người chủ
nhân. Bình thường tiểu vương gia này cũng không khác gì công tử các nhà quyền
quý, Lưu Anh tử nhỏ lớn lên cùng Lưu Giác, nhưng đến bây giờ vẫn không hiểu nổi
chủ nhân. Nhưng lúc này anh ta biết, chủ nhân đang phẫn nộ tột cùng. Lưu Anh
cảm thấy cơ thể mình như bị trái núi đè lên, khí lạnh trào dâng như thủy triều,
dồn ép đến không thở được, lạnh buốt như đâm vào da thịt, sát khí như rắn độc
quấn quanh người. Lưu Giác nhắm mắt, trong chốc lát trở lại trạng thái bình
thường: “Tự phạt hai chục roi, cho người theo dõi Tư Thi và người khác trong
phủ. Tùng phong đường từ bao giờ trở thành hoa viên để người ta tự tiện ra
vào!”.
Lưu Anh vừa thấy dễ chịu
đôi chút, lại kinh sợ: “Thuộc hạ đáng chết! Toàn bộ Thanh tổ bị phạt mười roi,
thuộc hạ tự phạt thêm mười roi nữa!”. Lưu Anh dập mạnh đầu rồi quay người đi
ra.
“Khoan! Thuốc này trị vết
thương roi đánh rất hiệu nghiệm!”.
Lưu Anh đón vật Lưu Giác
quẳng cho, mắt lộ vẻ cảm kích: “Đa tạ chúa thượng quan tâm!”.
“Được rồi, sĩ tốt bị
thương sao có thể canh gác được?”.
Lưu Giác hình như nghiện
đến gặp A La, vài ngày lại tìm đến tướng phủ hẹn nàng đi cưỡi ngựa. A La nghĩ
thầm, sao hắn ta giống như loài cỏ không sao nhổ được rễ thế chứ? Hôm nay làm
thế nào để cắt đuôi đây?
Cưỡi ngựa qua thảo
nguyên, Lưu Giác đưa nàng vượt qua cổng thành phía đông phi về hướng dãy núi
Ngọc Thúy. A La còn nhớ, biệt uyển của Hộ quốc công chúa cũng ở phía này. Qua
bình nguyên là dải đồi nhấp nhô trùng điệp, quất ngựa băng qua cảm thấy quả đồi
giống như người con gái nằm ngủ trên đất, hơi thở đều đều. Phi ngựa một lát
nữa, A La ngáp một cái, phàn nàn: “Trời nóng quá, ta buồn ngủ, không muốn đi
nữa, ta về phủ đây”.
Lưu Giác quay đầu nhìn
nàng: “Nàng về phủ hay là một mình đi dạo phố?”.
A La giật thót người,
suýt thì ngã ngựa, nàng quay mặt sang một bên: “Sao chàng lại vô sỉ đến thế,
lại còn cho người theo dõi ta?”. Lòng hoảng hốt, lúc này không được để cho hắn
ta phát hiện ra mình đang chuẩn bị chạy trốn.
Lưu Giác cười: “Thực ra
ta chỉ muốn biết, a đầu đã dạy Ly Thân vương món ăn hạng nhất, lại được huynh
ấy luôn mồm ca ngợi là báu vật rút cuộc có những bí mật gì, theo dõi mãi lâu
dần thành nghiện, suốt ngày nhìn nàng và Tử Ly hẹn hò ở hậu viên, thú vị lắm”.
Nếu tiếp tục bị hắn ta
cho người theo dõi, đúng là chạy không nổi. A La nhìn thẳng Lưu Giác, nói
khích: “Nếu còn cho người đi theo ta chết cũng không lấy chàng! Ta ghét nhất
làm gì cũng bị người ta nhìn thấy, đó là vi phạm riêng tư! Ta sẽ coi thường
chàng!”.
Lưu Giác không tỏ vẻ bất
cần nữa, nhìn A La, nói: “Được, ta sẽ không cho người theo dõi nàng nữa. A La,
không phải ta muốn theo dõi nàng, lúc đầu là do hiếu kỳ, bây giờ không cần
thiết”. Nói đoạn, chàng lại cười xòa: “Ai bị như thế cũng thấy khó chịu”.
A La thở phào: “Ta tin
chàng, chàng đừng làm ta thất vọng”.
Lưu Giác nhảy xuống ngựa,
chìa tay cho nàng: “Xuống đi! Chúng ta ra bờ suối ngồi một lát”.
A La đang định xuống
ngựa, Lưu Giác cau mày nói: “Thôi, sắp trưa rồi, nắng trưa rất độc, nàng về phủ
đi”. Chàng đột nhiên đổi ý.
La không hiểu, nghi hoặc
nhìn chàng. Lưu Giác trầm mặt “Mau đi đi!”. Nói rồi đập vào mông ngựa, ngựa hí
một tiếng lao đi. Vừa được mấy bước thì hai vó trước bỗng mềm oặt, khuỵu xuống,
A La kêu một tiếng, từ lưng ngựa ngã xuống, nàng nhắm mắt, thầm nghĩ, “Hỏng
rồi, hỏng rồi”. Liền ngay đó cơ thể bỗng nhẹ bẫng, đôi cánh tay chắc khỏe đã đỡ
lấy cơ thể nàng. Chỉ thấy Lưu Giác hét một tiếng “Đứng dậy”, cơ thể nàng vút
lên như cưỡi mây cưỡi gió, rồi tiếng gió vun vút liên hồi bên tai như tiếng
kiếm khua, khi chân chạm đất, nàng nhìn thấy khoảng chục người vận áo xanh bịt
mặt vung kiếm lao đến, tình hình nguy hiểm gấp bội so với lần Tử Ly bị tập kích
dạo trước. Bóng đao, bóng kiếm loang loáng, A La nhìn hoa cả mắt, karate so với
trận này chỉ như trò trẻ con.
Lưu Giác đứng trước nàng,
vung kiếm che trái chắn phải. A La ngây người, nghe đằng sau có tiếng gió thốc
lại, nàng né người theo bản năng, thấy có người tấn công từ phía sau, Lưu Giác
vung tay hất tung thanh đao trong tay đối thủ, tay kia nắm chặt tay A La. Miệng
chàng chợt huýt một tiếng sáo dài, Ô y kỵ của phủ An Thanh vương đột nhiên xuất
hiện, đám người áo xanh bị chém lia lịa, không kịp trở tay. Tình thế đã đảo
ngược, trận chiến kết thúc chóng vánh. Ba người áo xanh bị bắt, không một ai
chạy thoát.
Lưu Giác tra kiếm vào
bao, đứng thẳng người, cười khẩy: “Nói, kẻ nào sai khiến các ngươi? Đương nhiên
chắc là các ngươi sẽ không chịu nói nhưng phải nếm cực hình mới chịu khai ra là
thiếu sáng suốt. Thế này vậy, nói đi, tiểu vương gia sẽ cho các người chết nhẹ
nhàng, nếu không các ngươi muốn chết cũng không chết được. Giày vò các ngươi
tám năm, mười năm, ta cũng có gan chờ”.
Ba người áo xanh nhìn
nhau đồng thanh: “Nói hay không đằng nào cũng thế, tiểu vương gia cứ việc ra
tay”.
Lưu Giác cười: “Ra tay à?
Không được làm tiểu vương phi của ta kinh sợ!”.
A La đỏ mặt, quay đi thầm
nghĩ, Lưu Giác thẩm tra người ta sao cũng diễn bộ mặt tươi cười như thế? Chính
trong lúc nàng định ngoái đầu, chợt nghe thấy một âm thanh trầm buồn, đang định
ngoái lại bàn tay Lưu Giác đã bịt chặt mắt nàng: “Ngoan nào, đừng nhìn, hãy
nhìn phong cảnh phía xa”. A La giật mình, hắn ta đang dỗ mình sao? Dịu dàng thế
ư? Lưu Giác buông tay. Nghe thấy những âm thanh trầm buồn từ phía sau lưng vẳng
lại, nàng không muốn nhìn nhưng thầm tưởng tượng ra khung cảnh phía sau liền
bất giác bịt chặt tai. Hai, ba khắc sau, Lưu Giác kéo tay nàng ra, A La ngoảnh
lại, sườn núi trống không như chưa có chuyện gì xảy ra. Lưu Giác cũng như Tử Ly
trừng trị kẻ dưới thẳng tay như vậy sao? Hắn, hắn ta cũng không đơn giản như vẻ
ngoài thoải mái hay sao? A La lại thấy đau đầu, Lưu Giác cũng như Tử Ly đều là
thủ lĩnh giấu mặt.
Lưu Giác ngửa mặt tươi
cười, nhìn A La đang mở to mắt đầy sợ hãi băn khoăn, bỗng chàng thở dài tay
nâng mặt nàng, nói: “A La đừng sợ, nào lại đây nhìn vào mắt ta, nhìn ta. Nhớ
kỹ, chỉ cần có ta, nàng sẽ an toàn. Trừ phi, trừ phi ta chết trước mặt nàng”.
Ánh mắt chàng vừa chân
thành vừa kiên định. A La thảng thốt vài giây, tự nhiên gật đầu, Lưu Giác phấn
khởi ôm nàng vào lòng. Chỉ nghe tiếng chàng khẽ khàng: “Hãy tin ta, A La, ta sẽ
đối tốt với nàng, sẽ bảo vệ nàng, suốt đời suốt kiếp”.
Lồng ngực chàng ấm áp và
rắn chắc, khiến nàng thấy an toàn biết bao. Giờ khắc này A La đã muốn từ bỏ ý
định chạy trốn. Nhưng lại chợt nghĩ, Tử Ly từng nói sẽ bảo vệ mình, nhưng thực
tế luôn có lúc lực bất tòng tâm. Nàng tựa vào ngực chàng, tự nói với mình, chỉ
cần giây phút này, chỉ cần giây phút này thôi.
Một lúc lâu sau, nàng mới
chậm rãi hỏi: “Ai muốn giết chàng, hình như chàng đã có chuẩn bị?”
Lưu Giác nói thản nhiên:
“Không phải thái tử thì là Ly Thân vương”.
A La kinh ngạc đẩy chàng
ra: “Sao có thể? Đắc tội với chàng phỏng có ích gì?”. Người định ám sát Lưu
Giác có thể là Tử Ly ư? Nàng không muốn nghe điều đó.
Lưu Giác nói: “Vấn đề là
ở chỗ đó. Hai người kia bất luận là ai đắc tội với ta đều không có lợi, cho nên
họ đều mong cho đối thủ đắc tội với ta, chỉ cần An Thanh vương nghiêng về bên
nào, khả năng chiến thắng lớn nhất trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị sau này
sẽ nghiêng về bên đó. Những kẻ áo xanh vừa rồi mặc dù không chịu nổi cực hình,
mới khai là do thái tử sai khiến, nhưng ta không tin, nhiều khả năng là Ly Thân
vương. Huynh ấy quản thuộc hạ rất nghiêm, hoàn toàn có khả năng dùng lời khai
của những thuộc hạ liều chết để giá họa cho thái tử. Nhưng cũng không loại trừ
khả năng thái tử ra tay. Có lẽ thái tử cố ý dẫn lửa vào thân, lại càng tỏ ra
trong sạch. Phải biết, ta là đồng minh tương lai của huynh ấy, với thế lực hiện
nay của thái tử, phủ An Thanh vương chỉ cần giữ thái độ trung lập là đã giúp
huynh ấy nhiều rồi. Nhìn bề ngoài, thái tử không cần thiết phải đối kháng với
ta, tuy nhiên, huynh ấy lại sợ vương phủ ủng hộ Ly Thân vương, cho nên cũng
không loại trừ khả năng đó. Lời của mấy tên áo xanh vừa rồi ta không tin một
câu nào, điều duy nhất có thể xác nhận là một khi Ninh vương băng hà, triều
đình nhất định sẽ đại loạn”.
A La càng nghe càng kinh
hãi, từ thời cổ, tranh giành vương quyền đều là cuộc chiến đẫm máu. Nàng nghĩ,
vẫn còn nửa tháng nữa, nửa tháng sau mình sẽ cao chạy xa bay, thoát khỏi cảnh
gươm đao rùng rợn đó.
Lưu Giác dịu dàng nhìn A
La: “Nàng có đồng ý ở bên ta không? A La, chúng ta sẽ cùng chung hoạn nạn sinh
tử?”.
A La nói ngay không suy
nghĩ: “Không!”.
Lưu Giác sắc mặt sa sầm,
trợn mắt lườm nàng: “Không biết tim nàng bằng gì! Chẳng khác gì một con sói mắt
trắng không thể thuần phục!”.
A La nhìn chàng: “Ta
không thích tranh giành quyền lực, những chuyện đó không can hệ đến ta. Tại sao
ta phải cùng chàng chung hoạn nạn sinh tử?”.
Lưu Giác thở dài: “A La,
đến đâu cũng thế thôi, không thể có sóng yên biển lặng”.
A La cúi đầu, một hồi lâu
mới ngẩng lên: “Ta nghĩ thế giới này sẽ luôn có một nơi bình yên, để ta có thể
sống cuộc đời giản đơn”.
Lưu Giác nhìn ra phía xa,
lúc quay lại, ánh mắt đã trở lại dịu dàng: “Mong là có, gần đây Ly Thân vương
cho xây phủ trong sơn cung, Phong thành sắp dậy sóng rồi. Hôm nay đã làm nàng
kinh sợ, quay về thôi, không có việc gì thì nên ở trong phủ, không nên ra ngoài
chạy lung tung”.
A La nói: “Phải, gần đây
trong tướng phủ rất bận, mọi người bận giúp Thanh Phỉ chuẩn bị tư trang”.
Lưu Giác nghĩ đến bữa
tiệc trong Đông cung dạo trước, đột nhiên hỏi: “Cuộc sống của nàng trong tướng
phủ chắc rất khó chịu? Bởi vì mẹ nàng xuất thân từ thanh lâu”.
“Phải, chàng đã biết thế,
sao còn muốn cưới ta làm chính thê?”.
Nỗi xót thương trào lên,
Lưu Giác cười: “Thân mẫu ta còn là tù binh cha ta thắng trận bắt được, chẳng
phải cũng như nhau hay sao? Chỉ tiếc người qua đời quá sớm. Người rất đẹp, phụ
thân ta trong lòng thương tiếc khôn nguôi, từ đó không lấy vợ nữa”.
“Vậy phụ thân chàng chẳng
phải sẽ bị các đại thần trong triều chế nhạo hay sao? Phụ thân ta luôn tự hào
vì có đến bảy bà vợ, có lẽ phong tục Ninh quốc là thế, lấy càng nhiều vợ thì
càng thấy hãnh diện”.
“Ai dám? Ngay cả Ninh
vương cũng phải kính nể phụ thân ta mấy phần”. Giọng Lưu Giác đầy tự hào,
“Huống hồ, phụ thân ta đã gặp được tri kỷ, vậy là đủ rồi! A La, ta đã nhận
nàng, nàng đừng phụ ta”.
“Nếu ta phụ chàng, nghĩa
là không lấy chàng, chàng sẽ làm gì?”.
“Đến lúc đó nàng khắc
biết”. Lưu Giác nói thản nhiên.
A La bất giác rùng mình.