Tháng mười một năm Hưng Long thứ nhất, đại quân của
Lưu Giác vượt Long giang, chiếm Ỷ Long thành.
Hạ quốc tuy nhỏ, nhưng
địa thế dễ thủ khó công. Các lầu trại thành trì và vương cung đều dựng trên núi
cao, dựa vào thế núi hiểm yếu, khí hậu lại ẩm ướt, quanh năm không có mùa đông.
Đại quân của Lưu Giác sau khi tiến vào biên giới Hạ quốc, không thạo tác chiến
ở vùng rừng núi, quân Hạ lại giỏi dùng độc, quân Ninh tổn thất không nhỏ, đành
đóng quân ở tuyến biên giới, không tiến không lui, phong tỏa cửa ngõ những
tuyến đường hiểm yếu. Thực phẩm lương thực của Hạ quốc bắt đầu khan hiếm, các
thành trì cũng trấn thủ không chịu xuống núi đánh, quyết thi gan với Ninh quốc.
Thái tử Thương Tà dẫn một
vạn binh, lui về Hắc Phong trang. Đến giờ chàng vẫn không nghĩ ra quân Ninh làm
thế nào vượt qua vách đá hiểm trở giữa Ỷ Long thành.
Khi Thương Tà suy nghĩ
vấn đề đó, cũng là lúc Lưu Giác đang đứng trên cầu treo, lặng nhìn vực thẳm vạn
trượng dưới chân. A La từng nói với chàng nguyên lý quăng dây. Khe núi rộng hơn
ba mươi trượng, chàng chỉ cần tính khoảng cách, lợi dụng đêm tối dựng một cây
cột chắc trên đỉnh núi, sai cao thủ Ô y kỵ quăng dây móc câu đu người sang,
chặt đứt móc sắt cầu treo, bên này quân sĩ xông sang, chỉ đơn giản như vậy.
“Vương gia! Quân Hạ đã
rút về các sơn trang, Ỷ Long thành đã nằm trong tay chúng ta”. Một tướng lĩnh
bẩm báo.
“Làm lại cầu treo chắc
hơn, rộng hơn, chặt móc nối giữa cầu, sau này ở đây không phân biệt thành đông
thành tây nữa”. Lưu Giác lạnh lùng ra lệnh. Chàng nheo mắt nhìn ánh mặt trời ấm
áp, dưới ánh mặt trời, hoa và cỏ dại trên vách núi sừng sững hai bên thành càng
đậm sắc: Vàng, xanh hồng, trắng chen nhau, đẹp như tranh. Đi dưới ánh mặt trời
ấm áp, nhưng lòng chàng tê buốt. Ám Dạ đã vào Trần quốc nhưng vẫn không dò được
tin gì, A La vẫn biệt tăm. Nàng biến mất đã nửa năm. Nửa năm rồi chàng không hề
nhận được bất kỳ tin tức của nàng. Trần quốc đã mất, ở phía nam không tìm thấy
nàng, sau khi chinh phạt Trần quốc, vó ngựa quân Ninh vượt qua biên giới tiến
thẳng vào Hạ quốc.
Chàng thong thả đi trên
các con phố trong thành. Ỷ Long thành bị phong tỏa, đường phố vắng teo, chỉ có
binh sĩ quân Ninh đi tuần. Huyền Y và Minh Âm theo sau. Lần trước Ám Dạ đã nhìn
thấy tín hiệu chữ “W” trong rừng, Lưu Giác bất giác đưa mắt nhìn quanh. Chỉ cần
A La còn sống, nhất định để lại tín hiệu. Mỗi lần đến một thành trì chàng lại
có thói quen đi khắp thành quan sát tìm kiếm, chàng đã đi khắp Trần quốc, không
hề thấy một ký hiệu nào, bây giờ... Lưu Giác di chuyển ánh mắt, lặng lẽ đứng
dưới nắng thở dài, chàng đã bao lần thất bại…
Minh Âm khẽ thưa: “Chúa
thượng cũng đừng quá lo lắng, Ô y kỵ đã cử người chia nhau đến các nước, gồm cả
Hạ quốc, nhất định sẽ có tin báo về”.
“Ừ, Ỷ Long thành liệu có
không?”. Lưu Giác trầm ngâm, vẻ nồng nhiệt tươi vui trên mặt chàng ngày xưa
dường như tan dần sau mỗi lần không tìm thấy dấu vết A La, sắc mặt chàng giờ
trở nên sắt lạnh u ám, không biểu cảm.
“Không có. Người của
chúng ta có ở mười sơn trang hiểm yếu nhất Hạ quốc. Vương gia cũng biết những
nơi càng hiểm yếu khó công phá càng cần bố trí nội ứng”.
Lưu Giác không nói gì,
lại đi tiếp. Không đi hết thành, chàng không cam lòng! Ánh mắt trời rạng rỡ như
vậy, nhưng A La, nụ cười rạng rỡ của nàng ở đâu? Chàng ngửa đầu nhìn mặt trời,
cảm thấy hơi nhức mắt, ánh nắng bắt đầu gay gắt! Chàng cúi đầu, có mấy nét vạch
thoáng qua khóe mắt. Chàng chớp mắt lần nữa, có phải mình hoa mắt? Bị nắng
chiếu quá lâu, những thứ nhìn thấy đều biến màu, vạn vật như vỡ vụn loang loáng
trước mắt.
Người chàng đột nhiên run
lẩy bẩy, Huyền Y kinh ngạc: “Chúa thượng!”, bèn thuận tay đỡ chàng. Mấy tháng
nay Lưu Giác hình như không hề dừng bước, đại quân công phá được một thành,
chàng liền đi khắp mọi nẻo trong thành. Người Trần quốc hận chàng không cho họ
cơ hội để thở, người không hiểu chàng cũng cho rằng chàng nôn nóng muốn nhanh
chóng diệt Trần, chỉ có Ô y kỵ biết chúa thượng của họ sốt ruột muốn tìm người,
vội đến mức không thể dừng chân một ngày. Sau mỗi lần tìm kiếm vô vọng nỗi mệt
mỏi thất vọng cũng như hứng thú công phá tòa thành tiếp theo cũng giảm dần cùng
với hy vọng trong lòng. Nhưng chàng không chịu từ bỏ, sau mỗi lần thất bại, sau
phút chán chường, chàng lại lao vào cuộc chiến mới với quyết tâm và hy vọng
mới. Mấy tháng qua, hy vọng, thất vọng, phấn khởi, chán chường lên lên xuống
xuống, luôn bám riết chàng. Sau mấy lần lên xuống như thế, nhiệt huyết và ý chí
mãnh liệt ban đầu dần biến thành nỗi oán giận không lời.
Có nhiều lần, ngay Huyền
Y và Minh Âm cũng cảm thấy chàng sắp không trụ nổi, nhưng rồi lại sang sảng hạ
lệnh, cổ vũ quân sĩ tiến lên! Bây giờ địa hình rừng núi phức tạp, chướng khí
đặc thù của Hạ quốc làm chậm bước chân của quân Ninh, cuối cùng họ đã có thể
tạm nghỉ ít ngày. Những ngày dài chờ đợi khiến tướng sĩ đa phần mệt mỏi, Lưu
Giác cuối cùng hạ lệnh chốt giữ các cửa ngõ hiểm yếu của Hạ quốc, bao vây phong
tỏa các sơn trang, để quân Ninh có thời gian nghỉ ngơi.
Có phải do dừng chân đột
ngột trong khi thần kinh trong tình trạng thư giãn, khiến cơ thể nhất thời chưa
thể thích nghi? Huyền Y nhìn thân hình chúa thượng run lẩy bẩy, lòng xót xa
khuyên chàng: “Chúa thượng, ngồi nghỉ chút đã”.
Lưu Giác một tay đẩy tay
anh ta, lao đến gục vào một phiến đá trên vách đá xanh. Huyền Y, Minh Âm giật
mình, chạy theo gọi: “Chúa thượng!”.
Lưu Giác không trả lời,
tay run run lần theo từng nét vạch đã mờ gần như không nhìn thấy trên vách đá,
nghĩ đến giọng nói lảnh lót của A La lúc trong thung lũng.
“Thiếp dạy chàng tiếng
Anh được không? Thiếp sắp quên hết rồi”.
“Tiếng Anh là gì?”.
“Là, một loại mật mã,
người khác nhìn không hiểu, thiếp dạy chàng, chỉ có chúng ta hiểu”.
“Ví dụ, ký hiệu SOS có
nghĩa là cấp cứu, khó nhớ phải không, ta học cái đơn giản hơn vậy”.
Đây là mật mã chỉ có hai
người biết, đây là A La đang nói với chàng, đây là A La đang nói hãy đến cứu
nàng ấy! Lưu Giác không kìm được làn khí cay xộc trong mũi, xộc thẳng vào những
hồi ức khiến chàng đau đớn, xộc thẳng vào mắt chàng. Nửa năm rồi, nửa năm rồi,
cuối cùng chàng đã tìm được A La. Nàng ấy vẫn sống, nàng ấy đang ở đây, nàng ấy
đã từng đến đây! Lưu Giác ngoảnh mặt lại: “Truyền lệnh lục tìm khắp thành, từng
ngôi nhà! Mọi đường nét, hình vẽ lạ, đều không được bỏ qua!”.
“Tuân lệnh!”. Quân sĩ lập
tức chấp hành mệnh lệnh.
“Huyền Y, mang đi!”.
Huyền Y ngớ người, không
biết mang đi cái gì. Yến Âm nhìn chàng dè dặt hỏi: “Chúa thượng?”.
Lưu Giác hừ một tiếng,
mỉm cười nhìn tảng đá: “Mang về soái trướng!”.
Huyền Y và Minh Âm nhìn
nhau. Mấy tháng nay chúa thượng cứ nhìn thấy nét vẽ và những hình lạ là lại xúc
động, tảng đá này... Huyền Y nghẹo đầu ngắm nghía hồi lâu, giống như hai đường
gấp khúc kẹp một vòng tròn, là sông hay là mặt trời? Lưu Giác gõ vào đầu anh
ta, mặt bừng sáng, dường như chưa từng xuất hiện vẻ u ám: “Đây là A La đang nói
với ta, chỉ có nàng ấy và ta mới hiểu!”.
Huyền Y và Minh Âm tỏ vẻ
hiểu ra, thở phào, cuối cùng đã tìm thấy! Lưu Giác từng nói với họ, bốn ký hiệu
biểu thị phương hướng, nhưng chưa bao giờ nói về hình vẽ như thế này. Huyền Y
cười khúc khích: “Công chúa nói đang nhớ chúa thượng sao!”.
Lưu Giác nghe vậy thôi
cười, trầm ngâm: “Nàng ấy đang kêu cứu!”.
Hai người sửng sốt, cúi
đầu không hỏi gì thêm.
Một binh sĩ từ xa chạy
đến, thở hổn hển: “Quán trọ, trong quán trọ có rất nhiều hình vẽ”. Lưu Giác
phất tay áo, lập tức đi đến quán trọ. Trước gian phòng đã bị vây chặt, chàng
đẩy cửa bước vào, trên tường và trên nền nhà vẽ liền mấy hình ký hiệu “W” bằng
mực đen rõ ràng. Hướng tây, A La đang ở phía tây Ỷ Long thành! Chàng há miệng,
không ngừng cầu khấn “Các vị thánh thần, lần này đừng để con bị lỡ, xin phù hộ
cho con tìm được nàng ấy”.
Huyền Y và Minh Âm tự
giác chạy đi tìm chủ quán, lúc về mặt phấn khởi: “Chúa thượng, bà ấy nói đó là
Hắc Phong trang! Thương Tà chẳng phải đã rút về Hắc Phong trang? Có phải hắn đã
mang công chúa đi?”.
“Phía nào?”. Lưu Giác nôn
nóng muốn chứng thực.
“Phía tây Ỷ Long thành!”.
“Bao vây Hắc Long trang,
một con chim cũng không để lọt!”.
“Tuân lệnh!”.
Lưu Giác đứng lặng trong
phòng, cảm thấy tứ chi mềm nhũn, chàng bất lực xua tay: “Bản soái nghỉ ở đây
một lát, các ngươi ra trước đi!”.
Cánh cửa từ từ khép lại.
Lưu Giác nhắm mắt tưởng tượng ra A La lúc đó, nàng ấy đi lại trong phòng... đi
đến ngồi ngẩn bên bàn... đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài... một mình nàng ấy ngủ
trên giường này... trước khi đi nàng ấy còn để lại ký hiệu để mình đến cứu...
Chàng đột nhiên lăn ra giường, cười khúc khích, A La của chàng, A La của chàng
cũng không nguôi nhớ chàng!
Hắc Phong trang dễ thủ
khó công, đường núi hẹp, đối phương chỉ cần bố trí hai người đứng gác là người
bên dưới khó lên được. Nếu một mình chàng đột nhập cũng e đối phương dùng A La
ép chàng, Lưu Giác bồn chồn. A La đang ở trên núi nhưng chàng lại không thể lên
đó!
Tử Ly ở Phong thành đặc
biệt cử một sứ giả vượt ngàn dặm đến, mang theo hai sứ mệnh, một là vào vương
cung khuyên hàng, hai là thăm dò tin tức công chúa Thanh La. Lưu Giác cử người
hộ tống sứ giả vào triều, nhưng không đả động đến chuyện thăm dò tông tích A
La.
Cuối cùng chàng gọi Huyền
Y và Minh Âm: “Tối nay ta muốn đột nhập Hắc Phong trang, người đông không hay,
Minh Âm đi theo ta, Huyền Y lưu lại trong thành tiếp ứng!”.
“Tuân lệnh!”.
Đêm xuống, Lưu Giác và
Minh Âm thay bộ đồ đen bó sát người, bí mật lên núi, đường núi chỗ nào cũng có
thể gặp mai phục, Lưu Giác không muốn kinh động đối phương, suốt dọc đường vận
nội lực, thận trọng thăm dò. Họ vượt qua nhiều vòng gác khắp sơn trang, lên
được đến lưng chừng núi, cuối cùng vẫn bị phát hiện, vừa nghe thấy tiếng chiêng
báo động. Lưu Giác thầm kêu hỏng, vỗ vai Minh Âm, hai người dò dẫm quay về.
Nhìn lên đỉnh núi, chàng hận đến muốn đạp nát tảng đá bên cạnh, đột nhiên nói:
“Quay về, cố xông vào, ta e họ sẽ làm tổn thương nàng ấy”.
Trở về Ỷ Long thành,
Huyền Y tươi cười ra đón: “Chúa thượng, Thành đô đốc đã đến”. Lưu Giác phấn
khởi đi vào, nhìn thấy Thành Tư Duyệt đứng trong trướng, chiếc áo dài màu nhạt
trên người bay bay. Anh ta gầy đi nhiều, đôi mắt vẫn như cũ, sáng như sao. Lưu
Giác xua tay ra hiệu không cần hành lễ chủ tớ: “Để ta ôm một cái!”.
Thành Tư Duyệt hoảng hốt
nhảy lên, người cứng đơ, mặt miễn cưỡng nở nụ cười: “Lão vương gia cho huynh
biết rồi à?”.
Lưu Giác cười sải hai
bước lên phía trước, một tay chộp Thành Tư Duyệt, ôm bằng cả hai tay, đầu ngả
vào vai anh ta: “Ông già không có ở đây, để ta ôm thay ông ấy. A La đang ở Hắc
Phong trang, ta lại không lên được...”.
Thành Tư Duyệt run run,
nửa cười nửa mếu: “Nguyên soái, vương gia không cần phải thế! Phong thành đồn
đại vương gia thích đàn ông, con trai ta đã chào đời... biết rồi, nàng ấy ở Hắc
Phong trang, sắp được gặp phải không?”. Chàng đột nhiên cảm thấy, trước đây khi
lão vương gia ôm chàng, chàng cảm nhận được sự ấm áp của tình phụ tử. Lưu Giác
và chàng cùng tuổi, nhưng khi được anh ta ôm, chàng lại rưng rưng xúc động muốn
bảo vệ Lưu Giác suốt đời như đối với tiểu đệ ruột thịt. Mắt Thành Tư Duyệt nhòe
ướt, cảm thấy gặp được hai cha con An Thanh vương, chàng thật may mắn, bây giờ
chàng lại có gia đình, có con.
Hồi lâu sau, Lưu Giác
buông tay, Thành Tư Duyệt nói giọng nghiêm trang: “Hạ vương sắp đầu hàng”.
Lưu Giác sung sướng: “Tại
sao?”.
Thành Tư Duyệt cười: “Lão
vương gia luôn cảm thấy tấn công Hạ quốc tổn thất sẽ rất nặng nề, nếu Hạ vương
có thể đầu hàng là tốt nhất, cho nên lúc ta xuất phát ở Phong thành, lão vương
gia đã dặn, nếu đến Hạ quốc, nhất định phải gặp hoàng hậu Hạ quốc. Ta đã liên
lạc với Minh Nguyệt phu nhân. Bà ấy là thánh nữ Hạ quốc, được ngồi ngang hàng
với Hạ vương, những loại độc dược kỳ bí mà Hạ quốc sử dụng đều do tay bà bào
chế. Nếu có thể loại bỏ chiến họa bảo vệ muôn dân, bà ấy sẽ đồng ý đình chiến.
Lúc đó, Hạ quốc sẽ thành đất phong, là nước chư hầu của Ninh quốc, cũng là biến
tướng của chinh phục”.
“Huynh đã đàm phán với
Minh Nguyệt phu nhân?”.
“Phải, ta đã chuyển thư
về Phong thành, cho nên Ly vương mới sai sứ giả đến ký hòa ước liên minh”.
Thành Tư Duyệt cười bí hiểm, chàng còn bao bí mật chưa nói ra.
“Hạ vương đồng ý không?”.
Lưu Giác rất hồ nghi. Từ mối câu kết giữa Hạ vương và Vương Yến Hồi, từ chuyện
Hạ quốc trợ giúp Thanh vương mưu phản, chàng cảm thấy sự việc không đơn giản
như vậy.
Thành Tư Duyệt cười: “Hạ
vương đương nhiên không đồng ý, trong triều bàn cãi đến vỡ trời. Cuối cùng ông
ta miễn cưỡng chấp thuận, nhưng thái tử Thương Tà mới là vấn đề nan giải”.
“Thương Tà là người thế
nào? Ta cũng nghe nói, nhưng chưa gặp người thật”.
“Những người được nhìn
thấy khuôn mặt thật của anh ta rất ít, anh ta luôn đeo mặt nạ”. Lưu Giác chợt
nhớ đến bóng người thanh mảnh, đeo mặt nạ bạc, cưỡi bạch mã trong trận chiến
dưới chân Vận thành, trầm ngâm một lát, nói: “Xem ra chỉ có thể tạm thời tiếp
nhận sự đầu hàng bề ngoài của Hạ quốc. Sau này đây vẫn là ẩn họa, ta thấy chi
bằng đánh luôn dẹp gọn cho xong”.
“Nếu chinh phạt, cho dù
giết được Hạ vương, người Hạ cũng rất phiền phức, không thể giết sạch họ”.
Đúng, địa hình Hạ quốc toàn
rừng núi, người Hạ quốc có tín ngưỡng riêng, rất sùng bái minh thần của mình,
khống chế họ không phải chuyện dễ. Lưu Giác nghĩ một lát, cười nói: “Ta cho là
Ly vương muốn âm thầm di chuyển ẩn họa, cuối cùng loại bỏ hoàn toàn. Ta chỉ cần
A La, thiên hạ là của Ly vương, nếu Ly vương đồng ý, cứ làm vậy”.
Ngày mười tháng mười hai
năm Long Hưng thứ nhất, Hạ vương đầu hàng, tự xưng Hạ hầu. Đồng thời dâng cho
Ninh quốc rất nhiều thiếu nữ quý tộc của các thành trì, sơn trang.
Các thành trì, sơn trang
của Hạ quốc lại mở cửa sau ba tháng phong tỏa. Lưu Giác dẫn quân lên Hắc Phong
trang sớm nhất, trên khoảng đất trống phía sau trang môn, mấy trăm thường dân
và một vạn binh sĩ Hạ quốc giao nộp vũ khí quỳ một bên. Lưu Giác nhìn không
thấy Thương Tà, khẽ hỏi: “Thái tử Hạ quốc đâu?”.
Một viên tướng đứng bên
đáp: “Đã hỏi rồi, anh ta đã bí mật xuống núi”.
Lưu Giác từ từ tiến lại
gần đám người đang quỳ trên đất. Mắt đột nhiên lóe sáng, hai thiếu nữ quỳ ngay
phía trước, một người nhỏ nhắn đáng yêu như đóa hoa rừng, một người dáng thon,
cao hơn người khác một cái đầu. Nhìn nghiêng, cả hai đều rất đẹp, nhìn phục sức
biết họ là con gái của quý tộc sơn trang
“Ngẩng lên!”. Chàng hạ
lệnh. Hai người từ từ ngẩng đầu. Trong đôi mắt rất đẹp của cô gái thấp hơn đã
long lanh ánh nước, cô gái cao hơn, khuôn mặt kiều diễm mê hồn, dáng e lệ đẹp
như tiên nữ. Nàng ta quả thật đẹp không kém A La.
“Chúa thượng, công
chúa... không thấy tăm tích công chúa”. Tìm khắp sơn trang, Huyền Y không nén
được, nói ngay với Lưu Giác, giọng tuy rất nhỏ, nhưng giống như sét đánh giữa
ban ngày, Lưu Giác run người. Khổ sở đợi chờ bao lâu, cuối cùng đợi được ngày
này, cổng trại đã mở, lại không tìm thấy A La. Cơn giận trong người chàng đột
nhiên bạo phát, Lưu Giác trợn hai mắt đã vằn tia máu, hỏi: “Công chúa đâu?”.
Tiểu Hạ Mạt liếc nhìn cô
gái bên cạnh, cúi đầu không nói.
Lưỡi kiếm của Lưu Giác áp
lên cổ cô bé: “Nói!”.
Cô gái bên cạnh đứng phắt
dây, giọng trong như tiếng chuông bạc: “Nghe đồn Bình Nam vương phong lưu mã
thượng nổi tiếng Phong thành, với nữ nhân luôn dịu dàng lễ độ, chuyện này là
thế nào?”.
Mắt Lưu Giác lóe ánh
gươm, chớp mắt, lưỡi kiếm đã hướng vào nàng ta: “Bản vương hỏi lại lần nữa,
người đâu?”. Mũi kiếm chạm vạt áo nàng ta.
Tiểu Hạ Mạt kinh hãi, lao
đến: “Vương gia, đừng làm thế, công chúa đã bị Sở Nam đưa đi!”.
Sở Nam, Sở Nam! Lưu Giác
không thể kìm chế nộ khí trong lòng, lạnh lùng hạ lệnh: “Đàn bà đưa đi, đàn ông
chém tại chỗ!”
Tiểu Hạ Mạt kinh sợ,
khuôn mặt như hoa đã biến sắc, ở đây có một vạn mạng người! Cô bé hét lên: “Tỷ
ấy không thích ngươi làm như vậy! Tỷ ấy sẽ ghét ngươi, sẽ ghét ngươi!”.
Người bên cạnh dường như
hốt hoảng, giơ tay kéo cô bé: “Mã Hoa! Im mồm!”.
Lưu Giác một tay tóm vai
cô bé: “Ai là tỷ tỷ của ngươi?”.
Cổ Tiểu Hạ Mạt bị xiết,
mặt trở nên sưng đỏ. Tay chạm vào chiếc vòng phỉ thúy trên cổ cô bé, Lưu Giác
buông tay, lấy ra chuỗi ngọc, chuỗi ngọc này rất quen. Chính là chuỗi ngọc
chàng tặng A La sau cuộc tỉ thí với Sở Nam. Nhìn thấy vật đó, mắt chàng cay xè.
Vật đây, người ở đâu! Lưu Giác nắm chặt chuỗi ngọc, cảm thấy nó ấn vào lòng bàn
tay đau điếng. Chàng nhìn cô bé lần nữa, cô bé có vẻ đẹp thuần khiết rất đáng
yêu. A La thích cô bé này sao? Cho nên cô bé mới gọi là tỷ tỷ. A La đã ở đây,
chính cô bé này đã chăm sóc nàng sao? Chàng thở một hơi rất sâu nói: “Hai tỷ
muội là con gái quý tộc sơn trang do Hạ vương dâng tiến phải không?”.
Cô gái bên cạnh Tiểu Hạ
Mạt cất giọng nhẹ nhàng: “Tiểu nữ là Nha Nhĩ. Muội ấy là... Mã Hoa. Vương gia,
Mã Hoa còn nhỏ, Nha Nhĩ cầu xin vương gia để muội ấy lại tận hiếu với phụ thân,
Nha Nhĩ xin đi theo vương gia”.
“Ôi!” Tiểu Hạ Mạt bất
chợt kêu lên, Nha Nhĩ lườm cô bé. Cô bé cúi đầu, nước mắt rơi lã chã như những
giọt châu.
“Nha Nhĩ? Hừ, một cái tên
đẹp, đưa nàng ta đi!”. Ánh mắt Lưu Giác quét tới những người Hạ đang run run
quỳ trên đất, dõng dạc nói: “Bây giờ Ninh quốc và Hạ quốc đã trở thành một nhà,
sau này các ngươi đều là con dân Ninh quốc. Các binh sĩ hãy trở về đội ngũ, do
quân Ninh tiếp quản, những ngươi khác tự giải tán”.
Mọi người thở phào, lục
tục đứng lên, vội vàng giải tán, trong số đó, có một người trước khi rời đi mắt
liếc Huyền Y một cái, Huyền Y hiểu ý chạy lại, lát sau đi đến nói nhỏ Lưu Giác:
“Sở Nam đưa công chúa đi về phía nam”.
Lưu Giác gật đầu. Minh Âm
lập tức dẫn một đội Ô y kỵ đuổi theo.
Đêm, thanh lâu Tập Hoa
trong Ỷ Long thành được trưng dụng làm nơi tập kết các cô gái quý tộc Hạ quốc
chuẩn bị dâng tiến. Lưu Giác mở tiệc mừng công, lệnh cho các cô gái hầu rượu.
Tướng sĩ Ninh quân khổ sở hơn nửa năm, cuối cùng đã có thể thư giãn, ai nấy
phấn khởi ra mặt. Trước đó, Lưu Giác đã có lệnh không được đối xử thô lỗ, có
thể vui đùa nhưng không được quá suồng sã. Có tướng sĩ bất mãn: “Nguyên soái
nói vậy chẳng phải là cho chúng tôi nhìn mà không được ăn? Thế là ý gì?”.
Thành Tư Duyệt cười:
“Những cô gái này đều là quý tộc Hạ quốc, nếu các ngươi suồng sã thô lỗ, chẳng
phải khiến lá ngọc cành vàng hoảng sợ hay sao? Vương gia muốn các ngươi để lại
ấn tượng tốt cho họ, để có thể cưới được người đẹp về. Nếu muốn bừa bãi, Tập
Hoa lâu này thiếu gì”.
Chúng tướng sĩ hiểu ra,
thầm khen nguyên soái suy nghĩ thấu đáo. Vậy là các tướng quân chưa lập gia
thất trang phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn còn hơn cả trong quân doanh. Lưu Giác
và Thành Tư Duyệt nhìn nhau ngoảnh mặt cười.
Đèn hoa vừa đốt, các
thiếu nữ quý tộc rụt rè tiến vào hoa phòng, nước mắt thánh thót, khóc không ra
tiếng. Họ ngồi sát bàn tiệc, tay rót rượu run run, nhưng không ngờ các vị tướng
quân ai cũng rất kìm chế, ngắm nhìn các thiếu nữ xinh đẹp của Hạ quốc, họ cố hạ
giọng dịu dàng. Lòng thầm suy tính, hôn nhân dị tộc quả có khác, với phẩm cấp
và chức tước của họ, ở Ninh quốc sao có thể lấy được những cô gái quý tộc như
vậy. Trước khi vào bữa tiệc Lưu Giác đã nói rõ, chỉ cần các cô tự nguyện, các
vị tướng quân có thể đưa về phủ, vì vậy ai cũng tỏ ra thận trọng, ân cần, trên
bàn tiệc họ đua nhau tỏ ra thương hoa tiếc ngọc.
Tiếng nhạc vang lên, ca
kỹ của Tập Hoa lâu từ từ tiến trong tiếng nhạc dặt dìu. Lưu Giác mỉm cười, Nha
Nhĩ ngồi cạnh chàng, nhìn thấy nụ cười đó, bẽn lẽn cất tiếng, “Giai nhân thiên
hạ khó có ai cưỡng được nụ cười của nguyên soái. Chàng là bậc anh hùng trong
lòng Nha Nhĩ, xin cùng nguyên soái cạn chén này!”.
Lưu Giác khẽ nghiêng mặt
về phía nàng, tối nay Nha Nhĩ trang điểm rất đẹp, bờ vai mảnh dẻ, chiếc eo thon
ẩn hiện dưới những lớp váy gấm thêu hoa đặc thù của Hạ quốc, làn da nõn nà như
tuyết, mớ tóc dài quấn đơn giản sau gáy, mấy sợi tóc mai rủ xuống, nổi bật
chiếc cổ thon tuyệt mỹ, da mặt nàng trắng như ngọc, cặp mắt phượng nhỏ dài,
sóng mắt đung đưa, cơ hồ sắp sánh nước ra ngoài, trông càng phong tình rất mực.
Đôi môi mỏng xinh thoa son hồng, mỗi lần hé mở lộ hàm răng như ngọc, như quyến
rũ mời mọc... Nghe đồn thánh nữ hạ quốc Minh Nguyệt phu nhân nhan sắc khuynh
thành, xem ra lời đồn Hạ quốc là nơi có nhiều gái đẹp quả không sai. Ngoài A
La, Lưu Giác chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn tiểu thư Nha Nhĩ trước mặt.
Lưu Giác mỉm cười nâng ly
rượu lên môi trong sóng mắt phong tình của Nha Nhĩ. Đột nhiên chàng đặt ly rượu
xuống, nhẹ nhàng nắm tay nàng ta: “Nha Nhĩ cô nương có bàn tay đẹp quá”.
Nha Nhĩ xấu hổ đỏ bừng
mặt, hơi mạnh tay giật lại, thẹn thùng nói: “Nguyên soái, phạt chàng một
chén!”.
“Ha ha!”. Lưu Giác cười
lớn, tay nâng khuôn mặt đẹp e lệ của nàng, ánh mắt đã có phần phóng túng, “Ân
huệ của mỹ nhân quả khó chối từ, bản soái sẽ uống”.
Chàng nâng ly định uống,
khóe mắt liếc ngang, ánh mắt lộ vẻ nôn nóng: “Nào, để bản soái ôm nàng”. Chàng
giơ tay, quàng vai Nha Nhĩ, cảm thấy cả người nàng cứng đờ, bất giác cau mày,
“Sao thế? Không muốn ư?”. Sắc mặt chợt sa sầm.
“Sao có chuyện?”. Nha Nhĩ
mỉm cười, “Thiếp không quen...”. Nàng lại nép người vào chàng.
Lưu Giác cười “khục” một
tiếng, như đã ngấm say, ánh mắt chếnh choáng nhìn chiếc cổ trắng như tuyết của
nàng, quàng tay kéo nàng lại định hôn, tay kia lại như vô tình quờ về phía ngực
nàng.
Nha Nhĩ giơ tay ngăn lại,
đẩy tay chàng, “Nguyên soái, ở đây... người đông quá...”. Giọng nói nhỏ như
tiếng muỗi kêu, má đỏ bừng, như vừa muốn từ chối vừa muốn đón nhận, trông càng
quyến rũ.
Lưu Giác cơ hồ ngây ngất,
cười ha hả, đứng phắt dậy, một tay nâng bổng nàng lên, nói với các tướng quân:
“Bản soái đi trước một bước đây!”. Nói đến chữ “đây” đột nhiên chàng quẳng Nha
Nhĩ ra.
“Ối”, Nhã Nhĩ kêu lên.
Khi nàng ta chưa kịp rơi xuống đất, bỗng một người từ cửa xông vào, vọt lên đón
lấy nàng ta, hai người ôm nhau ngã lăn trên đất. Nha Nhĩ tức run người: “Tiểu
Hạ Mạt!”.
Tiểu Hạ Mạt mặt đầy nước
mắt, nói khẽ giọng van lơn: “Đừng, đừng... muội xin huynh...”.
“Muội!”. Nha Nhĩ mắt đầy
nộ khí.
Mọi người xung quanh đều
sửng sốt trước sự cố bất ngờ đó. Lưu Giác chậm rãi nói: “Mã Hoa tiểu thư không
muốn vương tử của nàng vui vẻ với bản soái một chút sao?”.
Nha Nhĩ từ từ đứng lên,
hai đồng tử bốc lửa: “Thì ra Bình Nam vương đã biết!”.
“Nha Nhĩ... không phải là
Thương Tà sao? Thương Tà vương tử, rất bất hạnh, ngươi quá giống Minh Nguyệt
phu nhân. Thật không may tại hạ mới được gặp bà ấy”. Thành Tư Duyệt cười, xen
lời.
“Thương Tà!”. Tiểu Hạ Mạt
đau đớn gọi, ánh mắt vừa chờ đợi vừa cầu khẩn.
Thương Tà quỳ xuống, hôn
nhẹ lên mặt cô bé: “Tiểu Hạ Mạt, mỗi người mỗi chí hướng!”. Chàng ta liếc Tiểu
Hạ Mạt, vừa quay người trong tay đã xuất hiện thanh nhuyễn kiếm, hướng vào Lưu
Giác, “Phụ vương ta đầu hàng, Thương Tà không có mặt, Lưu Giác, ngươi phải
chết!”.
Các cô gái trong phòng
hoảng hốt, dung nhan như hoa lộ vẻ kinh hoàng, các tướng quân trơ mắt nhìn. Mắt
Tiểu Hạ Mạt đột nhiên lóe sáng, miệng thì thầm: “Đẹp quá!”. Lưỡi kiếm của
Thương Tà uốn lượn như con rắn, ánh bạc lấp lánh, chiếc áo dài phơ phất, mái
tóc đen bay bay, khuôn mặt hoàn mỹ mang sát khí lạnh lùng, lại có sức quyến rũ
mê hồn, Lưu Giác thở dài, chàng ta quả là rất đẹp.
“Choang” một tiếng. Hai
kiếm chạm nhau, thanh nhuyễn kiếm rơi xuống dưới, Lưu Giác xoay người vọt lên,
xoay cổ tay, trường kiếm bổ xuống. Thương Tà thuận thế vươn tay, hai chân điểm
nhẹ, vọt đến. Lưu Giác vừa đánh trả vừa nói: “Điện hạ hà tất cố chấp đến thế?
Phụ vương và mẫu hậu điện hạ đã đầu hàng rồi”.
“Ta tuyệt đối không chấp
nhận!”. Khuôn mặt Thương Tà đỏ lựng, bừng bừng nộ khí, quyết định ra tuyệt
chiêu. Một làn khói xanh từ ngón tay trỏ phụt về phía Lưu Giác.
Thành Tư Duyệt mặt biến sắc,
phi đến như mũi tên, cánh tay chàng vừa lắc đã thu gọn làn khói vào ống tay,
đứng chắn trước mặt Lưu Giác. Thương Tà sững người, loại độc dược này chỉ ngấm
vào áo là chết, không vạn bất đắc dĩ chàng ta cũng không giết người bằng cách
đó. Sự kiêu ngạo không cho phép chàng ta dùng độc dược để chiến thắng. Ngồi
trong bàn tiệc, mấy lần định dùng, nhưng rồi lại kìm chế. Thấy Lưu Giác đã nhận
ra thân phận của mình, còn nói phụ vương mẫu hậu đã đầu hàng, hận thù ngùn ngụt
khiến chàng ta quyết định dùng độc chiêu. Vậy mà Thành Tư Duyệt lại thu hết vào
tay áo, độc tính không mảy may phát tác!
Đôi mắt phượng dài đẹp
ngút ngàn giận dữ. Thanh kiếm của Thương Tà vẫy nhẹ về phía Thành Tư Duyệt.
“Nguyên soái lùi ra!” Thành Tư Duyệt kêu lên, giơ tay chặn lại, hai cánh tay
kết thủ ấn, trong chớp mắt vận Phi tuyết công, tung người vọt lên, đánh một
chưởng vào ngực Thương Tà. Thương Tà há miệng, máu phun ra, người rơi xuống tựa
con diều đứt dây, ho hai tiếng, đã biết mạch tim bị Thành Tư Duyệt một chưởng
cắt đứt. Nhìn Thương Tà rơi xuống đất, Thành Tư Duyệt sững người, tay run run
giơ lên lại buông xuống, ánh mắt dường như hối hận, như than thở, như buồn
thương, không sao rõ nổi.
Tiểu Hạ Mạt bật khóc lao
đến: “Thương Tà, Thương Tà, huynh sao thế, huynh đừng dọa muội!”.
Thương Tà trấn tĩnh:
“Tiểu Hạ Mạt, chỉ tại ta... ta quá kiêu hãnh...”.
“Huynh đáng kiêu hãnh,
huynh là vương tử kiêu hãnh nhất Hạ quốc!”. Cô bé òa khóc, các cô gái trong
phòng cơ hồ đều khóc, đây là vương tử quý tộc đẹp nhất trong lòng họ.
Thương Tà cố nở nụ cười:
“Nguyên soái, Thương Tà chết trong Tập Hoa lâu, không hề oan ức!”.
“Điện hạ!”. Thành Tư
Duyệt thở dài, “Nếu điện hạ hy vọng sau khi điện hạ chết, Minh Nguyệt phu nhân
và Hạ hầu sẽ báo thù cho điện hạ, thì hãy quên ý nghĩ đó. Ta, ta vốn không định
giết điện hạ...”. Tay chàng vừa buông, một dải lụa vàng rơi trước mắt Thương
Tà, bên trên là hàng chữ màu đỏ: “Thương Tà cao ngạo, tất không đầu hàng, nếu
nhất quyết chống lại, không lấy muôn dân làm trọng, hãy giết đi!”. Chính là thủ
bút của Minh Nguyệt phu nhân, thân mẫu chàng ta.
“Ha ha! Ha... ha ha!”.
Thương Tà cười đến tức thở, làn sương trên mặt không biết là mồ hôi hay nước
mắt. Mẫu hậu của chàng ta, thánh nữ Hạ quốc, phu nhân cao quý, mọi việc đều lấy
dân làm trọng! Ngay đến con trai cũng không cần! Thương Tà đau đớn, nhìn Lưu
Giác ánh mắt lại trở nên giễu cợt: “Thanh La công chúa đi theo Sở Nam vào núi,
trong núi khắp nơi có vật độc chướng khí, khi ngươi...”. Chàng ta thở dốc “...
khi ngươi tìm được e chỉ còn xương trắng!”.
Lưu Giác giật mình, Sở
Nam tàn ác, đã hận chàng đến tận xương tủy, A La lọt vào tay hắn ta, liệu Sở
Nam có nương tình hay không, chàng càng không dám nghĩ đến đủ loại vật độc,
chướng khí trong rừng rậm âm u của Hạ quốc. Nếu không phải đối phó với Thương
Tà, chàng đã đuổi theo họ rồi. Lưu Giác nhìn Thương Tà nằm trên đất, lòng hối
hận vì Thành Tư Duyệt đã quá mạnh tay!
“Ha!”. Thương Tà lại khạc
ra máu, hận thù trong mắt càng sâu. Sở Nam si mê công chúa Thanh La, quyết
không chịu đưa nàng ta làm con tin, hy sinh những cận vệ trung thành nhất, một
mình đưa công chúa xuống núi. Nhưng họ sao thoát khỏi những bẫy độc khắp nơi
trong núi, bỗng lại thấy đau lòng, mắt liếc đến Thành Tư Duyệt: “Ngươi giỏi
lắm, ngươi làm cho mẫu hậu ta từ bỏ con trai. Ngươi, ngươi lại không sợ độc
dược của ta! Ngươi rút cục là ai?”. Máu trong miệng phun ra ướt đẫm tà áo.
Thành Tư Duyệt mỉm cười,
“Ta không muốn dân chúng Hạ quốc chết bởi chiến họa. Thương Tà, ta càng không
để ngươi làm tổn thương nguyên soái! Hạ quốc có thể mất, nhưng người Hạ quốc vô
tội! Cớ sao nhất định phải chiến tranh? Ninh quốc nhất thời chưa thôn tính được
Hạ quốc, nhưng mười năm, hai mươi năm lẽ nào không làm được?”. Ánh mắt Thương
Tà bắt đầu dại dần, chàng ta ngoái nhìn Mã Hoa vẫn đang khóc, những bài sơn ca
cô bé từng hát lại vang bên tai, những ngày đó sao mà đẹp! Thương Tà mỉm cười:
“Tiểu Hạ Mạt, muội mãi mãi là bong bóng nước trên mặt Long giang! Ta... ta là
Thương Tà của Hạ quốc, không phải Thương Tà của... Ninh quốc...”. Lời vừa đến
tức thì tắt thở. “Người đâu, đưa thi thể điện hạ về cung của Hạ hầu!” Lưu Giác
trầm giọng hạ lệnh.
“Nguyên soái, xin hãy cho
ta... đưa Thương Tà về!”. Tiểu Hạ Mạt nói.
“Được! Chuỗi vòng này A
La tặng cô nương, cô nương cứ giữ lấy, sau này nếu không muốn ở lại đây, hãy
đến Phong thành tìm chúng ta”. Lưu Giác nhét chuỗi ngọc phỉ thúy vào tay Tiểu
Hạ Mạt, nhìn các cô gái mắt đẫm nước trong phòng, thở dài: “Bản soái đi trước,
mọi người cứ tiếp tục!”.
“Cung tiễn nguyên soái!”.
Các tướng quân nhất loạt đứng dậy. Sau khi Lưu Giác đi rồi, các cô gái quý tộc
cũng được cho lui. Tập Hoa lâu lại vang lên tiếng nhạc, tiếng cười nói lại ồn
ào, bên cạnh các vị tướng quân lại thay bằng các cô gái của Tập Hoa lâu.
“Đang nhớ A La sao?”. Có
tiếng Thành Tư Duyệt vang lên phía sau.
Lưu Giác không ngoái đầu:
“Huynh quay về Phong thành đi, Phong thành vừa gửi tin báo, con trai huynh được
ba tháng rồi, vẫn chưa thấy mặt cha”.
“Con trai ta ta không sốt
ruột, huynh sốt ruột cái gì? Ta phụng chỉ đi tìm công chúa, công chúa chưa về,
ta biết ăn nói thế nào?”. Thành Tư Duyệt cười.
Lưu Giác quay lại: “Uống
rượu không?”.
Thành Tư Duyệt thong thả
nâng ly, trong tay lại cầm một bình rượu khác, “Đặc sản nổi tiếng của Hạ quốc,
lão vương gia chắc chắn sẽ thích”.
Hạ quốc mặc dù quanh năm
không có mùa đông, gió đêm tháng mười hai cũng se se lạnh. Lưu Giác và Thành Tư
Duyệt ngồi trên đỉnh núi uống rượu, khí nóng từ bụng bốc lên. “Rượu ngon!”. Lưu
Giác khen, mắt liếc Thành Tư Duyệt, “Ông già nói huynh còn có hiếu hơn ta!”.
Mắt Thành Tư Duyệt sáng
lên: “Huynh làm gì có hiếu! Ta thấy, lão vương gia chăm sóc huynh như chăm sóc
phụ thân, ông ấy có hiếu với huynh!”.
Lưu Giác cười ha hả: “Hôm
nay mới phát hiện hóa ra huynh cũng là ngươi rất hài hước. Huynh nói xem, trước
đây khi chúng ta cùng được gọi là ngũ đại công tử Phong thành, tại sao ta không
thường xuyên qua lại với huynh?”.
“Chẳng ai phục ai! Thành
Tư Duyệt ta văn võ song toàn, mười tám tuổi đã đỗ trạng nguyên, huynh chẳng qua
là tiểu vương gia bạt tử!”. Thành Tư Duyệt cố ý bĩu môi, tỏ vẻ coi thường.
“Ta còn nhớ trong hôn lễ
của Ly vương, ta và Tử Ly còn tổng kết luận đàm về năm công tử Phong thành. Ta
khen Tử Ly ưu tú nhất. Câu này nịnh rất hay, Tử Ly là hoàng đế Ninh quốc, hoàng
đế của thiên hạ, may mà ta còn chưa dám quá lời nhận mình ưu tú nhất”.
“Thực ra, huynh muốn nói
như vậy, cũng may còn chưa nói người đó là ta”. Thành Tư Duyệt cười ranh mãnh.
Lưu Giác cũng bật cười:
“Bây giờ ta rất muốn nói như vậy, không biết huynh làm thế nào mà được như
thế”.
“Huynh biết rồi?”.
Ánh mắt Lưu Giác lướt qua
ngực Thành Tư Duyệt: “Thiên Tường nói đệ ấy rất khâm phục ta, thực ra bản thân
ta cũng có phần khâm phục bản thân, có một số thứ ta luôn vô tình nhìn ra được.
Bây giờ ta khâm phục hai người, một là ông già ta, hai là huynh”.
Trong mắt Thành Tư Duyệt
có một tia nghi ngờ thoáng qua: “Huynh có muốn biết tại sao không?”.
Lưu Giác lắc đầu: “Huynh
là huynh đệ của ta, huynh có lý do riêng, không phải mọi chuyện đều phải nói
ra”.
Thành Tư Duyệt cười vô
cùng bí hiểm, chuyển sang chuyện khác: “Huynh có biết cảm giác của ta khi lần
đầu nhìn thấy hai tỷ muội Thanh Phỉ và Thanh La trong Đào hoa yến không?”.
“Trong Đào hoa yến, huynh
cũng nhìn thấy nàng ấy?”. Nhắc đến A La mắt Lưu Giác lại sáng lên.
“Muội ấy rất đặc biệt...
ờ, nói là cũng có một chút thông minh, cũng có một chút xảo quyệt, đúng là...
giặc! Mới mười hai tuổi đã biết nhường không gian riêng cho tỷ tỷ, một mình bỏ
đi, không phải là suy nghĩ của một cô gái nhỏ”. Thành Tư Duyệt nhớ lại. “Lần
thứ hai gặp lại trong bữa tiệc ở Đông cung, tiếng đàn đó, không trải qua dâu bể
thăng trầm sao có thể hiểu được chân ý của khúc đàn. Muội ấy mâu thuẫn vô cùng,
có lúc như một đứa trẻ, có lúc như người trưởng thành”.
“Khi gặp nàng ấy ở Lâm
Nam, ta càng có cảm giác chỉ qua một đêm nàng ấy đã hoàn toàn trưởng thành,
ngày Đại Tuyết năm đó...”. Lưu Giác cau mày “Có phải hôm nay là ngày Đại
Tuyết?”.
Thành Tư Duyệt nhìn
chàng: “Nghĩ đến Ly vương ư?”.
“Phải, hôm nay Tử Ly chắc
là rất khổ sở!”. Lưu Giác ngửa cổ uống rượu: “Rút cục ta vẫn nợ Tử Ly”.
Thành Tư Duyệt buồn buồn:
“Ta đến Biên thành và thảo nguyên đưa thư, hai lần Tử Ly đều không phát hiện ra
ta, đều do đang nhớ tới...”.
Hai người không nói nữa,
lặng lẽ uống rượu.
Trang Trang
7994 / 9989
Duyên kỳ ngộ - Tập 2
7994 / 9989