Sau Đào hoa yến, An Thanh vương nói với ta: “Ngươi hãy
gần gũi nhị tiểu thư Lý tướng, lấy nàng ấy làm vợ”.
Ta kinh ngạc, lần đầu
tiên ta miễn cưỡng nhận lời.
Ta là trạng nguyên trẻ
nhất Ninh quốc, chỉ một năm sau đã trở thành Lễ bộ thị lang. Ta, thái tử, tứ
hoàng tử, tiểu vương gia và Cố Thiên Tường tướng quân được mệnh danh ngũ đại
công tử Phong thành, không biết bao nhiêu khuê nữ danh gia Phong thành ngưỡng
mộ, si mê tư phong hào hoa của ta. Không ngờ lão vương gia lại nhanh chóng muốn
ta thành thân như vậy, mặc dù Lý Thanh Phỉ cũng là người đẹp văn tài xuất
chúng.
Ta là người đầy mâu
thuẫn. Bởi vì ta có hai thân phận, trước mặt mọi người ta là trạng nguyên,
Thành thị lang đại nhân trẻ tuổi, sau lưng mọi người ta là Ám Dạ, tổ trưởng Hợp
tổ Ô y kỵ phủ An Thanh vương. Nếu so sánh, ta lại thích là Ám Dạ hơn. Bởi vì Ô
y kỵ rất mực trung thành với lão vương gia khiến ta được hưởng niềm vui ấm áp
gia đình.
An Thanh vương nhặt được
ta lúc ta đang tranh cướp đồ bố thí, một thị vệ dẫn ta đến trước mặt ông.
“Mấy tuổi?”. Trông ông
rất uy nghiêm, nhưng ánh mắt tràn đầy âu yếm. Ta giơ ngón tay ra hiệu năm tuổi.
Ông bảo thị vệ đi mua cho ta mấy cái bánh bao nhân thịt, lại hỏi: “Nhà cháu ở
đâu?”. Giọng rất ôn hòa, giống như cha, ta không kìm được muốn khóc, cuối cùng
vẫn không để cho nước mắt rơi ra.
Ta nghĩ, ông ấy sẽ cho ta
bạc, vậy là quỳ xuống cầu xin: “Ông có thể mua cháu không? Cháu chỉ cần... một
lạng bạc!”.
Hình như ông rất kinh
ngạc, nhìn ta thương xót: “Một lạng? Cháu cần một lạng bạc để làm gì?”.
“Đương nhiên là mua đồ ăn
cho cha cháu!”. Ta thành thật trả lời.
Ông bảo ta đưa ông về
nhà. Ta dẫn ông đi đến một cái lều đất ở ngoại thành. Cha ta thực ra đã chết,
ta biết, nhưng ta không nỡ chôn ông. Hàng ngày ta đi nhặt đồ ăn tốt nhất cho
ông, trong nhà chất đầy đồ ăn. Lúc đó là giữa mùa đông, ta đã mang về nhà những
tảng băng lớn để ướp cha ta.
An Thanh vương cùng ta đi
vào, nhìn rất lâu, ôm lấy ta. Người ta rất bẩn, nhưng ông hoàn toàn không thấy
ghê, dịu dàng nói với ta: “Sau này, cháu có thể làm con ta!”.
Ta ư? Nước mắt ta cuối
cùng trào ra. Ông giúp ta an táng cho cha, còn đích thân cùng ta đưa mâm cơm
cúng đến trước mộ cha ta.
Ta không làm con ông, mặc
dù ông tự tay tắm cho ta, buổi tối kể chuyện cho ta nghe, dạy ta học chữ, có
lúc nổi tính trẻ con còn chơi đùa với ta, đối đãi với ta như con ruột.
Ta dần dần biết thân phận
của ông. Biết ông một mình cô đơn ở Biên thành, ở vương phủ Phong thành của ông
còn có một đứa con trai cùng tuổi với ta. Ông thường nhắc về nó với ta, ông
cũng rất yêu con, nhưng ông phải trấn thủ giang sơn cho vương huynh yếu đuối
của mình. Giữ lấy giang sơn cho con trai của vương huynh, ông chỉ có một đứa
con trai để lại vương phủ. Ông nói: “Chỉ có như vậy, tiểu tử đó sau này mới có
thể tự giữ được tính mạng”.
Ta bỗng hiếu kỳ: “Tại sao
vương gia lại sủng ái Tư Duyệt như thế?”.
Ông cười, xoa đầu ta:
“Bởi vì Tư Duyệt là đứa bé ngoan, có hiếu”.
Ta còn nhỏ, không hiểu,
nhưng sự ấm áp ông cho suốt đời ta không quên. Có lẽ sâu trong lòng, ta đã coi
ông là cha, coi con trai ông là huynh đệ của mình, nhưng ta chưa gọi ông một
tiếng cha bao giờ. Ta nói với ông, ta muốn trở thành Ô y kỵ, suốt đời bảo vệ
cha con ông, ông không đồng ý, ông đưa ta đi học. Ta học rất giỏi, thoáng nhìn
đã nhớ, ông cười khà khà: “Tư Duyệt sau này nhất định đỗ trạng nguyên!”.
Vậy ta sẽ đi thi trạng
nguyên, nhưng ta vẫn muốn làm Ô y kỵ. Vương gia nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ta
đi học võ công. Lúc đó ta đã mười tuổi, có lẽ đã để lỡ tuổi học võ tốt nhất,
ông nói: “Nếu cháu không trở thành người thân thủ tốt nhất Ô y kỵ thì vẫn nên
làm trạng nguyên”.
Ta chịu đựng mọi gian
khổ, luyện thành công mọi bản lĩnh, khinh công, ám khí, đặt bẫy cả ba ngón đều
tốt nhất. Khi ta trở thành Ô y kỵ, ông nói: “Tư Duyệt, cháu cần suy nghĩ kỹ,
khi đã gia nhập Ô y kỵ, ta sẽ không thể coi cháu như con, tính mệnh của cháu
cũng không còn là của riêng cháu nữa”.
Ta kiên định gật đầu, có
gì thể hiện tình yêu của ta đối với ông tốt hơn trở thành Ô y kỵ? Năm mười tám
tuổi, ta đỗ trạng nguyên, từ đó ta có hai thân phận, hai cuộc sống, dưới sự sắp
xếp của ông, không ai biết Thành trạng nguyên phong lưu là Ám Dạ Cáp tổ thống
lĩnh lực lượng bí mật nhất Ô y kỵ phủ An Thanh vương.
Ta quen con trai ông. Đó
là tiểu vương gia Lưu Giác tính tình ngang tàng bất kham. Theo ý của lão vương
gia, ta không tiếp cận nhiều với Lưu Giác. Bởi vì lão vương gia bảo, con trai
ông bề ngoài có dáng ngang tàng của những quý tử con nhà danh giá thực ra rất
tinh tế, tiếp xúc nhiều, Lưu Giác nhất định sẽ nhận ra.
Ta không hiểu vì sao việc
hôn nhân đại sự đó ông lại quyết định thay ta. Ta khát khao gia đình hơn bất cứ
ai. Lúc năm tuổi ta đã khá hiểu biết, cha ta là người đọc sách, cha chưa bao
giờ nhắc đến mẹ, duy nhất một lần trước khi qua đời, ông nói, mẹ ta là người
đàn bà đẹp nhất thiên hạ, ánh mắt ông tràn ngập yêu thương lưu luyến: “Một
người vợ như thế, chồng sao không phục”. Yêu cầu của ta đối người vợ tương lai
đương nhiên khá cao, Lý Thanh Phỉ từ ngoại hình đến khí chất cũng là lựa chọn
hàng đầu, nhưng ta vẫn hy vọng được tự mình lựa chọn.
Nhưng ta không muốn trái
ý vương gia. Mặc dù ta biết, ông muốn ta tiếp cận thái tử, trụ vững ở Đông
cung. Đến khi trong bữa tiệc của thái tử, Thanh Phỉ vì tiền đồ của ta, bất chấp
lương tâm vu oan hãm hại muội muội, ta mới thực sự chú ý đến nàng ta. Kiểu tình
yêu một lòng một dạ bất chấp tất cả vì ta khiến ta một lần nữa cảm động. Những
người đàn bà bất chấp đạo lý hãm hại muội muội như Thanh Phỉ, có thể nhiều
người không ưa, nhưng nàng lại là người ta muốn nhất, bởi vì trong lòng nàng
chỉ có ta, ta hầu như rất vui mừng cưới nàng làm vợ, quả nhiên lần đầu tiên ta
cảm nhận được không khí ấm áp gia đình, ta hạnh phúc đến ngỡ ngàng.
Ta hỏi An Thanh vương:
“Tại sao vương gia biết nàng ấy hợp với thuộc hạ?”.
Ông cười khà khà: “Bởi vì
ta quá hiểu những người nhà Lý tướng, cũng hiểu ngươi”.
Ta cười khúc khích. Ta
biết tiểu vương gia, chủ nhân của ta yêu muội muội Thanh Phỉ, huynh đệ sẽ là
anh em rể với ta, cảm giác gia đình càng thêm mãnh liệt.
Không lâu sau, cục diện
Phong thành trở nên căng thẳng. Bộ Lễ lại rất nhàn, tổ chức xong mấy hôn lễ, ta
liền theo lệnh triển khai bố trí lực lượng ngầm ở các nơi. Đội quân bí mật cài
cắm ở các thành trì trong nước và bốn nước đều do ta bố trí cai quản, các nguồn
tin gửi đến ta chỉ báo cáo với một mình An Thanh vương, tiểu vương gia muốn
biết tin gì ta cũng cho biết, nhưng chưa bao giờ lộ mặt. Ly thân vương đi Biên
thành thay thế An Thanh vương, lúc đó ta mới thường xuyên gặp ông. An Thanh
vương không cho Lưu Giác trở về Phong thành, tất cả tình cảm ông đều dồn cho
ta, điều này khiến ta có phần cảm thấy áy náy với Lưu Giác.
Ba năm sau, Ninh vương
lâm trọng bệnh, ta cáo bệnh tranh thủ đi Biên thành đưa thư. Ly Thân vương cũng
như Lưu Giác đều yêu tiểu muội Thanh La của Phỉ Nhi, điều đó khiến ta bất an,
nghĩ tới bổn phận sau này phải đảm bảo cho Ly thân vương kế vị, nghĩ đến Lưu
Giác, ta đã bí mật đưa không ít lực lượng riêng vào vương cung đồng thời tiếp
cận hơn với thái tử, trở thành người chủ chốt của phe cánh thái tử. Vương thái
úy rất tin ta, giao cho ta phụ trách bố phòng của vương cung. Khi ra vào cung,
ta phát hiện ra địa cung của Vương Yến Hồi, mấy lần thăm dò, suýt trúng bẫy,
cuối cùng tìm ra hệ thống cạm bẫy của địa cung.
Lão vương gia bảo ta tiếp
tục ủng hộ thái tử, bảo vệ A La. Ta vốn định cứu muội ấy sớm hơn, nhưng lão
vương gia đã dặn muốn ta ra tay vào lúc quan trọng nhất, nên ta lại không hành
động. Ta không hiểu ý vương gia, đến khi loại trừ được hiểm bẫy, trốn trong địa
cung nghe được câu chuyện của Tử Ly và Vương Yến Hồi, một lần nữa càng khâm
phục lão vương gia. Nếu ta ra tay sớm hơn thì đã không biết, thì ra Ly Thân
vương còn có quân cờ Vương Yến Hồi. Mấu chốt bí mật khiến Ly Thân vương thuận
lợi tiếp quản vương cung thì ra chính là điểm này.
Ta tưởng rằng Lưu Giác có
thể suôn sẻ lấy Thanh La như ta lấy Thanh Phỉ. Không ngờ, Vương Yến Hồi dùng
độc dược Thất hồn đối với muội ấy, loại độc dược mật truyền của Hạ quốc phía
tây nam. Lão vương gia rất áy náy, ta cũng tự trách mình, chúng ta không thể
bảo vệ muội ấy. Sau khi biết ta là Ám Dạ, Lưu Giác luôn tìm ta uống rượu, muốn
mượn rượu quên Thanh La. Những ngày đó, nhìn Lưu Giác ta rất đau buồn. Mặc dù
cùng tuổi với nhau, ta lại luôn coi chàng ta như tiểu đệ. Lưu Giác là người nối
dõi duy nhất của An Thanh vương, nhiều lúc cha con họ vui đùa như trẻ nhỏ, ta
thích những người như vậy. Nếu ruột thịt cũng phải e dè giữ ý với nhau cuộc
sống sẽ mệt mỏi thế nào.
Lưu Giác quyết định đưa A
La bỏ trốn. Ta ủng hộ, đích thân đưa A La ra khỏi cung, ta hy vọng hai người
cao chạy xa bay, nhưng An Thanh vương lại nói với ta, “Bọn chúng không chạy
được bao lâu, cho nên ta mới bố trí cho chúng đi đến thung lũng”.
“Tại sao? Tại sao không
để họ đi thật xa? Với sắp xếp của chúng ta, họ tuyệt đối có thể mai danh ẩn
tích!”. Ta băn khoăn.
“Tư Duyệt, nếu có ngày,
ngươi cũng đối diện tình huống như vậy, ngươi sẽ hiểu. Có một số việc ngươi
nhất thiết phải đối diện”. Khi lão vương gia nói câu này, nét mặt thâm trầm của
ông đầy vẻ lưu luyến.
Ta không hiểu, nhưng ta
biết, có một số việc đến giờ ông cũng chưa nói với ta. Ông cảm thấy lúc nào nên
nói, ta sẽ biết, ta lựa chọn không hỏi.
Có lúc ta nhìn Phỉ Nhi
lại nhớ đến Lưu Giác và A La, hai người đó mệnh còn khổ hơn ta. Lưu Giác là con
ruột An Thanh vương, tình yêu An Thanh vương dành cho cho ta không kém dành cho
Lưu Giác, nhưng thời gian ông ở với ta nhiều hơn. Lúc nhỏ như thế, trở về Phong
thành ta lại còn chiếm hữu ông ba năm. Ta càng thương Thanh Phỉ, nàng đã mang
cốt nhục của ta. Ta hy vọng Lưu Giác và A La sớm thành thân. Nhưng cuộc sống
luôn không như ý.
Ly vương muốn thiên hạ,
dù yêu A La như vậy nhưng lại để Sở Nam bắt muội ấy đi. Lần này, dù ta mất mạng
cũng phải đưa A La về cho Lưu Giác. Ta bám theo Sở Nam, A La thông minh, suốt
dọc đường không ngừng phát tín hiệu, ta không địch nổi Sở Nam, nhưng lại nhận
ra hắn lo lắng cho A La. Bỗng thấy chuyện thật trớ trêu, muội muội của Thanh
Phỉ đúng là hồng nhan truân chuyên, một lần nữa ta cảm tạ vương gia thu xếp cho
ta một người vợ bình thường, nếu ta yêu người như A La có lẽ suốt ngày căng
thẳng lo âu. Sở Nam võ công cao cường, ta bị trúng nhát kiếm của hắn ta, đành
nhảy xuống Hán Thủy, chống chọi bơi vào bờ cho đến phút tỉnh táo cuối cùng.
Lưu Giác cứu mạng ta. Lưu
Giác không muốn gọi ta là Ám Dạ nữa, chàng ta cũng thương ta như An Thanh
vương, mong ta sau này sống cùng Thanh Phỉ với thân phận của Thành Tư Duyệt.
“Huynh đã làm quá đủ cho vương phủ chúng ta, từ nay không cần báo đáp nữa! Từ
bây giờ huynh là Thành Tư Duyệt! Là anh em rể với ta!”. Lưu Giác nói.
Ta ngẫm nghĩ, mỉm cười:
“Đợi sau hôn lễ của chúa thượng, được không?”. Lưu Giác không hiểu, ta không
chỉ báo ơn, ta coi Lưu Giác là người nhà.
Sau mấy ngày dưỡng thương
ta đi Hạ quốc tìm A La. Xích Phong đưa đến mật thư của An Thanh vương, trong
thư viết: “Muốn Hạ quốc không đánh mà hàng, chỉ có tìm vương hậu Minh Nguyệt
phu nhân. Nếu có khó khăn đừng quên ngươi còn có một con chim ưng, bất luận thế
nào, ngươi đều là con ta”. Ta không hiểu, nhưng lờ mờ cảm thấy mấy hàng chữ
trong thư của lão vương gia có một sức nặng khó hiểu nào đó, ông dường như muốn
ta đưa ra chủ ý của mình, cũng nói rõ với ta, bất luận ta làm gì, ông đều ủng
hộ.
Ta soi gương nhìn hình
xăm con chim ưng màu đen to bằng nắm tay trên ngực mình, con chim sống động như
thật, đang giương cánh muốn bay. Cha ta trước nay chưa bao giờ nói với ta tại
sao trên ngực ta lại xăm con chim ưng đó, nhưng luôn nhắc ta giữ bí mật, đừng
để người khác nhìn thấy. Chỉ có lão vương gia, Lưu Giác và Phỉ Nhi biết. Ta vẫn
tưởng đó là hình xăm bình thường, ta thích hình xăm đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ
nhiều về nó. Tuy nhiên những lời nói của lão vương gia, khiến ta cảm thấy con
chim ưng này chắc chắn không bình thường.
Vào đến Hạ quốc, ta phát
hiện trên lá cờ quân đội cũng có con chim ưng như thế. Lẽ nào thân mẫu ta là
người Hạ? Ta đi thẳng vào vương cung, Hạ vương là người mắt sâu, mũi cao, dạo
trước ở Phong thành ta đã nhìn thấy ông ta. Ông ta có dã tâm, muốn Trần, Hạ
liên minh chiếm đất đai màu mỡ phía nam Ninh quốc. Ta khuyên ông ta đầu hàng,
ông ta đắn đo không quyết, bởi vì quân Ninh công phạt Trần quốc, ông ta không
dám ngang nhiên đắc tội với ta, nhưng nhìn mắt ông ta, ta biết, muốn ông ta
không đánh mà hàng là chuyện không thể.
Ta khinh công trác việt,
có thể phá được cạm bẫy, nhưng ông ta lại giam lỏng ta, nghe đồn người Hạ có sở
trường về độc dược, quả danh bất hư truyền. Ta biết Hạ vương không dám giết ta,
cho dù đầu độc cũng chỉ khiến ta mất nội lực, không dễ dàng thoát khỏi vương
cung mà thôi. Ta đã đến đây họ ắt phải đảm bảo an toàn cho ta, vậy ta trở thành
vị thượng khách khiến Hạ vương đau đầu nhất.
Ta rất sốt ruột, bởi vì
không nhìn thấy Minh Nguyệt phu nhân, người có thể thuyết phục Hạ vương đầu
hàng, nghe nói bà là thánh nữ Hạ quốc, độc dược mật truyền của Hạ quốc đều do
tay bà bào chế. Ở Hạ quốc địa vị của bà bình đẳng với Hạ vương, được bá tính
tôn xưng là minh thần, ngày ngày trôi qua, ta không biết tình hình bên ngoài
thế nào, nhưng sự đề phòng của Hạ vương mỗi ngày một tăng.
Hôm đó tin từ Trần quốc
truyền đến, quân Ninh đại thắng ở Vận thành, thái tử Hạ quốc Thương Tà thấy
tình thế không hay, đã rút quân khỏi chiến trường để bảo toàn thực lực quân Hạ.
Ta sung sướng phát điên, cười không ngớt, sắc mặt Hạ vương càng xấu, ông ta lại
hạ độc ta, lần này cũng không lấy mạng ta, nhưng cũng khiến ta đau đớn vô cùng,
ta nằm liền bốn tháng, cuộc sống như tù ngục, nếu người bình thường có lẽ đã
chết, nhưng ta là Ám Dạ, có nội lực và sức chịu đựng hơn người.
Bốn tháng sau, Lưu Giác
đã hoàn toàn chinh phạt Trần quốc, chính miệng Hạ vương nói với ta, quân Ninh
đã vượt Long giang, chiếm Ỷ Long thành. Ta đã nhận ra mâu thuẫn trong con người
ông ta, do Hạ quốc nhỏ, hiện chỉ có thể dựa vào địa thế hiểm trở và độc khí
ngăn bước chân quân Ninh, nhưng mười ba thành trì đã bị bao vây, sinh hoạt rất
khó khăn, ta khuyên ông ta đầu hàng, ông ta nhìn ta hồi lâu, quyết định giết ta
để tế kỳ.
Ta lạnh người, bắt đầu
tuyệt vọng, ta vẫn còn chưa được nhìn mặt con trai, người ta nhớ nhất lúc này
là con trai, ta đột nhiên nhớ đến bức thư của An Thanh vương liền xé áo trên
ngực, lộ ra con chim ưng, cung nữ canh gác bên ta kêu thất thanh, chạy vụt đi.
Tối hôm đó ta được gặp Minh Nguyệt phu nhân, bà có dung mạo phương phi, xinh
đẹp khác thường, đôi mắt da diết nhìn ta đã ngân ngấn nước.
Minh Nguyệt phu nhân lệnh
cho tả hữu lui ra, giải độc cho ta, đôi mắt đẹp không ngừng rơi lệ. Ta biết có
chuyện gì đó mà ta không biết đã xảy ra, ta vẫn rất bình tĩnh. Bà nhìn rất lâu
con chim ưng trên ngực ta, hỏi: “Ngươi đến Hạ quốc khuyên hàng?”.
“Phải!”. Ta bình tĩnh
đáp.
“Nếu, đây là Tổ quốc của
ngươi, ngươi là... Hạ vương, ngươi có đầu hàng không?”.
Câu hỏi quả rất kỳ quặc.
Ta suy nghĩ hồi lâu, mỉm cười trả lời: “Có, ta không muốn nhìn thấy trăm họ
chết chóc, ta cũng không có tham vọng làm Hạ vương”.
Minh Nguyệt phu nhân nhìn
ta, có phần xúc động, “Tại sao? Tại sao ngươi không muốn làm hoàng đế?”.
Ta phải trả lời thế nào?
Nhớ lại hồi năm tuổi, khi đã bắt đầu có hiểu biết ta được sống cùng cha những
ngày vui vẻ, nghĩ đến niềm vui ấm áp gia đình mà An Thanh vương và Ô y kỵ đã
cho ta, nghĩ đến vợ và con trai. Ta mỉm cười: “Ta chỉ muốn cùng vợ con sống
những ngày bình an vui vẻ”.
Minh Nguyệt phu nhân nghe
vậy mắt sáng lên: “Ngươi đã có con?”.
“Phải, nhưng đáng tiếc ta
chưa kịp nhìn thấy nó ra đời đã phải đến đây”.
Mắt Minh Nguyệt phu nhân
dâng lên nụ cười đôn hậu: “Ta đã có cháu rồi”.
Ta kinh ngạc hỏi: “Phu
nhân nói sao?”.
“Con là con trai ta, khi
còn nhỏ ta đến Biên thành, gặp cha con... sinh ra con, coi chim ưng đó chính
tay ta xăm... tên con là Tư Duyệt.... Tư nguyệt(11)!... Ông ấy luôn nhớ đến ta
sao? Đến tận lúc chết phải không?”. Minh Nguyệt phu nhân khẽ nói, gương mặt bà
dường như ửng hồng. Ta nhìn ánh sáng trong mắt bà, đột nhiên nghĩ tới cha ta
lúc lâm chung, trong mắt ông cũng thứ ánh sáng đó. Ta không hỏi giữa bà và cha
ta xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ánh sáng đó, ta biết họ yêu nhau, vậy là đủ.
Bà, thánh nữ Hạ quốc,
hoàng hậu một nước, Minh Nguyệt phu nhân là... là... mẫu thân của ta sao? Ta
buột miệng: “Thương Tà là tiểu đệ của con?”.
“Không, chỉ là do nó quá
giống ta, ta mới nhận về nuôi. Hạ vương không có người nối dõi, cho nên chuyên
tâm quyền lực, một lòng muốn mở mang bờ cõi. Ta đã có lỗi không ngăn cản ông
ấy. Nhưng, con đã đến đây, Tư Duyệt! Con có thể trở thành con trai ông ấy, Hạ
vương tương lai!”. Minh Nguyệt phu nhân có vẻ nôn nóng. Cuối cùng ta đã biết
tại sao An Thanh vương nói, có một số việc ta nhất thiết phải đối diện, phải
lựa chọn.
Nhưng thời gian lựa chọn
không lâu, ta mỉm cười: “Nếu phu nhân có thể thỏa mãn nguyện vọng của con, con
mong Hạ quốc đầu hàng. Sớm kết thúc cuộc chiến này”.
Mấy ngày sau, Hạ vương
quyết định xưng chư hầu, Hạ quốc thuộc về Ninh quốc, trở thành chư hầu, đất
phong của Ninh quốc. Ta không biết Minh Nguyệt phu nhân đã thuyết phục Hạ vương
thế nào, nhưng sứ mệnh của ta đã hoàn thành, ta phải ra đi.
Đối với bà ta không biết
cảm giác của mình thế nào, cảm động hay là thán phục? Ta nói không lên lời, ta
gọi bà một tiếng “mẹ” toàn thân bà run lên, quay lưng lại, ta không nhìn thấy
sắc mặt bà, ta cũng không oán hận bà, có lẽ sự ấm áp hiện ta có được đã đủ,
những người ta gặp đã đủ tốt với ta.
Bà nói từ nay về sau ta
sẽ không bị trúng bất kỳ loại độc nào. Ta không biết làm thế nào bà làm được
như vậy, bà còn nói, nếu Thương Tà không chịu đầu hàng hãy giết chàng ta, ta
không nhận lời cũng không phản đối.
Bà không giữ ta lại, bà
nói đã tưởng cả đời này không được gặp lại ta, có thể nhìn thấy ta, lại biết
mình có cháu, vậy là bà thỏa mãn rồi. Bà nói Hạ quốc không còn, bà sẽ vào rừng
đi tu, không quan tâm thế sự, có lẽ có một ngày nào đó ta không muốn ở Ninh
quốc, có thể sẽ đưa vợ con đi thăm bà.
Những năm tháng quá khứ
có quá nhiều bí mật ta không biết. Mặc dù ta nắm Cáp tổ Ô y kỵ thăm dò tin tức
khắp thiên hạ, lúc này ta cũng không có ý muốn hỏi đến cùng.
Khi sứ thần Ninh quốc sắp
đến ta rời Hạ cung. Ta biết Minh Nguyệt phu nhân đang dõi theo ta, nhưng ta
không dám ngoái lại. Trong thoáng chốc đó, ta bỗng nhận ra ta rất lưu luyến
thời gian ở bên bà, suy cho cùng bà vẫn là mẹ của ta, ta vẫn luôn khát khao có
mẹ. Trở về Ỷ Long thành, Lưu Giác ôm ta giống như lão vương gia, hai nam nhân
ôm nhau cảm giác ghê ghê, nhưng lòng ta xiết bao ấm áp. Ta không định giết
Thương Tà, chàng ta quá giống Minh Nguyệt phu nhân mẫu thân ta, nhưng thấy
chàng ta ra đòn hiểm với Lưu Giác, nếu không ra tay, Lưu Giác có thể lâm nguy.
Ta đành dùng chưởng giết chàng ta, ta cũng không nói với Thương Tà ta mới là
con trai Minh Nguyệt phu nhân, cứ để chàng ta đến chết vẫn tưởng mình là vương
tử Hạ quốc. Nhưng ta vẫn rất buồn, giống như đã tự tay giết huynh đệ ruột thịt
của mình, buồn vô cùng.
Trở về Phong thành, ta bỏ
mặc An Thanh vương. Ông ấy chẳng sợ gì, mà sợ nhất ta bỏ mặc ông ấy, nếu Lưu
Giác biết, không biết tâm trạng huynh ấy thế nào.
Ta mặc cho An Thanh vương
nịnh nọt dỗ dành, mắt ta lại rưng rưng sắp khóc. Lúc nhỏ, thỉnh thoảng ta cũng
giở trò như vậy, ông cũng nịnh nọt dỗ dành như thế. Lần này ông dỗ ta, bảo là
sẽ cho ta xem một trò rất hay, xem... Lưu Giác cuống cuồng tìm cô dâu. Ta không
kìm được, bật cười, lúc đó An Thanh vương mới nói. Thực ra ông cũng mới biết
chưa lâu. Khi Vương Yến Hồi dùng Thất hồn ngọc dẫn hương đầu độc A La, ông mới
sai Xích Phong đi điều tra, Xích phong tra ra, Hạ vương câu kết với họ Vương từ
lâu, nhân tiện cũng nói với ông, nghe đồn hậu duệ của Minh Nguyệt phu nhân trên
mình có xăm một con chim ưng màu đen.
Hết
Chú thích:
11.
Tư Duyệt và Tư Nguyệt (nhớ Minh Nguyệt) đều đọc là "Si yue"
(BTV).