Duyên Lai Thị Miêu
Chương 6.2
Edit: Tiểu Tử
Trần Tiêu đợi trên bệ cửa sổ gần hai mươi phút rốt cuộc cũng có bòng ngừoi quen lọt vào mắt hắn. Trần Tiêu vội vàng nhảy xuống bệ cửa sổ, ngồi xổm ở cửa, nghe tiếng bước chân Đông Phương từ lầu một lên lầu ba.
Khoả cửa mở, Đông Phương đi tới, Trần Tiêu liền nhào vào người hắn, meo meo kêu, dùng đầu cọ tới cọ lui. Đông Phương ôm hắn vào trong ngực
“Ô, hôm nay sao lại ngoan như vậy? Hiện tại ngươi cũng không còn cơ hội chạy nữa, hôm nay phải đi tiêm vacxin.”
Trần Tiêu sững sờ, nằm ở trong ***g ngực Đông Phương nhưng lại không giãy dụa, hắn buông đầu lữoi liếm liếm tay Đông Phương, trong lòng có chút vui trộm
“Nguyên lại hắn nói chuyện trọng yếu là muốn đem mình đi tiêm a. Chính mình cũng quên mất, mà hắn lại nghiêm túc nhớ tới.”
Mãi cho đến khi đến phòng khám, Trần Tiêu đều nghe lời một cách kì lạ. Tiến vào cánh cửa phòng bệnh, Mã Vĩ Biện đang thu dọn máy móc, cười với Đông Phương một cái
“Chờ một chút a, ta đang thu dọn một chút, mười phút là xong rồi.”
“Cần ta giúp một tay không?”
“Không cần, tự ta làm được rồi.”
“Vậy được, ta chờ ngươi.”
Đông Phương ngồi trên một băng ghế, vừa chống cằm nói vừa nhìn Mã Vĩ Biện bận rộn. Trần Tiêu ở một bên run hết cả lông, nghĩ đến việc bị tiêm là lạnh hết tứ chi.
Chờ mười phút trôi qua, Mã Vĩ Biện lấy thuốc chích, vừa quay đầu lại đã phát hiện Đông Phương đã nằm ngoài trên bàn mà ngủ.
“Này Đông Phương, dậy, ngươi phải giúp ta giữ Bạch Gia Hắc lại.”
Mã Vĩ Biện đến gọi hắn.
Trần Tiêu nghiên đầu liếc nhìn Đông Phương đang ngủ, hắn biết mấy ngày nay Đông Phương đã mệt muốn chết rồi. Có chút không đành lòng đánh thức hắn, do dự chốc lát, hắn xoay đầu nhìn Mã Vĩ Biện, đem móng vuốt đưa lên môi làm động tác xuỵt, sau đó chính mình nhảy lên bàn, nhắm mắt lại, nằm nhoài ra.
“Ô, ngươi là đang tự đưa mình cho ta tiêm a?”
Mã Vĩ Biện tâm lĩnh thần hội đi tới tiêm cho Trần Tiêu.
Trần Tiêu quả nhiên ngoan ngoãn không nhúc nhích, hắn nhắm chặt hai mắt, cố gắng suy nghĩ những chuyện khác, bông y tế sát lên người có chút lạnh, sau đó thoáng đau xót, thân thể hắn không khỏi căng thẳng
“Buông lỏng một chút…”
Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ câu này. Qua vài giây, Mã Vĩ Biện dùng miếng bông đè lỗ kim lại, rút kim ra.
Tiêm xong rồi sao? Trần Tiêu vội vàng mở mắt ra, nguyên lại tiêm cũng không đáng sợ như hắn nghĩ.
Sau khi tiêm sẽ quan sát mười mấy phút, không có phản ứng xấu gì. Mã Vĩ Biện đi tới trước mặt Đông Phương lay hắn tỉnh.
“Này Đông Phương, tuy rằng ta không muốn đánh thức ngưoi thế nhưng ngươi vẫn nên về nhà ngủ đi.”
Đông Phương dụi dụi mắt, lười biếng duỗi người
“Hic, ta ngủ quên rồi, còn phải tiêm…”
“Tiêm gì mà tiêm, đã xong rồi.”
“Oa, một mình ngươi làm xong sao, không có khả năng, lần trước ta cũng không giữ được nó.”
“Ta đâu có khả năng, là Bạch Gia Hắc của ngươi có khả năng.”
Mã Vĩ Biện cười ha ha, ôm lấy Trần Tiêu đặt lên tay Đông Phương.
Đông Phương nhìn con mèo nhỏ trong tay, có chút khó tin. Hắn ôm nó vào lòng, Trần Tiêu mệt mỏi lắc đuôi, đem thân thể co lại thành một đoàn.
Sáng sớm hôm sau Đông Phương đã bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, hắn ngáp một cái rồi rời giường mở cửa. Trần Tiêu cũng bị đánh thức, bò lên xem kịch vui.
“Chào ngài, xin hỏi ngài là Đông Phương tiên sinh?”
Có một hắc y suất ca đứng ở cửa.
“Đúng vậy a.”
Đông Phương gật gật đầu.
“Hừm, vậy là không lầm. Có phải chín giờ rưỡi sáng hôm nay ngài có một buổi diễn thuyết tranh cử?”
Hắc y nhân tiếp tục hỏi
“Đúng vậy a, nhưng lúc này chỉ mới bảy giờ.”
Đông Phương nhìn đồng hồ một cái
“Ngươi là?”
Hắc y nhân cũng không trả lời hắn, vỗ tay một cái, phía sau đột nhiên xuất hiện thêm mấy ngừoi tràn vào nhà Đông Phương, chiếm gian phòng nhỏ của hắn, đến một con ruồi cũng không chen vào được.
“Này các ngươi là ai, ăn cướp sao?”
Đông Phương lập tức bị chuyện này làm thức tỉnh
Hắc y tiếp tục vỗ tay cái độp, Đông Phương liền thấy sau lưng những người kia biến ra các loại valy cùng gương.
“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Đông Phương kêu lên
Hắc y lúc này mới mở miệng, móc ra một danh thiếp đưa cho Đông Phương
“Ta tên là Tạ Tiểu Thủ, là Trần tổng đưa thợ trang điểm chuyên nghiệp đến, chúng ta bây giờ sẽ giúp ngài tạo hình hình tượng già giặn khôn khéo.”
Tạ Tiểu Thủ vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn từ đầu đến chân Đông Phương, kiểu tóc điển hình của lưu mang, gương mặt biểu tình mơ hồ, mặc áo may ô, cùng quần đùi, chân mang một đôi dép kẹp.
“Ngươi vẫn nên đi tắm trước đi…”
Tạ Tiểu Thủ xoa trán thở dài một tiếng, sau đó đẩy Đông Phương đến phòng tắm.
Đông Phương dành thời gian rửa mặt rồi vọt vào tắm. Chờ hắn đi ra đã phát hiện phòng của mình đã bị bày đủ các loại áo sơmi, âu phục, giày đầy màu sắc.
“Này uy, ta cũng không có nhiều tiền như vậy.”
Đông Phương kinh hoàng kêu to.
“Yên tâm đi, tiền hôm qua đã được chuyển khoản đến ta. Hiện tại việc ngài cần làm là…”
Tạ Tiểu Thủ duỗi đôi tay ra, đặt lên bả vai Đông Phương đẩy một cái, Đông Phương ngã về đằng sau, sớm đã có trợ thủ đẩy ghế qua đón lấy. Tạ Tiểu Thủ nở ra một nụ cười chuyên nghiệp , đưa người đến gần Đông Phương nói
“Hưởng thụ.”
Trước mặt bị đặt một chiếc gương cực lớn, ngón tay Tạ Tiểu Thủ xẹt qua tóc Đông Phương
“Trước tiên chúng ta bắt đầu thay đổi kiểu tóc.”
“Tóc này ta đã để rất lâu…”
“Yên tâm, trải qua cắt sửa của ta chỉ có càng thêm đẹp.”
Mười ngón tay thon dài của Tạ Tiểu Thủ duỗi một cái, trên tay liền có thêm kéo và lược, bắt đầu bay lượn.
Nhìn Đông Phương bất đắc dĩ bị chơi đùa mà không thể phản kháng, Trần Tiêu cười lăn lộn trên giường. Tại lúc hắn đang hả hê, Tạ Tiểu Thủ đột nhiên nhìn Đông Phương nói
“Tiên sinh, mèo của ngài thật không tệ, lát nữa có muốn ta tiện tay tỉa lông cho nó không?”
Tạ Tiểu Thủ người này là một kẻ nói được làm được, Trần Tiêu vừa nghe thấy sợ đến núp trong chăn, may mắn, Trần Tiêu chỉ là đùa giỡn cũng không thực sự muốn tỉa lông hắn.
Qua hai mưoi phút, Đông Phương lại mở mắt ra. Tóc cũ của hắn có chút khí chất lang thang lưu manh, nhưng sau thay đổi, lưu manh ven đường đã biến thành quý tộc phong lưu, Đông Phương sờ sờ tóc nói
“Mẹ kiếp, không hổ là nhà thiết kế của tiểu tử Trần Tiêu kia.”
Tạ Tiểu Thủ tà mị cười
“Lời này là biểu dương hay phê bình đây?”
Sau tạo kiểu tóc là tân trang mặt, Tạ Tiểu Thủ quát Đông Phương râu tua tủa, liền đem râu cùng chân mày hắn sửa lại chỉnh tề một chút, sau một ít sửa sang khí chất Đông Phương biến đổi không ít. Cuối cùng là chọn quần áo cùng giày.
“A, tại sao lại chọn đồ lót?”
Đông Phương rất kinh ngạc.
“Đó là đương nhiên, quần lót khác nhau có thể ảnh hưởng đến tâm tình và khí chất.”
Tạ Tiểu Thủ cầm lấy một cái CK nói, đem ướm lên ngừoi Đông Phương.
“Áo sơ mi ta kiến nghị lựa chọn một cái nhàn nhã một chút, nhìn như vậy sẽ không quá nghiêm túc. Caravat phối hợp cũng rất quan trọng, này khá là đẹp, còn âu phục,…”
Tạ Tiểu Thủ nói nói, ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương, ném cho hắn một bộ đồ.
“Vóc dáng Đông Phương tiên sinh rất khá, âu phục này có thể tôn lên hông của ngươi, còn có…”
Nói chuyện, hắn liền cầm một đôi giày da đen, dùng một loại ngữ khí mệnh lệnh nói
“Giày cũng đổi.”
Tay cầm chắc quần áo, Đông Phương bị đẩy vào thay đồ. Trần Tiêu cũng hiếu kì bò lên bàn, chờ Đông Phương loé sáng trên sân khấu.
Qua mười phút, cửa phòng cũng mở ra, Đông Phương từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy hình ảnh nổi bật của hắn Trần Tiêu suýt chút nữa té từ trên bàn xuống, hiệu quả này thật ngạc nhiên, nếu như đi trên đường gặp hắn Trần Tiêu cũng không thể nhận ra.
Tạ Tiểu Thủ cũng hướng về phía Đông Phương đưa ra ngón tay cái
“Không cần diễn thuyết, ngươi đứng trên đó liền thắng.”
“Ha!”
Đông Phương nở nụ cừoi, đứng tư thế tự luyến
“Loại bộ dáng của ta không cần ngưoi cải tạo vẫn có ngừoi thấy soái như thường.”
Nôn – mọi ngừoi cùng tạo dáng nôn mửa.
“Được rồi, hiện giờ là tám giờ.”
Tạ Tiểu Thủ nhìn đồng hồ một cái, nói với trợ thủ
“Chờ một chút, các ngươi đem những đồ vật không cần thiết nhét vào chiếc xe dứoi lầu đi. Trần tổng trả tiền, chúng ta cũng không thể lấy đi, sau đó…các ngươi đưa chìa khóa cho Đông Phương, để hắn lái.”
“Oa, các ngươi phục vụ thật tốt, còn đưa xe?”
Đông Phương kinh ngạc nói.
“Tốt cái gì? Xa của Trần Tiêu.”
Tạ Tiểu Thủ cười một tiếng nói
“Bất quá nói đến tiên sinh, ngươi ăn mặc sạch sẽ nhìn qua thật giống một người…”
“Ta? Giống ai?”
Đông Phương hỏi
“Khà khà, ta chính là người bát quái số một thành phố S này, những hào phú minh tinh ta đều quen, bát quái gì cũng không thể qua được mắt ta.”
Tạ Tiểu Thủ tiếp tục tà mị
“Vậy ngươi nói ta giống ai a?”
Tạ Tiểu Thủ mở tay
“Không nhớ ra.”
Đông Phương ngã xuống đất.
“Được rồi, chỉ đùa một chút, ngươi đừng sốt sắng như vậy.”
Tạ Tiểu Thủ vỗ vỗ vai Đông Phương
“Sau này tới tìm ta, ta giảm cho ngươi tám phần trăm.”
“Được.”
“Chuyện khác cũng hoan nghênh ô.”
Tạ Tiểu Thủ chuyên nghiệp nở nụ cười.
Đông Phương liếc mắt nhìn hắn, mặt đen lại
“Ngưoi không phải kiêm chức MB đi?”
Lúc này tất cả đã thu thập xong. Đông Phương đi xuống lầu liền nhìn tấhy chiếc xe kia, hắn lên xe, nổ máy hướng thẳng đến Sel.
Lúc này, Trần Tiêu cẩn thận chui ra từ trong đống quần áo phía sau xe. Hắn tìm được chìa khoá dự bị của Tạ Tiểu Thủ trên ghế sau, ngậm trong miệng. Công tác chuẩn bị đã thuận lợi hoàn thành, chỉ còn chờ xem biểu hiện của Đông Phương.
Thời điểm Đông Phương đến công ty là tám giờ bốn mưoi, đại sảnh công ty dùng diễn thuyết đã bố trí kỹ càng, chỗ ngồi cũng sắp xếp ngay ngắn. Hàng thứ nhất là vị trí của cổ đông, hàng hai là truyền thông và sau đó là chỗ của nhân viên, nhân viên vào công ty trên nửa năm đều được bỏ phiếu. Lúc này cách giờ tiến hành còn một tiếng nữa nên cũng chưa có nhiều ngừoi đến.
Tống Trình mang theo cặp mắt gấu trúc đi tới kín đáo đưa cho Đông Phương một chén đồ uống và một cái sandwich
“Cố lên a, vì ngưoi và ông chủ, ta tình nguyện làm pháo hôi. Diễn thuyết biểu hiện tốt một chút.”
Đông Phương nhận lấy đồ ăn, mở miệng nói
“Đừng nói như vậy, ngươi cũng có hi vọng.”
Tống Trình bĩu môi một cái
“Ta ứng cử cũng là do ông chủ sắp xếp, làm sao có khả năng. Hơn nữa, ông chủ là một ngừoi đa nghi, hắn đề cập ngươi, tín nhiệm ngưoi, ắt hẳn phải có nguyên nhân của hắn. Ngươi thật sự là một ứng cử viên phù hợp.”
Bắt đầu có ngừoi lục đục ra vào, quá chín giờ hai mươi, Dương Đoan cũng đã ngồi ở hàng đầu, chín giờ rưỡi, đại hội chính thức bắt đầu.
Hết chương 6