Duyên Lai Thị Miêu
Chương 2.3
Edit: Tiểu Tử
Xem lướt qua bên trong lịch sử truy cập là một đống website đồng chí.
Khó trách Đông Phương không có cảm giác với nữ bác sĩ thú y xinh đẹp kia, đây là lý do a.
Là một nam nhân bình thường, Trần Tiêu chán ghét đồng chí, nhưng không phải chán ghét như vậy, trong tư tưởng của hắn, đồng chí là những tên dở dở ương ương đam mê dị trang. Trước đây hắn từng bị gay theo đuổi, nhớ tới liền buồn nôn.
Đối với Đông Phương, ban đầu hắn thật không nhìn ra, bây giờ biết chân tướng, lòng tràn đầy chán ghét. Cầu thang vang lên âm thanh Đông Phương lên lầu, Trần Tiêu vội vàng đóng máy tính, từ trên bàn nhảy xuống.
Cửa bị mở ra, Đông Phương đã trở lại, vẫn là một bộ dạng lưu manh cười hì hì, đến túm lấy Trần Tiêu
“Đến, con trai, hôn một cái.”
Trần Tiêu đang buồn bực mất tập trung, nghiên đầu, không chút do dự mà dùng móng vuốt cào một phát.
Đột nhiên bị cào, Đông Phương sững sờ, máu theo ngón tay chảy xuống.
Trần Tiêu cũng biết mình ra tay nặng, Đông Phương thế nào đi nữa cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không nên lấy oán báo ân như thế. Nhưng cả đời này hắn đều không nhận sai, vừa chột dạ, vừa quay đầu đi không nhìn Đông Phương.
Đông Phương tựa hồ là giận thật, cầm Trần Tiêu lên, bỏ vào phòng vệ sinh, khoá trái cửa.
Đèn trong phòng rửa tay rất cao, Trần Tiêu nhảy thế nào cũng không bắt được, chỉ có thể trong màn đêm đen kịt kêu meo meo, không ngừng cào cửa. Lúc mới bắt đầu trong lòng hắn rất tức giận, tiếng kêu còn như thị uy, đến lúc sau, tiếng kêu của hắn ngày càng khàn thê thảm. Mơ hồ, Trần Tiêu nghe được âm thanh đóng cửa, Đông Phương đại khái lại ra ngoài uống rượu.
Trần Tiêu không hề muốn tốn thêm sức, cuộn mình trong góc, trợn to hai mắt, thị lực của mèo có thể nhìn trong bóng tối, nhưng không gian giam cầm này khiến hắn cảm thấy sợ.
Đúng, là sợ….
Tuy rằng Trần Tiêu đã hơn hai mươi tuổi, nhìn rất lạnh lùng, không sợ trời không sợ đất, lại không muốn cho người khác biết nhược điểm của mình.
Sợ tiêm, sợ bóng tối, không có cảm giác an toàn, mỗi khi hắn ở nhà một mình hắn đều mở hết đèn trong nhà.
Một lần nữa trong bóng tối, rất nhiều chuyện từ nơi sâu xa trong kí ức Trần Tiêu lại trỗi dậy.
Trầm mặc chốc lát, hắn lại bắt đầu đếm, meo…meo…Đếm từ một đến một trăm, lại nhớ về quá khứ, khi còn bé hắn bị phụ thân nhốt trong phòng, thời điểm sợ hãi cũng làm như vậy.
Hắn nhớ khi còn bé, mẹ hắn rất xinh đẹp còn hiền lành, sau đó lúc hắn bốn tuổi, mẹ hắn qua đời vì bệnh, chính là từ lúc đó, bố hắn bắt đầu say rượu, mỗi lần uống rượu liền bắt đầu trách mắng hắn, đem hắn nhốt vào gian phòng nhỏ. Đến cuối cùng, bố hắn cũng chết.
Hắn về sống với ông nội, ông là một người băng lãnh mà nghiêm khắc, yêu cầu của ông chỉ có một: Hài tử, sau này ngươi phải bảo vệ gia sản.
Lúc đi học, hắn luôn cô độc đứng ở góc, nhìn những bạn nhỏ khác chơi đùa cùng nhau. Hắn từng vô số lần muốn đưa tay ra, nhưng lại không dám, có một lần hắn rốt cục cũng lấy dũng khí, cuối cùng chỉ đổi lấy sự cười cợt của những đứa trẻ khác
“Chúng ta không muốn chơi với ngươi”
Bọn nhỏ cừoi đùa chạy ra.
Lớn rồi, hắn liền không cho ngừoi khác cơ hội bỏ qua hắn, lần nào cũng là hắn kêu ngạo đem người khác vung ra phía sau. Ông nội chết rồi, hắn thừa kế gia sản, hơn nữa càng làm càng lớn.
Hắn đầy nỗ lực cũng đủ xuất sắc, nhưng trong lòng vĩnh viễn vẫn thiếu gì đó.
Khi đó, hắn cho rằng hắn hơn hẳn ngừoi thường. Thanh niên tuấn kiệt, trong tay gia sản ngàn vạn, bên ngừoi có vô số người ái mộ, còn có những lời khen ngợi, ngừoi khác đều cần dựa vào hắn mà sống.
Hắn sống tuỳ tính, dắt tay ai là ngừoi đấy vinh quang, lúc nào thả ra là đặc quyền của hắn.
Còn nhớ có một lần, hắn khai trừ một nhân viên thiếu trách nhiệm, người kia quay đầu lại, tàn nhẫn nói với hắn
“Trần Tiêu, làm người không nên quá tuyệt tình.”
Quả nhiên, hiện tại hắn mất tích, tất cả hình như đều là báo ứng.
Không ai sốt ruột, không ai đi điều tra, không ai đi dò hỏi,, những thuộc hạ ngày trước bị hắn trách móc nặng nề cùng kẻ thù của hắn có thể mở tiệc ăn mừng đi? Hắn từng đáp ứng ông nội phải bảo vệ gia nghiệp, hiện nay hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn gia sản nhà mình bị người khác tước mất.
Trái đất không có hắn vẫn quay a!
Hắn có cảm giác mình rất ưu tú, lại không để mắt đến thứ quan trọng nhất. Hắn đã sớm không còn ngừoi thân, còn không có cả bạn bè, bạn gái đều là qua đường, ngủ mấy lần thì chia tay, còn đều là hắn bỏ ngừoi ta.
Ngay cả người duy nhất hắn có thể hơi tín nhiệm – Tống Trình – ngừoi trẻ tuổi hắn một tay bồi dưỡng, cũng chẳng qua vì lợi ích bị tổn hại mới mong hắn trở lại thật nhanh.
Chuyện đến nước này, Trần Tiêu phát hiện ra không ít khuyết điểm của bản thân, hắn ích kỉ, tâm tiểu nhân, vẻ ngoài lạnh lùng, có thù tất báo.
Là một con ngừoi, hắn quá thất bại.
Trong bóng tối, đôi mắt Trần Tiêu nháy nháy mấy cái sau đó đã ương ướt, nước mắt chảy xuống, làm lông dính hết vào nhau.
Không rõ lúc hắn đếm tới bao nhiêu, cánh cửa được mở ra.
Lỗ tai Trần Tiêu dựng đứng, đứng lên.
Đông Phương mở cửa ra, đến gần hơn, mắt nhìn xuống hắn.
Đuôi Trần Tiêu buông xuống, cúi đầu, từ trong khe cửa tấp tễnh đi ra.
Bóng tốt đã hút hết kiêu ngạo của hắn.
Đông Phương cả người đầy mủi rượu nâng Trần Tiêu lên, Trần Tiêu nhìn thấy trên tay hắn dán một miếng băng OK.
“Tiểu tử, ngươi đã biết lỗi chưa?”
Đông Phương nặn nặn lỗ tai tt, trong giọng nói không có trách cứ, chỉ có sủng nịnh.
Lần này Trần Tiêu không trốn cũng không phản kháng, cũng không cảm thấy kì thị, là đồng chí thì có sao?
Trong tất cả những ngừoi hắn tiếp xúc, ngừoi trước mặt này đối xử với hắn tốt nhất, không hư tình giả ý, không hề có bất kì ý đồ nào. Hắn chỉ xem Trần Tiêu là một con mèo, một sủng vật.
“Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Đông Phương vừa nói vừa vò loạn lông tt.
Nằm trong ***g ngực Đông Phương, Trần Tiêu lại thêm thương cảm, xem ra là vì hắn làm người quá thất bại nên ông trời mới phạt hắn trở thành một con mèo. Nếu đây là vận mệnh, vậy trước khi tìm được cách phục hồi hắn cứ an tâm làm sủng vật đi.
Trải qua giáo huấn lần này, Trần Tiêu ôn thuận chừng mấy ngày, quan hệ của hai ngừoi cũng hoà hoãn, thậm chí so với trước đây còn tốt hơn.
Theo đó thương tích ở chân cũng từ từ khá hơn, bản tính nữ vương của Trần Tiêu ngày càng thể hiện rõ ràng. Không có chuyện gì thì đi dạo ở đầu giường, thật giống như đang đi tuần.
Lúc này là đầu xuân, khí trời đột nhiên trở lạnh, nhiệt độ buổi tối dứoi mười độ.
Tuy rằng toàn thân Trần Tiêu đều là lông, thế nhưng lúc trước vì bị thương mà rụng không ít, buổi tối nằm ngủ trong hộp lạnh cóng đến run rấy. Đêm nay, hắn bò đến phòng vệ sinh xuỵt xuỵt xong xuôi, mơ mơ màng màng liền leo lên giường Đông Phương, đệm giường rất mềm mại, ổ chăn rất ấm, hắn thích ý chậm rãi xoay ngừoi tiếp tục ngủ.
Nửa đêm, Đông Phương vươn mình một cái, theo thói quen duỗi chân, liền đạp Trần Tiêu xuống giường.
Trần Tiêu ngao một tiếng thê thảm, rơi xuống mặt đất, tỉnh mộng, chuyển động lỗ tai sắp xếp lại suy nghĩ.
Đông Phương cũng bị hắn đánh thức, mở đèn, một ngừoi một mèo cứ nhìn nhau như vậy khoảng ba giây.
Đến cuối cùng Trần Tiêu ủ rũ meo một tiếng, gắp đuôi đi đến phía hộp.
Đông Phương bị hắn làm đến dở khóc dở cười, vỗ vỗ giường.
Trần Tiêu lập tức vui vẻ, nhảy lên giường, vòng thân thể thành một vòng rồi vui vẻ ngủ.
Từ ngày ấy, hắn liền ngủ trên giường, đuổi sao cũng không đi. Đến cuối cùng quang minh chính đại chiếm đoạt giường Đông Phương, mỗi ngày đều liều mạng ngủ, đổi đủ kiểu ngủ. Tỉnh ngủ còn vặn vòng lăn lộn duỗi ngừoi.
Còn Đông Phương thì khổ rồi, mỗi ngày đi ngủ đều phải cẩn thận, không muốn đè chết con mèo nào đó a.
Hết chương 2